Bữa tiệc nhận cha
← Ch.1034 | Ch.1036 → |
Lục Chinh chăm chú quan sát, đúng là bị đỏ lên thật.
"Do da mỏng thôi." Tuy nói thế nhưng lòng bàn tay lại khẽ vuốt ve trên bề mặt da như muốn xoa cho mấy dấu đỏ này nhạt đi.
"Tìm da trâu mà véo. Hay sau này anh cứ ôm cái đó mà ngủ?"
"... Anh thích mềm mại hơn."
Đàm Hi cắn môi, ánh mắt hơi lóe, "Vậy anh... biết em là Yan từ lúc nào?"
"Sau khi hồ sơ cơ mật bị mất cắp." Chỉ vì thủ pháp gây án quá quen thuộc nên Lục Chinh dễ dàng liên tưởng ngay tới BW.
Mà đúng lúc này, Thời Cảnh lại tìm được chứng cớ vô cùng xác thực chứng minh rằng BW chính là Yan!
So sánh bắc cầu, vừa nhìn đã biết ngay đáp án.
Nghe anh nhắc tới "Thời Cảnh", ánh mắt Đàm Hi hơi ngẩn ngơ, nghĩ tới quan hệ đời trước của mình với Thời gia, muốn nói lại thôi.
Lục Chinh đã sớm nhận rõ suy nghĩ trong lòng cô, nói thẳng, "Anh đã nói cho Thời Cảnh rồi."
Lập tức ngồi bật dậy!
"Anh nói với anh ấy rồi ư?"
"Chứ không phải làm sao? Nhìn cậu ta chạy khắp thế giới tìm em gái như lên cơn điên à?"
Đàm Hi mím môi, trong mắt hiện lên vẻ áy náy, "Anh ấy... nói sao?"
"Ban đầu thì không tin."
Đàm Hi cũng đã sớm dự liệu được chuyện này rồi.
"Sau đó sưu tập rất nhiều chứng cứ, nhưng cuối cùng tất cả các đáp án đều chỉ về một điểm." Lúc đó, Thời Cảnh trong trạng thái râu ria xồm xoàm, hốc mắt đỏ bừng, đã đứng sát bên bờ sụp đổ rồi.
Trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Quá buồn cười... Không... Tuyệt đối không thể nào..." "Có lẽ anh ấy thà chấp nhận em chết đi, một thân sạch sẽ cũng không muốn tiếp nhận kết quả hoang đường kia."
Lục Chinh duỗi tay sửa sang mấy sợi tóc ngắn hơi dựng lên của cô, "Cho cậu ta thêm một chút thời gian nữa, sẽ từ từ chấp nhận thôi."
Khóe miệng Đàm Hi giật giật, năm năm rồi mà anh ấy còn chưa tiếp thu được, có thêm thời gian nữa cũng có tác dụng thật sao?
Thôi vậy, không cần phải cưỡng cầu, cứ tùy duyên đi.
Nhưng...
"Dường như anh lại chẳng có vẻ gì là khó chấp nhận chuyện này ấy nhỉ?" Người phụ nữ nhướng mày lên, cười như không cười.
Bàn tay lớn kéo cổ vào trong lòng, sườn mặt Đàm Hi đụng phải vòm ngực ấm áp và dày rộng của anh, môi không khỏi nở một nụ cười nhẹ.
Lục Chinh, "Anh thích em của hiện tại."
"Sao bảo thờ phụng thuyết vô thần cơ mà?"
"Em là ngoại lệ." Cũng chỉ có em.
Đàm Hi có mặt trong ngực anh, "Có một chuyện em rất thắc mắc."
"Chuyện gì?"
"Theo lý thuyết thì hẳn là bến quân đội phải biết là em làm chứ, nhưng tại sao vẫn chẳng thấy có hành động gì? Nếu nói mấy năm trước là vì em ở nước ngoài, trời cao hoàng đế xa, nhưng giờ em đã về rồi, sao vẫn chẳng có một chút động tĩnh nào thế?"
