Truyện:Năm Tháng Vội Vã - Chương 37

Năm Tháng Vội Vã
Trọn bộ 49 chương
Chương 37
0.00
(0 votes)


Chương (1-49)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trần Tầm nhìn theo bóng cô và ngửa mặt lên trời thở dài. Phương Hồi vốn là người nhạy cảm, còn Trần Tầm lại là người dễ thích nghi với hoàn cảnh, trong môi trường khép kín hồi cấp ba, Trần Tầm còn có thể cùng cô giấu kín tình yêu, nhưng lên đến môi trường tự do như trường đại học, sự nhạy cảm của Phương Hồi khiến cậu phiền muộn và khó xử.

Họ đã dần dần trưởng thành, cảm nhận được rằng đến với nhau không chỉ vì ưa nhìn, vì thấy vui, mà còn phải vất vả gây dựng. Chỉ có điều họ đều chưa đủ chín chắn, chưa hiểu gì nhiều về tình yêu, bao dung và nhượng bộ không thể khiến hai người gắn bó nhau hơn, mà biến thành sự mệt mỏi khó tả.

Trần Tầm quay đầu lại nhìn con đường nhỏ rợp bóng mát, bóng Phương Hồi đã không thấy, nghĩ có lẽ cô lại buồn và khóc, Trần Tầm vẫn móc điện thoại ra nhắn tin cho cô: "Đừng giận nữa, anh vẫn đợi em ở chỗ cũ, em quay lại và đi ăn cơm nhé".

Trần Tầm đợi khoảng hai mươi phút, nhưng không thấy Phương Hồi quay lại, cũng không nhận được tin nhắn của cô. Không chịu được nữa cậu liền gọi cho cô thì thấy có giọng nữ tổng đài viên vang lên: "Số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy". Trần Tầm thở hắt ra một hơi rồi đứng dậy, đút ngay điện thoại vào túi quần.

Không biết tại sao, mặc dù hiện giờ không còn bị cô giáo và phụ huynh kiểm soát chặt chẽ nữa, có nhiều thời gian và sự tự do hơn, có điện thoại di động dễ liên lạc hơn, nhưng Trần Tầm lại cảm thấy cậu và Phương Hồi ngày càng xa nhau hơn.

Trần Tầm ra nhà ăn một mình, trên đường đi cậu gặp Thẩm Hiểu Đường vừa đi lấy nước về, cô xách phích nước đi về phía này, có lẽ là vừa gội đầu, tóc vẫn còn hơi ướt, xõa xuống vai. Nhìn thấy Trần Tầm, cô liền vui vẻ vẫy tay, bước đến cười hỏi: "Sao cậu lại đi một mình? Không đi với Tống Ninh à?".

"Việc gì tớ phải đi cùng hắn? Cậu có việc gì cần tìm hắn thì để tớ gọi giúp cậu!". Trần Tầm đút tay trong túi quần nói.

"Không có việc gì cả, tớ chỉ hỏi vậy thôi. Thấy các cậu ngày nào cũng đi với nhau, bám nhau hơn cả người yêu mà! Cậu đi đâu vậy?". Thẩm Hiểu Đường hỏi.

"Tớ ra nhà ăn ăn cơm, cậu về phòng à?". Trần Tầm hỏi.

"Ừ, cậu ăn cơm một mình à?".

"Ừ! Sao vậy, hay là cậu đi cùng với tớ?". Trần Tầm trêu.

"Ok! Lần trước dùng điện thoại của cậu còn chưa cảm ơn cậu, thôi để tớ mời cậu ăn tối nhé!".

"Không cần đâu! Sao dám để con gái mời được! Cậu đi ăn cùng với tớ cũng là cảm ơn tớ rồi! Đ>ể tớ mời nhé!". Trần Tầm khua tay nói.

"Thật hả? Thế thì tớ không làm khách đâu đấy! Đợi tớ mang phích về rồi tớ sẽ quay lại!". Thẩm Hiểu Đường cắn môi cười, để lộ ra hai chiếc răng khểnh rất dễ thương.

"Làm người tốt đến cùng, để tớ xách cho!". Trần Tầm đón lấy phích nước nói.

