Đăng đường nhập thất
← Ch.37 | Ch.39 → |
Cao Ngữ Lam xách túi hành lý đi về nhà, cô vừa đi vừa nghĩ: "Mặc kệ anh, ai bảo anh giở trò ấu trĩ". Cao Ngữ Lam quyết định ngày mai mới gọi điện cho Doãn Tắc, nếu anh tỏ ra ngoan ngoãn một chút, cô sẽ đến tận nhà thăm anh.
Một loáng đã về tới nhà, Cao Ngữ Lam ngây người ngồi trên ghế sofa một lúc, chưa đến mười phút, cô bắt đầu thấy nhớ nhung anh chàng Ảnh đế của cô, không biết nhà anh có xa không, anh đã về đến nhà chưa? Liệu có thể leo lên cầu thang?
Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam lập tức định thần, mới xa nhau có mấy phút, cô đã bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh rồi.
Cô không thể suốt ngày vòng vòng quanh Doãn Tắc, cô nên tập trung vào những chuyện nghiêm túc, ví dụ như công việc. Làm cửa hàng trưởng hình như cũng không tồi, rất có tính thử thách. Cô rất vui khi một tay tổ chức thành công hoạt động của tòa soạn tạp chí lần trước, nhưng chỉ có một khách hàng chắc chắn không đủ, dù sao việc kinh doanh không thể chỉ dựa vào khách hàng. Muốn Tùy Tâm Uyển có thể tiếp tục phát triển, biến lỗ thành lãi, nhất định phải tạo ra sản phẩm riêng biệt, tạo một lượng khách hàng ổn định.
Cao Ngữ Lam liền mở máy tính, lên mạng tìm xem salon của người khác có chủ đề gì, có hoạt động gì hay, cách thức tổ chức như thế nào? Cao Ngữ Lam vừa đọc tài liệu vừa suy nghĩ nghiêm túc, cô còn ghi ghi chép chép ra một quyển sổ. Đang tập trung hết tinh thần vào công việc, Cao Ngữ Lam đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa reo vang.
Cao Ngữ Lam nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối. Muộn như vậy rồi còn có người đến tìm cô?
Cao Ngữ Lam đi đến bên cửa nhòm qua mắt mèo ra bên ngoài. Cô giật bắn mình, vội vàng mở cửa. Doãn Tắc lưng đeo ba lô, hai tay chống nạng, bộ dạng vừa thê thảm vừa đáng thương đứng ở ngoài cửa.
Phản ứng của Cao Ngữ Lam là vô cùng kinh ngạc, cô há hốc miệng không thốt nên lời. Lần này không phải là xe lăn, mà đổi thành cây nạng.
Cao Ngữ Lam hơi buồn cười, nhưng cô cảm thấy không thể cười vào lúc này. Vì vậy, cô ho vài tiếng cố gắng đè nén nụ cười rồi nghiêm mặt hỏi Doãn Tắc: "Chuyện này là thế nào?"
Chẳng phải rõ rành rành hay sao mà còn hỏi nữa? Doãn Tắc bày ra bộ mặt đau khổ, nói với ngữ điệu đáng thương: "Chân què không ai thương, đành phải đến cửa cầu".
Lần này Cao Ngữ Lam không nhịn được phì cười.
Cô chỉ cười mà không cho vào nhà thì phải làm thế nào?
Doãn Tắc được đà lập tức mặt nhăn mày nhó, vẻ đau khổ tăng thêm mấy phần, anh nói: "Lam Lam, chân anh đau quá, vất vả lắm mới có thể đến nơi này. Nếu em không cho anh vào nhà, anh bò kiểu gì cũng không quay về nổi đâu".
"Sao anh đến được đây?". Cao Ngữ Lam hỏi.
Doãn Tắc lắc đầu, giả vờ vô tội: "Tóm lại là anh đã đến rồi".
"Ai đưa anh đến? Chị Doãn Ninh có biết không?"
Doãn Tắc gật đầu: "Chị ấy biết, nếu em không cần anh, chị ấy sẽ cười nhạo anh chết mất. Anh sẽ mất sạch sự tôn nghiêm trước mặt chị ấy, trước Nựu Nựu và Man đầu, anh cũng sẽ không còn chút tôn nghiêm".
"Em đâu có nói không cần anh".
"Thế thì tốt quá, anh vào nhà đây". Doãn Tắc cười toét miệng, chống nạng cà nhắc chen qua người Cao Ngữ Lam đi vào trong nhà.