Đàm Hi không thể cho rằng đây là "trùng hợp" hay "may mắn" được, chắc chắn có người đứng giữa hòa giải, thậm chí vì cô mà phải nhượng bộ gì đó.
Ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên.
Nhưng Đàm Hi đang dựa vào trong ngực anh nên không phát hiện ra.
Đột nhiên, cô ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu, quan sát người đàn ông một cách nghiêm túc, hơi nghi ngờ: "Có phải là anh làm không?"
"Đúng là anh rồi!" Đàm Hi trợn trừng mắt, "Anh đã đồng ý cái gì với ông cụ thế hả?"
"Không có gì." Nói xong, lập tức cúi người lấp kín đôi môi đỏ, lực đạo dịu dàng, triền miên quấn quýt, mang theo thâm tình lưu luyến, "Anh chỉ bảo ổng cụ nói giúp mấy câu, huống chi, cũng không tìm được chứng cứ thực chất nào mà."
Đàm Hi nhẹ nhàng thở phào, trong lòng cứ có cảm giác sai sai ở đâu đó nhưng lại không thể nói rõ ràng được là không đúng ở đâu.
Đột nhiên, cảm giác đau xót từ môi truyền tới, cô thấy mắt người đàn ông sáng quắc.
"Lúc này mà còn thất thần, xem ra anh đã quá nhẹ nhàng với em rồi."
Nói xong, nhanh chóng lật người, đổi thành lễ rửa tội mưa rền gió dữ.
Đầu óc Đàm Hi lập tức như thiếu dưỡng khí, bị ép phải thừa nhận, chỉ có thể chuyên tâm gia nhập vào sự quấn quýt ồ ạt này.
Kết thúc nụ hôn, ánh mắt Lục Chinh vừa tối vừa sâu, hai má Đàm Hi thì đỏ bừng.
Duỗi tay che lại nụ hôn đang định tiếp tục của anh, cô nghiêm túc nói: "Có phải anh nên tìm thời gian chính thức gặp các con một lần không hả?"
Vẻ mặt Lục Chinh cứng đờ, "Con trai... hình như có ý kiến với anh." "Yên tâm, em đã nói với nó rồi."
"Nói thế nào?"
Đàm Hi nhướng mày, vô cùng tự đắc, "Con trai vĩnh viễn sẽ đi theo em, em chấp nhận thì con cũng sẽ chấp nhận."
"Thế nên, câu ông trẻ Hai kia là cố ý phải không?"
"Đàm Hi, em cũng tàn nhẫn lắm." Nghiến răng nghiến lợi.
"Ai bảo trước đó anh không nhận, đừng có đổ lỗi cho em!"
"Không biết ăn năn, cần phải dạy dỗ!" Nói xong, lập tức khiêng người lên vai, đi nhanh về phía phòng ngủ.
"Lão lưu manh này, anh định làm gì hả..."
"Em."
Lại là một trận mập mờ cực hạn không thể miêu tả thành lời.
Đàm Hi nói chính thức gặp hai đứa trẻ cũng không phải nói chơi.
Đảo mắt đã lại tới cuối tuần.
Sức khỏe đã không còn vấn đề gì, Đàm Hi liền từ Hoa viên Thiên Lập trở về Thánh Tuyển Thiên Vực, chào đón cố là cái ôm ấm áp của con gái và nụ cười có phần rụt rè của con trai.
Bà cụ Lục và bác Từ đứng ở bên cạnh cửa, mỉm cười nhìn ba mẹ con.
"Mấy ngày nay có nghe lời cụ và ông Từ không thể?"
Ngộ Hạ, "Có nghe ạ!"
A Lưu gật đầu, "Có ạ."
"Nhưng mà mommy..." Cô bé con nũng nịu, "Con rất nhớ mẹ."
Đàm Hi ôm con vào lòng, "Mommy cũng nhớ cục cưng lắm." Quay đầu lại hôn lén con trai một cái, "Chụt... đương nhiên cả anh chàng đẹp trai của mẹ nữa."