Hai người mang phích về rồi quay ra nhà ăn ăn cơm, họ dùng thẻ của Trần Tầm để mua bốn món và ngồi đối diện với nhau ở một góc trên tầng hai.

Trần Tầm gắp cho Thẩm Hiểu Đường một miếng thịt viên và nói: "Đồ ăn của trường mình nhiều dầu ăn quá, không ngon. Đồ ăn của trường cấp ba tớ ngày xưa ngon lắm, mấy đứa bạn thân của tớ ngồi ăn cùng một bàn, tranh nhau ăn, nếu ăn chậm thì thức ăn sẽ hết ngay".

"Thậm xưng thế hả? Trước cậu học trường nào?". Thẩm Hiểu Đường cười hỏi.

"Trường F".

"Trường F? Năm ngoái đạt cúp Nike đúng không?".

"Đúng vậy? Cậu học trường nào? Cũng tham gia cúp Nike hả?".

"Tớ học trường Y! Bọn tớ bị trường cậu loại ở vòng bán kết, trận đấu đó hình như là thi ở trường cậu, nghe nói rất quyết liệt, cuối cùng chỉ thắng được một điểm! Lúc đầu là bọn tớ thắng. Hình như lúc gần kết thúc, một cầu thủ trong đội bọn cậu ghi được một quả ba điểm nên mới lật ngược được tỉ số".

"Cú nhảy ném bóng ghi ba điểm, tớ ghi đó!". Trần Tầm nói với giọng tự hào.

"Vậy hả! Trùng hợp vậy sao!". Thẩm Hiểu Đường sửng sốt trợn tròn mắt nói: "Hóa ra cậu chính là kẻ tội đồ khiến tớ buồn suốt ba ngày đó h

"Hóa ra trong lúc bọn mình chưa gặp nhau, cậu đã buồn lòng vì tớ rồi à, ui cha, sao tớ lại khoái thế nhỉ!". Trần Tầm cười nói.

"Thôi đi! Còn lâu tớ mới buồn lòng vì cậu! Tớ buồn cho đội bóng của tớ, sau đó vào trận chung kết, tớ còn rủa thầm mãi, không cho các cậu đạt chức vô địch nữa".

"Sao độc ác quá vậy! Ấy, sao trận bán kết không thấy cậu đến trường bọn tớ xem thi đấu? Tớ còn nhớ là hôm đó trường cậu đến khá đông mà".

"Tớ thấy xa nên không đi, hơn nữa đúng hôm đó tớ nghe bạn tớ nói Tiền Môn mới nhập một lô đĩa mới, tớ và cậu ấy đi mua cùng nhau".

"Không ngờ cậu lại thích nhạc rock, bình thường cậu hay nghe những ban nhạc nào?".

"Tớ thích Rhapsody".

"Ừ, ban nhạc của Ý, còn ban nhạc nào nữa?".

"Night Wish". Thẩm Hiểu Đường háy mắt nói.

"Ban nhạc Phần Lan, hôm trước cậu nhờ lấy bưu kiện đó hả?".

"Ừ, còn cả Lacrimosa nữa".

"Ừ, ban Gothic của Đức".

"Metallica".

"Kinh điển! Tớ thích Nothing else matters!>"Nirvana!".

"Ban nhạc của Mĩ, Kurt là thần tượng của tớ!".

"Cậu giỏi thật đấy, biết hết cả!". Thẩm Hiểu Đường cười nói.

"Dĩ nhiên rồi, tớ thích nhạc rock đâu phải mới một hai năm, cái khác không dám nói chứ về cơ bản các ban nhạc rock nổi tiếng tớ đều biết cả". Trần Tầm đắc ý nói.

"Tớ còn thích một ban nhạc nữa, chắc là cậu không biết". Thẩm Hiểu Đường ngửa đầu lên nói với vẻ không phục.

"Cậu nói đi". Trần Tầm chỉ tay lên bàn hỏi.

"Co Giật". Thẩm Hiểu Đường nói với giọng chắc nịch.