Cao Ngữ Lam vội đưa tay đỡ Doãn Tắc, sợ anh bị ngã. Trong đầu cô nghĩ, cô chỉ nói không phải không cần anh, chứ không nói sẽ thu nhận anh. Nhưng chỉ trong chớp mắt, đồng chí Doãn Tắc đã đặt mông xuống ghế sofa của Cao Ngữ Lam, vui mừng hớn hở. Anh đặt balo xuống ghế, xếp hai chiếc nạng sang một bên.
Cao Ngữ Lam thở dài, Doãn Tắc đã như vậy rồi, cô quả thực không thể đuổi anh ra khỏi nhà.
"Lam Lam, anh khát quá". Sau khi đăng đường nhập thất thành công, Doãn Tắc bắt đầu đòi hỏi, Cao Ngữ Lam rót cốc nước đưa cho anh.
"Lam Lam, chân anh đau quá". Doãn Tắc bắt đầu giả bộ đáng thương, Cao Ngữ Lam bê một cái ghế nhỏ tới, rồi nhấc chân anh đặt lên ghế.
"Lam Lam, anh buồn quá". Doãn Tắc lại làm nũng, Cao Ngữ Lam cầm cái điều khiển bật tivi. Tivi đang phát phim truyền hình dài tập, đúng đến đoạn tình cảm sướt mướt, một người đàn ông ôm một người phụ nữ khóc nức nở: "Anh không thể sống thiếu em..."
"Bộ phim này hay thật", Doãn Tắc nhận xét: "Đã nói hộ tiếng lòng anh".
Cao Ngữ Lam dậm chân bình bịch. Nhìn vẻ mặt cô, mắt miệng Doãn Tắc đều cong lên thành nụ cười: "Em không thích xem thì có thể đổi kênh khác. Em thích chương trình nào anh cũng sẽ thích chương trình đó".
Cao Ngữ Lam chỉnh nhỏ tiếng tivi, ngồi bên cạnh Doãn Tắc và bắt đầu thẩm vấn: "Ai đưa anh tới đây?"
"Anh Tiểu Quách".
"Muộn thế này rồi anh còn bắt người ta làm tài xế?"
"Đâu có, anh ta bị Nựu Nựu bám riết, bắt anh ta phải đưa con bé đi công viên giải trí. Anh ta nói ngày mai còn phải đi làm, Nựu Nựu hỏi hết câu này đến câu khác, nào là tại sao đi làm thì không thể đi công viên... Chị gái anh chỉ đứng bên cạnh cười cười, cứ như kẻ đang hạ độc thủ với người đàn ông hiền lành thật thà kia không phải là con gái của chị ấy. Đến khi anh nói anh phải đi rồi, anh Tiểu Quách mới có thể thoát thân. Em không được chứng kiến vẻ mặt của anh ta lúc nghe anh nói có thể đi, đó là vẻ mặt đầy vui mừng và cảm động".
Dường như bất cứ chuyện gì qua miệng Doãn Tắc cũng trở thành hài hước. Cao Ngữ Lam tượng tượng ra bộ dạng của Quách Thu Thần, cô không nhịn được phì cười. Nhưng sau đó Cao Ngữ Lam rất nhanh lấy lại thần sắc nghiêm chỉnh, cô tiếp tục hỏi: "Anh lấy đâu ra hai cây nạng?"
"Anh mua, mua ở cửa hàng bán dụng cụ y tế chứ còn đâu ra?"
"Anh không ở nhà điều trị vết thương, mò tới chỗ em làm gì?"
"Anh nhớ em. Bác sỹ có dặn, phải giữ tâm trạng vui vẻ vết thương mới khỏi nhanh. Vì vậy, anh buộc phải đến đây, sống ở bên cạnh em, vết thương của anh mới có thể nhanh khỏi".
"Bác sỹ Mông Cổ ngoài việc đấu võ mồm với anh ra, em có nghe thấy anh ấy dặn dò gì đâu?"
"À... điều đó cần trí tuệ và sự ăn ý mới có thể nghe hiểu, anh hiểu là được rồi, anh sẽ không chê bai em đâu".
Cao Ngữ Lam trừng mắt với Doãn Tắc. Anh thở dài xích lại gần ngả đầu vào vai cô, cất giọng nhẹ nhàng: "Chúng ta xa nhau lâu như vậy, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em. Kết quả chân anh lại bị thương, nếu chúng ta không thể gặp nhau thường xuyên thì đáng tiếc lắm. Anh ở chỗ em dưỡng thương, thứ nhất là có thể khỏi nhanh hơn, thứ hai nơi này gần nhà hàng Thực, nếu công việc xảy ra tình huống đột xuất, anh đến đó cũng tiện. Thứ ba là chúng ta có thể chuyện trò tâm sự, bù đắp lại mấy tuần xa cách. Thứ tư là em có sáng kiến gì về việc kinh doanh Tùy Tâm Uyển, em có thể trao đổi với anh bất cứ lúc nào, quá tiện lợi còn gì".
