Truyện:Nàng Dâu Cực Phẩm! - Chương 1037

Nàng Dâu Cực Phẩm!
Trọn bộ 1265 chương
Chương 1037
Thu phục thiên du
0.00
(0 votes)


Chương (1-1265)

Lại nói tới Đàm Hi và Hứa Nhất Sơn đi một đường thông suốt tới thẳng tầng 12.

Đinh!

Cửa thang máy mở ra, bên ngoài có hai người đàn ông đang đứng, hai bên bất ngờ gặp nhau nên đều khá sửng sốt.

Đàm Hi ngẩn ra là vì tự nhiên có hai gã như đứng ở đây.

Hứa Cường và Vương Văn Phong đa phần là ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Hứa Nhất Sơn bước ra khỏi thang máy trước, duỗi tay ngắn cửa, Đàm Hi bước ra.

Chỉ bằng động tác đơn giản này đã khiến cho hai người Vương, Hứa nhìn ngay ra quan hệ chủ phó ở đây.

"Đàm Tổng?" Người đàn ông cao gầy tiến lên, cười ôn hòa nho nhã.

Đàm Hi bắt tay lại, cười tươi, "Rất vui được gặp, đồng sự Vương." Sau đó thu tay về một cách tự nhiên.

Sự mềm mại ấm áp rút ra, trong lòng Vương Văn Phong đột nhiên lại cảm thấy mất mát không thể diễn tả được.

Người đẹp, nhất là kiểu lạnh lùng, cao ngạo như thế này luôn khiến cho mắt đàn ông sáng rực lên, đồng thời cũng sinh ra dã tâm muốn chinh phục không thể tránh thoát.

"Ha ha..." Một tiếng cười sang sảng từ bên cạnh truyền tới, "Không ngờ Đàm Tổng lại trẻ tuổi và xinh đẹp như thế, quả thực có mắt như mù!"

Đàm Hi đưa mắt nhìn sang, lại mỉm cười, "Vị này hẳn là đồng sự Hứa rồi."

So sánh với vẻ nho nhã của Vương Văn Phong thì Hứa Cường lại có vẻ đơn giản thô thiển y như tên của anh ta, làm người ta cảm thấy vừa ngay thẳng, vừa hào phóng.

Còn ngay thẳng thật hay hào phóng giả thì còn phải xem kỹ mới biết được.

"Thì ra Đàm Tổng biết kẻ hèn này? Quả thực là phúc của tôi."

Đàm Hi nhướng mày, không bày tỏ ý kiến.

Hứa Cường nhìn cô chớp cái mắt trở nên sáng quắc. Đáng tiếc người phụ nữ này lại chẳng có động tác gì tiếp, khiến anh ta cảm thấy thất bại.

"Mời Đàm Tổng đi theo tôi, tất cả mọi người đều đã tới đông đủ rồi." Vương Văn Phong nhường đường, làm tư thế mời.

Đàm Hi cong môi, cũng không từ chối, giẫm giày cao gót đi nhanh về phía phòng họp, Hứa Nhất Sơn tận chức tận trách đi theo ở phía sau.

Lần lộ mặt này tự nhiên là một trận rối loạn.

"Nữ ma đầu của quảng trường Paraty kia ư? Chẳng phải là một bà già hay sao?"

"Người này... trẻ quá..."

"Nhìn cũng chỉ hơn hai mươi là cùng, đùa cái kiểu gì thế?"

"Không phải là trò đùa của kẻ nào đấy chứ?"

Sôi nổi bàn tán, chầu đầu ghé tại.

Đàm Hi vờ như không nghe thấy, lập tức đi tới vị trí cao nhất, thản nhiên ngồi xuống trước mặt một đám người.

Hành động này làm cho những tiếng nghị luận lập tức im bặt.

Chỗ đó vốn dĩ là ghế của đồng sự Vương, nhưng giờ thì...

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Vương Văn Phong tiến vào sau một bước, không khí trở nên rất gượng gạo.

Người sau lại cười hiền lành, không hề tức giận, đi tới vị trí ghế bên phải bên dưới vốn dĩ là chuẩn bị cho Đàm Hi rồi ngồi xuống.

