Truyện:Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng! - Chương 070

Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!
Hiện có 101 chương (chưa hoàn)
Chương 070
Ta cũng yêu chàng
0.00
(0 votes)


Chương (1-101 )

Note: H nhẹ nhàng

Lâu rồi mới có H về cặp chính cho nồng nàn tí nha đồng bào ơi!!! =))

***

Điểm tâm tối mà hắn dành cho nàng đã bị phá hỏng hoàn toàn khiến hắn ấm ức vô cùng. Hắn đã bỏ bao nhiêu công sức vào đó, đến cả buổi tối chỉ mong muốn cùng nàng dùng bữa, để được khen ngợi từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng, muốn tận hưởng không gian lãng mạn của hai người vậy mà... tất cả đều biến mất hết.

Hắn ngồi trên ghế, không hề nói chuyện, liên tục uống rượu, từ ly này đến ly khác không biết điểm dừng, khiến nàng bực bội.

"Này, Sở Dĩ An chàng có thôi uống không?"

"..."

Hắn vẫn không trả lời, mùi rượu đã nồng nặc bay vào mũi nàng, nàng có sở thích rất kì hoặc, nàng thích ngửi mùi rượu, nhưng lại không hề thích uống loại chất lỏng đắng cay như thế. Nếu hắn cứ uống mãi thế này, nàng sẽ không kiềm lòng được mà muốn uống mất. Khi nàng say, thật sự rất khó mà kiềm chế bản thân.

Bàn tay ɱề_Ⓜ️ mạ_𝖎 nhỏ nhắn của nàng nắm chặt lấy ly rượu trên tay hắn, ánh mắt mơ hồ nhìn hắn.

"Này, có ngưng đi không?"

Giọng nói ngọt ngào như suối của nàng vang lên khiến hắn như được rót mật ngọt vào tai.

Hắn đặt ly rượu xuống bàn, kéo vội cơ thể nàng đặt xuống đùi hắn, hít hà cơ thể thơm ngát của nàng.

"Dừng rồi..."

Hắn cúi xuống ♓·ô·ռ vào đôi môi nhỏ nhắn của nàng, ⓣ♓â·ⓝ 𝐭h·ể ɱề-ɱ 𝖒-ạ-i của nàng ↪️●ọ ⓧ●á●t vào hắn, sự đ●ụn●𝐠 𝐜●𝖍ạ●m Ⓜ️ề●𝐦 𝖒ạ●ⓘ khiến mọi thứ bên trong hắn bị ⓚ-íⓒ-𝒽 t𝖍í-𝖈-h, hắn tham lam thưởng thức mùi hương ngọt ngào như mật từ khoang miệng nàng, tâm trí nàng bắt đầu hỗn loạn. Để nụ ♓.ô.𝖓 sâu hơn hắn mỉm cười nhẹ, một tay nâng mặt nàng, tay còn lại ôm chặt người nàng không buông. Đầu lưỡi của hắn từ từ tiến sâu vào, khơi gợi khát vọng, sự 🎋í●𝐜●𝒽 t𝖍●í●𝖈●♓ từ nàng. Hương vị ngọt ngào từ khoang miệng của hắn vương vấn mùi rượu ngon, đầu lưỡi q*ⓤấ*п q*⛎*ý*ⓣ nàng không buông, khiến nàng triền miên vào đ-ê 〽️-ê không lối thoát mà phối hợp nhiệt tình cùng hắn, cơ thể nàng bắt đầu mềm nhũn, không còn chống cự, hắn mỉm cười thỏa mãn, bàn tay hắn trượt lên phía đỉnh đầu nàng dỗ dành, lại trượt xuống sờ lên gò má xinh đẹp của nàng, đến khi nàng ngạt thở mới buông, nàng dịu dàng, ánh mắt long lanh tựa hạt châu sa đối diện với hắn.

"Vì sao muốn uống nhiều rượu vậy?"

"Vì nàng"

"Tại sao?"

Nàng nhíu mày, tại sao lúc nào chuyện xấu của hắn cũng bởi nàng mà ra cả. Nàng cắn mạnh vào môi hắn một cái, khiến hắn la lớn.

"A! Vì nhớ nàng"

"Chẳng phải ta đang ngồi trước mặt chàng sao? Chẳng phải vừa cưỡng 𝐡ô_п sao?"

"Nhớ cơ thể nàng, muốn hòa quyện cùng nàng!"

"..."

Nàng không còn từ nào để diễn tả nữa, tên hoàng thượng này thật lưu manh, bỉ ổi. Có phải say đến mức mất nhận thức rồi không? Nàng nhíu mày nghiêm nghị, đẩy hắn sang một bên.

"Trời đã khuya rồi, xin mời hoàng thượng về phủ nghỉ ngơi!"

"Đêm nay trẫm muốn ngủ ở đây"

"Được thôi"

Nàng gật đầu, giọng nói thản nhiên không chút lo lắng, cũng chẳng hề tức giận, hình bóng uyển chuyển của nàng lượn lờ trước hắn, nàng lấy ra một cái gối, một tấm chăn rồi thảy xuống đất, chống hông lên tiếng.

"Chỗ này sẽ là của hoàng thượng ngài"

Hắn nhìn xuống đất, nhìn thái độ hiên ngang của nàng khiến từ giận hóa cười.

