Sóng gió nổi lên
← Ch.0929 | Ch.0931 → |
10 phút sau, hai người Thời Lục gặp ông Cát xong, đi ra khỏi văn phòng. Ánh mắt Lục Chinh âm trầm. Thời Cảnh buồn bực lo lắng. Giới nghiêm... Sự việc nghiêm trọng đến mức này rồi ư? Chỉ có khởi động đề án chống khủng bố cấp 1, mới không cho phép ra vào, bao nhiêu năm rồi không gặp lại chuyện hiếm thấy như vậy, mà hôm nay lại..."Lão Lục, sao tôi cứ cảm thấy... không được bình thường?"
Trả lời anh ta chỉ có không khí. Thời Cảnh lẩm bẩm: "Đầu đến mức như thế đâu? Vả lại thời gian kết thúc lệnh giới nghiêm cũng chưa được định đoạt..."
Câu nói đầy đủ của ông Cát là..."Trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, tạm thời phong tỏa quân khu, yêu cầu mỗi một người trong này đều phải phối hợp với công tác điều tra, đợi sự việc kết thúc mới nghĩ đến việc gỡ bỏ lệnh giới nghiêm. Trong thời gian đó, các cậu ăn ngủ lại tại quận khu, tạm thời chặn đứng việc liên lạc với thế giới bên ngoài. Sự việc kết thúc Ba ngày? Năm ngày? Nửa tháng? Thời Cảnh ngửi thấy một mùi vị bất thường... Con tim Lục Chinh chùng xuống, cảm giác lo lắng bất an dâng trào. Tại sao lại giới nghiêm vào lúc này? Rốt cuộc phía bên trên muốn phòng bị ai? Không đi điều tra kẻ lấy cắp, mà nhốt mọi người vào trong này, rốt cuộc có mục đích gì? Một khi thấy nghi ngờ thì sẽ phát hiện ra rất nhiều chỗ không hợp lý."Tôi đi tìm ông Trương."
Người duy nhất có thể sánh ngang vế với ông Cát."Này... cậu chạy cái gì chứ? Đợi tối đi với!"
Bên kia, lại nói đến Đàm Hi, cô chạy như bay suốt một đường, cuối cùng dừng lại trước cổng quân khu, còn chưa kịp đến gần đã bị hai binh sĩ mang súng ngăn cản lại. Nếu không phải vì muốn gặp Lục Chinh, cô cũng sẽ không xuất hiện tại đây trong lúc căng thẳng mấu chốt thế này. Giống như Thời Cảnh nói, tuy tạm thời không có chứng cứ chỉ tội cô, nhưng suy cho cùng vẫn là đối tượng tình nghi, xuất hiện lộ liễu như thế, nhỡ để lộ ra dấu vết gì thì hậu quả... Nhưng Đàm Hi không thể đợi thêm nữa được. Có phải lập tức gặp được Lục Chinh, nói hết những lời trong lòng, những lời giải thích vẫn chưa được nói ra cho anh nghe. Giống như nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì về sau sẽ không còn có thêm cơ hội nào nữa..."Đồng chí, tôi tìm người, có thể cho tôi vào không?"
Đàm Hi kiềm chế tính nóng nảy, nhẫn nại lên tiếng."Tìm người?"
"Đúng! Lục Chinh."
Nghe thấy tên của thần tượng, vẻ mặt của binh sĩ hơi dịu xuống, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định: "Không thể vào được."
"Tôi có thể đăng ký!"
Đàm Hi lấy chứng minh nhân dân và thẻ sinh viên ra."Tôi nói rồi, không được, cho cô một phút phải rời khỏi đây!"
Đàm Hi nghiến răng, giọng điệu không còn kiên nhẫn như lúc trước nữa, cô nổi cáu lên: "Dựa vào gì không cho vào? Bây giờ tôi có việc rất quan trọng muốn báo cáo với Thủ trưởng!"
Hai binh sĩ không tranh cãi với cô nữa, đứng trước mặt Đàm Hi, làm thành bước tường thịt ngăn cản cố. Đàm Hi tức giận, hai mắt đỏ bừng: "Các anh không đi diệt trừ quân địch mà lại đi bắt nạt một người phụ nữ như tôi, mặt mũi đâu? Đúng là bôi đen lên bốn chữ quân đội nhân dân! Có thể do cầu khích tướng này phát huy tác dụng, cũng có thể dáng vẻ hai mắt đỏ ửng của cô trong quá tội nghiệp, một binh sĩ nhẹ giọng..."Cô gái à, chúng tôi cũng làm việc theo mệnh lệnh của cấp trên thôi, cô đừng làm khó chúng tôi..."
