Bị đòi nợ
← Ch.15 | Ch.17 → |
Đã hơn 10 ngày rồi Chử Huy hoàn toàn không liên lạc với Lý Đài.
Lý Đài muốn xác nhận đây có phải là một loại tín hiệu ngầm nào đó mà cô nên hiểu không nên cô chủ động nhắn tin cho Chử Huy.
Nội dung rất đơn giản, chỉ 3 chữ: Anh khỏe không?
Nội dung không quan trọng, nếu đúng là ý như cô nghĩ, dù cô gửi gì Chử Huy cũng sẽ không trả lời.
Còn nếu như anh ấy trả lời, loại từ này thường không xuất hiện trong đối thoại bình thường, cô nói là điện thoại bị virus, lỗi hệ thống gì đó, cũng sẽ hợp lý hơn một chút.
Lúc Lý Đài đang đắc ý vì suy nghĩ tỉ mỉ của mình thì tin trả lời của Chử Huy đến.
Cũng rất đơn giản, chỉ là một địa chỉ và một thời gian.
Địa chỉ là một nhà hàng.
Thời gian là tối nay trước bữa ăn.
*
Trước khi ra cửa, Trương Hạo Linh lải nhải đi đi lại lại bảo Lý Đài chụp vài tấm ảnh.
"Có gì mà chụp chứ, em chỉ đi ăn bữa cơm với bạn thôi mà."
"Bây giờ ai đi ăn mà không chụp ảnh? Đừng nói đi ăn ngoài, ngay cả ăn ở nhà cũng chụp cơ mà. Em không chụp thì dẫn anh đi, anh tự chụp."
"Tụi em toàn con gái, anh đàn ông đi làm gì?"
"Anh chỉ đi chụp ảnh thôi, chụp xong là về, không ngồi ăn cùng các em cũng không được à?"
"Anh bị hâm à!"
"Thôi thôi thôi, " Trương Hạo Linh làm bộ giận dỗi quay đầu đi, "Sau này anh đi chơi với bạn cũng không dẫn em đâu."
Lý Đài đã quen với việc đến sớm hơn giờ hẹn một chút, không ngờ Chử Huy còn đến sớm hơn cô, anh đang đứng ở cửa nhà hàng.
Từ xa cô đã nhìn thấy Chử Huy đứng hút thuốc ở cửa nhà hàng, không chỉ cô thấy Chử Huy nổi bật, người qua đường cũng liên tục ngoái nhìn. Ngôn Tình Sủng
Lý Đài vội vàng chạy tới, "Em đến muộn à?"
Chử Huy hút hơi cuối cùng, hỏi cô: "Sao em đi từ bên đó tới?"
"Cửa ga tàu điện ngầm ở bên đó." Thiếu gia ạ.
"Đi thôi."
Chử Huy dập tắt thuốc quay người định đi, lại bị Lý Đài gọi lại: "Cái đó, em, có cần thay quần áo không?"
Trong tin nhắn không nói hôm nay là dịp gì, Lý Đài cũng không cố ý ăn diện.
"Không cần."
Chử Huy tiếp tục đi vào nhà hàng, đi được vài bước đột nhiên quay đầu giơ tay ôm vai Lý Đài rồi lại tiếp tục đi.
Lý Đài ngẩn người, theo bản năng bỗng cảm thấy căng thẳng, đây là sắp đi đến chỗ nào vậy?
Nhà hàng trang trí bình thường, một bàn nhỏ cho hai người chỉ có Chử Huy và Lý Đài, nhìn qua thực đơn cũng rất bình thường.
Món ăn cuối cùng còn chưa được đưa lên bàn, điện thoại Chử Huy reo lên, anh nhìn thoáng qua một cái rồi đứng dậy đi nghe điện thoại.
Tranh thủ khoảng thời gian này, Lý Đài vội vàng lôi điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.
Cô cố gắng tuân theo những điều về góc chụp ánh sáng mà Trương Hạo Linh từng nói mà cô còn nhớ được, chọn mấy món ăn cô thấy khá đẹp chụp vài tấm, rồi gửi đi một lèo.
Lý Đài vừa mới khóa màn hình điện thoại, điện thoại đã reo.
"Ăn ngon thật đấy! Anh nói với em cái đó chụp không đúng, ngược sáng rồi, em phải..."
"Bớt nói nhảm."
Lý Đài kiên quyết cúp điện thoại.
Khi ngẩng đầu lên, Chử Huy đã đứng cách đó vài bước.
Hai người đều im lặng, Lý Đài đặt điện thoại xuống, Chử Huy cũng ngồi vào chỗ.
Chử Huy múc một bát canh, đặt đến trước mặt Lý Đài nói: "Nếm thử đi, đây là món đặc sản của nhà hàng."
Lý Đài nhớ đến điển cố Trụ Vương đem Bá Ấp Khảo làm bánh nhân cho Cơ Xương ăn (*), lại nghĩ đến vừa mới nói chuyện điện thoại, Trương Hạo Linh có lẽ sẽ không sao cả, mới yên tâm uống canh.
