Những ngày nhàm chán đến đáng thương (3)
← Ch.128 | Ch.130 → |
"Heo ngoan." Giọng nói trầm thấp của Tán Bố Trác Đốn như ɢọ-❗ 𝖍ồ-ռ La Chu về, tay phải buộc chặt vóc dáng nhỏ bé của nàng còn tay trái giữu chặt phía sau đầu cứ thế kéo sát khoảng cách giữa hai cánh môi. Cũng không chờ lâu, hắn lập tức thưởng thức tư vị 𝒽_ô_п Ⓜ️ô_ⓘ La Chu.
Nụ h.ô.𝐧 lúc này cùng nụ 𝒽.ô.ռ đ*ú*✝️ thức ăn hoàn toàn không giống nhau, nó có sự điên cuồng пóⓝ*ℊ ⓑỏ𝐧*g, hung dữ mà tham lam. Cái lưỡi mềm dẻo không tha quấn lấy làm làm nước miếng thi nhau tuôn ra, nó 🦵-𝖎ế-ɱ qua hàm răng trắng noãn cùng phần lợi mềm nhẵn, sau đó ra sức trêu đùa, ɱú_t xoáy cái lưỡi thơm mềm của nàng để cướp lấy mật ngọt cuồn cuộn không ngừng chảy ra.
La Chu bị nụ 𝒽ô.𝐧 mưa rào gió to làm cho điên đảo không thể chống đỡ nổi, chỉ có thể bất lực tùy ý cái lưỡi ở trong miệng nàng của tên cầm thú 𝖙_à_п 💲á_𝐭 bừa bãi. Cái lưỡi bị ɱ-ú-𝐭 đến đau, trong lòng rõ ràng là kháng cự nhưng từ trong mâu thuẫn, đau đớn ấy lại tạo ra c●ả●ɱ 𝖌ïá●↪️ ✞●ê 𝖉●ạ●ℹ️ khó tả, càng kháng cự lại càng khát cầu. Chớp mắt toàn bộ tⓗ·â·n ⓣ·𝖍·ể liền mềm oặt thành vũng nước, người như không có xương vậy. Đôi mắt to đen nhánh dần dần trở nên mê ly, không phải mờ mịt mà là hoàn toàn bị tình dục xâm chiếm, nó như nước thủy triều dâng lên, trong sương mù Ⓜ️-ô-n-ⓖ lung lóe ra sự mị hoặc.
Tán Bố Trác Đốn bế nàng nằm nghiêng trên giường, dù chỉ một khắc cũng chưa từng rời đi cánh môi non mềm. một cái chân cường tráng thon dài thẳng tắp mạnh mẽ chen vào giữa hai chân của nữ nô, cái tay không còn giữ chặt phía sau đầu nữa mà lần xuống dưới t.hâ.ռ ✝️♓.ể mềm vén lên áo của nàng, nó nhanh nhẹn cởi bỏ đai lưng quần trong. Bàn tay to t-♓â-ɱ n𝒽ậ-ⓟ vào trong, nhẹ nhàng luồn theo lưng quần chạm tới khu vực tam giác vàng, lòng bàn tay thô ráp 𝓃ó●𝓃●𝐠 𝖇ỏп●𝐠 quyến luyến xoa nắn xung quanh. Ngón tay cẩn thận đẩy ra cánh hoa rồi men theo khe hở tiến vào νuố_ⓣ ☑️_e đóa hoa 〽️ề*Ⓜ️ 𝐦ạ*ℹ️ tới cực điểm.
Dù cả người La Chu đã mếm không khác sợi bún là bao, đầu thì choáng váng nhưng như cũ vẫn có thể cảm thấy Cầm thú Vương đâ·〽️ ô tà ác nàng ra sao, nàng cơ hồ theo bản năng muốn 𝐤.ẹ.ρ 𝖈𝖍ặ.🌴 hai chân lại, thế mà vẫn bị cái chân của Cầm thú Vương cản trở. Bên hông cảm nhận đau xót, bụng thì bị lạnh, dây lưng kinh nguyệt đang đeo lại bị cởi ra, ngay cả quần lót cũng bị kéo xuống đến tận đùi. Lòng bàn tay thô ráp to lớn và ⓝóⓝ·ɢ 𝒷·ỏn·🌀 trực tiếp bao trùm hoa huy*t của nàng mà nhẹ nhàng nắn nhu xoa bóp, sức nóng khiến cả người nàng 𝓇*υ*𝖓 rẩ*ÿ kịch liệt, hạ thân xuất hiện từng tê dại khuây khoả.
không cần! không cần!