"Ồ, mệnh lệnh của cấp trên là không cho tôi vào? Đạo lý gì đây?"
"Không phải cố, là tất cả..."
"Đủ rồi..."
Nhận thấy đồng đội của mình nói quá nhiều, binh sĩ còn lại ngắt lời, nhìn chằm chằm vào Đàm Hi bằng ánh mắt sắc bén: "Cơ hội cuối cùng, tóm lại cố có đi hay không?"
Đàm Hi biến sắc, cắn răng xoay người rời đi. Mãi đến khi đuôi xe biến mất khỏi tầm nhìn, hai người mới trở về vị trí của mình, tiếp tục đứng gác. A: "Sau này nếu còn có người đến, không cho vào là không cho vào, không cần phải giải thích nhiều như thế."
B: "Nếu vẫn dây dưa giống như cô gái lúc nãy thì sao?"
A: "Luận công làm việc. Nếu tình hình nghiêm trọng, trực tiếp bắt giam."
B: "Đã rõ!"
Trên đường trở về, Đàm Hi hạ của xe xuống, gió lạnh thổi vào, khiến cảm xúc bực bội dần trở nên bình tĩnh, đầu óc cũng từ từ tỉnh táo hơn. Nhớ lại tình cảnh lúc này, tiến hành phân tích... Đầu tiên, thái độ của binh sĩ rất cứng rắn, không có chỗ để thương lượng thêm, cho thấy đó là lệnh của cấp trên. Thứ hai, thật ra không khó đoán được lời chưa được nói hết của binh sĩ kia..."Không phải cô, là tất cả..."
mọi người đều không thể tiến vào. Nếu ngay cả "vào"
cũng không được, thì rất có khả năng cũng hạn chế luôn việc "ra". Nói cách khác, với tình hình hiện tại của cô và Lục Chinh, đã không phải là "có muốn gặp nhau hay không"
mà là "có thể gặp được nhau hay không". Tư duy ngày càng rõ ràng, nhưng thắc mắc trong lòng lại chưa hề chấm dứt. Tại sao lại sắp xếp như thế? Đàm Hi có cảm giác, phía quân đội rất có thể đang đánh một ván cờ, và cô và Lục Chinh đã vô tình bị ép thành "người trong cuộc". Đột nhiên, di động đổ chuông, kéo suy nghĩ đang bay xa của cô trở về. Là một số điện thoại lạ. Đàm Hi không bắt máy, nhưng chưa đến 5 giây di động lại đổ chuông."Alo."
Thăm dò, phòng bị."..."
Đầu dây bên kia không người đáp. Đàm Hi cau mày: "Anh là ai? Nếu không lên tiếng thì tôi cúp máy đây."
Vào lúc cô chuẩn bị nhấn nút kết thúc cuộc gọi thì đầu dây bên kia cũng lên tiếng..."Đàm Hi, tôi biết tất cả những gì cô đã làm."
Giọng của hắn trầm thấp, từ tính, ngữ điệu rất thản nhiên, giống như đang nói "thời tiết hôm nay thật đẹp, thích hợp ra ngoài chơi."
Nhưng đối với Đàm Hi mà nói, thì nó chẳng khác gì với tiếng sét đánh ngang tai."... Dịch - Phong - Tước."
Câu cô dùng là câu trần thuật, nhấn nhá từng chữ một.
*****
"Chúc mừng cô đã đoán đúng, nhưng sẽ không có giải thưởng."
Cô cười lạnh: "Nếu anh gọi điện thoại đến là vì những điều này thì tôi đã nghe thấy rồi, có cần vỗ tay khen ngợi anh không?"
"Cái đó thì không cần."
"Ha..."
Cười mỉa mai."Thế nào, có thấy vừa mắt với hồ sơ tuyệt mật mà cô đã vắt hết mưu kế để trộm về không? Có nhận được đáp án mà cô muốn chưa? Chỗ tôi vẫn còn bản giấy đây, tặng miễn phí, muốn không?"
Nụ cười của Đàm Hi cứng đờ: "Anh nói gì?"
"Rõ ràng có nghe thấy rất rõ, cần gì phải hỏi thừa?"
"Không biết anh đang nói gì..."