"Hơ hơ, ban nhạc của Bắc Kinh đúng không, ca khúc thành danh là Dòng sông, cứ điểm là ở quán bar Ong Bận Rộn". Trần Tầm cúi đầu cười nói.

"Cậu... cậu biết thật hả?". Vẻ sửng sốt trên khuôn mặt Thẩm Hiểu Đường lộ rõ hơn cả vẻ thất vọng vì Trần Tầm đã đoán trúng.

"Rất trùng hợp, từ thời cấp ba tớ đã rất thích Co Giật, thường xuyên mò đến quán Ong Bận Rộn, còn may mắn là được hát ở đó một lần nữa". Trần Tầm chậm rãi nói.

"Hả! Chính là cậu hả! Tớ nghe mọi người ở đó có nói có một cậu học sinh cấp ba đến đó hát! Cậu hát xong thì tớ đến, bọn họ đều bàn luận về cậu! Trời ạ! Thế giới này thật là nhỏ bé!". Thẩm Hiểu Đường mừng rỡ lấy tay che miệng.

"Hê, không ngờ lại thần kì như vậy! Có duyên quá!". Trần Tầm cũng bắt chước cô, lấy tay che miệng nói.

Thẩm Hiểu Đường nằm sấp xuống bàn cười, Trần Tầm nhìn cô cũng bật cười, mọi phiền muộn với Phương Hồi trước đó dường như cũng đã tiêu tan.

Bọn họ lại chuyện trò vui vẻ thêm một lát nữa, sinh viên vào ăn cơm đã đông dần lên, Trần Tầm nhìn thấy Vương Thâm Chiêu mua cơm tối, đang bê khay tìm chỗ ngồi, Trần Tầm vội đứng dậy vẫy tay gọi cậu ta, nhìn thấy Thẩm Hiểu Đường, Vương Thâm Chiêu tỏ ra hơi do dự, nhưng vẫn bê khay đi tới.

"Đây là anh cả của phòng bọn tớ, bạn Vương Thâm Chiêu, đây là hoa khôi của khoa tài chính của trường mình, bạn Thẩm Hiểu Đường". Trần Tầm giới thiệu hai người với nhau.

Vương Thâm Chiêu hiền lành gật đầu, Thẩm Hiểu Đường vỗ nhẹ Trần Tầm một cái rồi nói: "Đừng nói linh tinh, hoa khôi gì chứ".

"Nói cậu là hoa khôi của khoa còn là hạ thấp cậu, người như cậu, chắc chắn phải là hoa khôi của trường mới đúng!".

Thẩm Hiểu Đường đỏ bừng mặt quay đầu đi, cô nhìn thức ăn trong khay của Vương Thâm Chiêu thắc mắc: "Cậu ăn mấy lạng cơm vậy? Chỉ có một món thức ăn, có đủ không?".

"Hai lạng cơm, đủ rồi". Vương Thâm Chiêu không ngẩng đầu lên.

Thẩm Hiểu Đường cau mày nhìn món bắp cải xào trong khay cơm của Vương Thâm Chiêu, bèn đẩy khay cơm của mình ra trước, gạt một ít thịt viên sang cho cậu nói: "Ăn cùng nhau nhé! Cậu nếm thử món thịt viên xem, ngon lắm!".

Vương Thâm Chiêu lắc đầu với vẻ căng thẳng, Thẩm Hiểu Đường liền dừng tay lại, ngại ngùng nói: "Tớ xin lỗi! Tớ lại lấy đũa của tớ gắp, thế cậu đừng ăn chỗ tớ đã gắp vào mà tự gắp từ khay của tớ nhé!".

Vương Thâm Chiêu vội vàng nói: "Không sao, không sao đâu! Tớ không có ý đó đâu!".

"Ừ". Thẩm Hiểu Đường nở một nụ cười yên tâm.

Trần Tầm biết gia cảnh nhà Vương Thâm Chiêu không khá giả nên cũng ngại thể hiện sự giúp đỡ ngây thơ như Thẩm Hiểu Đường đối với cậu ta. Trần Tầm đứng dậy nói: "Tớ đi mua thêm ít thức ăn! Vẫn hơi đói!".

