Kiến càng lay cổ thụ
← Ch.080 | Ch.082 → |
La Chu cảm thấy từ sau khi trở thành nô lệ, lòng của nàng càng ngày càng ích kỷ, thần kinh càng ngày càng cứng cỏi.
Giống hiện tại, nàng có thể nhìn một sự kiện ↪️h·ế·✝️ người thờ ơ không chớp mắt lấy một cái, mà trong lòng lại mong hung thủ có thể đạt được mục đích. Cẩn thận phân tích, sự lành lùng này cũng không thể trách nàng. Chính cái gọi là hoàn cảnh xô đẩy, tin tưởng sau một tháng liên tục nhìn thấy hình ảnh người 𝒸h●ế●† liên tục dù là ai cuối cùng cũng sẽ trở nên má.⛎ lạnh. Tự ái, tự tôn, thông cảm, không đành lòng linh tinh gì đó sớm đã không còn trong nàng, thứ còn lại sau cùng ngoại trừ sợ hãi chính là quyết tâm kiên định muốn sống sót.
Ⓖⓘ-ế-т người phải đền mạng. Cho nên, cầm thú Vương, kết quả ⓒ●𝒽ế●t chóc này là do chính sự tàn bạo của ngươi tạo thành, chẳng thể trách được ai.
Nàng mở to hai mắt, quan sát toàn bộ nhất cử nhất động của A Lan Ni Mã và Khúc Trân Mai Đóa.
Ngược lại với sự chần chờ của nàng, mười đầu ngón tay của A Lan Ni Mã hết sức linh hoạt cởi bỏ từng lớp quần áo trên người cầm thú Vương, Khúc Trân Mai Đóa thì làm như cởi giày cho Vương, dùng †_ⓗâ_ռ ✞♓_ể che lên, hai tay ôm thật chặt hai chân hắn.
Hai chiếc đai lưng nạm đầy ngọc quý lần lượt rớt xuống mặt đất, quần áo lót màu trắng bên trong bị A Lan Ni Mã nhẽ nhàng cởi ra, lộ ra phần cơ 𝖓.ɢự.𝖈 màu đồng cổ cường kiện bóng loáng, ở ngoài ánh sáng lộ ra tia sáng bóng hấp dẫn như ngọc trai. Tay trái A Lan Ni Mã phủ lên trên 𝐧𝖌·ự·c dày, tay phải nâng cao, dưới cổ tay áo ẩn ẩn chớp chớp một tia sáng lạnh. Mà cầm thú Vương, vẫn nằm im không nhúc nhích như cũ.
Tim La Chu đột nhiên đập mãnh liệt, tới mức ngừng thở. Nàng biết chỉ cần A Lan Ni Mã hạ cánh tay xuống thuận lợi, thì tất cả cực khổ, khuất nhục mà cầm thú Vương mang lại đều sẽ kết thúc.
Nhưng mà ngay lúc tay phải A Lan Ni Mã vừa chuẩn bị rơi xuống kia, một tiếng 𝖗ê*n ⓡ*ỉ tràn ra từ trong cổ họng cầm thú Vương, cặp mắt đang nhắm chặt kia đột ngột mở ra. Mắt nâu đồng đầy rẫy tơ má●𝐮, trong lúc đôi mắt ưng đầy sương mù mờ mịt thì sự uy nghiêm hung ác lại nham hiểm giảm đi rất nhiều.
Dù lúc này cái trợn mắt của hắn không làm cho người ta hít thở không thông như thường ngày những cũng không thể phớt lờ. Ánh sáng lạnh trong tay áo A Lan Ni Mã phút chốc biến mất, ẩn giấu thật sâu trong tay áo dày.
Ai, hành động á·m s·á·✞ thất bại!
La Chu thở ra một ngụm khí mờ, nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng phức tạp. Trong mớ hỗn loạn tiếc nuối, tiếc hận, ấm ách, uể oải, thất vọng thế nhưng lại có cả may mắn, còn có cảm giác nhẹ lòng. Này...... Này...... Nàng nhanh chóng quy kết ncamr giác may mắn ⓠ-ц-ỷ dị vừa rồi là do nhân tính còn sót lại quấy phá.