Hai má A Lưu đỏ lên, tại khẽ giật.
Chẳng khác gì lúc ba cậu nhóc thẹn thùng, Đàm Hi không khỏi cảm thán, cha con rốt cuộc vẫn là cha con, ràng buộc đến từ huyết thống là không có cách nào thay đổi được.
Bà cụ Lục: "Về là tốt rồi... Mau vào nhà đi, bên ngoài gió lớn lắm."
Đàm Hi dắt tay hai đứa con đi vào nhà, bác Từ mang vali hành lý vào giúp cô.
"Để cháu..."
Bác Từ xua tay, "Không sao, chuyện nhỏ mà, sau này từ từ quen là được rồi."
Sau này...
Đàm Hi đột nhiên cảm thấy cũng không tệ lắm.
Gần nửa tháng không gặp, hai đứa trẻ được nuôi tới béo mũm mĩm, trắng trẻo, có thể thấy bà cụ Lục đã phí không ít tâm sức.
Cơm trưa đã xong, chỉ có chờ Đàm Hi về.
"Hi Hi, ăn cái này đi, bà nhớ rõ là trước đây cháu rất thích ăn..." Đàm Thủy Tâm gắp cho cô một cái tiểu long bao nước.
Vừa đúng lúc đụng phải đũa của Đàm Hi ở giữa không trung, thì ra cô cũng muốn gắp đồ ăn cho bà.
Hai người có mục đích giống hệt nhau.
Một già một trẻ đưa mắt nhìn nhau, tình cảm dịu dàng dành riêng cho người thân lưu chuyển trong đáy mắt.
Sau khi ăn xong, Đàm Hi chủ động đi rửa bát.
Bà cụ đứng bên cạnh lau khô từng cái bát mà cô đã rửa xong, sau đó phân loại, xếp gọn một cách tỉ mỉ.
"Nửa tháng này bận lắm sao?" Đàm Thủy Tâm đột nhiên lên tiếng.
"Vâng." Đàm Hi thoáng chột dạ trong một giây.
"Ở bên A Chinh rồi phải không?"
Đàm Hi kinh ngạc, "Sao bà lại..."
"Đừng lo lắng." Bà cụ nhìn cô mỉm cười an ủi, "Bà là người lớn tuổi như thế này rồi, chẳng lẽ mắt nhìn còn kém sao? Phụ nữ được chăm sóc và không được chăm sóc rất khác nhau, người khác không nhìn ra nhưng không thể lừa được bà đâu."
Mặt Đàm Hi lập tức đỏ bừng.
"Khụ... Tiểu biệt thắng tân hôn, bà hiểu mà, không cần phải ngượng ngùng. Trên weibo cũng nói, đã yêu vậy cứ to gan lớn mật mà làm!"
"..." Bà ơi, mấy năm không gặp, tư tưởng trong sáng của bà đã đen đi không ít rồi.
Buổi tối, Đàm Hi tự mình tắm cho hai đứa con, đương nhiên là tách ra bởi vì cô có một đứa con trai rất biết xấu hổ.
Ngộ Hạ tắm trước, Đàm Hi xoa sữa tắm trên cánh tay như củ sen của cô bé, vị cam.
"Con gái ngoan, có muốn gặp ba không?" Như vô tình mà dò hỏi.
Cô bé con đang nghịch nước hơi dừng lại, ngay sau đó, trong mắt xuất hiện sự vui vẻ không sao kiềm chế được, "Có thể gặp ba rồi ạ? Vậy là sau này con không cần lén gọi điện thoại cho ba nữa rồi! Vui quá!"
"Lén? Gọi điện thoại?" m cuối cao hơn.
Ngộ Hạ chột dạ nhìn vào mắt Đàm Hi, "Mommy, không nên trách em trai, là con bắt em ấy đưa điện thoại cho con, không cho là con khóc."
Vừa tức vừa buồn cười, "Không cho là khóc? Con đúng là có tiền đồ!"