Mọi người thấy thế, mỗi người một suy nghĩ riêng.

Ngay cả Hứa Cường cũng không khỏi sửng sốt.

Đàm Hi lại chẳng bận tâm, dường như hết thảy đều xảy ra theo lẽ thường.

"Xin lỗi đã để các vị đợi lâu, Đàm Hi, Đàm trong đàm thoại, Hi trong vui vẻ rộn ràng, tin tưởng hẳn mọi người đều biết tôi là ai. Thiên Dụ cũng đã chuyển sang tay tôi một thời gian rồi. Hôm nay chính thức gặp mặt mọi người, nói sớm cũng không sớm, muộn cũng không phải muộn, dù sao tương lai sau này, chúng ta sẽ làm cộng sự của nhau trong một thời gian rất dài nữa."

Vẻ mặt Hứa Cường khẽ thay đổi, nụ cười của Vương Văn Phong lại bất biến.

"Hôm nay tôi tới đây chủ yếu là muốn nghe ý kiến của các vị. Dù sao thực lực của Thiên Dụ cũng rõ như ban ngày, mà các vị ở đây chính là người chống đỡ cho những thực lực đó. Với cá nhân tôi mà nói, tất nhiên rất mong mọi người cùng ở lại, cùng xây dựng một tương lai tốt đẹp. Nhưng nếu có ai nhất quyết dứt áo ra đi, tôi cũng không thể nào ngăn cản được, đúng không?"

"Thế nên, quan trọng nhất là sự cân bằng, chúng ta là người làm ăn, kiểu gì cũng phải dựa trên cơ sở anh tình tôi nguyện, các vị cảm thấy tôi nói thế có đúng không?"

Hai câu nói rất rõ ràng về tương lai sau này, thậm chí không có ý dò hỏi.

Tác phong làm việc thẳng thắn như thế khiến cho mọi người ngơ ngác không biết làm sao.

Toàn bộ căn phòng yên lặng trong chớp mắt.

Ánh mắt những người khác đảo qua đảo lại giữa Hứa Cường và Vương Văn Phong. Hai người này không lên tiếng thì bọn họ cũng không tiện mở miệng.

Đàm Hi như thể không hề phát hiện ra sóng ngầm mạnh mẽ tại nơi này, chỉ mỉm cười tươi tắn nhìn Hứa Cường, "Tôi muốn nghe ý kiến của đồng sự Hứa, có thể chứ?"

Hứa Cường bị điểm danh nhún vai một cái, "Chắc chắn là tôi ủng hộ quyết định của Đàm Tổng rồi, không có ý kiến gì khác."

Ý cười thâm sâu, Đàm Hi lại hỏi Vương Văn Phong câu hỏi tương tự như thế, không hề ngoài ý muốn khi nhận được đáp án giống y như đúc.

"Một khi đã vậy, mọi người hẳn là cũng không có vấn đề gì chứ?" Giả ngu chứ gì? Được thôi, mọi người cũng nhau diễn trò, xem ai diễn tốt hơn.

Không một ai nói câu nào.

Đột nhiên, Hứa Cường đánh mắt xuống bên dưới, một người đàn ông trung niên đứng lên, hắng giọng nói, "Vừa rồi Đàm Tổng cũng nhắc tới chuyện mong tất cả mọi người đều ở lại, nhưng mà theo tôi được biết, trước đó không lâu, Hứa Tổng mới đuổi hai giám đốc dự án của chúng tôi."

Hứa Nhất Sơn đang định mở miệng phản bác đã bị Đàm Hi dùng ánh mắt cản lại.

"Nên xưng hô thế nào với vị đồng sự này nhỉ?" Đàm Hi cười nhạt, không nhanh không chậm đặt câu hỏi.

Người kia cũng không giận, có thể thấy là giáo dưỡng không tệ, "Tôi họ Mã."

"Đổng sự Mã." Đàm Hi gật đầu, "Nếu ông đã hỏi tôi chuyện này thì hẳn là ông cũng biết, hai vị giám đốc dự án đó tự mình gửi đơn xin từ chức. Tôi rất thưởng thức, nhưng chí anh hùng lại ở quá cao, sao tôi có thể giữ được? Tất nhiên phải cắn răng nhịn đau mà buông tay thôi."

