Làm loạn
← Ch.0718 | Ch.0720 → |
Nhân viên tiếp tân hơi bất ngờ, suy nghĩ một lát rồi kiên nhẫn thông báo: "Vài hôm nay Lưu Tổng đều không đến công ty."
Trong lòng lại lẩm bẩm, hóa ra ba mẹ Lưu Tổng trông như thế này.
Hôm trước cổ nghỉ, nên không thể nhìn thấy hai người đấy, chỉ nghe một đồng nghiệp tiếp tân khác nói lại lúc giao ca, hình như là cố ý từ thủ đô đến Tân Thị để giới thiệu đối tượng cho Lưu Tổng.
Sao hôm nay lại tìm đến công ty rồi?
Không phải nên dẫn con trai đi xem mắt hay sao?
Kỳ lạ...
Bên kia, mẹ Lưu đã chắc chắn đấy không phải là người con trai mình thích. Dù sao không có người con gái nào lại có thể bình tĩnh khi gặp được ba mẹ bạn trai mình như thế.
Sau đó lại dùng cách tương tự bài trừ hết nhóm người Châu Miểu, Tạ Văn Ty, Lâm Diệu Diệu... Còn về Linda và Dương Thuyển, tuổi quá lớn, vừa nhìn liền biết là phụ nữ đã có chồng, càng không có khả năng.
Mẹ Lưu không nói lời nào đã xông thẳng vào, một đôi mắt mang theo ánh sáng quét 360 độ không góc chết, hành vi như thế khiến mọi người không hiểu gì hết.
Quan trọng là, bà ấy không nhìn nam, mà chỉ nhắm vào vài nữ đồng bào ít ỏi trong văn phòng.
Tạ Văn Ty trốn sau tủ, ánh mắt của dì đây sắc bén quá.
Lâm Diệu Diệu ngơ ngác: "Chị Linda, chuyện gì vậy?"
Châu Miểu: "Tôi dựng hết cả tóc gáy lên này." Đáng sợ...
Linda hết cách, chỉ đành mời ba Lưu mẹ Lưu đến phòng hợp, còn về thái độ, có thể xem là khá cung kính khách sáo.
Mẹ Lưu không phải là người không nói lý lẽ, chắc cũng biết hành vi của mình qua đường đột, không được lịch sự cho lắm, cho nên cũng không làm khó Linda, rất tự giác đi vào phòng họp.
"Mời hai bác ngồi. Hai bác muốn uống gì ạ? Có nước lọc, trà xanh, cà phê..."
"Tiểu Linda, đừng làm nữa, không ngại ngồi xuống nói chuyện với dì chứ?"
Tiểu Linda?
Cái gì đây?
Đối với xưng hô này, Linda không thích, nhưng cũng tiện đính chính, cứ nghe cho có vậy.
"Chị có việc gì sao?" Gọi "dì" tất nhiên là không thích hợp. Linda phát huy hết mức phẩm chất EQ cao của mình, chọn một cách gọi dễ nghe như thế kia.
Quả nhiên, mặt mày mẹ Lưu dễ chịu hơn hẳn, cười càng tươi hơn: "Là thế này, chị muốn hỏi, ngoại trừ lễ tấn ra thì công ty các em rốt cuộc có mấy nhân viên nữ?"
Linda không thể hiểu được trong hồ lô của đối phương bán thuốc gì, nhưng đây là một vấn đề đơn giản, cũng không phải bí mật, nên cô trả lời chân thật: "Cộng thêm em, tổng cộng 6 người."
"Tại sao lúc nãy chị vào chỉ nhìn thấy có 5 người?"
"À, luật sư Trình có văn phòng riêng của mình."
Bà Lưu đột nhiên hứng thú, "Có thể dẫn chị đi xem thử không..."
Lời còn chưa dứt, tiếng giày cao gót chạm vào sàn nhà càng ngày càng rõ ràng, không lâu sau có tiếng gõ cửa vang lên.
Ba người nhìn theo bản năng, chỉ thấy một cô gái cao gầy xinh đẹp đứng bên cửa, bộ âu phục màu xám sậm, mạnh mẽ giỏi giang, còn hành động gõ cửa chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của người bên trong, dù sao cửa vẫn luôn mở nãy giờ.