"Người ta muốn nghe giọng nói của ba mà..."
Xem ra phía con gái không có vấn đề gì rồi.
Kế tiếp, đến phiên A Lưu.
"Con trai, ngày mai gặp ba con, có hứng thú không?" Giống như đang muốn hỏi ngày mai ra ngoại thành chơi, có muốn đi không vậy.
Đàm Hi không hề quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề.
Cậu bé con đang cầm khăn lông thở phì phò kỳ cọ chân nghe thấy thế mà không hề cảm thấy kỳ quái, chỉ có động tác tay hơi tạm dừng một chút mà thôi, "Vâng."
Thế này là đồng ý rồi.
Hôm sau, bà cụ Lục và bác Từ về lại nhà cũ. Đàm Hi đưa hai đứa con ra ngoài, à, đi dự một bữa "tiệc nhận cha".
Nửa tiếng sau, Porsche dừng trước một nhà hàng cơm Tây.
A Lưu xuống xe, nhìn quanh bốn phía, cũng không tỏ vẻ thích hay không thích địa điểm ăn cơm này, chỉ buồn bực kéo cái nơ màu đỏ không phù hợp với thẩm mỹ của cậu nhóc một chút nào.
"Mommy, ba ở trong này ạ?" Cô bé mặc váy trắng công chúa, tóc dài thả ở sau lưng, so với sự hờ hững của em trai thì trong mắt cô bé lại tràn ngập hưng phấn.
Đàm Hi còn chưa nói xong thì người đàn ông mặc đồ tây phẳng phiu đã đi từ trong cửa xoay ra, lập tức tiến lên, một tay bế con gái, một tay bế con trai, động tác mạnh mẽ và có lực, bá đạo lại ngang ngược, kỳ dị mà ấm áp.
Cô bé con mừng rỡ như điên, mở miệng gọi "ba" ngọt ngào đến mức có thể nhỏ ra mật.
A Lưu thấy không quen cho lắm, chẳng khác nào một con sâu nhỏ không ngừng vặn vẹo trong lòng Lục Chinh.
"Đừng ngọ nguậy." Bàn tay lớn xốc nhẹ mông cậu nhóc.
*****
Cậu bé con lập tức cứng đờ, lại cảm nhận được rõ ràng bàn tay đang nâng mình lên càng ổn định hơn.
Mang theo ấm áp, chất chứa sức mạnh.
Cảm giác xa lạ chưa bao giờ được trải qua này khiến cho A Lưu nhất thời không biết phải làm sao.
Lục Chinh liền bế hai đứa trẻ đi vào bên trong.
"Ba, ba muốn mời bọn con ăn cơm ạ?" Cô bé con chớp chớp đôi mắt hạnh.
"Ừ."
"Ăn gì thế?"
"Cục cưng muốn ăn gì?"
"À... Con muốn ăn bò bít tết, salad, sandwich, còn chả cookie nữa ạ!"
"A Lưu muốn ăn gì?" Lục Chinh lại đảo mắt hỏi con trai.
"Cái gì cũng được ạ." Đáp án cực kỳ bảo thủ.
"Không phải đâu!" Cô bé con không nhịn được phản bác, "Em trai thích ăn cay, càng cay càng thích!"
Lục Chinh nhướng mày, thế là giống Đàm Hi rồi.
Một nhà bốn người tiến vào, ngồi xuống bàn của mình.
Đồ ăn lần lượt được mang lên, không chỉ có bò bít tết, sandwich mà cô bé con nhắc tới, mà còn có mấy món ăn Trung Quốc như thịt lát nấu canh, gà cung bảo, thịt bò cay các kiểu.
Xem ra, vì để lấy lòng con trai nên Lục Chinh đã bỏ ra không ít công sức. Dù sao, ở trong nhà hàng Tây mà gọi được mấy món cay Tứ Xuyên là chuyện không phải người bình thường có thể làm được.
Ngay cả Đàm Hi cũng không nhịn được mà nhìn anh một cái.