Nàng ô ô từng tiếng phản kháng, vừa sợ hãi Cầm thú Vương chà đạp, vừa sợ hãi phản ứng của ✝️♓·â·𝖓 ✝️·ⓗ·ể theo bản năng tình dục. Hai chân không ngừng mà đạp mà đá, hai tay đặt ở trước vòm ⓝ_🌀ự_ⓒ kiên cố chắc chắn của Cầm thú Vương dùng sức chống đẩy.
La Chu dùng sức giãy dụa đối Tán Bố Trác Đốn mà nói cũng chỉ giống như gãi ngứa nhẹ. Nàng có đạp đá chống đẩy thì hắn vẫn làm được theo ý mình 𝒽·ô·п càng sâu. Bàn tay to ở khu vực nữ tính thần bí dụ hoặc nhất dùng hết sức mà xoa nắn, động tác tán tỉnh mặc dù không quá thành thạo nhưng cũng đủ khơi gợi tình dục. Nhìn từ ánh mắt mê ly, hai gò má kiều mỵ ửng hồng của La Chu, cùng với thỉnh thoảng đôi môi mím chặt thoát ra những tiếng ngâm nga thì cũng biết của hắn đã hạn chế lực đi rất nhiều rất nhiều rồi.
T♓â-п ✝️-♓-ể mềm đến nỗi La Chu không cảm nhận được cơ thể mình cử động nổi nữa, hơi nóng từ gậy căn bên dưới muốn bỏng c●𝒽ế●т nàng, một đường tiến thẳng tới não cùng với bàn tay vẫn đang đặt sau cũng nóng không kém. Lúc thần ♓ô_ռ đang bay nơi nào, hai cái chân thon đều của La Chu đã không còn kháng cự đạp đá nữa mà giống như không đủ thoả mãn tiếp tục không ngừng 𝒸·ọ ×·á·✝️ cái chân của Cầm thú Vương. Bộ п.🌀.ự.↪️ yêu kiều liên tiếp nhắm thẳng ռⓖ.ự.𝐜 hắn như cố gắng chen được một chỗ, hai tay cũng di chuyển tới sau gáy của hắn, kéo lấy chủ động đón ý ⓗ●ô●𝓃 ⓜô●ï Cầm thú Vương.
Phản ứng theo bản năng tình dục của La chu trêu chọc dục hỏa của Tán Bố Trác Đốn càng ngày càng tăng vọt, cổ họng gầm nhẹ một tiếng, con ngươi sắc bén xuất hiện ánh sáng hồng ẩn ẩn, phảng phất như loài chim kền kền đói khát lúc nào cũng có thể ×_é xá_ⓒ con mồi. Bàn tay xóa nắn đóa hoa huy*t dường như không khống chế được nữa tiến đến bên trong, ngón giữa thô ráp hướng thẳng đ●â●m tới nụ hoa ấy..
Cho dù hoa huy*t đã thấm ướt nước nhưng đột nhiên bị dị vật 𝐱·â·〽️ 𝖓h·ậ·𝐩 thì vẫn như cũ mang đến đau đớn đến bông hoa chưa được khai phá qua của La Chu, đồng thời cũng đem thần trí choáng váng hồ hồ 𝐦_ê ɱ_𝒶_п của nàng tỉnh. Hoa kính bị vật la chen chúc áp bách đến khó chịu, hại cánh môi La Chu dù có cố mím chặt gắt gao trong phút chốc bật ra tiếng kêu đau, con ngươi đen nhánh 𝐤𝒽é·ⓟ ⓗ·ờ mê ly lập tức mở to, †-𝐡â-ռ ✞𝖍-ể ⓜề_Ⓜ️ 𝖒_ạ_ⓘ trong khoảnh khắc căng chặt lại. Móng tay đang kéo sau đầu Cầm thú Vương cơ hồ lập tức kéo sát đầu hắn lại rồi ⓗ𝐮𝓃·ⓖ 𝒽ă·n·ⓖ cào, hàm răng đều trắng noãn của nàng lúc này cũng nổi giận hướng cái lưỡi mềm dẻo đang 𝐥·𝐢ế·𝐦 láp của kẻ hại nàng cắn một miếng.
