Gặp lại
← Ch.0952 | Ch.0954 → |
Ăn sáng xong, Đàm Hi về phòng. Hai đứa trẻ đã dậy. A Lưu đang ngồi, vẫn còn ngái ngủ. Ngộ Hạ nằm, ngáp liên tục mấy cái."Mommy, bế!"
Cô bé con duỗi tay ra. A Lưu thấy thế thì âm thầm bĩu môi. Đàm Hi cúi người, mỗi tay ôm một đứa: "Chào buổi sáng các cục cưng."
"Mommy, anh A Thận đi đâu thế ạ?"
"Nhà ông ngoại anh ấy."
"Ô? Nơi này không phải nhà ông ngoại anh ấy ạ?"
Đàm Hi lắc đầu."Vậy sao bà ngoại anh ấy lại ở đây?"
Mắt hạnh chớp động, tràn đầy tò mò."... Vấn đề này khá là phức tạp, chờ con lớn hơn sẽ hiểu."
Đàm Hi chỉ có thể giải thích như thế. A Lưu nghe thấy thế liền hừ giọng, nghĩ thầm: Chẳng phải là ly hôn, ra ở riêng sao, có gì mà đáng kỳ quái chứ? Biết được A Thận sắp về nên Ngộ Hạ vui vẻ tới mức nhảy dựng lên. A Lưu thì vẫn bình tĩnh nhưng ánh sáng bừng lên trong mắt không thể nào che giấu được. Tám rưỡi, hai chị em ngồi ăn bữa sáng. Tối qua Hàn Sóc say khá nặng, ngủ thêm một chút cũng tốt, vì thế Đàm Hi không gọi cô dậy. Đột nhiên, có tiếng chuông cửa vang lên. Dì giúp việc chạy ra mở cửa."A! Anh A Thận về rồi..."
Ngộ Hạ tinh mắt, cực kỳ vui sướng. Đàm Hi nhìn theo, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da, vẻ mặt nghiêm túc, trong tay dắt một đứa trẻ. Người giúp việc cung kính đứng tránh sang một bên: "Ông chủ, cậu chủ nhỏ."
Đàm Hi nhướng mày, cơ bản đã đoán được người đàn ông này là ai, đang băn khoăn không biết nên chào là "Hàn Tổng"
hay nên chào là "bác trai"
thì Hàn Quốc Đông đã lựa chọn giúp cố..."Đàm Tổng, ngưỡng mộ đã lâu."
Rồi, không cần phải nghĩ nữa. Đàm Hi đứng lên, hơi gật đầu chào lại, "Hàn Tổng."
"Sao, mọi người ở đây đã quen chưa?"
Nhoẻn miệng cười, "Khá tốt."
"Mấy năm nay Ngân hàng đầu tư CK phát triển rõ như ban ngày, không ngờ người đưa ra quyết sách lại còn trẻ như thế, hơn nữa còn là phụ nữ."
Lời là khen ngợi nhưng dừng ở trong tai lại cảm thấy cực kỳ khó nghe. Cái gì mà không ngờ"
chứ? "Nam nữ cũng giống nhau cả, giới tính không phải chướng ngại, quan trọng là phải có năng lực."
Giọng điệu Đàm Hi lạnh nhạt và vô cùng thận trọng."Đạo lý này rất đúng."
Hai người nói chuyện với nhau. Hàn Quốc Đống dù sao cũng là lão tướng rong ruổi nhiều năm trên thương trường, khí thế ép người. Nhưng Đàm Hi cũng không kém, thuần thục, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, khí độ thong dong. Nếu Hàn Quốc Đông đã nhìn nhận cô là CEO của CK mà không phải là bề dưới thì tất nhiên cô cũng nói chuyện với ông ta theo kiểu ngang hàng rồi. Thử thật giả cũng được, lá mặt lá trái cũng thế, tóm lại là sẽ không tồn tại sự tôn kính của bể dưới với bề trên. Mắt thấy Hàn Quốc Đông có xu thế có thể nói tới thiên hoang địa lão, bạn nhỏ A Thận thật sự không nhịn được nữa, lập tức bổ nhào vào lòng Đàm Hi, đôi mắt đen láy tràn ngập vẻ mong chờ, "Mẹ nuôi, con rất nhớ mẹ."