"Không cần đâu Trần Tầm! Vẫn còn nhiều thức ăn mà!". Vương Thâm Chiêu kéo cậu lại nói.

"Đại ca! Em mua cho Thẩm Hiểu Đường mà, đại ca chẳng tạo cơ hội giúp anh em gì cả!". Trần Tầm cười cười nói.

Vương Thâm Chiêu vội buông tay ra rồi lại cười hiền lành, Thẩm Hiểu Đường chống tay dưới cằm nhìn theo bóng Trần Tầm hỏi: "Đại ca, tớ cũng gọi cậu là đại ca nhé? Sao nghe giống xã hội đen nhỉ?".

Vương Thâm Chiêu bẽn lẽn trả lời: "Ừ, gọi thế nào cũng được. Bọn họ đều gọi tớ là đại ca, tớ cũng quen rồi".

"Tớ hỏi lén cậu nhé! Cậu đừng nói với Trần Tầm, cậu thấy Trần Tầm là người thế nào?". Thẩm Hiểu Đường hỏi với bí ẩn.

"Ừ... rất thông minh, là người tốt!". Vương Thâm Chiêu nghĩ một lát rồi nói.

"Ừ! Cậu cũng là người tốt!". Thẩm Hiểu Đường cười rất vui vẻ.

*****

Thực ra không phải Phương Hồi cố tình tắt máy, điện thoại của cô hết pin, quay về cô liền sạc pin ngay. Trước giờ ăn tối, gần như cô theo dõi liên tục điện thoại trong phòng, nhưng cái điện thoại đỏ cũ kĩ đó không hề phát ra tiếng chuông mà cô mong đợi.

"Phương Hồi, sao cậu không đi ăn với Trần Tầm". Lí Kì vừa soi gương chải đầu vừa hỏi.

"À... giờ học của bọn tớ không giống nhau, không khớp được thời gian, nên...". Phương Hồi trả lời với vẻ ngại ngùng, cô cũng cảm thấy đây không phải là lí do gì chính đáng, rồi cô lại bổ sung thêm: "Phòng bọn họ cũng đi ăn cùng nhau như phòng bọn mình".

"Ừ, thôi bọn mình đi đi!". Lí Kì tết tóc lệch rồi lại soi gương, quay đầu sang nói với Lưu Vân Vi đang nằm dưới giường: "Vân Vân, cậu đi ăn không?".

"Có!". Lưu Vân Vi ngồi bật dậy nói: "Đói quá, ngày nào buổi trưa tớ cũng chỉ ăn cơm, tối đến một quả táo hoặc cà chua dưa chuột, tớ không thể chịu được nữa! Giảm béo khổ sở quá".

"Thế thì đừng giảm nữa!". Tiết San xuống giường nói.

"Đúng vậy, cậu cũng có béo đâu". Lí Kì bước đến véo vai cô nói.

"Không được, còn cách mục tiêu mà tớ đặt ra hơn hai kí nữa, nhất định tớ phải giảm xuống dưới năm mươi kí, không thể để thua Tiết San, cậu ấy đã giảm được năm kí rồi! Tớ mới được bốn!". Lưu Vân Vi chu môi nói.

"Nhưng hôm nay tớ vẫn ăn táo, cậu có chịu được không?". Tiết San lôi ra một quả táo đưa đi đưa lại trước mặt cô nói.

"Hả! Ghét quá! Hôm nay tớ ăn, ngày mai sẽ không ăn sáng nữa!". Lưu Vân Vi đẩy cô ra và kéo Lí Kì đi nói: "Đi thôi đi thôi! Đi ăn đi thôi! Tớ đói không chịu nổi nữa rồi".

Lúc đám Trần Tầm ngồi ăn cơm trên tầng hai của nhà ăn, Phương Hồi, Lí Kì và Lưu Vân Vi cũng đến nhà ăn. Gần như là cùng lúc, bọn họ cùng nhìn thấy Trần Tầm vừa mua thức và đang bước về phía Thẩm Hiểu Đường. Ngay lúc đó, Phương Hồi không cảm thấy ghen hay buồn, mà là vô cùng ngượng ngùng, xấu hổ. Cô nhớ lại lời mình vừa nói với đám bạn trong phòng rằng vì giờ học không khớp nên không đi ăn cơm được với Trần Tầm, lúc này cả hai người đồng thời xuất hiện trong nhà ăn, mặc dù không phải là cố tình lừa mọi người, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó xử vì lời nói dối đã bị vạch trần.

