Truyện:Nàng Dâu Cực Phẩm! - Chương 0867

Nàng Dâu Cực Phẩm!
Trọn bộ 1265 chương
Chương 0867
Ánh rạng đông (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1265)

Ngẩng đầu ưỡn ngực, một đường đi tới, có thể nói là vô cùng trắng trợn và táo bạo.

Trên đường có gặp lính tuần tra ban đêm, sắc mặt của năm người vẫn như thường, không hề né tránh, đường ai nấy đi như thể đang đi dạo dưới vườn hoa nhà mình vậy.

Nhờ bóng tối che giấu nên nhìn nhóm người Đàm Hi cũng chẳng khác gì binh lính bên trong doanh trại đại đội trực thăng lục quân này cả.

Mười lăm phút sau, năm người tiến tới doanh trại chỉ huy.

Đàm Hi rút dao găm ra, xuất hiện sau lưng binh lính như một bóng ma, lưỡi dao kể lên cổ đối phương, một tay khác che miệng anh ta: "Chúc mừng hy sinh, Từ giờ trở đi, anh không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, hiểu chưa?"

"..." Không đáp, cũng không gật đầu. Ánh mắt Đàm Hi sầm xuống, nhấc chân đá vào sau đầu gối anh ta. Anh lính thông tin không giữ được trọng tâm, suýt chút nữa lảo đảo.

"Tôi hỏi anh, anh đã hiểu chưa?" Giọng nói mang theo tia tàn nhẫn, lực tay càng nặng.

Lưỡi dao sắc bén kể lên làn da mỏng manh, chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể cứa đứt động mạch chủ.

Đàm Hi lạnh lùng quát: "Nói!"

"Không phải tôi đã hy sinh rồi sao?" Lính thông tin tỏ vẻ, anh ta cũng đang buồn bực lắm đấy, ok?

"... Đáng ra phải biết gật lắc đầu chứ?"

"Người chết còn có thể động à?"

Bên kia, An An và Thẩm Hàn đã liên tục giải quyết bốn người còn lại trong doanh trướng.

Hàn Sóc và Nhiễm Dao chịu trách nhiệm cảnh báo và theo dõi, phòng ngừa có người đánh lén sau lưng họ.

Đàm Hi ném lính thông tin vào trong một góc, ngồi xuống trước màn hình, bắt đầu thuần thục gõ phím.

Sau khi kiểm tra xác nhận một phen... trước mắt cô chính là thiết bị đầu cuối có quyền điều khiển tối cao ở đại đội trực thăng lục quân.

Không tới hai phút, Đàm Hi đã nhanh chóng biên tập xong trình tự khởi động, kế tiếp là trình tự phóng...

Trong doanh trướng rộng lớn chỉ có tiếng máy chủ vận hành vù vù và tiếng gõ bàn phím không ngừng.

Đàm Hi tập trung tinh thần, vẻ mặt của lính thông tin ở bên cạnh càng lúc càng khó nhìn, không khỏi chửi thần: Kẻ biến thái này ở đầu chui ra, lại có thể hack vào hệ thống chỉ huy như thế...

Toi rồi!

Đột nhiên, bên ngoài truyền tới một hồi âm thanh lớn. Ánh mắt Đàm Hi nghiêm túc, động tác cũng nhanh hơn.

An An và Thẩm Hàn nhanh chóng nhảy tới bên cửa, một trái một phải, nghiêng người dán sát vào tường, bày ra tư thế phòng ngự tấn công.

Hàn Sóc và Nhiễm Dao vén rèm nhìn ra, lén quan sát tình hình bên ngoài để tìm nơi phát ra âm thanh lớn kia.

Từ lúc sự việc phát sinh tới lúc có phản ứng, cuối cùng việc ai nấy làm thì toàn bộ quá trình chưa vượt quá ba mươi giây, yên lặng mà bày ra sự phối hợp vô cùng ăn ý.

"Bọn Hứa Trạch thành công rồi!" Hàn Sóc chỉ thấy máu nóng toàn thân như sôi trào, không thể áp chế được sự vui sướng đang ngập tràn trong đầu.

Có nằm mơ cô cũng không ngờ thắng lợi đã ở ngay trước mắt, chỉ còn cách một đoạn ngắn nữa mà thôi.

Hai tròng mắt Thẩm Hàn cũng sáng lên, đi nhanh tới bên cửa sổ, xốc màn che nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy ở giữa không trung đang bay ngập trời sương khói màu vàng, cùng với tiếng vang lớn kia, cả mặt đất dường như cũng run rẩy theo.