Đàm Hi cúi người, nhẹ nhàng ôm cậu bé vào lòng, thuận thế xoay người đưa lưng về phía Hàn Quốc Đông, "Cục cứng ngoan, mẹ nuôi cũng nhớ con nhiều!"
"Thật không ạ?"
Cực kỳ vui sướng."Đương nhiên."
Người có mắt nhìn thì sẽ lập tức tránh đi, nhưng Hàn Quốc Đông lại không làm thế, ông ta còn muốn nói gì đó, vài lần muốn mở miệng rồi lại thôi. Đáng tiếc, Đàm Hi không phát hiện ra. Mà cho dù có thấy thì cũng sẽ giả vờ như không thấy."Anh A Thận, anh có nhớ em không?"
Cô bé con chớp đôi mắt hạnh to tròn. Trên mặt cậu bé xuất hiện một chút vẻ xấu hổ, cực kỳ đáng yêu, "Nhớ..."
Còn nhỏ tuổi mà đã biết thẹn thùng."Mẹ nuôi, mẹ thả con xuống đi, con nặng lắm."
Đàm Hi hơi ước lượng, đúng thế thật, mới nửa năm không gặp mà thằng bé này đã nặng hơn rất nhiều. Hai chân A Thận chạm xuống mặt đất, đứng vững, tai nhỏ đỏ hồng lên. Rất nhanh, ba đứa trẻ con liền ríu ra ríu rít chơi đùa với nhau. Hàn Quốc Đống họ khẽ một tiếng: "Á Thận, cháu dẫn hai đứa lên trên lầu chơi đi."
A Thận ngẩn ra, đảo mắt nhìn Đàm Hi. Đàm Hi khẽ gật đầu với cậu bé, có điều lại hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt đi nhiều. Nhìn theo bóng dáng ba đứa trẻ đi lên lầu rồi Đàm Hi mới thu ánh mắt lại, nhìn về phía Hàn Quốc Đống: "Hàn Tổng, có việc sao?"
"Ngồi xuống rồi nói."
"Được."
Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Đàm Hi cho ông ta mặt mũi này. Hai người ngồi xuống sofa trong phòng khách, người giúp việc bưng một bộ đồ pha trà lên. Hàn Quốc Đông bình tĩnh triển khai tài pha trà, sau đó đẩy một chén trà tới trước mặt Đàm Hi, "Nếm thử xem?"
Cô đưa tay nhận lấy, nhẹ nhấp một ngụm: "Không tồi."
Trên mặt người đàn ông hiện lên ý cười, "Không biết Ngân hàng đầu tư CK có hứng thú với ngành địa ốc hay không? Là thế này..."
Cuộc nói chuyện này kéo dài suốt một giờ, mà chân chính khiến Đàm Hi đưa ra quyết định lại chỉ có một câu..."Bên khai phá là ai?"
"Lục Thị thủ đô."
Hàn Quốc Đống rời đi với vẻ mặt tươi cười, chui vào băng ghế sau xe, phân phó cho tài xế: "Về biệt thự trước."
"Vâng."
Xe Bentley dừng trước cửa lớn. Ông cụ Trần đang chăm sóc vườn hoa hơi kinh ngạc, vội vàng dừng công việc, đi tới mở cửa xe. Chẳng phải đưa cậu chủ nhỏ về xong sẽ tới công ty sao, sao lại quay về nhà rồi? Hàn Quốc Đống không quan tâm tới nghi vấn của ống quản gia mà lập tức đi thẳng tới thư phòng."Alo, tôi là Hàn Quốc Đống."
"À, thì ra là Hàn Tổng. Nếu ngài gọi cuộc điện thoại này để nói về quyền khai phá khu đô thị mới Sơn Thủy Danh Đô thì tôi e là rất tiếc..."
Trần Khải than nhẹ, nói một nửa bỏ lửng một nửa, ý tứ trong đó ai cũng hiểu."Trợ lý Trần, lời nói trước đừng nói quá vẹn toàn như thế."
Hàn Quốc Đống hừ lạnh trong lòng. Một trợ lý, cho dù có là trợ lý của Tổng giám đốc mà cũng dám cầm lông gà coi như tên lệnh sao, là cái thá gì chứ? "Lục Thị từ chối hợp tác là do Dụ Long không kêu gọi đủ tài chính, nhưng nếu có Ngân hàng đầu tư CK góp vốn thì sao?"