"..." Đổng sự Mã lập tức cứng họng.

Đàm Hi lại tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, "Đối với sự ra đi của người tài, bản thân tôi cũng rất đau lòng, nhưng vừa rồi như tôi đã nói, người làm ăn là phải anh tình tôi nguyện. Đổng sự Mã còn có vấn đề gì nữa không?"

"... Không có."

"Mời ngồi."

Trời biết, hai giám đốc dự án kia là do chính bọn họ phải ra để thử nước, không ngờ Đàm Hi lại cứng rắn như thế, sau khi chỉ nói vài câu tỏ vẻ muốn giữ người liền sa thải luôn, làm cho không chỉ hai giám đốc dự án ngẩn tò te mà tất cả bọn họ cũng đều sửng sốt.

Bởi thế, mới có buổi họp hội đồng quản trị lâm thời ngày hôm nay.

*****

Mắt thấy đồng sự Mã bại trận xuống đài, những người ở đây đều không khỏi thầm khen chiếu bốn lạng đẩy ngàn cân của Đàm Hi.

Ngoại trừ những nhân tố khác không nói tới, người phụ nữ này quả thật cũng có một chút thủ đoạn, thế nên chẳng phải ngẫu nhiên mà CK thành công được như thế.

Câu đánh lại làm cho đồng sự Mã á khẩu không biết nói gì vừa rồi, đó là bằng chứng tốt nhất.

Vương Văn Phong nhướng mày, lại có một đồng sự khác đứng lên.

Lúc này, còn chưa đợi Đàm Hi lên tiếng, anh ta đã lập tức báo tên tuổi, "Tôi họ Hoàng, cũng có một vấn đề muốn thỉnh giáo Đàm Tổng."

Đàm Hi thuận thế nhìn lại, hơi gật đầu với đối phương, rõ ràng không hề có một chút cảm xúc nào nhưng lại vô cớ khiến người ta e ngại.

"Mời nói." Giọng nói hờ hững, lạnh nhạt.

Đổng sự Hoàng chỉ cảm thấy sau lưng hơi lạnh, nhưng sau khi liếc mắt nhìn vẻ mặt cười như không của Vương Văn Phong, anh ta nghiến chặt khớp hàm, cố gắng chống đỡ, mở miệng nói...

"Nghe những gì Đàm Tổng nói thì thấy cô cũng là người trong nhân tài, như thế chẳng phải chức vị của mọi người cũng nên bố trí ở những địa phương tương ứng đúng không? Miếu lớn chứa được tiểu thần những miếu nhỏ lại không cung phụng được Phật lớn, vạn sự vạn vật đều phải có sự tương xứng, cô cảm thấy thế nào?"

Bộp bộp bộp!

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đàm Hi không nhịn được vỗ tay, "Lời này nói rất đúng."

Hai công ty sáp nhập lại, trước giờ sẽ luôn có sự mâu thuẫn về chức vị giữa nhân viên cũ và mới, nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ tạo ra xung đột từ chính trong nội bộ công ty.

Từ lúc CK thành lập đến nay, tính cả lớn cả nhỏ thì cũng phải làm tới trăm dự án rồi, Đàm Hi đã nhìn thấy quá nhiều tình huống như thế, cũng biết rõ ràng lợi hại bên trong chuyện này.

Trước kia, cô là người đứng nhìn, vui vẻ xem diễn, giờ phong thủy luân chuyển, đến lượt cô phải đối mặt, tuy có hồi hộp nhưng không hề hoảng loạn.

Có những vấn đề không phải trốn tránh là có thể giải quyết được, thay vì để mâu thuẫn tích lũy lại cho tới lúc bùng nổ tan tành hết thảy thì thà nhân lúc còn sớm dập tắt mồi lửa, để phòng tai họa khi nó chưa xảy ra còn hơn.

Đổng sự Hoàng thấy Đàm Hi không những không tức giận mà còn thẳng thắn đồng ý với quan điểm của mình thì vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ phức tạp.