Doãn Tắc nói xong, còn giơ mấy đầu ngón tay ra đếm: "Em thấy chưa, bao nhiêu điểm tốt, có tiền cũng không mua được".
Cao Ngữ Lam cố nhịn không cốc lên đầu Doãn Tắc, cô hỏi anh: "Thế anh ngủ ở đâu?"
"Tất nhiên là trên giường rồi". Doãn Tắc vỗ vỗ vào cái balo ở bên cạnh: "Anh đã mang cả đồ ngủ đến đây".
Cao Ngữ Lam sa sầm mặt, cô chưa từng gặp một ai mặt dày nhưng lại tỏ ra ta đây làm đúng như anh chàng này, vấn đề trọng tâm không phải là đồ ngủ anh có biết không? Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam bằng ánh mắt ngây thơ vô tội, còn bổ sung thêm một câu: "Chắc em không để người bị què chân nằm ngủ ở ghế sofa đấy chứ? Hơn nữa, người đó còn là bạn trai thân yêu của em?"
Cao Ngữ Lam thở dài: "Doãn Tắc, anh thử nói xem, em thích anh ở điểm nào?"
"Em không biết?" Doãn Tắc trừng mắt: "Thế thì anh không nói cho em biết, để trong lòng em lúc nào cũng không yên".
"Em cảm thấy, với đức tính của anh, em nên ghét anh mới đúng". Cao Ngữ Lam quả nhiên suy nghĩ nghiêm túc, tại sao cô có thể thích người như anh?
Doãn Tắc ngả người nằm xuống, gối đầu lên đùi Cao Ngữ Lam: "Ôi đau khổ quá, lần này tôi càng bị tổn thương nặng hơn, nhất tiễn xuyên tâm mất rồi". (Nhất tiễn xuyên tâm: Một mũi tên xuyên qua tim).
Cao Ngữ Lam bị bộ dạng của Doãn Tắc chọc cười: "Anh lại biến thành mười ba tuổi rồi".
"Nếu đúng vậy thì xin chúc mừng em, Cao Ngữ Lam. Bạn trai của em vừa là người đàn ông trưởng thành ổn định ở tuổi ba mươi, vừa có nét thuần khiết đáng yêu của tuổi mười ba. Em vừa có thể hưởng thụ sự quan tâm sủng ái của người đàn ông trưởng thành, lại vừa thỏa mãn ảo tưởng tà ác về một mối tình chị em đầy kích thích. Em lời quá còn gì?"
"Em có ảo tưởng tà ác từ lúc nào?" Cao Ngữ Lam đập vào người Doãn Tắc: "Anh toàn nói linh tinh".
"Sau khi anh xuất hiện thì em biến thành tà ác rồi". Doãn Tắc cười ha hả, vòng tay ôm eo Cao Ngữ Lam, dúi đầu vào bụng cô: "Em cứ việc tà ác thoải mái, anh sẽ không phản kháng đâu... À không, anh có thể phối hợp cùng em giả vờ phản kháng một chút".
"Anh đừng làm loạn nữa". Cao Ngữ Lam vừa tức vừa buồn cười: "Em muốn hỏi anh một câu đứng đắn".
"Đứng đắn ư?" Doãn Tắc nằm thẳng người, hai mắt chiếu thẳng vào Cao Ngữ Lam: "Đứng đắn thì không được phép hỏi, em hãy hỏi câu không đứng đắn ấy".
Cao Ngữ Lam đánh vào người anh: "Tại sao anh lại thích em?"
"Câu hỏi này thâm sâu quá!". Doãn Tắc cong cong đuôi mắt: "Anh trả lời em, em cũng phải trả lời anh câu hỏi tương tự".
"Anh hãy trả lời trước đi". Cao Ngữ Lam muốn nghe câu nói của Doãn Tắc trước, sau khi tham khảo biết đâu cô có thể tìm ra đáp án cho bản thân rằng tại sao cô thích anh.
Doãn Tắc đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh chậm rãi mở miệng: "Chuyện này... anh cũng định nói cho em biết. Hôm em cướp Man đầu của anh, thật ra không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau".
← Ch. 37 | Ch. 39 → |