Đầu bên kia hơi dừng lại: "... Ngân hàng đầu tư CK?"
"Đúng thế."
"Tôi cần phải xin chỉ thị của Lục Tổng, tối nay sẽ cho ngài câu trả lời."
"Không cần, tôi sẽ tự mình nói với Lục Tổng của các cậu."
Có tiền là có tự tin, có CK duy trì, tất nhiên Hàn Quốc Đông sẽ rất tự tin khi nói chuyện rồi. Đầu bên kia trầm ngâm trong chớp mắt. Hàn Quốc Đông lại không kiên nhẫn nổi. Trước đây ông ta bị ăn không ít cục tức ở chỗ Trần Khải, hiện giờ tất nhiên có oán báo oán, có thù báo thù rồi. Lập tức lạnh giọng nói: "Du Long có CK góp vốn, chẳng lẽ còn sợ không tìm được đối tượng hợp tác hay sao? Tôi chỉ cảm thấy nếu Du Long nói trước với Lục Thị một cầu thì tốt xấu gì cũng coi như tới nơi tới chốn..."
"Được, ngài chờ một chút."
Sau một loạt những tiếng "tút tút"
liền có người nghe máy, "Tôi là Lục Chinh."
Quạnh quẽ, nhạt nhẽo, lạnh thấu tim.
*****
"Hàn Tổng có việc gì sao?"
"Thư ký Trần chưa nói à?"
Hàn Quốc Đống nhướng mày."Có lẽ anh ta cảm thấy để ông tự mình nói sẽ càng thỏa đáng hơn."
"Cũng được. Về chuyện hợp tác khai phá khu đô thị mới Sơn Thủy Danh Đô, tôi nghĩ Lục Tổng không nên nóng nảy phủ nhận làm gì."
"Ô?"
Lạnh nhạt hỏi lại, không chút để ý, "Dường như Hàn Tổng rất có niềm tin."
"Tiền đề của niềm tin là tự tin."
"Thế nên chuyện gì đã cho ông tự tin thế?"
Lúc này dám tới cò kè mặc cả với anh."Ngân hàng đầu tư CK ở Thụy Sĩ."
"A..."
"CEO của đối phương đã nhận lời đồng ý góp vốn."
Tiếng cười bỗng nhiên cũng lại, tiện đà thu lại sạch sẽ, "Góp vốn ư?"
Hàn Quốc Đống âm thầm thả lỏng tâm tình, ngược lại còn có mấy phần đắc ý: "Vậy nên Lục Tổng, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ rồi hãy làm. Nếu có thể cùng cộng tác với nhau thì tại sao phải để tâm những chuyện vụn vặt chứ? Thương nhân trục lợi chẳng phải là như thế sao?"
Đầu bên kia yên lặng trong chớp mắt: "... Vậy nên ý của Hàn Tổng là gì?"
"Đương nhiên là Dụ Long và Lục Thị cùng hợp tác với nhau. Có câu thương trường như chiến trường, thêm một kẻ địch thì thà rằng thêm một người bạn còn hơn."
"Tại sao tôi phải tin tưởng ông nhỉ?"
Giọng điệu trầm xuống, ba phần khắc nghiệt, bảy phần áp bách: "Có phải CK hay không, có góp vốn thật không đều từ miệng ông nói ra cả."
Ngụ ý, ông đây đếch tin. Hàn Quốc Đông tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Nếu Lục Tổng không yên tâm thì nên tự mình tới Hồng Kông một chuyến xem, vừa lúc CEO của CK cũng đang ở đây, gặp mặt trực tiếp thì chuyện gì cũng rõ ràng cả thôi."
"Tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Nói xong, lập tức cúp máy. Nghe thấy đầu bên kia truyền tới âm thanh tút tút, sắc mặt Hàn Quốc Đống lập tức trầm xuống, vừa nhìn thì thấy còn đen hơn cả đít nổi."Ông Trần!"
"Vâng..."
Ông quản gia cẩn thận đứng chờ ở bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng gọi liền lập tức đẩy cửa vào, nhanh chóng đáp lời: "Ông chủ có gì cần phân phó ạ?"
"Có phải ông là người quản lý danh bạ tư nhân của tôi không?"
