100 ngày ở chung (6)
← Ch.0045 | Ch.0047 → |
Editor: Xiu Xiu
Lần này anh đã trở về, sẽ không đi nữa, về sau anh sẽ chăm sóc em thật tốt...
Trong phòng họp liền vang lên một tràng tiếng rắc rắc, mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy cây bút ký trong tay Tô Chi Niệm, bị gãy làm hai.
Trong phòng họp lại lâm vào yên tĩnh, thế nhưng chỉ trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, mọi người lại thấy anh cũng không có phản ứng gì, lại đặt sự chú ý lên trên người trưởng phòng khảo sát thị trường.
Giọng nói của trưởng phòng lần này, rõ ràng là không có tràn đầy sức mạnh như lúc đầu, ngay cả tốc độ cũng đã nhanh hơn không ít, như là hận không thể ngay lập tức kết thúc phần trình bày của mình.
Được, anh Dĩ Nam, chúng ta đừng nói những chuyện không vui nữa, vài ngày nữa là sinh nhật của em, anh có chuẩn bị quà sinh nhật cho em chưa?
Đương nhiên là có, quên quà sinh nhật của ai chứ sao quên được quà sinh nhật của em.
Em biết là anh Dĩ Nam là người tốt nhất với em...
Đột nhiên Tô Chi Niệm đứng lên khỏi ghế ngồi, trái tim của mọi người đều mạnh mẽ co rút lại một cái, trưởng phòng khảo sát nói được một nửa, liền mạnh mẽ nghẹn chết ở nơi yết hầu, anh nhìn vẻ mặt của Tô Chi Niệm rõ ràng là đang muốn khóc, lúc này làm sao có thể dám mở miệng?
Giọng nói của trưởng phòng run rẩy, mở miệng nói: Tô...
Chữ tổng sau cùng còn chưa nói ra, đột nhiên Tô Chi Niệm liền đá văng chiếc ghế ở đằng sau người ra, cũng không thèm nói năng gì, gương mặt lạnh lùng trực tiếp rời đi.
-
Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam ở nhà hàng Tây đến chạng vạng sáu giờ tối, mới tính tiền.
Vốn là Tần Dĩ Nam đề nghị Tống Thanh Xuân cùng đi ăn cơm tối, nhưng cô nghĩ đến bảy giờ còn phải qua chỗ Tô Chi Niệm, liền lấy cớ từ chối.
Đi ra khỏi nhà hàng Tây, Tần Dĩ Nam chặn một chiếc taxi, Tống Thanh Xuân nói địa chỉ của Tống gia cho lái xe, sau khi tạm biết với Tần Dĩ Nam, chờ xe đi được một đoạn, Tống Thanh Xuân mới nói lại địa chỉ nhà Tô Chi Niệm cho tài xế.
Đến cửa biệt thự nhà Tô Chi Niệm, mới sáu giờ bốn mươi, có thể là vì nhìn thấy Tần Dĩ Nam, tâm tình cô tốt lên, thanh toán tiền xe, hát một bài hát cũ đã nhiều năm, chậm rãi đi đến cửa nhà, sau đó chơi đùa một lúc, cố gắng ấn mật mã, lại nghe được tiếng mở cửa, lúc này mới không nhanh không chậm đẩy cửa phòng ra, đi vào.
Lúc cô thay giày, miệng vẫn lẩm bẩm theo giai điệu, cô đi qua chỗ đổi giày, vừa định cầm chiếc túi trong tay ném lên sofa, sau đó tầm mắt liền nhìn thấy Tô Chi Niệm đang cầm một phần văn kiện trong tay, giống như bậc đế vương, hai chân bắt lên nhau ngồi ở giữa sofa.
Động tác của Tống Thanh Xuân liền dừng lại, ngay cả lời hát trong miệng cũng mạnh mẽ dừng lại.
Còn chưa tới bảy giờ, Tô Chi Niệm kiếm được tỷ bạc cả một ngày đã trở về nhà rồi...
Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, xác định mình không hề nhìn lầm, vội vàng đứng vững lại, khôi phục dáng vẻ thục nữa, nhìn anh, hỏi thăm: Anh Tô, anh đã về?
Lời của cô như là nói cho không khí, vốn không hề được đáp lại.
Tống Thanh Xuân mang túi xách treo vào trên giá treo quần áo, sau đó quay đầu: Anh Tô, hiện giờ tôi đi chuẩn bị bữa tối.
← Ch. 0045 | Ch. 0047 → |