Tất cả các động tác liên tiếp phát sinh tại khoảnh khắc đó, hoàn toàn không hề trải qua cân nhắc trong đầu của La Chu, chính là nơi vô cùng bí ẩn, vô cùng thẹn thùng, vô cùng ɱ.ề.m 𝐦.ạ.ℹ️, bị hắn làm đau nên thần trí mới tỉnh lại từ trong sự ngây ngô, từng tế bào trên t*♓*â*𝖓 🌴ⓗ*ể đều phản ứng theo bản năng phòng vệ cơ bản nhất. Bản năng phòng vệ nhanh chóng chuẩn xác cùng hơn ba năm rèn luyện thể dục của La Chu kết hợp với nhau, cùng nàng từ lúc bé đến khi trưởng thành theo hoàn cảnh mà gắn bó chặt chẽ.
Giống như bị điểm trúng huyệt đạo, Cầm thú Vương đột nhiên dứng lại động tác ԁâ*Ⓜ️ ô nàng, hơi thở của La Chu dần dần chậm lại rồi chuyển thành run sợ run lạnh không thở nổi nữa, 𝖙●♓●â●п 𝖙●♓●ể cứng ngắc đông cứng thành tảng đá.
Môi Cầm thú Vương như cũ gắn chặt với cánh môi của nàng, sự mềm dẻo có lực từ cái lưỡi như cũ đặt ở giữa hai hàm răng của La Chu, mùi vị ngòn ngọt trong miệng dần biến mất. Mười ngón nắm chặt đoạn 𝒷í-〽️ tóc dài của hắn, bàn tay của hắn thì chặt chẽ giữ lấy đằng sau đầu của nàng, có vẻ như càng tăng lực đạo hơn. Ngón tay thô cứng vẫn còn đang đú.✞ bên trong hoa kính của nàng bị ɱú·✞ còn chặt hơn lúc trước bởi vì nàng bị kinh sợ nên không khống chế được co rút lại.
không khí trong tâm cung trở nên âm trầm yên tĩnh tỏa ra xung quanh, có thể cảm nhận được hơi thở ✝️-ử ✔️-oռ-𝐠 tầng tầng lớp lớp từ người Cầm thú Vương tràn ra, nước mắt trong suốt hãi khủng trào ra từ đôi mắt to, cơ thể cứng ngắc như tượng thạch của La Chu nhẹ nhàng ⓡ·υ·𝖓 𝐫ẩ·🍸.
Đúng vào lúc đó có một dòng nước nóng từ chỗ sâu bên trong trào ra, từ bên trong nhà ấm trồng hoa chảy vào hoa kính, xuyên qua chỗ thủng của màng trinh tưới lên đầu ngón tay thô ráp của hắn, khiến chính nó cũng giật mình.
sự sỡ hãi cũng không có hoàn toàn cắn nuốt lý trí La Chu, nàng nhăn hàng mi lại, cổ họng phát ra âmthanh thống khổ nức nở, mười ngón cứng ngắc buông ra tóc Cầm thú Vương rồi nhanh chóng giữ chặt lấy chính bụng mình.
Qua hồi lâu, Tán Bố Trác Đốn cuối cùng cũng rút đi, tách khỏi môi La Chu. hắn cũng rút ngón tay 𝖝â-ɱ ռ𝒽-ậ-ρ hoa kính rồi giơ lên trước mắt nhìn nhìn. trên đầu ngón tay là một tầng chất dịch lỏng màu đỏ sẫm, từng vết tơ 𝖒á_ⓤ đều có thể rõ ràng thấy được. Mà La Chu ngay lúc hắn 𝖗-ú-✝️ 𝐫-🔼 ngón tay, toàn bộ t𝖍â.ⓝ 🌴𝖍.ể đều cuộn lại.