"Chắc là... có chuyện gì cần trao đổi". Lí Kì nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Phương Hồi, cố gắng ai ủi một câu.

"Chính là cái cậu đó! Đợt tập quân sự, tớ đã nhìn thấy cậu ta!". Lưu Vân Vi không giấu nổi vẻ sửng sốt nói.

Lí Kì kéo nhẹ cô bạn, nhưng mình cũng không giấu nổi tò mò nhìn về phía Trần Tầm. Không biết là đã nói chuyện gì, lúc đó bọn họ đang cười, nụ cười rạng rỡ của Thẩm Hiểu Đường nhìn rất cuốn hút người khác.

Lúc này đây, Phương Hồi cảm thấy một cảm giác đau đớn dữ dội trào lên, tràn qua lồng ngực, thậm chí khiến cô vô cùng khó thở. Cô rất muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm với Lí Kì và Lưu Vân Vi, giữ chút sĩ diện cuối cùng cho mình. Nhưng Phương Hồi không thể làm được điều đó, cô cảm thấy mình đã mất đi khả năng nói chuyện, ăn cơm, mỉm cười, nếu không đứng dậy chắc chắn cô sẽ bật khóc trước mặt mọi người.

"Tớ không ăn nữa, các cậu ăn nhé!".

Cố gắng nói xong câu này, Phương Hồi vội quay đầu đi ra. Nước mắt rơi xuống lã chã, cô không lau mà cứ để thế rồi ra khỏi nhà ăn, sau đó đi đi lại lại vô số vòng không có mục đích ở ngoài hàng rào của trường.

Trong thời gian đó cô đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, từ nhan sắc xinh đẹp của Thẩm Hiểu Đường nghĩ đến chuyện chạm mặt bọn họ khi họ đang hẹn hò ở góc kín đáo này trong trường. Nghĩ đến đây cô không thể nghĩ được gì thêm, lồng ngực đau đớn, đau đến nỗi cô thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đó và những lời cô sẽ phải nói. Cứ loanh quanh như vậy đến hơn mười giờ, trước giờ cả trường tắt đèn, Phương Hồi mới quay về phòng. Cô đã có một quyết định, lúc đầu cô còn định hỏi Trần Tầm rốt cuộc là thế nào, cô bạn đó là ai, nhưng cô quyết định sẽ không hỏi nữa. So với nỗi đau đớn vì bị lừa dối và sự bất an trong lòng, cô sợ câu trả lời của Trần Tầm khiến cô không thể nào chịu nổi.

Về phòng, Lí Kì nói với cô rằng Trần Tầm đã gọi điện thoại cho cô rất nhiều cuộc, vẻ rất sốt một. Phương Hồi gật đầu nhưng không có ý gọi lại, Lí Kì liền thắc mắc: "Không gọi điện cho cậu ấy à? Cậu ấy nhắn là cậu về nhớ gọi điện thoại lại".

"Ừ... không cần đâu...". Phương Hồi trả lời một cách đầy khó khăn, hiện tại cô thực sự không biết phải nói gì với Trần Tầm, đúng lúc này đèn trong phòng vụt tắt, cuối cùng dường như Phương Hồi đã tìm được cái cớ thích đáng để thở phào, cô mò mẫm đi vào rút điện thoại di động đã sạc xong pin ra và nói: "Tắt điện chắc cậu ấy cũng ngủ rồi".

Tối hôm đó, điện thoại phòng và điện thoại di động đều không đổ chuông nữa.

Sáng hôm sau, Trần Tầm liền đến tìm Phương Hồi, cậu đứng dưới sân đợi, vừa nhìn thấy cô liền bước ngay đến, sốt sắng hỏi: "Tối qua em đi đâu vậy?".

"Đi loanh quanh trong trường thôi". Phương Hồi cúi đầu đáp.