Dù cô phô trương thanh thế cũng được, làm bộ làm tịch cũng được, có thể có được khí độ thong dong và khả năng nhẫn nhịn lớn như thế này cũng đã đủ khiến người ta nhìn bằng con mắt khác rồi.

Cảm xúc căng thẳng trong lòng anh ta không khỏi thả lỏng, dùng giọng điệu như muốn nghe ý kiến, không còn tia công kích nhưng vẫn sắc sảo như cũ, "Đàm Tổng định phối hợp như thế nào đây?"

"Rất đơn giản, ai có năng lực người đó lên."

Mọi người ngẩn ra.

"Mọi người hẳn là đều biết rõ kế hoạch tiếp theo đây của tôi. Sau khi Thịnh Mậu và Thiên Dụ sáp nhập với nhau sẽ trở thành căn cứ địa của CK ở Hoa Hạ này, phạm vi nghiệp vụ bao trùm cũng chủ yếu ở khu vực châu Á, không hề có gì giao thoa với diện tích che phủ thị trường của tổng bộ ở Zurich. Nói cách khác, CK vẫn là CK, Thịnh Du vẫn là Thịnh Dụ."

Một công ty chủ yếu hoạt động ở thị trường u Mỹ, một công ty lại bao trùm toàn châu Á, hoàn toàn không có xung đột gì về lợi ích cả.

"Thế nên, người của CK cũng sẽ không được điều về trong nước, đương nhiên, nếu hai bên muốn tổ chức trao đổi học hỏi thì tôi cũng hy vọng mọi người sẽ tham dự."

Coi như biến tướng hứa hẹn rằng người của CK sẽ không nắm giữ các chức vụ vốn có ở Thiên Dụ.

Nhưng...

"Thịnh Mậu thì sao?"

Cùng tồn tại ở thủ đô, hai bên đều có quản lý cấp cao, nên sắp xếp chức vị thế nào đây?

Đàm Hi thoáng nhìn qua đồng sự Hoàng, lại quét mắt nhìn mọi người, "Tôi nghĩ anh không hiểu những gì tôi vừa mới nói. Sau khi bài trừ ra một vài yếu tố không quan trọng, còn lại, trong phạm vi cạnh tranh hợp lý thì người nào có năng lực cao hơn thì sẽ ở vị trí cao hơn, rất công bằng."

Đổng sự Hoàng ngẩn ra, "Ý của cô là..."

Đàm Hi không nhìn anh ta mà đưa mắt nhìn quanh một vòng trong phòng họp, "Nếu tất cả mọi người đều quan tâm tới vấn đề này, vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Sau khi Thịnh Dụ thành lập, từ vị trí phó giám đốc trở lên đều sẽ thông qua phương thức cạnh tranh mà đạt thành."

Đổng sự Hoàng nhận được ám chỉ của Vương Văn Phong liền ngước mắt nhìn Đàm Hi vốn có chuẩn bị mà tới, cố nhẫn nhịn việc muốn đưa tay lau mồ hôi, hỏi: "Cạnh tranh... thế nào?"

Đàm Hi cười, "Chuyện này có thể yên tâm, tiêu chuẩn khảo hạch các vị trí sẽ do bộ phận nhân sự của cả hai bên cùng định ra. Khi đó, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy kết quả khảo hạch trên giấy trắng mực đen. Đổng sự Hoàng còn có câu hỏi nào nữa không?"

"Hết... hết rồi."

"Mời ngồi."

Trước có đồng sự Mã, sau có đồng sự Hoàng, hai người đều bị Đàm Hi đánh cho ngã ngựa. Nhưng không những không khiến những người còn lại biết thu liễm mà cả một đám đều nóng lòng muốn thử.

Lúc đầu khi Đàm Hi mới vào cửa thì âm thầm bài xích, hiện tại là xoa tay hầm hè, thay vì nói là khiêu khích cổ, không bằng nói rằng đây là một loại khảo hạch biến tướng dành cho người phụ nữ sắp trở thành người lãnh đạo này của mình.