Vào khoảnh khắc đó, cô thậm chí còn muốn ném chiếc điện thoại đi, giống như ném một củ khoai bỏng tay."Lúc này rồi, còn giả vờ thì qua luôn đi"
Giọng nói của hắn ta trầm xuống, âm thầm cảnh cáo. Cô siết chặt bàn tay, ngón tay trắng bệch. Cô gần như khẽ gào lên: "Dịch Phong Tước, rốt cuộc anh muốn làm gì?!"
"Đàm Hi, à, nên gọi cô là... Viêm Hề. Tôi nói rồi, đây đều là do cô mắc nợ nó."
"Ha ha ha..."
Hắn ta cau mày: "Cô cười cái gì?"
"Cố Miền đâu? Đây là suy nghĩ của cậu ấy ư, hay là do anh tự bày ra?"
Nghe thấy tên em trai được thốt ra từ miệng cố, Dịch Phong Tước nổi cơn thịnh nộ: "Cô dựa vào cái gì mà dám hùng hồn như thế? Chẳng qua ỷ vào việc nó yêu cô, không đành lòng, nhưng năm xưa có đối xử với nó ra sao? Lời lẽ cay độc, phát điện trên đường, sau đó còn bắt nó dâng lên cả tính mạng, cô có tư cách gì khiến nó trở nên hèn mọn, bất chấp tất cả để yêu cô như thế?"
"Việm Hề, cô không xứng!"
Tiếng thắng xe, nụ cười bình yên của chàng trai trẻ, và một mảng máu tràn đầy mặt đất... Cảnh tượng năm xưa bỗng nhiên hiện lên trong đầu cổ, trở thành ngọn nguồn của mọi sự hổ thẹn và ăn năn, giống như con kiến gặm nhấm máu và thịt trong người cố. Cô cho rằng, thời gian có thể xóa đi tất cả, sống chết sẽ làm phai nhạt vết thương. Kiếp trước, cái chết của Cố Miên trở thành nguồn gốc cơn ác mộng trong cô. Chết đi một lần, sống lại thành một con người khác, cô ngây thơ cho rằng có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng sự thật chứng minh, thứ không thể trốn thoát được sẽ mãi mãi không thể trốn thoát được. Vì thế, cô thật sự không thể phạm sai lầm. Món nợ nào rồi cũng sẽ phải trả."Anh sớm đã biết tôi sẽ lẻn vào quân khu, lấy cắp tư liệu?"
Vẻ mặt Đàm Hi không cảm xúc, ngay cả giọng nói cũng tê dại."Đúng vậy."
"Ha... Chẳng trách tôi lại có thể thành công dễ dàng như thế, trong này chắc có không ít công lao của anh nhỉ?"
"Bình thường."
"Anh làm nhiều như thế, suy tính từng bước một, chỉ vì muốn chơi xỏ tôi, có đáng không?"
"Tất nhiên."
"Vì Cố Miền?"
"Còn có Lục Chinh nữa. Trừng phạt cô là cách tốt nhất để báo thù hắn ta."
"Dịch Phong Tước, anh là đồ để tiện!"
"Tài năng không bằng người khác thì phải biết nhận thua, đã biết chưa?"
Đàm Hi cười lạnh: "Được thôi, vậy tôi nhận thua."
"Cái gì? Yan cũng có ngày chịu nhận thua sao? BW của năm xưa lại cúi đầu với người khác?"
Dịch Phong Tước cố ý giả vờ kinh ngạc, nhưng thực tế lời lẽ lại mang đầy vẻ trào phúng mỉa mai."Đây không phải là thứ mà anh muốn sao?"
Đầu dây bên kia im lặng, Dịch Phong Tước ngừng lại, đúng vậy, tất cả những điều này đều là những thứ hắn ta dày công mưu tính, là thứ hắn ta hy vọng sẽ được nhìn thấy vào lúc cuối cùng, nhưng hắn cứ luôn cảm thấy... thiếu chút gì đó? Thiếu gì nhỉ? Tính thử thách! Đối phương nhận thua quá nhanh, quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn. Cho dù là Viêm Hề hay Đàm Hi, cho dù thay đổi diện mạo, nhưng tính cách đã ăn bám vào trong tâm hồn, và vẫn kiêu căng phách lối như năm nào. Và người có tính tình như vậy, tuyệt đối sẽ không chịu nhận thua. Nhưng bây giờ..."Nhận thua quá nhanh, không có thành ý."
Đàm Hi tức nghẹn họng: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Tôi muốn một A Miên hoàn chỉnh nguyên vẹn, cô có thể cho tôi không?"