"Em vẫn còn giận anh hả? Tối qua anh nhắn tin cho em nhưng em lại tắt máy, sau đó không thể tìm được em nữa, đợi một lúc thì ngủ mất". Trần Tầm chỉ nói ậm ờ như vậy, dù gì thì việc cãi nhau ngày hôm qua không vui vẻ gì.

"Không, điện thoại của em hết pin, sáng ra mới nhận được tin nhắn của anh".

"Tối qua em đi ăn với mọi người trong phòng à?". Trần Tầm hỏi.

"Vâng". Phương Hồi gật đầu, đột nhiên cô nghĩ đúng lúc có thể hỏi một câu "còn anh thì sao?" nhưng cô không thể thốt ra khỏi miệng, trong lúc còn đang ngần ngừ thì Trần Tầm đã nói sang chuyện khác.

"1-10 bọn mình đi chơi nhé". Trần Tầm ghé lại gần cô cười nói: "Một cậu bạn của Tôn Đào lấy được giấy chứng chỉ hướng dẫn viên du lịch, hiện đang làm ở hãng du lịch, cậu ấy bảo có thể sắp xếp cho bọn mình ra ngoại ô chơi hai ngày, ăn ở đều rẻ. Tôn Đào và Dương Tình rủ hai đứa mình đi cùng!".

"1-10?". Phương Hồi hỏi với vẻ sửng sốt.

"Ừ! Em yên tâm, chỉ có bốn đứa mình thôi, Đường Hải Băng và Ngô Đình Đình đều không đi." Trần Tầm sợ cô ngại nên đã thẳng thắn xóa bỏ nỗi băn khoăn cho cô.

"Nhưng... 1-10 em phải đi với ba mẹ em". Phương Hồi trả lời một cách khó khăn.

"Hả?". Trần Tầm không thể nghĩ đến khả năng này, cậu rất bất ngờ.

"Ba em đặt chuyến du lịch sang Singapore, Malaysia và Thái Lan, ngày mùng 1 sẽ xuất phát, đi sáu ngày tất cả".

"Sao em không nói sớm với anh? Anh còn trả lời Tôn Đào là không vấn đề gì, quả này biết ăn nói thế nào đây!".

"Trước đó anh cũng có nói với em là dự định sẽ đi chơi đâu! Hôm qua không phải toàn nói chuyện khác đó sao".

Trần Tầm ngại ngùng đưa tay vân vê mũi nói: "Thế em nói với ba mẹ em là không đi nữa được không?".

"Chắc chắn không được... đã đăng kí hết với hãng du lịch rồi. Hơn nữa dạo này quan hệ giữa ba mẹ em đã dịu hơn, em nghĩ có khi lần này đi chơi vui lại hàn gắn được".

"Thế nên, coi như là tuần trăng mật của hai người, em đi làm gì cho vô duyên!".

"Không có em thì chỉ cần ba mẹ em nói với nhau vài câu là cãi nhau ngay, chuyện gì cũng có thể

"Thế thì cần gì phải sống với nhau nữa! Mệt chết đi được..."

"Chỉ cần họ đều ở bên em, kể cả cãi nhau em cũng thấy rất vui". Phương Hồi dừng lại nói: "Tình cảm đích thực sẽ không cảm thấy mệt nếu xảy ra cãi nhau".

Trần Tầm lặng lẽ nhìn Phương Hồi, ánh nắng buổi sáng mùa thu hắt qua cửa sổ hành lang và chiếu trên khuôn mặt gầy gầy của cô, toát lên vẻ cứng rắn u buồn, điều này tự nhiên khiến cậu cảm thấy thương vô cùng.

"Thế tức là không đi cùng anh nữa hả?". Trần Tầm hỏi.

"Vâng". Phương Hồi đứng lại gật đầu, hai đứa đã đi đến cổng khu giảng đường của Phương Hồi, Trần Tầm liền quay sang nói: "Ừ, thế đã nhé, anh lên đây".

"Trần Tầm...". Phương Hồi đứng sau lưng cậu gọi Trần Tầm liền quay đầu lại nhìn cô.

"Em đi sáu ngày liền... anh có nhớ em không?". Phương Hồi rụt rè hỏi.