Sau khi 𝐧-ⓖ-♓-ïế-𝓃 ⓡăn-🌀 oán hận, nàng âm thầm phỉ nhổ chính mình vô dụng. Mẹ nó mới ở bên người cầm thú Vương một tháng, lão tử lại vẫn còn sót lại một chút nhân tính với hắn? Này không phải đáng bị coi thường sao? Ngón tay nắm lấy bờm ngao không khỏi 💲_1_ế_† 𝐜_♓ặ_✝️, làm cho chó ngao gầm gừ nhẹ một tiếng, nàng lại không hề phát hiện ra.
"Nước!" Tán Bố Trác Đốn tạm thời tỉnh lại từ trong cơn say, nâng tay xoa huyệt thái dương, mi nhíu lại, thản nhiên đưa ra mệnh lệnh.
"Mai Đóa, trước đừng thoát...... Giày cho Vương nữa, đi lấy nước lại đây." A Lan Ni Mã phân phó cho Khúc Trân Mai Đóa vẫn còn ngây ngốc ôm đùi Tán Bố Trác Đốn. Tay phải hạ xuống dấu diếm dấu vết, rồi hai tay cùng nhau đặt lên trên ⓝ●gự●c màu đồng cổ.
"Ác...... Ác, tiện nô đã đi lấy, xin Vương chờ một lát." Khúc Trân Mai Đóa đang dại ra như bừng tỉnh liền đáp lời, trong mắt xẹt qua sự hoảng loạn, vội vã lùi ra bên ngoài.
"Vương, để tiện nô đang lau người cho ngài." Giọng nói của A Lan Ni Mã yêu kiều ngọt ngào, mắt to híp lại, chớp chớp, tỏa ra hào quang kiều mỵ. Ⓣhâ.𝓃 ✞𝖍.ể 〽️-ề-𝐦 ɱ-ạ-ï tựa như răn dựa sát vào lồng ng-ự-𝒸 Tán Bố Trác Đốn, hai tay dao động như đang v●⛎●ố●† 𝐯●ⓔ khiêu khích trên 𝓃·g·ự·𝒸 trần của hắn.
Muốn 𝖈·h·ế·т sao? Thế nhưng lại tìm cách 🅓*ụ ԁ*ỗ Tán Bố Trác Đốn?! La Chu thấy mà thở ra một hơi lạnh, đấy lòng ngập tràn lạnh lẽo. A Lan Ni mã tuy rằng diện mạo xinh đẹp, nhưng làm sao có thể thắng được ba mỹ nhân trong phòng nghị sự khi nãy? Đối mặt với giai nhân tuyệt sắc như vậy, cầm thú Vương còn có thể không thương tiếc mà cho chó ngao ăn, sao có thể bị mê hoặc bởi một nữ nô tư sắc tàm tạm? Mười hai cung thị xinh đẹp kia, cũng không phải chỉ một lời của hắn đã bị ⓖ_𝐢ế_ⓣ 💰ạ↪️_♓? Đối mặt với một cầm thú lãnh khốc tàn bạo như vậy, A Lan Ni Mã sao vẫn còn gan để câu dẫn hắn? Mà làm sau câu dẫn được?
Nàng không ngừng hút khí than thở, nghĩ đến một màn bi kịch 𝖈_𝒽_ế_𝐭 chóc sắp diễn ra, mà Tán Bố Trác Đốn nằm trên giường đối diện lại tựa như không ý ý định bẻ gãy hai tay A Lan Ni Mã đang làm loạn trên 𝐧*🌀ự*𝖈 hắn, cũng không có bẻ đầu nàng ném đi.
Hắn dừng lại hành động nhu huyệt thái dương, ngón tay nâng lên cằm A Lan Ni Mã, mắt ưng hơi hơi nheo lại, khóe môi cười như có như không: "Dùng khăn lau, hay là dùng т𝖍_â_𝓃 𝐭_♓_ể lau?" Giọng nói trầm lạnh, khàn khàn quyết rũ khi nhiễm chút men rươu, lại thêm chút ý cười xấu xa.
Đùa sao? Cầm thú Vương đang đùa giỡn phụ nữ?! Đây là...... Thần chí không rõ ràng vì say rượu sao? La Chu kinh ngạc trừng lớn mắt, miệng không tự chủ biến t♓à*𝓃*♓ ⓗì*𝐧*h chữ O, nội tâm uể oải không yên lại đột nhiên dâng lên ánh sáng. Nếu cầm thú Vương thần chí không rõ ràng, vậy càng dễ dàng á·ⓜ 💰·á·𝖙.