Hoàn chỉnh nguyên vẹn? Có nghĩa là sao? Chẳng lẽ..."Có phải cậu ấy vẫn còn sống không? Bây giờ cậu ấy đang ở đâu? Sống có tốt không?"
"Dịch Phong Tước, anh nói gì đi chứ!"
*****
"Nói cái gì?"
Giọng của hắn ta vừa lạnh lùng vừa nặng nề, trong mắt toát ra ánh sáng lạnh lẽo. Nếu năm xưa cổ có chút lòng nhân từ với tên Cổ Miên ngốc này thì bây giờ cũng sẽ không rơi vào cảnh dở sống dở chết. Đàm Hi siết chặt điện thoại, sự yếu đuối trong mắt vì Cố Miền dần biến mất, thay thế vào đó là cơn lạnh lẽo hững hờ. Đúng vậy, cố nợ Cố Miền, nhưng không có nghĩa là bất kỳ ai cũng có thể giẫm đạp lên người cô, cho dù là anh em ruột của cậu ấy."Anh cho rằng tôi không điều tra được à?"
Cô nheo hai mắt lại, vào giây phút đó khí thế bùng nổ khiến người ta phải liếc nhìn. Tuy cách một đầu dây không thể nhìn thấy được, nhưng Dịch Phong Tước vẫn không khỏi sững sờ. Một lúc sau, hắn bật cười: "Ai mà không biết nói suông, nhưng người thực sự làm được thì có mấy ai."
Đàm Hi đã từ từ bình tĩnh lại, cô chậm rãi lên tiếng: "Tôi đã lấy được hồ sơ của anh, chẳng phải sao?"
Đoạt lấy từ phía quân đội."So what?"
Hắn không khống chế được mỉm cười lạnh, "Nếu không có sự sắp xếp của tôi, cô có thể vào được phòng hồ sơ cơ mật được canh gác nghiêm ngặt một cách thuận lợi như thế sao?"
"Nhưng thực tế là... tôi - đã lấy được - rồi."
Đàm Hi mỉm cười, xuyên qua cửa kính xe hơi, cô phóng tầm mắt về phương xa, "Và nhớ rất rõ tất cả nội dung ở bên trong, bao gồm mức độ phân bố thế lực của Tập đoàn Thiên Tước khu vực Á u. Tôi tin, ngay cả anh cũng chưa từng xem qua nhỉ?"
Ánh mắt hắn co lại. Đàm Hi thở dài, giọng nói tuy nhỏ, nhưng ở đầu dây bên kia vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng: "Thật không ngờ... Quân đội Hoa Hạ lại lợi hại đến thế, gần như đã đào được hết mọi gốc rễ của anh."
Cô ngừng lại, "Anh nói xem, nếu thứ này rơi vào tay người nhà họ An thì sẽ thế nào nhỉ?"
"Tôi nghe nói, Thiên Tước và An Thị từ lâu đã bắt đầu tranh giành thế lực tại Châu u. À đúng rồi, vẫn còn có một Dạ Xã đang nhìn chằm chằm như hổ đói. Nếu như bị hai nhà An - Dạ biết được tình hình phân bố thể lực chi tiết, có khi nào họ sẽ liên thủ làm một cuộc thanh tẩy lớn không? Đến lúc đó, Tập đoàn Thiên Tước sẽ..."
"Cô dám!"
Ánh mắt hắn sắc bén như dao, nếu có thể giết người thì Đàm Hi đã chết từ lâu rồi."Tôi đã dám xem trộm rồi, chỉ là tặng đi mà thôi, có gì mà không dám chứ?"
"Cô cảm thấy cô sẽ có cơ hội tặng nó đi sao?"
Ánh mắt của hắn lóe lên tia khát máu, hơi đỏ ngầu. Đàm Hi nhướng mày, mỉa mai trào phúng, vẻ mặt không hề tỏ ra sợ hãi: "Sao nào, anh muốn khổ tôi?"
"Đề nghị không tồi."
"Nếu như bạn có thể bắn xuyên qua sóng vô tuyến, vậy thì anh cứ tự nhiên."
Nói xong, cúp máy. Con giun xéo lắm cũng quằn, thật sự cho rằng cô không biết nổi nóng à? Cùng lắm thì giống như kiếp trước, liều chết đến cùng, chốn thân nơi chân trời góc bể. Huống hồ cổ của bây giờ đã không còn là Viêm Hệ tứ cố vô thân, chỉ có thể chạy trốn của năm xưa. Cô có Lục Chinh, còn lấy được thứ quan trọng nhất, chí mạng nhất, đủ để điều động hai nhà An-Dạ đối phó hắn! Xem thử xem, cuối cùng là cá chết hay lưới rách! Khuôn mặt Đàm Hi lạnh lùng, đạp chân ga, xe lao nhanh về phía trước. Đêm đến, Lục Chinh không về nhà. Đàm Hi gọi điện thoại, một giọng nữ máy móc lạnh bằng trả lời cổ..."
Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy."
Kim giây quay vô số vòng, thời gian trôi qua từng chút một. Từ chạng vạng 6 giờ tối đến sáng sớm ngày hôm sau, Đàm Hi đợi từ xế chiều hoàng hôn đến đêm khuya đầy sương, sự bất an trong lòng không thể xua tan đi được. Vốn định gọi cho Trần Khải, nhưng trời đã quá khuya, không tiện làm phiền. Cô cứ ngồi như thế, mãi đến khi bầu trời lấp ló những tia sáng ban mai. 7 giờ sáng, Đàm Hi nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ."Số 162 ngoại ô Thủ Đô, đưa cô đi gặp nó."
Đàm Hi nhìn chằm chằm vào màn hình, con người chuyển động, đột nhiên bừng tỉnh. Giầy tiếp theo, có túm lấy chìa khóa xe, lao thẳng ra ngoài... Gặp nó! Cố Miên!
*****
Đàm Hi lái xe đến địa điểm đã hẹn. Dịch Phong Tước đã đợi sẵn ở đây. Hắn mặc một bộ đồ màu đen, bóng dáng cao lớn, đứng ở nơi không xa, có cảm giác cô độc xuất chúng. Dừng xe, tắt máy, cô đẩy cửa xuống xe. Hắn xoay người, để lộ ra một khuôn mặt giống y hệt với Cố Miên, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực. Nếu Cổ Miến như một ngọn gió thanh mát của mùa xuân, dịu dàng ấm áp. Thì Dịch Phong Tước lại như cơn lốc nửa đêm trong sa mạc, khi lên cơn điên thì sẽ cướp đi mạng sống của con người! "Tại sao lại thay đổi chủ ý?"
Nếu như cố nhớ không nhầm, hôm qua hắn ta còn sống chết không chịu nói, sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt rồi? Sự việc xảy ra khác thường tất có gian trá! Nhìn vẻ kiêng kỵ trong mắt cô, Dịch Phong Tước nở một nụ cười lạnh: "Sợ gì chứ? Điểm yếu của tôi chẳng phải vẫn còn ở trên tay cô đó sao? Đàm Hi nhớ đến chuyện cô uy hiếp hắn, đòi tặng miễn phí tư liệu cho nhà họ An, cô mỉm cười ngay lập tức."Bớt nói nhảm lại, Cố Miền đâu?"
Hắn ta nhìn chằm chằm vào cổ: "Đừng hối hận."
"Xời..."
Bày đặt thần bí! Dịch Phong Tước dẫn đường, sau khi quẹo đủ đường, qua được các lớp kiểm tra, 15 phút sau, Đàm Hi xuất hiện trong một trang viên xây dựng theo vị trí dựa vào núi. Cây xanh bóng mát, rực rỡ gấm hoa."Đây là...."
Nhìn quanh bốn phía, cô bỗng nhiên nảy sinh ra cảm giác như đang ở nơi thế ngoại đạo viên. Đây không phải là lần đầu Đàm Hi đến vùng ngoại ô, nhưng lại là lần đầu phát hiện có một nơi thế này! Yên tĩnh trong chốn ồn ào, trang nhã trong chốn phồn hoa."Đây là đâu?"
Cô hỏi thẳng. Hắn ta nhìn cô, như cười như không, từ từ nhả ra ba chữ: "Nhà họ An."
Đàm Hi khẽ chững lại, sau đó nghi ngờ."Không tin?"
Đổi lấy một cái bĩu môi."Chủ nhân của nơi này họ Dạ, là ảnh hậu duy nhất đoạt được tất cả các giải thưởng lớn của Hoa Hạ từ trước đến nay, bây giờ thì là bà An. Cô luôn mổn cứ nói muốn đem bí mật của tôi cho nhà họ An, sao ngay cả những tin tức cơ bản này mà lại không tìm hiểu rõ chứ?"
