Nụ hôn sâu sau khi chìm xuống nước (1)
← Ch.0267 | Ch.0269 → |
Editor: May
Vào lần thứ chín mẹ nhìn về phía điện thoại di động, cuối cùng Tô Chi Niệm cầm điện thoại di động lên, anh vào WeChat, nhấn avatar của Đường Nặc, đang lúc chuẩn bị trực tiếp chuyển anh ta vào danh sách đen, tầm mắt lại dừng ở trên tấm hình cuối cùng anh ta gửi tới.
Ở bên phải tấm hình cuối cùng kia, một cô gái mặc một vái váy dài màu da, khuôn mặt rõ ràng đang treo một nụ cười, đang chạm cốc với người ta.
Tống Thanh Xuân... Cô lại có thể cũng đi tới tiệc mừng năm mới góp vui.
Động tác Tô Chi Niệm muốn chuyển Đường Nặc vào danh sách đen ngừng lại, anh nhìn chằm chằm tấm hình kia rất lâu, sau đó trên màn hình lại đi vào một tin của Đường Nặc: "Thế nào? Người trong tấm hình cuối cùng, có đánh động tâm của cậu không, khiến cho cậu muốn tới đây?"
Tô Chi Niệm không trả lời tin của Đường Nặc, mà là nghiêng đầu, nhìn thoáng qua mẹ ngồi bên cạnh, đang nhìn ti vi chăm chú.
Anh chính xác là bị đánh động... Chẳng qua, không phải là hoàn toàn vì muốn cùng một chỗ qua năm mới với Tống Thanh Xuân, càng quan trọng hơn là, anh sợ Tống Thanh Xuân sẽ gặp nguy hiểm.
Khoảng thời gian này, ngoại trừ buổi tối anh và cô ở cùng trong một biệt thự, những lúc khác, anh đều đang trông chừng cô ở những nơi cô không nhìn thấy.
Anh sợ cô xảy ra chuyện, địa điểm mỗi ngày làm việc đều từ dời công ty đến quán cà phê đối diện công ty cô.
Mục đích chính là vì có thể tùy thời tùy khắc nghe thấy âm thanh của cô, bảo đảm chắc chắn cô an toàn.
Hôm nay khi anh tới chỗ của mẹ, cố ý đưa cô trở về nhà, nhìn cô vào cửa, sợ chính là ở thời điểm không có anh ở đó, cô sẽ xảy ra tình huống gì đó.
Hiện tại là đêm giao thừa, tất cả mọi người đều đang ở lễ mừng năm mới, mà người trên thuyền nhiều như vậy, có lẽ hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu...
Tô Chi Niệm càng nghĩ may mắn như vậy, đáy lòng lại càng có chút không kiên định, anh nhịn không được lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua mẹ, kết quả anh còn chưa nghĩ ra mở miệng nói với mẹ không thể ở bên bà vào đêm giao thừa như thế nào, mẹ đã mở miệng trước: "Chi Niệm, điện thoại di động của con vẫn luôn vang lên, không phải là có chuyện gì chứ? Nếu như có chuyện, con cứ đi làm việc của con trước đi, không cần ở nơi này với mẹ đâu."
Đêm giao thừa những năm qua, mẹ cũng có cho anh ra ngoài tụ họp với bạn bè, chẳng qua đều bị anh bác bỏ, mà hôm nay, anh nghe được câu nói này của mẹ, hơi trầm mặc một lúc, sau đó khẽ gật đầu, trong giọng nói lãnh đạm lộ ra một chút xin lỗi: "Đường Nặc tìm con, con ra ngoài một chuyến, sẽ trở lại thật nhanh."
"Không cần gấp gáp như vậy, an toàn quan trọng nhất." Mẹ cười tít mắt đứng dậy, lấy một cái áo khoác dầy một chút cho Tô Chi Niệm, tiện thể còn đưa chìa khóa xe cho anh, tiễn anh ra cửa, nhìn anh lên xe, trước khi anh lái xe rời đi, lại dặn dò một câu: "Dọc đường lái xe chậm một chút."
-
Trên ngã tư đường đêm giao thừa, phóng tầm mắt nhìn tới, trong vòng một kilomet đều không thấy được bóng dáng của một chiếc xe.
Lộ trình hơn một tiếng chạy xe trong ngày thường, Tô Chi Niệm chỉ dùng nửa tiếng, liền đến công viên Bắc Hải.
Tô Chi Niệm vừa tìm đến chỗ dỗ xe, xe còn chưa không dừng lại vững vàng, liền bắt giữ được giọng nói của Tống Thanh Xuân từ trong tiếng cười nói vui vẻ ở trong chiếc thuyền không xa: "Cám ơn anh Dĩ Nam."
Tần Dĩ Nam cũng ở đây? Vẻ mặt Tô Chi Niệm hơi lóe lên một chút, động tác lưu loát đỗ xe vững vàng ở trong bãi đậu xe, đang chuẩn bị lấy áo và ví tiền, khi đẩy cửa ra xuống xe, liền nghe thấy giọng nói của Tần Dĩ Nam: "Không mở ra xem thử sao?"
"Về nhà rồi mở cũng giống vậy thôi... Như vậy có thể giữ được một chút thần bí."
← Ch. 0267 | Ch. 0269 → |