"Đạn giấy?!"

Không phải "đạn" trong "viên đạn" mà là..."đạn" trong "đạn đạo*".

* Đạn đạo: Tên lửa.

"Thật sự thành công." Phản ứng đầu tiên của Thẩm Hàn là không thể tin nổi, phản ứng thứ hai là mừng rỡ như điển.

"Em gái, xem ra tốc độ chúng ta phải nhanh hơn mới được."

Trong đáy mắt của Đàm Hi xẹt qua một tia tối tăm, bỗng nhiên cô nhếch môi cười, "Hiện tại bắt đầu... đếm ngược!"

Năm.

Bốn.

Ba.

Hai.

Một!

Bùm...

Mười phút trước, bộ chỉ huy lữ đoàn Tia Chớp.

"Phía Đông Bắc ư? Đó là..." Phương Mãn trầm ngâm trong chớp mắt.

"Doanh trại đạn đạo phòng không!" Anh ta và Trình Cương liếc mắt nhìn nhau, gần như lên tiếng cùng một lúc.

Không biết Phương Mãn nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi cực mạnh: "Bọn họ muốn lợi dụng tên lửa để bắn bộ chỉ huy trên không! Không còn kịp rồi... lập tức đánh điện cho doanh trại, làm tốt công tác phòng bị!"

"Lão Phương, cậu đùa cái gì thế?" Trình Cương hơi ngẩn người.

Cho dù đám sinh viên kia có bản lĩnh thật đi chăng nữa nhưng cũng không đến mức... tài năng thông thiện, đánh được cả tới bộ chỉ huy chứ!

"Cậu đừng vội, chúng ta có mật ngữ mệnh lệnh, cho dù bọn họ có đến doanh trại phòng không đi chăng nữa cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm." Trình Cương cực kỳ có lòng tin với hệ thống phòng ngự của bộ chỉ huy Lữ đoàn.

Phương Mãn nghe thấy vậy thì cảm xúc cũng hạ xuống, nhưng trong lòng vẫn cứ có một dự cảm không lành, không tài nào gạt đi được.

"Cẩn thận vẫn hơn, tốt nhất cứ đánh điện thoại cho doanh trại phòng không đi, vừa lúc có thể gậy ông đập lưng ông, sau đó bắt sống ba ba trong rọ!"

"Rõ."

Trình Cương cầm lấy ống nghe máy bàn, vừa mới gạt được hai con số đã lập tức nghe thấy một tiếng vang lớn truyền tới khiến cho ngay cả núi sông cũng run lên.

"Báo cáo Lữ trưởng!" Một người lính chật vật vọt vào, vẻ mặt không ngừng kinh hoàng, "Bộ chỉ huy trên không của chúng ta bị bắn hủy rồi..."

Phương Mãn hoàn toàn không biết anh ta còn nói gì nữa, ánh mắt như dại ra đầy kinh ngạc, đứng chết sững tại chỗ, vẫn chưa kịp làm ra phản ứng.

Bên tại chỉ còn lại câu nói kia...

Bộ chỉ huy trên không của chúng ta bị bắn hủy...

Bị bắn hủy...

"Lão Phương!" Trình Cương gọi mấy lần mới làm anh ta lấy lại được thần trí, "Con mẹ cậu tỉnh táo lại cho tôi! Chỉ là bộ chỉ huy trên không thôi, chúng ta vẫn còn có bộ chỉ huy mặt đất nữa, lúc nào cũng có thể lật ngược tình thế được, cậu..."

Không đợi anh ta nói dứt lời, lại thêm một tiếng vang nữa nổi lên!

Tiếp theo, tiếng thứ hai, tiếng thứ ba...

Lúc này không còn là cảm giác rung chấn nữa mà là rung động thực sự.

Tường bằng đất nứt toác, sương khói màu vàng tràn ngập trong căn phòng, ngay cả Phương Mãn và Trình Cương đều không tránh khỏi ăn đạn, cả người toàn thuốc màu màu vàng.

Phương Mãn tức đến hộc máu, siết chặt nắm tay, hàm răng cắn chặt...

"Đội bảy! Đội bảy! Giỏi lắm! Thật sự giỏi lắm!" Toàn thân run lên, ngực phập phồng.

Gắn từng chữ một, chỉ hận không thể lột da róc xương đối phương ra.

*****

Hàm răng Trình Cương cũng run lên, không ngờ lại là máy bay không người bắn...

Sau khi doanh trại đạn đạo phòng không thất thủ thì đại đội trực thăng lục quân cũng xong đời.