Hắn ta vừa nói, vừa không che giấu sự mỉa mai trong mắt. Đàm Hi nghe thấy thế, nhất thời bừng tỉnh. Bà An? Dạ Cô Tinh? Lại liên tưởng đến những bài báo lá cải, trong đó từng có một bài nhắc đến vị ảnh hậu này sở hữu một tòa sơn trang thần bí được xây dự trong Thủ Đô. Chẳng lẽ là nơi này? Nghi hoặc tan biến, sau đó lại bị thay thế bởi sự lúng túng. Đàm Hi cắn môi, khuôn mặt đỏ ửng bắt đầu trở nên trắng xanh. Hôm qua cô còn ra vẻ cáo mượn oai hùm, mượn An Thị uy hiếp Dịch Phong Tước, kết quả hôm nay người ta lại mời cô bước vào địa bàn của nhà họ An như vào chốn không người. Tốc độ đánh vào mặt thế này.... Cho dù da mặt của Đàm Hi có dày như tường thành, cũng phải trở nên đỏ bừng. Cho dù có tức giận thì cũng phải nhịn, và cả chán nản lẫn xấu hổ."Nếu anh đưa tôi tới chỉ vì muốn chứng minh anh và nhà họ An có quan hệ rất tốt, ok, tôi nhìn thấy rồi, thứ cho tôi không thể hầu tiếp!"
"Đứng lại!"
Đàm Hi dừng lại."Cô có cái tính tình gì thế hả?!"
Dịch Phong Tước quát lên, "Lục Chinh có thể thích cô quả thật đúng là kỳ tích."
"Liên quan quái gì đến anh!"
Hắn ta tức tối nghiến răng, nhưng vẫn không thể làm gì có được. Cố Miên vẫn còn nằm trên giường bệnh, cố chấp không chịu tỉnh lại... Giờ đây trên đời này, người duy nhất có thể đánh thức cậu chính là người phụ nữ đang nhe nanh múa vuốt ở trước mặt hắn ta. Thôi vậy. Trên chữ nhẫn có một con dao."Không phải cô muốn gặp nó sao? Đi theo tôi!"
Đàm Hi mím môi, xoắn xuýt 2 giây, đuổi theo: "Tốt nhất anh đừng có giở trò gì, tôi..."
"Câm miệng!"
Tầng hầm. Nói đúng hơn phải là một phòng trị liệu cỡ lớn. Đàm Hi đi sau cách Dịch Phong Tước hai bước, từ đầu đến cuối luôn duy trì khoảng cách này. Lúc này cô đang quan sát xung quanh với vẻ phòng bị, lông tơ cả người dựng đứng hết lên. Càng đi vào bên trong, tim đập càng nhanh, hô hấp càng nặng nề. Lồng ngực như bị thứ gì đó đè xuống, Đàm Hi biết, phía trước chính là sự thật"
cô luôn khát cầu, có thể nói cho cô biết "đồ ngốc"
rốt cuộc còn sống hay đã chết. Lúc trước, khi biết được Cố Miền rất có thể vẫn còn sống từ chỗ nhật ký của La Vũ Văn, ngay cả nằm mơ Đàm Hi cũng muốm tìm thấy cậu ấy, xác nhận cậu ấy đang sống yên bình ở một nơi nào đó trên thế giới. Nhưng khi thật sự đến ngày vén mở được đáp án, cô lại phát hiện ra bản thân lại chẳng có can đảm gặp mặt cậu ấy! "Sợ? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp."
Hắn ngừng bước, giọng điệu lạnh lùng. Đàm Hi rũ mắt, thần sắc không rõ. Dịch Phong Tước không tiến lên phía trước nữa, lúc này hắn ta cũng hồi hộp, trong lòng thấy mâu thuẫn và giằng co. Một mặt, hắn ta hy vọng Đàm Hi có thể đánh thức A Miên. Một mặt khác, lại không thể không suy nghĩ đến, nếu cậu thật sự tỉnh dậy, hắn ta nên giải thích mọi thứ thế nào đây. Đầu tiên, là "cái chết"
của Viêm Hề. Năm xưa, vì trả thù, hắn ta giăng bẫy tính kế, cuối cùng hủy mất cuộc đời của cô, khiến cô phải bỏ mạng nơi chân trời. Tuy giờ đây cô vẫn sống rất tốt, nhưng khó có thể xóa mờ chuyện đã từng xảy ra, bởi vì, Viêm Hề của năm xưa đã thay đổi khuôn mặt, trở thành Đàm Hi bấy giờ. A Miến sẽ hận hắn chứ? Vả lại, bây giờ Đàm Hi đã là người phụ nữ của Lục Chinh.
← Ch. 0929 | Ch. 0931 → |