Thiên Dụ vốn đang trong thời gian đi lên, chỉ vì Thiên Hồng mà phải chịu liên lụy, năm lần bảy lượt đổi chủ.

Nhưng thực lực nghiệp vụ và trình độ của nhân viên đều rất mạnh, việc này Đàm Hi hoàn toàn có thể nhìn ra từ mấy vị đồng sự ở đây. Không phải loại sâu mọt ăn chia tiền hoa hồng để lớn lên, cũng không phải đám người lúc nào cũng âm mưu tính kế lẫn nhau khiến nội bộ lục đục, mà là một đám người lòng tràn đầy chí khí, muốn chính thức trở thành người tạo ra thành tích.

Mà những người như thế rất khó thuần phục, cũng khó quản lý nhất, nhưng một khi đã thu phục được rồi thì từng người đều là nhân tài có thể sử dụng.

Đàm Hi không ngờ mình tới đây một chuyến lại có thể đào ra được nhiều bảo bối như thế!

Tuy rằng trước mắt vẫn còn làm khó nhau nhưng khí thế lạnh thấu xương cũng đã bị thu lại không ít.

Kế tiếp, gần như là hỏi nhanh đáp gọn một đối một.

"Đàm Tổng, hai năm trước Thiên Dụ và CK có kết thù với nhau, xin hỏi cô có suy nghĩ gì về việc này không?"

"Thương trường như chiến trường, thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, nhưng lại có một điều rất quan trọng: thua một lần rồi, sẽ không thua lần thứ hai.

"Nghe giọng điệu của cô, hình như có một chút đối địch thì phải?"

"Trước khi chân chính trở thành người một nhà, đổng sự Lựu cảm thấy người hoạch định chiến lược cho CK như tôi có thể buông lỏng sự cảnh giác được sao? Tôi nghĩ, nếu là mọi người, vậy mọi người cũng không mong có một lãnh đạo vô trách nhiệm như thế. Nếu ví một công ty như một con thuyền, vậy thì sự an toàn của tất cả mọi người trên thuyền đều có quan hệ chặt chẽ, liên quan với nhau; một quyết định nho nhỏ cũng có thể ảnh hưởng tới sự vận hành của cả một con thuyền."

"Sự thận trọng của Đàm Tổng thật làm người ta bội phục."

"Ở vị trí này, chủ yếu phải tính toán, đây là bổn phận, không dám nhận hai chữ "bội phục?

"Vừa rồi đổng sự Lưu cũng nhắc tới mâu thuẫn từng xảy ra giữa Thiên Dụ và CK, vậy tôi đây cũng xin lắm miệng hỏi một câu, Đàm Tổng có thể đảm bảo sẽ xử lý sự việc công bằng giữa Thịnh Mậu và Thiên Dụ chứ?"

"Vấn đề này tôi nghĩ không cần thiết phải trả lời."

Đổng sự Đường ngẩn người không hiểu.

"Bởi vì giả thiết này không thành lập."

"... Xin lắng nghe kỹ càng."

"Tương lai không có Thiên Dụ, cũng không có Thịnh Mậu, chỉ có Thịnh Dụ, không tồn tại hai bên thì làm sao cần phải nói tới việc công bằng? Một cặp song sinh vậy, tuy rằng cùng tồn tại trong cơ thể mẹ nhưng vẫn cứ là hai thân thể độc lập, tình yêu của cha mẹ rất khó để chia đều một cách chân chính được. Cũng giống như quan hệ giữa một công ty mẹ và các công ty con, tuy độc lập với nhau nhưng sự phân chia tài nguyên kiểu gì cũng nghiêng lệch, tất nhiên tình hình lợi nhuận cuối cùng cũng sẽ có sự khác nhau. Nhưng Thiên Dụ và Thịnh Mậu thì không như thế, bởi vì hai bên sẽ cùng hợp lại làm một, giống như... con một vậy."

Tình thương của cha, tình thương của mẹ đều sẽ chỉ dồn cho một đứa con này.

"Đàm Tổng phong độ thật tốt, tôi bội phục." Không phải mẹ kế nào cũng coi con riêng như con đẻ của mình.

