Chúng ta đã từng (3)
← Ch.0032 | Ch.0034 → |
Tống Thừa chỉ thấy cô phiền toái, chơi đùa không đủ vui, thường xuyên để mặc cô.
Mỗi lúc như thế, cô sẽ hắng giọng khóc, sau đó chỉ cần cô vừa khóc, Tần Dĩ Nam lại phản bội Tống Thừa xuất hiện trước mặt cô.
Tần Dĩ Nam và Tống Thừa khác nhau, Tần Dĩ Nam không giống như Tống Thừa thích níu chặt bím tóc của cô rồi mắng cô theo đuôi, cũng không thích cướp đoạt đồ ăn vặt của cô như Tống Thừa, càng sẽ không tranh xem Ti vi với cô, Tần Dĩ Nam chỉ biết sờ sờ đầu của cô dịu dàng gọi Tống Tống, lúc cô khóc, Tần Dĩ Nam sẽ đưa cô đến mấy tiệm tạp hóa mua đồ ăn vặt, Tần Dĩ Nam còn có thể kể đủ loại chuyện cổ tích cho cô nghe.
Trong trí nhớ của cô, Tần Dĩ Nam xuất hiện giống như một ánh mặt trời, mặc kệ qua bao lâu, cô chỉ cần nhớ lại, sẽ cảm thấy ấm áp, cảm thấy sáng ngời.
Cô cũng không biết là rốt cuộc từ khi nào thì mình thích anh, có lẽ là từ lúc còn rất nhỏ, cũng đã như một loại định mệnh mà thích anh.
Anh vĩnh viễn luôn thích mặc một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, thích sờ đầu của cô rồi gọi Tống Tống, thích kể chuyện cho cô nghe với giọng điệu dịu dàng.
Nói tóm lại, cô thích anh, thích đến lúc năm tuổi, có một bà lão trong viện còn đùa cô hỏi cô lúc lớn lên sẽ gả cho ai, cô liền không e lệ liếm kem nói, gả cho anh Dĩ Nam.
Thích đến ngay cả lúc cô đi nhà trẻ, giáo viên hỏi ước mơ của cô là gì, cô liền dõng dạc nói trước mặt cả lớp, nói muốn được làm vợ anh Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam vẫn là ước mơ của cô, cô cứ như vậy mà theo đuổi, chưa bao giờ nghĩ sẽ thay đổi.
Lúc học tiểu học, cô và Tống Thừa, Tần Dĩ Nam cùng học một trường, Tống Thừa không thích cô, cho nên cô đều ngồi sau xe của Tần Dĩ Nam.
Trong trí nhớ của cô, Tần Dĩ Nam chưa bao giờ thấy cô phiền, Tần Dĩ Nam sẽ kiên nhẫn giảng giải cho cô mỗi khi cô gặp một bài toán khó, Tần Dĩ Nam sẽ không giống như Tống Thừa, vừa nói cho cô biết đáp án, vừa mắng sao anh lại có một cô em gái ngốc như thế!
Lúc học cấp hai, Tống Thừa và Tần Dĩ Nam trở thành nhân vật làm mưa làm gió trong trường học, mỗi ngày cô đều chạy đến sân thể dục cổ vũ cho bọn họ, sau khi kết thúc, cô vĩnh viễn đều chạy đến trước mặt Tần Dĩ Nam, khen anh lợi hại, Tống Thừa trêu chọc cầm bình nước khoáng gõ thẳng vào đầu cô, không phục nói, anh mới đúng là anh trai ruột thịt của em đấy!
Mỗi lúc như thế, cô đều trốn sau lưng Tần Dĩ Nam, Tần Dĩ Nam lại vươn tay ra, ngăn chai nước khoáng của Tống Thừa, mà cô ở sau lưng Tần Dĩ Nam, le lưỡi với Tống Thừa, Tống Thừa lại tức giận quắc mắt trừng cô đến nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó tuổi tác lớn dần, cô không còn giống như lúc đi nhà trẻ, luôn treo ở đầu môi việc muốn lấy Tần Dĩ Nam, mà là biến thành tâm sự của cô gái nhỏ, giấu ở trong lòng.
Cùng với tuổi tác thay đổi, Tần Dĩ Nam ngày càng đẹp trai, Tống Thừa cũng ngày càng đẹp trai, Tần Dĩ Nam đẹp trai theo kiểu dịu dàng, còn Tống Thừa đẹp trai theo kiểu hư hỏng, hai người đi cạnh nhau, là một phong cảnh vô cùng đẹp, toàn bộ nữ sinh trong trường đều vì hai người này mà thường xuyên tranh cãi xem ai mới là hot boy đệ nhất.
Mỗi tiết học, Tần Dĩ Nam và Tống Thừa đều nhận được rất nhiều quà tặng, sau đó những quà tặng này còn cả được mở ra, đều rơi vào trong tay cô, bởi vậy, cô đều biết nữ sinh nào thích Tần Dĩ Nam, sau đó đặc biệt thấy không vừa mắt với bọn họ.
← Ch. 0032 | Ch. 0034 → |