Khoảng cách ngắn nhất giữa thật lòng và đau lòng (2)
← Ch.0151 | Ch.0153 → |
Tống Thanh Xuân nói xong, chờ một lát mà Tô Chi Niệm vẫn không có ý muốn mở miệng nói chuyện, liền lui hai bước về phía sau, lách qua anh, đi lên lầu.
Nhưng lúc cô lui về sau, chân vừa mới đặt xuống, đột nhiên Tô Chi Niệm vươn tay ra, bắt lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cả người cô đến trước mặt anh.
Tống Thanh Xuân bất ngờ trước hành động của Tô Chi Niệm, trái tim cô bỗng nhiên bị dọa giật này một cái, gần như muốn ngừng đập luôn.
Cả người cô còn chưa kịp ý thức đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, thậm chí là ngay cả một câu, một tiếng cô cũng chưa nói ra, thì đầu đã bị bàn tay kia của anh giữ chặt lấy, sau đó môi anh vừa cậy mạnh vừa hung ác chận môi cô lại.
Trong nháy mắt, đại não của Tống Thanh Xuân trống rỗng. Mắt cô trợn tròn, sững sờ nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm gần ngay trước mắt, hàng mi nét mày xinh đẹp như họa hơi mờ ảo đang sát rạt.
Môi của anh vừa 𝖓·ó·ռ·ℊ ⓑỏ𝓃·𝖌 vừa mề·Ⓜ️ 𝐦·ạ·❗, lại dùng hết hơi sức toàn thân, áp chặt vào môi cô.
Tay anh nắm lấy cổ tay cô, rồi từ từ dời đến hông, mang theo sức lực như muốn ռℊ·♓ℹ️ề·n п·á·t cô ra, liều mạng áp vào 𝖓ɢ·ự·𝐜 anh.
Anh không nói tiếng nào cạy môi cô ra, h·𝖚·п·𝐠 ♓·ăⓝ·🌀 quấn lấy môi cô, dùng sức Ⓜ️ú*✞ lấy.
Anh không giống như là đang 𝖍.ô.ⓝ cô, mà giống như đang thổ lộ cảm xúc nào đó ẩn sâu nơi đáy lòng vậy. Anh ♓ô_ռ càng lúc càng mạnh mẽ, vẻ mặt cũng dần trở nên càng hung ác.
Cho đến khi Tống Thanh Xuân cảm thấy đầu lưỡi truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, lông mi thật dài của cô run lên, đại não mới kinh ngạc mà vận động, qua hồi lâu, cô mới ý thức được rốt cục là chuyện gì đang xảy ra.
Tô Chi Niệm mà lại 𝖍ô.ⓝ cô.... Đáy tim Tống Thanh Xuân mạnh mẽ run lên hai cái, sau đó mới hậu tri hậu giác ngửi thấy mùi rượu nồng nặc quanh thân mình.
Anh uống rượu sao?
Trong đầu Tống Thanh Xuân vừa hiện lên bốn chữ này, ngón tay cũng liền run lên.
Chính là buổi tối vào năm năm trước kia, cũng giống như bây giờ vậy, anh uống say, đột nhiên lại 𝐡-ô-𝓃 hít cô, sau đó cô liền bị anh cường hành yếu thế.... Tối nay chẳng lẽ....
Cơn ác mộng giống như được tái diễn. Khuôn mặt độ-𝐧-𝐠 ✝️ìⓝ-𝒽 của Tống Thanh Xuân đột nhiên mất đi huyết sắc, toàn thân cô đều 𝐫𝐮_п 𝐫ẩ_ⓨ cả lên, cô giơ tay lên đẩy anh ra theo bản năng.
Giống như là anh cảm nhận được sự kháng cự của cô, nên vừa dùng sức h-ô-ռ-, lại vừa dùng tay bắt lấy cổ tay cô.
Cô muốn tránh thoát, đầu cố né ra, nhưng rốt cục cũng không thoát được đôi môi anh. Ấn đường anh khẽ nhíu lại, mang theo ý không cho cự tuyệt, dùng tay bóp chặt hai má cô, tay còn lại thì 𝖍*υ𝖓*🌀 𝒽ă*𝖓*ℊ giữ chặt cổ cô, ép cô không cách nào nhúc nhích được, rồi sau đó lại áp môi chận môi cô lại.
Th-â-ⓝ 𝐭-𝒽-ể của anh và cô dán thật sát, thật chặt lại với nhau. Mặc dù cách hai tầng áo, nhưng cô vẫn có thể tinh tường cảm thấy ⓣ_♓â_𝖓 †h_ể của anh ռó-𝐧-g 🅱️ỏ-ռ-𝐠, nóng đến mức toàn thân cô 𝓇⛎.𝐧 𝐥ẩ.𝖞 bẩ.🍸.
Năm năm trước.... Năm năm trước, cũng giống như vậy, 𝐭_ⓗ_â_ⓝ т_𝒽_ể anh nóng hổi, nụ ⓗô.п của anh giống như muốn nuốt sống cô, sau đó anh liền xé nát quần áo cô....
Kí ức trong đầu Tống Thanh Xuân còn chưa ổn định, môi của Tô Chi Niệm đã rơi xuống cổ cô, thẳng một đường hạ xuống.
Môi của cô run run, đáy lòng nhất thời vô cùng hoảng hốt, giống như năm năm về trước, cô bất giác khẩn cầu anh:
Tô Chi Niệm, anh buông tôi ra.... Tô Chi Niệm, anh đừng như vậy mà....
← Ch. 0151 | Ch. 0153 → |