"Về cổ phần, Đàm Tổng định phân phối như thế nào?"

"Nên phân thế nào thì cứ phân thế, kế toán hạch toán, đánh giá giá trị thị trường, ký tên duy trì, tất cả mọi người đều là người có kinh nghiệm trong đầu tư, hẳn là tinh thông hơn tôi."

"Không góp vốn sao?"

"Tiền của CK đã đủ dùng, tạm thời không cần lắm, thế nên mọi người cũng không cần lo lắng chuyện cổ phần sẽ bị pha loãng ra."

"Vậy việc bổ sung..."

"Bản thân tôi sẽ đưa một phần tiến vào, việc cổ phần tăng lên là nhất định rồi, nhưng tỉ lệ sẽ không quá lớn, mọi người cứ an tâm."

Dù ai đưa ra vấn đề gì thì Đàm Hi đều có thể giải thích một cách trơn tru rõ ràng, hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào.

Hứa Cường và Vương Văn Phong là người khởi xướng buổi gặp mặt nói chuyện này, hiển nhiên cũng không đạt được hiệu quả ra oai phủ đầu với Đàm Hi như mục đích ban đầu, ngược lại còn cho cô sáng tạo ra cơ hội thuyết phục những đồng sự còn lại.

Nhưng hai người không hề tức giận, cũng không hối hận.

Liếc nhìn nhau, hoàn toàn có thể nhận ra sự hưng phấn và... hứng thú trong mắt đối phương.

Vương Văn Phong xoa cằm. Từ vị trí của anh ta có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của Đàm Hi, ba phần lạnh lùng, bảy phần xinh đẹp.

Từ góc độ một người đàn ông nhìn một người phụ nữ thì không thể nghi ngờ mà kết luận rằng, cô thật sự rất đẹp.

Nhưng thần kỳ nhất là đứng ở lập trường làm người hợp tác, anh ta cũng không hề bài xích sự tồn tại của Đàm Hi, thậm chí còn cảm thấy đây là một thể nghiệm tuyệt vời xưa nay chưa từng có.

Anh ta thích đùa bỡn phụ nữ, ngủ với phụ nữ nhưng lại ghét làm việc với phụ nữ, ngay cả thư ký của anh ta cũng là đàn ông.

Chỉ có Đàm Hi là ngoại lệ.

Còn Hứa Cường, ánh mắt anh ta quả trần trụi, không hề che giấu, lúc nhìn Đàm Hi thì hai mắt sáng quắc lên.

Anh ta lớn hơn Vương Văn Phong hai tuổi, mới ly hôn cách đây không lâu, chính thức khôi phục cuộc sống độc thân của mình.

Là một người đàn ông không bị ràng buộc về hôn nhân, anh ta có quyền thể hiện tình yêu nhiệt liệt với người phụ nữ mà mình thích.

Vương Văn Phong cười nhạo, cũng không nhìn xem bản thân mình được mấy cân mấy lạng, Đàm Hi sẽ thích loại đàn ông thô thiển như Hứa Cường sao?

Không phải Hứa Cường không nhìn ra sự hứng thú của Vương Văn Phong với Đàm Hi. Lúc trước yên bình không có việc gì thì cũng thôi đi, mọi người dựa vào bản lĩnh của chính mình. Nhưng bây giờ cái gã trước mặt kia lại trực tiếp cười nhạo anh ta ư?!

"Ha..." Một tiếng trào phúng bật ra, môi mấp máy làm khẩu hình.

Sắc mặt Vương Văn Phong lập tức trở nên vô cùng khó nhìn.

Bởi vì, Hứa Cường vừa mới nói rằng: Đừng quên, anh có vợ rồi.

*****

Đang vào lúc hai người ra sức phân cao thấp thì Đàm Hi lại đột nhiên gọi tên làm Hứa Cường cứng đờ cả người.

"... Đổng sự Hứa?"

"À, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi đang mải nghĩ chuyện khác, có thể... nhắc lại lần nữa được không?" Hứa Cường xấu hổ.

Vương Văn Phong lập tức cười trên nỗi đau của người khác.