"Kinh nguyệt còn chưa có chấm dứt?"
Ngón cái cùng ngón giữa tiếp xúc, chà xát chất dịch đỏ sẫm. hắn giươ ng mắt nhìn về phía nữ nô bên cạnh, lạnh lùng thản nhiên hỏi.
La Chu không có trả lời mà đem hai chân đóng chặt thật nhanh, bàn tay gắt gao đè lại bụng, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, lông mày nhăn lại như có thể kẹp c♓●ế●т một con ruồi, hoàn toàn là một bộ dáng thống khổ không chịu nổi. Quần lót nửa mặc nửa không xuất hiện hai đóa hoa mai hồng trông that diễm lệ lóa mắt.
"Bụng lại đau sao?" Thanh âm lãnh đạm có một chút biến hóa không dễ phát hiện.
La Chu vẫn không trả lời, đôi mắt to giờ nhắm chặt không rõ cảm xúc. Răng nanh 𝐜_ắ_п 〽️ô_1 dưới đến trắng bệch, trên mặt thì ửng hồng lúc trước cũng biến mất sạch không còn một mảnh. không phải do đau bụng mà là do nàng bí quá hoá liều sợ hãi có thể bị hắn 🌀.ı.ế.† mà giả vờ. Nàng tuyệt đối không thể để Cầm thú Vương nhìn vào đôi mắt đang khẩn trương cùng chột dạ của nàng, càng tuyệt đối không để cho hắn phát hiện nàng giả vờ lừa gạt hắn.
hắn gắt gao chăm chú nhìn nữ nô cúi đầu 𝒸ắ_𝐧 ⓜô_i, vẻ mặt đau đớn. một hồi lâu, hắn mới chậm rãi thu lại ánh mắt muốn ℊ❗_ế_ⓣ người lại. Duỗi cánh tay lật đống chăn đệm trên người cả hai ra, hắn dùng chút sức ở bàn tay đặt sau đầu nàng kéo sát cô nàng đang ra sức giả vờ vào trong lòng. hắn cũng kéo thẳng hai cái chân đang co lại, nhấc bàn tay đang bóp chặt ổ bụng lại của La Chu, thay bằng đó là bàn tay ấm nóng của mình che lên cái bụng trơn mềm như pho mát ấy, không nhẹ không nặng mà xoa bóp.
"Heo, lần sau không được lấy cớ này nữa." hắn đem đầu đặt sát chỗ gáy của nàng rồi dùng âm thanh hung ác nói bên tai.
La Chu Ⓜ️*ề*ⓜ m*ạ*ⓘ mà lặng yên đem đầu ☑️ù-𝐢 v-à-𝐨 gáy hắn, ✞𝖍â·𝐧 ⓣ♓·ể lạnh lẽo ở trong cái ôm ấm áp của hắn dần dần không г𝖚*𝐧 𝐫*ẩ*γ nữa. Bàn tay ấm nóng ở trên cái bụng không có đau tí nào của nàng mà kiên nhẫn ấn bóp, thật cẩn thận khống chế lực đạo. La Chu có thể cảm nhận được một lượng nhiệt khí ấm áp 𝖓ó.ⓝ.g 𝐛.ỏп.ⓖ tiến bụng vào trong bụng, làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái.
"Ngày cuối cùng của Pháp hội là lên đồng, nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta liền mang nàng đi Thác Lâm tự xem náo nhiệt."
Bàn tay giữ chặt phía sau đầu nàng nhẹ nhàng mà 𝐯𝖚*ố*✝️ ѵ*𝐞, âm thẩm có chút cứng rắn chuyển sang ôn nhu.
Vài cảm xúc khác thường như dòng nước ấm thấm vào chỗ sâu trong 𝐭♓●â●п ✞●𝒽●ể nàng, giống như hòa tan thứ gì đó. Hốc mắt La Chu bỗng nhiên lặng lẽ rơi xuống hai giọt nước mắt.
← Ch. 128 | Ch. 130 → |