Ông cụ Trần gật đầu, "Ý ngài là..."
"Thay tôi liên hệ mấy doanh nghiệp kinh doanh địa ốc lớn một chút ở thủ đô đi."
Ông ta không tin có được sự góp vốn của CK rồi mà vẫn không tìm được một đối tượng hợp tác vừa lòng đẹp ý? Hù! Lục Chinh chứ gì? Ranh con, không biết tốt xấu! Bên kia, Lục Chinh cũng gọi Trần Khải tới, "Nửa giờ, tra về Ngân hàng đầu tư CK."
"Ngân hàng đầu tư CK?"
Trần Khải nhướng mày, vẻ mặt lộ ra sự quái dị."Cậu biết?"
Lục Chinh buông bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta."Có biết một chút."
"Nói xem."
"Ngân hàng đầu tư CK được thành lập vào bốn năm trước, tổng bộ đặt tại đường Bahnhofstrasse, thành phố Zurich..."
Trần Khải dùng hai phút để giới thiệu qua về bối cảnh phát triển và lịch sử trưởng thành của ngân hàng đầu tư mới nhất này. Lục Chinh ngẩn ngơ, rốt cuộc anh cũng đã rời khỏi thường trường khá lâu nên có rất nhiều tin tức về các ngân hàng đầu tư mà anh không biết tới. Bốn năm sinh hoạt trong quân ngũ, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, chẳng khác nào một nhà sư khổ hạnh."CK..."
Anh lẩm nhẩm hai chữ này, rốt cuộc cũng nghĩ ra sự quen thuộc đó tới từ đầu. Kiếp trước của Đàm Hi, sau khi tốt nghiệp Standford và về nước, cô đã lập ra một công ty đầu tư có tên là CK! Trong lòng tự nhiên nảy sinh một sự mong đợi, là cô sao? "Vừa rồi cậu nói là Ngân hàng đầu tư CK đúng không?"
Trần Khải nghĩ một chút, cố gắng bày tỏ sự chặt chẽ trong lời nói: "Trước mắt có thể thấy đây là cơ quan tài chính có tính chất đầu tư. Nhưng, tôi cũng không biết nhiều lắm, phải tra xét mới biết được."
"Nửa tiếng."
Trần Khải vâng một tiếng, lòng đang thấy máu, nửa tiếng... nhiệm vụ gian khổ. Cốc cốc... Tiếng gõ cửa truyền vào, đúng ba mươi phút, không hơn không kém. Lục Chinh ngẩng đầu lên từ đống tài liệu: "Tra được chưa?"
Trần Khải đặt một tập giấy A4 xuống trước mặt anh, "Đều ở đây cả. Theo tư liệu tra được thì đời trước của CK là một ngân hàng đầu tư ở Rotterdam, Hà Lan..."
Kiếp trước cổ ngu xuẩn bị mẹ con nhà đó hãm hại hết lần này tới lần khác, bị một gã Sở Khanh dụ dỗ bỏ nhà đi, bỏ cả ước vọng tỏa sáng trên sân khấu. Cô mất tất cả, mất mẹ, mất bà ngoại, chưa từng nhận được tình thương của bố. Cô để vuột mất người yêu mình nhất, anh lợi dụng cô, cô ghét bỏ anh, rồi hai người trở mặt thành thù. Sau cùng, cô mất cả tính mạng, mất luôn đứa con chưa kịp chào đời. Kiếp này có thể, không phá tan tành cái gia đình hạnh phúc của người mẹ kế thì cô sẽ không yên lòng. Cô phải tránh xa gã Sở Khanh máu lạnh vô tình kia càng xa càng tốt. Cô sẽ bù đắp những lỗi lầm trước kia đã gây ra đối với người đó. Cô sẽ giành lấy cơ hội được tỏa sáng trên vũ đài, khiến ai ai cũng phải ngước nhìn cô. Cô nói: "Một trăm năm đời người. Mười năm cho ước mơ, chín mươi năm thực hiện mơ ước"
*****
"Đại khái là khoảng bốn năm trước mới xuất hiện ở Zurich, qua hai năm sau thì xây nên tòa nhà CK ở quảng trường Paraty. Ô, vị trí cụ thể là nằm giữa UBS và tổng bộ của Credit Suisse."