Nụ cười trên mặt Đàm Hi vẫn không thay đổi, ánh mắt hờ hững đến mức làm người ta chẳng hề nhìn thấy một chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ nhắc lại: "Đổng sự Hứa còn ý kiến gì nữa không?"

"Tôi..." Anh ta vốn định nói không nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng ngời và có thần của Đàm Hi lại không nhịn được ngứa ngáy trong lòng, "Có một vấn đề nhỏ."

"Nếu không ngại thì nói nghe xem nào."

Cùng với động tác nhướng mày nhẹ nhàng của Đàm Hi, trái tim Hứa Cường càng giống như bị mèo cào.

"Khụ! Sau này có phải địa điểm làm việc của Thịnh Du cũng sẽ ở tòa nhà này luôn không?"

Đây mà tính là vấn đề ư?

Mọi người nhìn nhau, câu hỏi thật sự chẳng có tỉ trình độ nào.

Không khí trở nên hơi xấu hổ, ngay cả Vương Văn Phong cũng không khỏi quay đầu nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc, tên này lại lên cơn điên gì thế?

Đàm Hi lại như chẳng phát hiện ra, "Nghe ý của đồng sự Hứa thì hy vọng Thịnh Mậu chuyển tới đây, hay là không nên chuyển..."

Cô dùng từ "chuyển" quả thực cũng đã là cho Thiên Dụ mặt mũi rồi.

Các vị đồng sự ngồi trong phòng họp nghe vậy, dù không nói ra nhưng trong lòng vẫn cực kỳ hưởng thụ.

Dù sao, giờ Đàm Hi cũng là cổ đông lớn nhất của Thiên Dụ, muốn sử dụng tòa nhà này cũng chỉ là một câu nói mà thôi, ấy thế mà lại đi hỏi Hứa Cường "hy vọng hay không hy vọng". Người phụ nữ này quả thực có tâm tư rất tinh tế.

"Đương nhiên là chuyển tới đây!" Làm vậy chẳng phải có thể mỗi ngày được nhìn thấy cô hay sao?

Trong lòng Hứa Cường âm thầm bổ sung câu sau, cười có phần phóng túng.

"Vừa lúc." Đàm Hi gật đầu, "Người một nhà thì vẫn nên ở chung dưới một mái hiên sẽ tiện cho việc bồi dưỡng tình cảm hơn."

Hứa Cường vừa nghe thấy thế thì trái tim cũng mềm nhũn.

Bồi dưỡng tình cảm...

Mối đỏ nhẹ cong lên, trong đáy mắt Đàm Hi xẹt qua một tia lạnh lùng, chỉ lướt qua rất nhanh, ngoài Hứa Nhất Sơn ra không ai nhận thấy.

Kết hợp "vấn để ngu xuẩn" của Hứa Cường với câu trả lời đầy thiện ý, lại thêm tình sử muôn màu muôn vẻ trước đây của anh ta, mọi người đều âm thầm cười nhạt trong lòng.

Thật đúng là... chó thì không thay được tính ăn phân.

May Hứa Cường cũng là người có bản lĩnh, nếu không mọi người cũng sẽ không nhịn anh ta tới bây giờ, còn đẩy anh ta lên độ cao ngang bằng với Vương Văn Phong nữa.

"Đổng sự Vương dường như vẫn luôn không lên tiếng, có ý tưởng gì cất chứa trong lòng mà không muốn nói cho mọi người cùng nghe sao?" Đàm Hi cười thầm, lại chuyển ánh mắt nhìn sang Vương Văn Phong.

Vương Văn Phong hơi sững ra, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường, "Nếu Đàm Tổng không ngại, vậy tôi xin nói ra."

Đàm Hi mỉm cười, "Tôi nghĩ vấn đề mà khiến đồng sự Vương không ngừng suy nghĩ chắc sẽ không khiến mọi người ngại đầu."

Quả bóng cao su bị đá trở về.

Nếu Đàm Hi thực sự để ý, vậy chỉ có thể là do Vương Văn Phong chưa suy nghĩ kỹ càng, không nhận ra cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Giỏi cho một thái độ "tỉnh bơ"!

