Nghe lén được đối thoại (1)
← Ch.0697 | Ch.0699 → |
Editor: May
Bộ dạng Tô Chi Niệm tính khí tốt trầm mặc như vậy, khiến cho đáy lòng Tống Thanh Xuân càng khổ sở hơn.
Đây là tầng lầu gần mấy chục mét đó, ngã từ phía trên xuống, dù phía dưới có thổi phồng túi khí, nhưng cũng sẽ có thể chết bất cứ lúc nào, sao anh lại nhảy xuống theo cô chứ?
Nếu phía dưới không có nệm hơi an toàn, lúc này không phải anh liền cùng bị mất mạng theo cô ư?
Tống Thanh Xuân chỉ là tưởng tượng đơn giản hình ảnh như thế trong đầu một chút, sắc mặt liền chớp mắt bị dọa đến rút hết huyết sắc.
Cô hoàn toàn không có vui sướng sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, ngược lại tràn ngập đầu óc đều là nghĩ lại mà sợ thật sâu, nghĩ lại mà sợ như vậy, khiến cho cảm xúc của cô có vẻ hơi kích động, khóc khóc, liền nhọn giọng nói gọi Tô Chi Niệm một câu: "Anh biết hay không, anh nhảy xuống đại biểu cái gì?"
"Anh không phải đần độn, anh biết anh như vậy rất có thể sẽ chết không!"
Cô là bị người đẩy xuống, mà anh là tự mình nhảy xuống, dù anh là vì cô mới không muốn sống như vậy, nhưng cô vẫn có một chút tức giận...
Sau khi Tống Thanh Xuân tức giận rống Tô Chi Niệm xong, cũng nhịn không được đưa tay ra bắt đầu đánh đấm anh.
Tô Chi Niệm trốn tránh không được, dù là có thể trốn tránh, anh cũng sẽ không trốn tránh.
Tuy rằng lực đạo cô vỗ ở trên người anh không lớn, nhưng lại khiến cho đau đớn trên người anh bắt đầu khuếch đại.
Anh nỗ lực ổn định tinh thần của mình, không để cho mình kêu rên ra tiếng.
Từng giọt lớn nước mắt của Tống Thanh Xuân, theo động tác tay cô rơi ở trên bờ vai anh, một viên một viên rơi xuống, cuối cùng có lẽ cô là bị anh dọa hỏng, cũng có lẽ là bị một màn nguy hiểm như vậy dọa hỏng, bỗng nhiên liền mềm mại ghé vào bả vai anh, giống như là một đứa bé, "Oa" một tiếng, khóc lớn ra tiếng.
Cô vừa khóc, vừa còn phẫn hận không thôi, mồm miệng không rõ mắng anh.
Thẳng thắn mà nói, Tô Chi Niệm là thật nghe không hiểu Tống Thanh Xuân nói cái gì, chẳng qua còn may, còn may lúc anh tiếp xúc với người khác, sẽ có thể đọc được ý nghĩ nơi đáy lòng của đối phương, cho nên anh biết cô nói cái gì.
"Tô Chi Niệm, anh có phải bị bệnh hay không, sao anh lại muốn nhảy xuống theo?"
"Anh có nghĩ tới hay không, nếu như thật xảy ra chuyện, vậy phải làm thế nào?"
"Anh có biết hay không, anh đã sắp dọa chết em, hu hu hu..."
Tống Thanh Xuân càng nói, càng cảm thấy không giải hận, cô theo bản năng mở miệng muốn đi cắn bờ vai của Tô Chi Niệm, nhưng hàm răng cô vừa đụng phải áo khoác ngoài của anh, cô liền nghe thấy anh ho khan một tiếng nặng nề, sau đó liền có thé gì đó phun lên trên tóc cô.
Động tác của Tống Thanh Xuân cứng đờ một chút, bất giác liền đưa tay ra, sờ về phía tóc của mình, xúc giác đặc dính.
Cô chậm rãi giơ tay đến trước mắt, cô nhìn thấy trên ngón tay, đều là máu đỏ tươi.
Cô giống như là ngu si, động một chút không nhúc nhích được, qua một hồi lâu, cô mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Tất cả trên cằm của anh đều là máu, trong làn môi kéo căng, còn có một loạt tơ máu lại chảy ra ngoài.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, tốn sức há to miệng, dùng sức lực quá lớn, mới run giọng khóc nức nở nói: "Tô Chi Niệm, anh sao vậy? Anh sao vậy?"
Tô Chi Niệm lại bắt đầu ho khan gián đoạn, hô hấp của anh trở nên càng lúc càng chật hẹp, trên trán có mồ hôi bắt đầu toát ra ngoài, máu chảy ra từ trong miệng anh càng nhiều hơn, Tống Thanh Xuân kích động đưa tay ra, che miệng anh, cố gắng làm giảm tốc độ máu chảy ra, nhưng tay cô rất nhanh liền bị nhuộm thành màu đỏ.
← Ch. 0697 | Ch. 0699 → |