"Wow!" Cô bé con kinh hô thành tiếng, "Nhiều món ăn ngon quá!"
Lục Chinh cắt thịt bò bít tết cho cô bé, động tác dứt khoát và đẹp mắt, từng miếng thịt được cắt ra đều tăm tắp, chỉnh tề đặt trên đĩa, giống y như một tác phẩm nghệ thuật, sau đó đẩy tới trước mặt con gái.
"Cảm ơn ba!"
"Ngoan, cứ ăn từ từ!" Trái tim người đàn ông hóa thành nước.
Sau đó anh lại với một bát cơm cho con trai. A Lưu duỗi tay nhận lấy, môi mỏng hơi mím chặt, rồi sau đó, "Cảm ơn... ba."
Cánh tay đang định gắp đồ ăn cho con trai của Lục Chinh hơi dừng lại giữa không trung, trái tim đột nhiên nảy lên, quay vòng, sau đó lại nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Trên gương mặt nghiêm nghị xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng, Lục Chinh lại gắp vào bát A Lưu một miếng thịt bò, "Con trai ngoan, ăn nhiều một chút."
Sau khi ăn xong, đồ ăn được dọn đi, bánh ngọt mà cô bé con thích nhất được đưa lên.
A Lưu không có hứng thú với đồ ngọt nên chỉ ăn trái cây.
Lúc sau, một nhà bốn người đi thẳng tới khu chơi game, Ngộ Hạ vừa nhìn thấy máy nhảy liền không đi nổi nữa, túm tay Đàm Hi: "Mommy! Mommy! Chúng ta chơi cái kia đi, có được không ạ?"
"Được thôi." Đàm Hi gật đầu.
A Lưu đứng ở một bên nhìn hai thiếu niên thi đấu cưỡi motor, tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh lùng không thân thiện nhưng trong đáy mắt lại biểu lộ sự tò mò không có cách nào che giấu được.
Đáng tiếc, cậu nhóc còn nhỏ, tay chân cũng chưa đủ dài nên chỉ có thể đứng ở một bên nhìn mà thôi.
Đột nhiên, cả người nhẹ bẫng, Lục Chinh từ phía sau bế con trai lên, xách cậu nhóc ngồi lên motor, "Muốn chơi không?"
"Ba chơi cùng con."
Hai cha con một trước một sau, tay lớn cầm tay nhỏ, trên màn hình bắt đầu đếm ngược ba, hai, một!
Chân ga nhấn mạnh, sau đó vọt nhanh đi, lưu loát quẹo vào, xuyên qua vùng bình nguyện.
Lục Chinh có năng lực rất mạnh về phương hướng, điều khiển góc độ vô cùng chuẩn xác, tốc độ càng lúc càng nhanh mà không hề ngã một lần nào.
Ánh mắt cậu bé con sáng ngời, sự bình thản dần bị thay thế bởi hưng phấn, lúc này mới có vài phần ngây thơ và hứng thú nên có ở tuổi của mình.
Hai thiếu niên bên cạnh đã sớm chết thẳng cẳng từ lâu rồi, đều xúm lại xem với vẻ cực kỳ hứng thú.
"Fuck! Khó thế mà cũng qua được, đúng là lão luyện mà!"
"Cẩn thận, phía trước có khúc cua vuông góc đó!"
"Má ơi! Đây là xe nhẹ như bay trong truyền thuyết ư? Có cần trâu bò như thế không?"
Một ván kết thúc, trực tiếp lập nên kỷ lục mới, nhưng đương sự lại vẫn tỏ vẻ vô cùng bình thản, giống như đây chỉ là một chuyện nhỏ quá bình thường.
"Anh trai, dẫn em chơi một ván?" Thấy Lục Chinh định đi, một thằng nhóc lập tức nhảy ra chặn đường anh.
"Không dẫn."
"Đừng mà... Anh chơi giỏi như thế, dẫn người cũng rất thành thạo nữa."
"Không thạo."