Nếu bản thân không phải người bị gài thì Vương Văn Phong thực sự muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, người phụ nữ này... thật sự rất không phải người thường!

"Mời đồng sự Vương."

"Xin hỏi làm thế nào mà Đàm Tổng có thể đảm bảo thực hiện được hết những hứa hẹn từ đầu tới giờ? Dù sao cũng chỉ là nói miệng mà không có bằng chứng."

"Có cần tôi lập chứng từ không?" Đàm Hi hỏi nửa đùa nửa thật.

Ý cười trong mắt người đàn ông càng sầu.

Đàm Hi gật đầu ra hiệu cho Hứa Nhất Sơn. Hứa Nhất Sơn liền đứng lên, sửa sang một chút rồi tiến đến, rất có phong thái của một vị đại tướng.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào hắn.

Hứa Nhất Sơn lấy ra cái bút ghi âm, lúc này mới trầm giọng mở miệng, "Từ khi Đàm Tổng tiến vào văn phòng này, mỗi câu nói của mọi người đều được thu ấm vào đây, tùy thời có thể sử dụng làm chứng cứ và quy kết trách nhiệm được."

Tức là, đây là chứng cứ cho những lời hứa hẹn của Đàm Hi, cũng là chứng cứ cho những vấn đề của những người khác trong cuộc họp ngày hôm nay.

Người nào nói gì, có ý gì, là trung thành hay có ý xấu xa, vừa nghe liền biết ngay.

Vẻ mặt mọi người không khỏi thay đổi.

"Đàm Tổng, cô làm thế là có ý gì hả?" Đổng sự Hoàng đột nhiên mở miệng, giọng điệu có sự tức giận.

"Đổng sự Vương muốn chứng từ, tôi cho anh ta một bản điện tử, có vấn đề gì sao?"

"Đổng sự Hoàng không cần kích động quá mức như thế, hôm nay tôi tới đây với hai trăm phần trăm thành ý để nói chuyện với các vị, vì Thịnh Mậu, tất nhiên cũng vì Thiên Dụ. Dù sao công ty cũng là một chế độ, không nên độc đoán. Mặc dù tôi cũng có khả năng biến nó thành độc đoán nhưng lại không muốn làm thế."

Giọng Đàm Hi đột nhiên trở nên nặng nề và lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, "Sở dĩ ngồi ở đây là cho các vị mặt mũi, cũng xin các vị hãy bảo vệ tốt bổn phận của mình, cũng là cho Đàm Hi tối mặt mũi. Nếu không..."

Nói một nửa, để lại một nửa, đây mới là "nữ ma đầu" của quảng trường Paraty!

Chân đồng sự Hoàng trở nên mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế.

Cũng may Đàm Hi mở miệng đúng lúc, nói một câu "mời ngồi" nên mới che giấu được một màn xấu hổ này.

Đúng là cho bọn họ mặt mũi, lời này quả thực không có gì để bắt bẻ cả.

"Mọi người còn có nghi vấn gì nữa không? Hôm nay cứ nói hết ra tại đây, tôi sẽ lập tức trả lời ngay." Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mọi người, Đàm Hi liếc nhìn Vương Văn Phong một cái, lại quay đầu nhìn sang Hứa Cường, ánh mắt thấm sâu khó miêu tả được bằng lời, dường như đã sớm nhìn thấu hết thảy.

Toàn hội trường chìm vào khoảng yên lặng chết chóc.

Mười giây...

Hai mươi giây...

Ba mươi giây...

Ước chừng qua hai phút, vẫn không có ai lên tiếng.

"Nếu không ai còn gì để nói nữa, tôi coi như mọi người đã bằng lòng rồi. Hôm nay tôi đã nói rõ ràng những gì cần nói, cũng hỏi qua ý kiến của từng người, hy vọng sau này mọi người có thể yên lòng làm việc, đừng làm mấy chuyện không đầu nữa. Nếu muốn trở thành người một nhà thì phải có lòng muốn sống chung hòa bình với nhau. Nếu ở đây còn có ai ba phải, vậy đừng trách Đàm Hi tôi trở mặt không lưu tình!"

Chương (1-1265)