Càng tra ra nhiều thông tin thì mới càng thấy kinh ngạc. Cũng may, Trần Khải đã quen rồi nên hiện tại mới có thể nhẹ nhàng bâng quơ như thế. Trong mắt Lục Chinh xuất hiện vẻ kinh ngạc. Anh mới chỉ rời đi bốn năm mà trong giới đầu tư đã xuất hiện một con hắc mã như thế rồi. Sau khi lật xem tư liệu một cách qua loa, đột nhiên nhíu mày, "Tại sao không có tên người sở hữu?"
Trần Khải nhún vai, "Trước mắt, CK vẫn còn đang trong giai đoạn trù bị đưa vào thị trường chứng khoán nên có rất nhiều tư liệu chưa công khai, chỉ có thể tra ra mấy thông tin này mà thôi."
Mới chỉ có bốn năm nên vẫn được coi là còn trẻ, còn một đoạn đường dài nữa mới có thể tiến vào thị trường chứng khoán được."Giới tính của người sở hữu thì sao? Là nam hay nữ?"
"Đối phương rất kín tiếng, đến giờ còn chưa từng tham gia bất kỳ cuộc phỏng vấn công khai nào, thế nên..."
"Quốc tịch?"
"... Còn đang chờ tìm hiểu."
Hỏi bốn câu thì có tới ba cậu không biết, ánh mắt Lục Chinh trở nên lạnh lùng. Da đầu Trần Khải tê dại, nửa giờ có thể tra ra ngần này thông tin đã là cố hết sức rồi. Khoan đã... Từ khi nào Lục tổng lại cảm thấy có hứng thú với chủ sở hữu một công ty như thế chứ? Hỏi liên tiếp không ngớt miệng, trong mắt Trần Khải xuất hiện vẻ khó hiểu. Nhưng cũng biết trường hợp này không nên hỏi nhiều, thế nên chỉ có thể nghẹn lại ở trong lòng, nghiêm mặt đáp: "Hàn Tổng có báo qua điện thoại rằng ông ta đã tranh thủ được sự góp vốn của Đầu tư CK rồi, muốn tiếp tục hợp tác khai phá Sơn Thủy Danh Đô, ngài xem nên trả lời như thế nào đây ạ?". Một tay Lục Chinh xoa cằm, cũng không vội vã trả lời ngay mà tỏ ra như đang suy tư gì đó. Dù sao..."Loại người như Hàn Quốc Đống trơn như trạch ấy, ông ta nói đã kêu gọi được góp vốn thì cũng chưa chắc đã là thật đâu."
Trong mắt Trần Khải lộ ra vẻ do dự: "Ông ta đứng trong top 10 những người giàu ở Hồng Kông này, không đến mức giở trò lừa gạt chứ?"
"Sơn Thủy Danh Đô là một trong những trọng điểm bất động sản quan trọng nhất của Lục Thị trong tương lai, lợi nhuận thu về sẽ lớn như thế nào, cậu được tham gia toàn bộ dự án này từ đầu đến cuối nên chắc cũng phải biết chứ?"
Chẳng ai không thích có thêm nhiều tiền, cho dù là giàu có bậc nhất cũng thế thôi. Trần Khải, "Thế nên, để an toàn, chúng ta vẫn phải kiên trì không cho Du Long tham dự vào đúng không?"
"Cũng không phải tuyệt đối là như thế."
Lục Chinh xua tay, "Nếu ông ta thật sự có thể kêu gọi góp vốn được thì cũng không phải là không thể chia cho ông ta một bát canh."
"Nhưng chúng ta còn chưa xác định được thật giả trong nguồn tin này, còn bên kia lại muốn một câu trả lời chắc chắn."
Lục Chinh khép tài liệu lại, đẩy sang một bên, "Là thật hay giả, chẳng phải tự mình đi một chuyến sẽ biết sao?"