"Ờ... Chẳng phải vừa rồi anh còn dẫn thằng nhóc này chơi hay sao?" Sao giờ lại nói không thạo rồi?
Nói xong còn định duỗi tay sờ đầu A Lưu, nhưng bị cậu bé nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng nên lập tức cứng đờ, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng thu tay về.
Thầm nghĩ, khí thế của thằng nhóc này mạnh mẽ quá.
"Đây là con trai tôi." Lục Chinh lạnh lùng đáp.
Ngụ ý, cậu có phải không hả?
"..." Hai thiếu niên ăn phải quả đắng.
Trong đáy mắt A Lưu xẹt qua vẻ đắc ý, nụ cười cũng lướt nhẹ qua mối.
"Con trai ngoan, còn muốn chơi gì nữa không?"
"Bóng rổ."
"Cái này ba không thể chơi với con rồi." Khung rổ của trẻ con không đủ cao.
"Xem ba chơi."
Lục Chinh thả cậu nhóc xuống, cầm lấy một quả bóng rổ tung nhẹ nhàng trong tay, sau đó tùy tiện ném một cái, quả bóng lọt rổ.
Cả gương mặt cậu bé sáng bừng lên, tuy vẫn rụt rè không nhảy nhót tỏ vẻ sung sướng nhưng đôi mắt đen láy lại sáng lấp lánh.
Cuối cùng, Lục Chinh thắng một con gấu bông, đưa cho con trai.
Nụ cười của A Lưu lập tức thu lại, "Không cần ạ!"
"Sao thế?"
"Cái loại bông bông xù xù như này chỉ có đồ mít ướt mới thích thôi."
"Đồ mít ướt?"
"À, Đàm Ngộ Hạ."
"Đó là chị gái của con!" Lục Chinh bất đắc dĩ, trong tay cầm con gấu bông, nhìn khá là buồn cười.
"Nhưng chị ấy cực kỳ thích khác." Thông báo thật nghiêm túc.
"Thật à?"
"Sau này ba sẽ biết thôi."
Cuối cùng, con gấu bông mang về đưa cho cô bé con. Cô bé mừng tới mức hai mắt cong cong, tươi cười xán lạn, "Ba! Ba quá lợi hại!"
Trong lòng Nhị Gia cảm thấy vô cùng thỏa mãn!
Nói tóm lại, "tiệc nhận cha" lần này có thể coi là thành công.
Hai đứa trẻ ăn vui vẻ, chơi cũng rất vui vẻ.
Cuối cùng, Lục Chinh lái xe đưa ba mẹ con trở về biệt thự.
Đàm Hi, "Em lái xe tới, anh không cần đưa về đâu."
"Chìa khóa, ngày mai anh cho người tới lấy."
"Không thấy phiền toái sao?" Đàm Hi bĩu môi.
"Không phiền."
Rốt cuộc không lay chuyển được anh nên Đàm Hi đành ngoan ngoãn ngồi lên BMW.
"Ba, xe của ba thật lớn, giống y như tàu vũ trụ chiến đấu ấy!" Cô bé con lần đầu ngồi lên loại xe cao lớn như thế này nến nhất thời vô cùng ngạc nhiên.
"Cục cưng có thích không?"
"Thích! Ngầu lắm!"
A Lưu cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Mẹ và ba cho cậu nhóc cảm giác không giống nhau, mẹ tinh tế tỉ mỉ, ba hùng dũng hiên ngang.
BMW màu đen chạy nhanh như bay, chưa tới nửa giờ đã dùng trước của biệt thự.
Lục Chinh ý đồ ngủ lại nên mặt dày đi thẳng vào.
Đàm Hi hừ lạnh, thảo nào nói muốn đưa mẹ con cô về, hóa ra là có mục đích này.
"Ba? Sao ba còn chưa về nhà ạ?" Mắt hạnh của cô bé con không ngừng chớp, vô cùng quan tâm, "Trời tối lắm rồi."