"Vương muốn tiện dùng gì để lau, tiện nô sẽ dùng cái đó." Giọng nói A Lan Ni Mã càng ɱề.〽️ 𝖒.ạ.ℹ️, tay trái ✌️цố*𝖙 ✅*3 hai điểm đỏ trên п𝖌ự.🌜 cầm thú Vương, đầu ngón tay nghịch ngợm như đang vẽ tranh. Tay phải quấn quanh cổ hắn, hơi thở nhẹ nhàng như hoa. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên một nửa nở ra một nụ cười mê người, bên trong thì êm dịu như dạ minh châu, bên ngoài lại như hoa hướng dương, lấp lánh ánh sáng, hòa tan lòng người.
Mà cánh tay phải đang đặt sau gáy cầm thú Vương, lại lộ ra chút ánh sáng lạnh. Cổ tay hất nhẹ, một thanh đao ngắn lộ ra, hướng thẳng gáy cầm thú Vương.
"Vậy người dùng 𝖙.♓â.𝓃 ⓣ.𝒽.ể lau đi." Tán Bố Trác Đốn cười ha hả, đột nhiên nắm hay tay nàng, nhanh như điện xẹt kéo ✞_♓_â_n т_𝒽_ể của nàng ngã xuống bên cạnh hắn.
A Lan Ni Mã kêu đau một tiếng, đao ngắn rớt khỏi tay, ngã ⅼ*ê*𝖓 ℊ*1*ư*ờ*n*g. Còn không chờ nàng phản ứng tiếp, Tán Bố Trác Đốn đã muốn nắm lấy áo nàng, dùng sức xé nát.
Chỉ nghe một tiếng xoẹt, thân dưới A Lan Ni Mã liền trơn bóng như trứng bóc khỏi vỏ. Bụng bằng phẳng rắn chắc, cái Ⓜ️ôռ*ℊ đầy đặn, đùi dài thon bóng loáng, khu rừng màu đen tươi tốt, không chỗ nào không tản ra sự dịu dàng hấp dẫn của thiếu nữ trẻ tuổi.
"Không! Không cần! Buông! Buông! Ta không cần!" A Lan Ni Mã hồi phục tinh thần kịch liệt giãy dụa, khóc khản cả giọng, khuông mặt mới đầy còn tràn đầy kiều mị sáng lạn liền trở nên sợ hãi khôn cùng.
Nhưng mà lực giãy dụa của nàng đối với Tán Bố Trác Đốn mà nói giống như kiến càng lay cổ thụ, nhỏ bé không đáng kể, hắn đưa tay cho A Lan NI mã hai cái tát.
A Lan Ni Mã nháy mắt tê liệt ngã xuống giường, hai gò má mề·ⓜ 𝐦ạ·ı sưng vù, lỗ tai, lỗ mũi, khóe miệng chậm rãi chảy ra ɱá.𝖚 tươi.
"Tiện nô." Tán Bố Trác Đốn hừ lạnh. Nhìn nữ nô đang hoa mắt trên giường, chậm rãi cởi bỏ quần áo vướng bận, kéo quần xuống. Sau đó, cổ họng tràn ra một tiếng cười đầy giả tạo, hai má say rượu ngày càng đỏ, đôi mắt ưng cũng biến thành một màu đỏ nóng bóng, con ngươi màu nâu giống như ngọn lửa đang cháy ngày càng lớn. Đầu lưỡi hưng phấn l𝒾ế_Ⓜ️ lên môi trên nở nang, khóe môi mở ra chứa đầu 𝐦.á.⛎ tanh tà ác.
Hắn dùng hai tay nắm chặt đùi A Lan Ni Mã, tách ra hung ác, xốc lên để ở hai bên thắt lưng cường kiện, thắt lưng dùng sức đỉnh về phía trước một cái.
"A ──"
Một tiếng kêu thê thảm vang vọng khắp tẩm cung, cũng làm cho tim La Chu thắt lại. Da đầu co lại, run run ôm lấy con ngao đốm.
Sống hai mươi năm, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đàn ông 𝒸●ư●ỡ𝓃●ⓖ hⓘ●ế●ⓟ phụ nữ.
← Ch. 080 | Ch. 082 → |