"A!"

Hắn kéo nàng xuống tấm chăn bông ấm áp, ✝️●𝐡â●𝖓 𝐭𝐡●ể cường tráng đè người nàng xuống, khẽ mỉm cười gian tà.

"Nàng biết ta là hoàng thượng còn dám đối xử với ta như thế sao?"

"..."

"Hôm nay trẫm phải phạt nàng, nàng mới sợ!"

Bàn tay hư hỏng của hắn từ từ di chuyển 𝖘●ờ ş●🔴●ạ●𝐧●ɢ khắp người nàng, nàng cắn ⓒ-ắ-ռ Ⓜ️ô-𝒾, hai tay hất cơ thể hắn, hắn mỉm cười Ⓜ️_a զυ_á_❗ kéo tay nàng về c·ắ·п ⓝ·♓·ẹ một cái.

"Nàng cứ chống cự đi"

"Tên Dĩ An đáng ghét, ta ghét ngươi"

Một tay hắn giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, tay còn lại đã bắt đầu gỡ bỏ lớp y phục mỏng manh kia, hắn cúi đầu, ⓗ●ô●n lên đôi môi đang định hét lên cầu cứu, trời tĩnh mịch, cửa đã khóa, nàng có kêu cũng chẳng ai cứu nàng cả.

Nàng tiếp tục chống cự giữ dội nhưng vô ích, hai tay của nàng đã bị hắn giữ chặt trên định đầu, lớp y phục đã thoát khỏi cơ thể nàng, lộ rõ những đ●ư●ờ●𝓃●🌀 🌜●0●ⓝ●🌀 mê người trước mắt hắn. Hắn mỉm cười ⓜ-🔼 𝐪⛎á-ı, ngón tay 𝐧·ó·𝖓·ɢ 𝒷ỏ𝓃·𝐠 của hắn di chuyển xuống xương quai xanh của nàng, khiến cơ thể như có nguồn lửa khiến nàng cảm thấy tê dại, hắn nhẹ nhàng mân mê đôi gò bồng của nàng, xoa nắn nhũ hoa ngạo nghễ của nàng, dây dưa không rời.

Môi lưỡi triền miên, đầu lưỡi của hắn thuần phục quấn quít với đầu lưỡi của nàng mãi không buông tha. Đầu lưỡi của hắn mạnh mẽ, làm càn trong khoang miệng của nàng, hút hết mật ngọt của nàng, nụ 𝖍ô.ռ ngày càng cháy bỏng không còn nhẹ nhàng như nụ 𝖍_ô_𝖓 ban nãy.

Ánh mắt nàng ngày càng long lanh huyền ảo đến mê người, sự chống cự giãy dụa dần dần suy yếu, mật ngọt từ hắn đã lan truyền vào khoang miệng nàng, hơi thở пó𝖓-ɢ b-ỏп-g đã 𝐱â_m ռ_hậ_p cả cơ thể khiến nàng đắm chìm vào cơn mê hoặc. Nàng nhắm mắt, cơ thể bắt đầu ⓡ.𝖚.𝖓 𝐫ẩ.y, lý trí cố gắng không bật ra tiếng. Bàn tay hư hỏng của hắn dần dần 𝖝_â_m 𝐧_𝖍_ậ_🅿️ vào tiểu huyệt yêu kiều của nàng, nhẹ nhàng ☑️⛎·ố·ⓣ 𝐯·e 🅓_ụ 𝒹_ỗ, ngón tay hắn từ từ tiến sâu vào tiểu huyệt tham dò kĩ càng khiến dịch mật bắt đầu tiết ra.

"Ưm... ưm, đừng Dĩ An"

Tiếng rên yêu kiều của nàng bật ra, khiến hắn vô cùng thỏa mãn buông tha cánh môi hoa anh đào ngọt ngào của nàng, cắn yêu vào má của nàng một cái. Nhìn bộ dáng mê người của nàng khiến hắn không kìm lòng tán thưởng.

"Hỏa nhi, nàng là tiểu yêu tinh, nàng rất đẹp!"

Đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ mơ hồ mộng ảo, đôi môi nhỏ nhắn đang mấp máy, khuôn mặt nàng đỏ mọng, chìm đắm trong 𝒹ụ●ⓒ 𝐯ọ●𝐧●ⓖ, không ngừng ⓡ.ц.n 𝖗.ẩ.🍸 trước hắn.

"Hỏa nhi... gọi tên ta"

"Dĩ... An"

Hắn hoàn toàn đã thuần phục được nàng, nàng không còn chống cự, chỉ nhẹ nhàng tận hưởng lửa nhiệt mà hắn đem lại, cơ thể cả hai đã không còn vướn víu, hắn nâng cằm nàng, ♓*ô*п một cái, hắn thuận thế tách nhẹ hai chân của nàng, mạnh mẽ tiến sâu vào bên trong tiểu huyệt của nàng. Hắn 🌜.ắ.ռ ռ.𝐡.ẹ vành tai mẫn cảm đã sớm đỏ bừng, mỉm cười nhẹ lên tiếng.

"Lục Hỏa nhi, ta yêu nàng"

"Ưm... ta cũng yêu chàng, Dĩ An"

Chương (1-101 )