Không còn có bất kỳ khả năng nào lật ngược tình thế nữa, đã hoàn toàn thua rồi.

Phương Mãn ngã ngồi xuống ghế, tức giận tới mức vò nhàu cả bản đồ bố trí quân sự, sắc mặt trở nên xanh mét, từ xanh sang tím, còn đẹp hơn cả vỉ pha màu bị đổ.

Bên kia, Lục Chinh và Thời Cảnh đã vui vẻ ra mặt.

"Lão Lục, lính do cậu dạy dỗ quả nhiên rất khác biệt!"

"Ů."

"..." Không biết khiêm tốn một chút à?

Lúc này, radio lại tự nhiên thông, bên trong truyền ra âm thanh cầm lấy micro, sau đó là tiếng ho nhẹ...

"Giờ đã nghe được chưa?"

"Có thể." Một âm thanh rất nhỏ khác truyền đến.

"Được, giờ bắt đầu đi..."

Bắt đầu cái gì?

Phương Mãn và Trình Cương cũng nghe thấy hết, đám sinh viên này còn muốn chơi trò gì nữa đây?

Đàm Hi ngồi ở trên ghế, trước mặt là micro, hơi gật đầu với bốn người bên cạnh mình, sau đó hít hơi, dồn khí đan điền: "Hôm nay là ngày 30 tháng 9, đúng 10 giờ đêm, còn cách hai giờ nữa sẽ chính thức bước sang lễ Quốc Khánh, rốt cuộc chúng tôi đã dựa vào năng lực của bản thân và sự đoàn kết của tổ đội, lấy được thắng lợi trong đợt diễn tập này, dâng lên cho nước mẹ thân yêu một phần quà sinh nhật độc đáo!"

An An, Hàn Sóc, Nhiễm Dao và Thẩm Hàn đồng thời vỗ tay. m thanh thông qua micro trong phòng truyền tới tất cả các doanh trướng trong lữ đoàn Tia Chớp.

"Mau nghe đi!"

"Là đám sinh viên kia à?"

"Bọn họ... thắng rồi sao?" "Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Sao có thể!"

"Nói vậy thì cũng có thể giải thích về những tiếng vang lớn vừa rồi." "Chà! Một đám tay mơ mà có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, thật sự... không thể tin nổi!"

Đám binh sĩ bàn tán sôi nổi, bên kia, radio vẫn còn tiếp tục.

"Trải qua ba mươi giờ không ngừng nỗ lực, chúng tôi đã phá hủy toàn bộ cả bộ chỉ huy trên không và bộ chỉ huy mặt đất của lữ đoàn Tia Chớp, Lữ trưởng và Tham mưu trưởng đồng thời hy sinh!"

Xôn xao...

"Hủy hoại hai bộ chỉ huy ư?"

"Lữ trưởng cũng hy sinh rồi?"

"Cảm giác cứ như cả thế giới đều là trò đùa..."

"Tất cả binh lính còn sống hãy nghe tôi nói đây." Đàm Hi lại nói tiếp, "Hiện tại các anh đã bị máy bay không người lái bao vây, lập tức buông vũ khí đầu hàng, tôi sẽ đối xử với các anh như tù binh, nếu không... bắn diệt toàn bộ!"

Đám lính quay sang nhìn nhau, cái quỷ gì thế?

Hiển nhiên vẫn còn chưa tỉnh táo lại.

Đàm Hi: "Các anh còn có năm giây để suy nghĩ... năm, bốn, ba, hai, một!"

Đoàng đoàng đoàng...

Toàn bộ máy bay không người lái đều khai hỏa, chỉ nghe âm thanh mưa bom bão đạn một lần nữa dội xuống, còn kéo dài và mạnh mẽ hơn lần trước.

"Quá láo! Thật sự quá láo!" Phương Mãn vỗ tay lên mặt bàn, chén trà đặt trên bàn rung lên, tiếng rống giận của anh ta bị những âm thanh đạn pháo át hết.

Sắc mặt Trình Cương trắng bệch, cái này mới đúng là chơi lớn này!

Thời Cảnh vuốt mái tóc bù xù do vừa ngủ dậy, vẫn còn một đám tóc dựng đứng trên đỉnh đầu, mặt đần thối ra y như tâm tình của anh ta lúc này.

Không chỉ chém đầu thành công mà còn chôn vùi toàn bộ quân địch, ngay cả một người lính nhỏ cũng không tha, lòng dạ đủ đen tối, ra tay cũng đủ độc ác!