Linda: "Luật sư Trinh, sao thế?"
Mẹ Lưu đột nhiên vực dậy tinh thần, đáng tiếc, ánh mắt của Trình Vũ không hề dừng trên người bả.
"15 phút sau tôi cần dùng phòng họp, chị sắp xếp một chút nhé."
"Được."
"Hai bác đây là?"
"Ba mẹ của Lưu Tổng."
"À, kêu hai bác đi nhanh nhé, nhóm luật sư của Cửu Châu sẽ đến ngay thôi."
Lời vừa nói ra, sắc mặt mẹ Lưu bỗng nhiên không vui.
Hai bác? Bà già lắm sao?
Nhanh chóng rời đi? Đang chế bà vướng víu à?
Xem ra, người con trai thích cũng không phải luật sư Trình cao ngạo này rồi.
"Tiểu Linda à, công ty các em còn nhân viên nữ nào khác không?"
Linda nhìn bà bằng một ánh mắt kỳ quái: "Chị à, đánh liều hỏi một câu, rốt cuộc chị có việc gì?"
"Chị muốn..."
Lúc này Trình Vũ vốn đã rời đi bỗng nhiên quay trở lại, "Linda, Đàm Tổng kêu chị đến văn phòng một chuyến."
"Được, tôi sẽ đi ngay."
"Nhanh lên, bên kia đang hối." Nói xong Trình Vũ liền bỏ đi.
Linda xin lỗi nhìn mẹ Lưu. Mẹ Lưu nhìn ra được sự khó xử của cổ, xua tay, "Làm phiền Tiểu Linda rồi, đi làm việc đi."
"Không phiền ạ. Thể hai anh chị?"
"À, bọn chị vẫn còn chút chuyện, chuẩn bị đi rồi."
Linda thở phào, "Em kêu Ty Ty tiễn hai người đi ra."
"Không cần, không cần... vốn đã làm phiền em nhiều rồi..." Mẹ Lưu chuẩn bị đi, trên mặt khó nén nổi sự thất vọng. Trong công ty thật sự không có cô gái nào khác nữa sao?
Đợi đã!
"Tiểu Linda à, Đàm Tổng lúc nãy các em nói là nam hay nữ?"
Vẻ mặt Linda hiện lên vẻ kỳ quái, "Đàm Tổng là nữ."
Vừa nói hết câu, chỉ thấy ánh mắt vốn ảm đạm của mẹ Lưu bỗng nhiên phát sáng.
Ôi! Chắc chắn là cô ấy!
Rầm rầm rầm...
Cửa văn phòng bị đập rầm rầm, Đàm Hi cau mày, trong lòng thầm nói Linda không phải là một người hấp tấp như vậy.
"Vào..."
Chưa đợi cô nói xong chữ "đi", thì thấy một di tuổi trung niên mặc áo tay ngắn phối kèm với chiếc quần ống rộng xông vào. Linda đi sát theo sau, trông cô ấy có vẻ hơi chật vật vén tóc ra sau tai, "Xin lỗi Đàm Tổng, tôi không cản được."
Đàm Hi cau mày nhìn người phụ nữ phía trước: "Có việc gì sao?"
Ánh mắt Đàm Hi hờ hững, giọng điệu lạnh lùng.
Mẹ Lưu ngay lập tức cảm thấy không hài lòng. À, cô ấy vẫn không biết bà là ai, thế là tiến hành tự giới thiệu: "Tôi là mẹ của Lưu Diệu."
Đàm Hi hơi kinh ngạc, ánh mắt dò hỏi nhìn sang Linda. Linda gật đầu.
Trước đây ba Lưu mẹ Lưu có đến công ty, nhưng Đàm Hi không có mặt, nên không thể gặp được.
"Thì ra là bác gái, mời ngồi." Đàm Hi chỉ vào chỗ ngồi đối diện, lại xua tay với Linda, ra hiệu cho cô ra ngoài. Sắc mặt mẹ Lưu mới dịu xuống: "Cháu chính là Tiểu Đàm?"
*****
Tiểu Đàm?
Cô nàng nào đó ngơ ngác, nhưng đối phương đúng thật là bậc bề trên, kêu một tiếng "Tiểu Đàm" cũng không có gì không ổn.