"Đương nhiên rồi!". Trần Tầm liền cười đáp: "Hàng ngày anh sẽ gửi cho em một lá thư email! Quay về em nhớ check!".

"Vâng". Phương Hồi cười rất vui vẻ, cô cảm thấy chắc chắn Trần Tầm vẫn thích cô, ít nhất là hiện tại.

Ngày 30-9, buổi trưa Phương Hồi đã được đón về, Trần Tầm và Tống Ninh ra quán Internet chơi game một lúc. Cùng đi còn có mấy sinh viên của khoa Luật bên cạnh, trong đó có một cậu tên là Quảng Cường, chơi súng rất giỏi, mấy lần Trần Tầm bị cậu ta hạ gục, không chịu thua nên cả hai đã chơi một trận đẫm máu. Chơi mấy tiếng đồng hồ, dần dần Trần Tầm cũng hòa được với cậu ta, lúc ra thanh toán, cả hai đều cười rồi lập tức quen nhau ngay.

"Ông chơi gấu thật đấy!". Quảng Cường châm một điếu thuốc: "Hút không?".

"Tôi không hút". Trần Tầm khua tay nói: "Ông vẫn gấu hơn, chơi súng giỏi rất khá!".

"Cũng bình thường, chơi đại ấy mà!". Quảng Cường khua ngón tay hỏi: "Ông cùng phòng với Tống Ninh à?".

"Ừ, nó ngủ tầng trên, tôi tầng dưới, ông ở phòng nào vậy?".

"1513, hôm nào sang phòng tôi chơi nhé! Giờ tôi phải đi đã". Quảng Cường khoác tay lên vai Trần Tầm nói.

"Ok! Ông không về trường à?".

"Không, tôi đi luôn đây, mới kiếm được một em học cấp ba, đang đợi tôi ở Tây Đơn!". Quảng Cường ranh mãnh nháy mắt nói.

"Ok, thôi ông vui vẻ đi!". Trần Tầm cười nói.

Trả tiền xong Tống Ninh cũng đi ra, nhìn theo bóng Quảng Cường nói: "Gã này hay lắm, chỉ có điều khá bốc đồng, nghe nói đã phá được trinh của vô số con gái, câu cửa miệng là đêm qua ở đâu, chơi được một em rất tuyệt, hơn nữa còn là gái trinh".

"Hả? Khó tin vậy sao?". Trần Tầm sửng sốt hỏi.

"Nếu bảo ông có tiềm năng và tố chất này tôi còn tin. Hắn ta tôi không tin lắm!". Tống Ninh ôm chặt Trần Tầm cười ranh mãnh nói.

"Vớ vẩn! Cái đếch gì cũng gán cho tôi!". Trần Tầm đẩy cậu ta ra nói.

Hai đứa đang nói cười thì điện thoại báo tin nhắn, cậu mở điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn của Thẩm Hiểu Đường: "Đại ca và tớ định đi chơi, sau đó sáng mai ra Thiên An Môn xem kéo cờ, cậu có đi không?". >"Ai vậy? 41?". Tống Ninh ghé sát vào hỏi, vì ở phòng Trần Tầm đứng thứ tư trong phòng, bình thường chơi CS lại thích dùng 41, nên Tống Ninh đặt cho Phương Hồi biệt hiệu là 41.

"Không, Thẩm Hiểu Đường, cậu ấy hẹn tôi sáng mai đi xem kéo cờ với đại ca". Trần Tầm nói.

"Ồ, hóa ra là 42 à!" Tống Ninh liền cười với vẻ rất khó hiểu rồi nói: "Tôi thấy hôm nay ông toàn dùng 42 để chơi, chắc là muốn thay "súng" đúng không!".

"Biến đi! 42 vớ vẩn gì vậy!". Trần Tầm đánh Tống Ninh một cái nói.

"Thế ông có đi không?". Tống Ninh xoa vai hỏi.

"Để tôi xem đã!". Trần Tầm trả lời như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tay đã gửi lại tin nhắn bằng một từ rất ngắn gọn: "Ok".

Crypto.com Exchange

Chương (1-49)