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Trực giác mách bảo với anh rằng: Lục Chinh, mày nhất định phải đi! Nếu đã quyết định hợp tác với Hàn Quốc Đống thì tất nhiên Đàm Hi cũng phải lấy ra thái độ nghiêm túc. Cô dùng một thời gian để tìm hiểu đại khái về con người của Hàn Quốc Đống và tình hình làm ăn chỉnh thể của Dụ Long. Sau đó lại liên hệ và bàn bạc suốt đêm với công ty bên Zurich. Sau khi khảo sát một cách chặt chẽ trên hai phương diện về mức độ rủi ro và dự toán lời lãi, mọi người nhất trí thông qua hạng mục này, chỉ chờ CEO Đàm Hi ra tay nữa là coi như xong. Ngày thứ ba, Hàn Quốc Đống gọi điện thoại cho cô."Đàm Tổng, người phụ trách phía Lục Thị đã tới Hồng Kông, dự tính ba giờ chiều mai sẽ mở họp ở tổng bộ Dụ Long, thời gian này với cô không có vấn đề gì chứ?"
Người phụ trách của Lục Thị? Nhịp thở hơi loạn, trái tim cũng theo đó đập nhanh hơn... Đại Điểm Điểm tới rồi? Những ngón tay cầm điện thoại của Đàm Hi bỗng siết lại, rồi dần trở nên trắng bệch. Rõ ràng hết thảy là kế hoạch của cô, thuận nước đẩy thuyền, nhưng chuyện tới trước mắt lại tự nhiên muốn trốn tránh. Vào lúc gặp lại, có nên nói một câu "Em đã về rồi!"
, hay là cứ thế nhào lên ôm chầm lấy anh, hoặc là... nhìn nhau không nói, hay hôn môi không dứt? Trong chớp nhoáng, chỉ một suy nghĩ mà đã tạo ra vô số cảnh tượng, N loại khả năng."... Đàm Tổng?"
Giọng của Hàn Quốc Đống vang lên lập tức kéo suy nghĩ đang bay bổng của cô trở về. Hít sâu, ổn định lại cảm xúc, rất tốt. Đàm Hi bình tĩnh mở miệng dò hỏi: "Người tới là ai?"
"Lục Chinh."
Trời trong mây nhạt, một ngày đầy ánh nắng."Tới rồi!"
Hàn Sóc lái xe đưa Đàm Hi tới tổng bộ của Dạ Long. Chỉ thấy chiếc Ferrari chạy chậm lại rồi cửa bên phía ghế phụ mở ra, xuất hiện trong tầm mắt người ta đầu tiên là một đôi giày cao gót màu đỏ, cùng với ống quần tây thẳng thớm không một nếp nhăn. Ông quần thiết kế hơi loe đã che giấu hoàn toàn cổ chân của người phụ nữ, chỉ để lộ ra đầu giày cao gót hơi nhọn. Tiếp theo đó, người ngồi bên trong khom người bước ra. Một bộ vest màu đen, thiết kế bó sát của chiếc áo tôn lên phần eo với đường cong mềm mại. Đàm Hi ngẩng đầu lên, cao ốc Du Long ánh vào trong mắt cô. Cô thuận tay đóng sầm cửa xe lại, động tác dứt khoát và lưu loát, khí thế trong nháy mắt dâng cao khiến cho vô số người đi ngang phải liếc mắt nhìn. Hàn Sóc, "Nhiệm vụ của tớ hoàn thành rồi, chúc đàm phán thành công."
Nói xong liền quay đầu xe, tiếng động cơ gầm rú, chiếc xe lao vút đi. Đàm Hi không dẫn theo trợ lý mà tới một mình, nhưng chẳng ai dám coi thường có. Khi lễ tân dẫn cô đi vào cũng không ngừng lén nhìn cô, cùng là phụ nữ mà cô ta vẫn bị kinh ngạc không nhẹ. Định... Cửa thang máy mở ra, lễ tân khom người làm từ thế mời, "Phòng họp ở tầng mười tám."
Trong nháy mắt khi cửa thang máy khép lại cũng ngăn cách luôn tiếng bàn tán nho nhỏ ở bên ngoài."Người này là ai thế?"
"Tư thế của nữ cường nhân thật quá dọa người."
Tầng mười tám. Đàm Hi ra khỏi thang máy, trong phòng hội nghị đã có tiếng trò chuyện rồi. Cô cố gắng ổn định tâm trạng, đẩy cửa bước vào..."Xin lỗi, tôi đến muộn."
Ba người đàn ông trong phòng đều đồng thời quay ra nhìn. Hàn Quốc Đống mỉm cười rạng rỡ. Trần Khải kinh ngạc không thôi. Còn người cuối cùng...
← Ch. 0952 | Ch. 0954 → |