Ở bộ đội bao nhiêu năm như thế, đây là lần đầu tiên Thời Cảnh phát hiện ra diễn tập quân sự cũng có thể chơi thành cái dạng này, từ mưu tính nhân tâm, phòng ngừa chu đáo đến sử dụng diệu kế, giấu trời qua biển, có thể nói chẳng khác nào một trận cung đấu oanh liệt!

Đua về thể lực, nhưng thứ dựa vào lại là chỉ số thông minh.

"Lão Lục, cậu nói xem cái chiều tổn hại như thế này có thể là chủ ý của ai?"

"Hỏi tôi?"

"Ů."

"Không rõ ràng lắm."

"..." Giả bộ! Xem cậu có thể làm bộ tới lúc nào!

Cái kiểu tấm địa gian xảo này vừa nhìn đã biết không phải phong cách của đàn ông rồi. Thời Cảnh không tin chuyện này không liên quan gì tới Đàm Hi.

Suy cho cùng, người có tâm cơ và khả năng mưu tính như thế trong đội bảy cũng không có nhiều.

An An là một, Đàm Hi chính là người thứ hai, hơn nữa còn có hiêm nghi lớn nhất!

Hừ! m mưu quỷ kế, không đi theo lối đàng hoàng. Nhưng... Sao tự nhiên trong lòng lại nổi lên sự kiêu ngạo và tự hào là thế nào nhở?

Ừ! Chắc chắn là ảo giác của anh ta rồi...

Khi Thời Cảnh vừa mở miệng hỏi thì trong mắt Lục Chinh đã nổi lên một tia tươi cười, cực nhẹ cực nhanh nhưng rõ ràng là có thật, mang theo mấy phần yêu say đắm và cưng chiều khó có thể miêu tả được bằng lời, nồng đậm tới mức giây tiếp theo có thể tràn ra từ trong đáy mắt.

Đó là người phụ nữ của Lục Chinh anh!

5 giờ sáng, khi tia nắng ban mai đầu tiên từ phía Đông chiếu rọi xuống khắp mặt đất. Đàm Hi dẫn theo nhóm con gái hội hợp với nhóm nam sinh do Hứa Trạch dẫn dắt, cùng đi tới khu doanh trại đóng quân chính.

Đón tia nắng mai, gió nhẹ vờn quanh, mười người mặc quần áo rằn ri nhìn rất có dáng vẻ quân nhân...

Thẳng tắp như bạch dương, cứng cỏi như lau sậy.

Mặc dù vô cùng mệt mỏi, cả người nhếch nhác nhưng ánh sáng trong mắt vẫn cứ hừng hực như lúc ban đầu, đại diện cho thắng lợi và sự khẳng định, là sự hồi báo tốt nhất cho những gian khổ và mồ hôi đã đổ ra.

"Em gái, giờ chúng ta đi đâu?" Vẻ mặt Hàn Sóc hưng phấn.

Đàm Hi nhìn về đường chân trời phía xa xa, vị trí cuối cùng chính là doanh trại của bộ chỉ huy lữ đoàn, đi đầu ư?

"Lúc nghiệm thu thành quả đã tới, các chị em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Rồi!"

Trên mặt Hứa Trạch cũng xuất hiện sự vui vẻ, vẫn trong trẻo như ánh trăng, lại có vài phần kiến nghị thuộc về riêng quân nhân.

"Các anh em, chúng ta cùng đi lĩnh thủ cấp bị chém xuống nào! Tôi chỉ hỏi... các cậu có dám hay không?"

"Dám!" Trăm miệng một lời.

Trương Quán đụng vào bả vai Từ Dương.

"Cậu làm gì thế hả?" Xấu tính.

"Này Tiểu Bạch Dương, cậu ổn không đó? Đừng để lát nữa đi vào lại bị dọa đái ra quần."

"Con mẹ cậu mới không ổn ấy! Mới bị dọa đái ra quần ấy! Ông đây trâu bò thật nhé, chờ xem... Nhưng ngược lại cậu ấy, sẽ không bị dọa đến mềm oặt chân tay đấy chứ?"

"Cút đi."

"Người anh em, đừng giảo biện, giải thích chính là che giấu, che giấu thì chẳng khác nào giả bộ cả! Thừa nhận đi, tớ khống chế cười cậu đâu."

Nhiễm Dao nhìn chăm chú về phía trước, ánh sáng nhàn nhạt của bình minh rọi lên doanh trướng tạo nên một màu vỏ quýt xán lạn, nhấc tay lên mới phát hiện ra mặt mình đã ướt đẫm nước mắt từ bao giờ...

Chương (1-1265)