(*Theo điển cố trong sử sách Trung Quốc, Trụ Vương là vị vua cuối cùng của nhà Thương, nổi tiếng là một bạo chúa tàn ác và dâm loạn. Một trong những hành động tàn bạo của ông ta là giết chết Bá Di và Thúc Tề, hai vị hiền thần can gián ông về đạo đức và chính trị. Truyền thuyết kể rằng sau khi giết Bá Di và Thúc Tề, Trụ Vương sai người lấy thịt của họ nấu thành món ăn gọi là "bánh thịt Bá Di Thúc Tề" để đãi Cơ Xương, một vị tướng trung thành với nhà Thương. Mục đích của Trụ Vương là muốn thử lòng trung của Cơ Xương. )
Canh ngon như tưởng tượng, Chử Huy cũng không nổi cáu như cô nghĩ, anh thậm chí còn nói chuyện phiếm với Lý Đài, hỏi Lý Đài dạo này làm gì.
Lý Đài nghĩ không ra chuyện gì động trời gì, lại phải tránh nhắc đến việc Trương Hạo Linh sớm tối ở cùng mình, cuối cùng chỉ có thể nói mình chẳng làm gì cả.
Liên tục hỏi một đáp một, Lý Đài còn cảm thấy câu trả lời của mình thực sự quá mức qua loa, nhưng Chử Huy vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Lý Đài lại nhớ đến lúc đưa cơm cho tử tù, người đưa cơm luôn bao dung độ lượng hơn bình thường. Cô ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng lóa trên đỉnh đầu, tự nhủ thời thế đổi thay rồi, giờ đã là xã hội pháp trị rồi.
Cho đến khi ăn xong, cũng không có ai khác đến, không có chuyện gì xảy ra, tối nay dường như chỉ là Lý Đài và Chử Huy cùng ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi.
Sau bữa tối, Lý Đài lên xe Chử Huy về, xe dừng lại ở ven đường cách quầy tạp hóa hai ngã tư.
Chử Huy im lặng trong giây lát rồi nói: "Về đi, chúc ngủ ngon."
Lý Đài ngơ ngác đáp lại: "Chúc ngủ ngon."
Xe từ từ đi theo sau Lý Đài, đến khi cô vào quầy tạp hóa mới quay đầu rời đi.
Lý Đài không hiểu nổi hành vi của Chử Huy, cũng không nhận được câu trả lời mà cô muốn.
*
Trương Hạo Linh vừa nhìn thấy ảnh Lý Đài gửi cho anh hôm đó đã thấy đau lòng xót dạ, một bàn ăn ngon thế mà bị cô chụp hỏng hết, thực sự là lãng phí của trời.
Vì thế hễ có cơ hội là anh lại giáo dục chỉ dẫn kỹ thuật chụp ảnh cho Lý Đài, làm Lý Đài phiền không chịu nổi.
"Thôi mà, anh dạy Sở Sở chụp đi, em không muốn học."
"Cô bé ấy không gấp, bây giờ cô bé quay video tiến bộ nhanh lắm rồi. Chụp ảnh đâu phải chuyện khó lắm, chỉ là bố cục ba phần, em xem." Trương Hạo Linh mở máy ảnh điện thoại của Lý Đài, giơ lên trước mặt cô nói, "Xem này, xem này, chỗ này, đây không phải có lưới ô vuông sao, em chỉ cần đặt điểm nhấn vào..."
"Ting!" Một tin nhắn đến.
Lý Đài giật lấy điện thoại rồi nhanh chóng khóa màn hình nhét vào túi.
Tay Trương Hạo Linh còn đang giơ giữa không trung, ngơ ngác hỏi cô: "Em bị đòi nợ à?"
"Đòi nợ gì chứ, không thể là em đang yêu đương không muốn nói cho anh biết à?"
"Ồ, " Trương Hạo Linh hạ tay xuống, hỏi: "Em yêu đương rồi à?"
"Không có, đừng nói bậy."
"Ơ này, rõ ràng là em tự nói..."
"Em đi nấu cơm đây, anh trông cửa hàng nhé."
Lý Đài đứng dậy lên lầu, đến khi vào bếp cô mới mở điện thoại, tin nhắn quả nhiên là của Chử Huy gửi đến.
Chỉ liếc qua một cái, cô đã nhanh chóng úp điện thoại xuống, tùy tay cầm miếng khăn lau che lên màn hình, bấm loạn xạ vài cái, híp mắt xác nhận hình ảnh đã được thu nhỏ, dùng khăn lau che nửa trên màn hình, cẩn thận trả lời: "Là bướm phải không?"
"Ừ."
"Em không biết là gì, em không dám nhìn."
"Sợ bướm à?"
"Ừm."
Lý Đài đợi một lúc, thấy Chử Huy không nhắn lại nữa, cô bèn đi nấu cơm.
Từ sau lần ăn cơm đó, thỉnh thoảng Chử Huy sẽ gửi cho cô một số hình ảnh động vật thực vật không biết là anh chụp hay tìm bừa, phần lớn là cây cảnh, hoa cỏ ven đường, hoặc chim chóc, côn trùng nhỏ các kiểu, Lý Đài biết thì trả lời tên trực tiếp, không biết thì lên mạng tra rồi trả lời anh.
Cô không hiểu lắm cách tương tác này cho lắm, nhưng vẫn tỏ vẻ tôn trọng.
___
Edited by Koko# Wattpad: @biggestkoko
← Ch. 15 | Ch. 17 → |