"Bác gái có việc gì sao?" Nể mặt Lưu Diệu, Đàm Hi không ngại khách sáo ba phần với mẹ Lưu.
Biểu hiện vừa rồi lại khiến cho mẹ Lưu càng khẳng định đây là người con gái con trai mình thích.
Tướng mạo cũng khá là đoan chính, có điều ánh mắt quá linh hoạt, vừa nhìn là biết không phải là một người an phận, quan trọng là chức vị còn ngang ngửa với con trai, cũng kêu là "Tổng" gì đó, tương lai chắc chắn sẽ không dễ dạy bảo...
Dù sao, ấn tượng đầu tiên của mẹ Lưu chính là cảm thấy đứa con dâu này không dễ cầm nắn.
"Khụ... tôi và ba nó đi một quãng đường xa như thế, còn chưa kịp uống ngụm nước, Tiểu Đàm cháu xem..."
"Tiếp đãi không chu đáo rồi, cháu sẽ kêu người mang vào."
"Nhưng tôi cảm thấy, cháu nên đích thân đưa đến trước mặt chúng tôi thì sẽ có thành ý hơn, cháu nói có đúng không?"
Nụ cười của Đàm Hi nhạt đi một ít, "Chỉ cần uống được nước, ai mang đến chả như nhau?"
Bà dì này không bị bệnh gì đấy chứ?
Coi công ty là của nhà bà ta mở ả? Mở miệng ra là Tiểu Đàm, còn sai cố đi bưng trà rót nước?
Làm kiểu làm dáng đến tận trước mặt sếp của con trai, đầu óc... bị hỏng rồi chăng?
Thấy Đàm Hi không chịu đi làm, trong lòng mẹ Lưu khó chịu, một ánh mắt lạnh quét tới, Đàm Hi cảm thấy chẳng hề có áp lực
Thấy bầu không khí càng ngày càng gượng gạo, ba Lưu ra mặt giảng hòa: "Chúng tôi không khát..."
Mẹ Lưu kéo chồng một cái.
Nhìn thấy động tác nhỏ của hai vợ chồng, Đàm Hi im lặng quan sát.
Có thể nuôi Lưu Diệu thành một thanh niên tốt lế độ nho nhã, theo lý mà nói, hai vợ chồng nhà này chắc không phải là kiểu người gây chuyện bậy bạ mới đúng, nhưng phong cách trước mắt có hơi sai sai, Đàm Hi tỏ vẻ không thể tiếp thu được.
"Hai bác hôm nay đến đây có việc gì sao? Nếu muốn tìm Lưu Diệu, có thể gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy hiện không có ở công ty."
"Chúng tôi biết nó không có ở đây." Giọng nói của mẹ Lưu có hơi dồn dập, "Hôm nay đến, chủ yếu là muốn gặp cháu."
"Cháu?" Đàm Hi cau mày.
"Chắc cháu cũng biết rõ, nhà chúng tôi chỉ có mỗi mình Lưu Diệu, dĩ nhiên là hy vọng nó nhanh chóng kết hôn, ổn định cuộc sống. Cháu hiểu ý của tôi chứ?"
Đàm Hi lắc đầu, cô không hiểu!
Cái gì với cái gì đấy trời, buồn cười quá đấy!
Mẹ Lưu tức thở phì phò, muốn mắng một câu "quá ngốc", nhưng suy cho cùng phải chừa lại chút mặt mũi cho con dấu, nên cố gắng kiềm chế, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Thế này đi, cháu nói trước về tình hình trong nhà ra xem nào."
"Tình hình nhà cháu sao phải nói với bác?" Vẻ mặt cô khá là vô tội.
Quan trọng là Đàm Hi thật sự rất vô tội.
Ai có thể cho cô biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không?
Mẹ Lưu nghẹn họng, quả thật không thể nhịn thêm: "Cháu là bạn gái của Lưu Diệu, chẳng lẽ không nên..."
"Đợi chút! Bác nói, cháu?" Đàm Hi chỉ vào mũi mình, "Là bạn gái của Lưu Diệu?"
"Đúng vậy!"
Ổ, cuối cùng Đàm Hi cũng đã hiểu ra.