Trong mắt A Lưu cũng lộ ra vẻ khó hiểu, giống như đang nói: Sao ba cũng theo vào làm gì?
Lục Chinh khẽ họ một tiếng, khó khăn lắm mới nói được một câu, "Ba và mẹ hẳn là nên ở cùng một chỗ với nhau."
Miệng cô bé con lập tức tròn xoe như chữ 0, "Vậy là ba muốn ở cùng bọn con phải không ạ?"
"... Có thể nói như thế."
"Nhưng mà trong nhà không có quần áo của ba mà?"
Đàm Hi cố nhịn cười, chỉ nói: "Không còn sớm nữa, anh mau về đi."
Lục Chinh không thể nào chơi trò lưu manh trước mặt con trai và con gái được nên đành phải hậm hực ra về.
Ngô Hạ, "Tạm biệt ba~"
A Lưu, "Hẹn gặp lại."
Đàm Hi đắc ý vung tay với anh.
Lục Chinh: "..." Tức thật!
Hôm sau, Đàm Hi quay lại công ty. Cách một tuần, mọi người thấy Boss đi làm thì lại giống như được tiêm máu gà.
"Chào buổi sáng, Đàm Tổng."
"Chào Đàm Tổng."
"Đàm Tổng..."
Lưu Diệu và Hứa Nhất Sơn nghe tin liền kéo tới, báo cáo toàn bộ tình hình công việc trong một tuần qua cho Đàm Hi.
"Bên Thiên Dụ có hai lãnh đạo cấp cao dẫn đầu, nói muốn gặp cô một lần."
Đàm Hi nhướng mày, "Hai người nào?"
"Hứa Cường và Vương Văn Phong."
"Sớm đã đoán được rồi." Đàm Hi nở nụ cười nghiền ngẫm.
"Hai người đó đều là cổ đông của Thiên Dụ, đảm nhiệm vị trí quan trọng, trước mắt đã không thể ngồi yên nữa." Hứa Nhất Sơn hỏi thử, "Có gặp hay không?"
"Đương nhiên phải gặp, nhưng, không phải là gặp hai người bọn họ."
"?"
"Ngày kia, mở cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời, nếu đã muốn gặp thì không bằng tất cả cùng gặp nhau đi."
"Được, tôi sẽ nhanh chóng báo xuống."
Lưu Diệu đưa một phần tài liệu cho Đàm Hi.
"Đơn kháng nghị?"
"Bên phía Bàn Quy gửi tới sáng qua."
Đàm Hi nhanh chóng lật xem, nụ cười càng lúc càng trở nên lạnh lùng, "Quyền cổ phiếu thay đổi mà đám lão già đó còn dám phản đối? Thật buồn cười!"
"Tôi đã qua đó một chuyến nhưng bị đuổi ra." Lưu Diệu nhớ tới việc bị làm khó ngày hôm qua, vẻ mặt từ từ chuyển thành màu đen.
Những người đó quả thực là một đám điều dần.
Đàm Hi, "Ai dẫn đầu?"
Ánh mắt Lưu Diệu hơi lóe lên, "... Đàm Tổng Võ."
"Ừ... Tôi biết rồi."
"Vậy giờ xử lý như thế nào?"
"Xem ra bắt buộc tôi phải đi một chuyến thì họ mới biết chuyện gì nên làm và chuyện không nên làm là gì."
Lưu Diệu chợt cảm thấy sau gáy lạnh toát.
***
Tập đoàn Thiên Dụ.
"Nghe nói chưa? Hôm nay ông chủ lớn thu mua công ty của chúng ta sẽ tới đây đấy."
"Ông chủ lớn? Cái người họ Hứa ấy à?"
"Không phải Hứa Nhất Sơn, nghe nói là phụ nữ."
"Không phải chứ, tập đoàn Lục Thị thu mua Thiên Hồng nên cũng tiếp nhận luôn Thiên Dụ của chúng ta. Theo tôi được biết, người đứng đầu Lục thị là đàn ông mà!"
← Ch. 1034 | Ch. 1036 → |