Khi Lưu Diệu nhận được cuộc gọi, anh ta đang ở trong một căn chung cư tâm tình với Lâm Tầm.
"Anh đã thương lượng xong xuôi với mẹ, nếu không bấy đã đang uống trà trò chuyện với Xảo Xảo..."
"Ha, nghe giọng điệu của anh hình như rất tiếc nuối?"
"Không tiếc nuối! Không tiếc nuối một chút nào!" Lưu Diệu vội vàng tỏ rõ lập trường.
Lầm Tầm đổi một tư thế dễ chịu hơn, vài người vào trong lòng anh ta: "Còn Xảo Xảo nữa... cũng không thấy ngấy à!"
"Hay anh gọi em là Tầm Tầm?"
"Cút cút cút!"
"Thời gian còn sớm, chúng ta có thể làm một lần nữa..."
Vào lúc này, di động đổ chuông.
Lâm Tâm cười sung sướng.
Lưu Diệu vứt một ánh mắt cảnh cáo qua, sẵn tiện nhéo một cái, mới cầm lấy điện thoại trên đầu giường, "Đàm Tổng?"
Lâm Tầm nghiêm túc: "Vậy thì anh mau bắt máy đi, nói không chừng có việc gấp đấy" Lưu Diệu vội vàng ấn nút nhận cuộc gọi, nghe máy không đến 30 giây, sắc mặt thay đổi, "Tôi sẽ đến ngay!"
Lưu Diệu vội vàng đến công ty. Đàm Hi đã tan ca về trước. Mọi người vẫn thản nhiên làm việc của mình, không có tình cảnh chó chạy gà bay như trong tưởng tượng, điều này khiến anh ta hơi bình tĩnh lại.
Linda: "Lưu Tổng, xin mời đi theo tôi"
Lưu Diệu: "Vất vả cho chị rồi."
Linda: "Việc nhỏ thôi."
Một đường đi đến phòng họp, sắc mặt của mẹ Lưu âm trầm, ba Lưu thì thở dài.
Lưu Diệu không cho hai người cơ hội lên tiếng, cứng rắn nói: "Có việc gì về nhà hăng nói!"
Có thể là cảm nhận được tâm trạng gay go của con trai, mẹ Lưu không hề mắng lại, chỉ nhìn chằm chằm vào con trai, sau đó rời đi ngay.
20 phút sau, cả nhà về đến chung cư.
Mẹ Lưu vào cửa không màng đến việc thay giày đã bắt đầu chất vấn liên hồi: "Con trai, rốt cuộc chuyện này là sao? Hôm nay con phải nói rõ ra cho mẹ biết!"
Giây phút này, Lưu Diệu lại cảm thấy nhẹ nhõm.
"Mẹ thật sự muốn nghe?"
"Dĩ nhiên."
"Được thôi, con nói, đảm bảo không sót một chữ..."
Lưu Diệu vốn đã không đến công ty ba ngày liên tục, giờ lại gọi điện thoại cho Đàm Hi, nói cần thêm vài ngày để xử lý chuyện riêng.
Đàm Hi cơ bản đã đoán ra là việc gì, "Cho anh thêm ba ngày, nếu vẫn còn chưa đủ, thì đừng trách sao tôi lại đi nghi ngờ năng lực làm việc của tổng giám đốc như anh đấy."
"Cảm ơn."
Vốn cho rằng Lưu Diệu không có mặt, Lâm Tầm sẽ tiếp tục xin nghỉ phép, không ngờ ngày thứ hai đã đến chỗ Châu Miểu trả phép rồi.
Aiken: "Người anh em, nhanh như vậy đã xong tuần trăng mật rồi à?"
Lâm Tân: "Còn chưa kết hôn, lấy đâu ra tuần trăng mật?"
Aiken: "Vậy cậu xin nghỉ phép kết hôn làm gì?"
Lâm Tân: "Có người muốn cướp người yêu của tôi, anh nói xem có nên đánh trả không?"
Aiken gật đầu: "Nên! Thế cậu thắng chưa?"
Lâm Tầm bĩu môi, với tình hình như bây giờ, anh ta thật sự không tiện trả lời.
← Ch. 0718 | Ch. 0720 → |