Nữ nhân tâm viện
← Ch.04 | Ch.06 → |
Tâm Viện là một nơi rất rộng, có nhiều dãy phòng và trong các dãy phòng kia chỉ toàn là tiểu thư khuê các của các gia đình có thế lực trong khắp cả nước. Các nàng dọn đến đây ba tháng trước chính là khi Mạn ca và Dược tẩu đoàn tựu. Nương hắn hẳn là muốn các nàng nhân cơ hội hắn đau lòng mà an ủi rồi dần dần thay thế nữ nhân kia trong lòng hắn.
- Tâm viện này là nơi lão phu nhân lưu lại các tiểu thư nhà quyền quý để làm bạn cùng thiếu gia, bà sẽ chọn trong số các tiểu thư ấy trở thành thiếu phu nhân. Tiểu mạc ở một bên vừa đưa nàng y phục mới vừa mua vừa nói với vẻ khinh thường. Nàng cảm thấy thiếu gia chọn đại một trong số các nữ nhân kia cũng hơn hẳn nàng ta vì cái gì thiếu gia lại mua về một thiếu phu nhân không chút khí chất thế kia.
- Vậy sao? Thế nhưng lấy nương tử cũng không phải Lão phu nhân nhà ngươi. Bà có lẽ sẽ chọn thế nhưng huynh ấy chưa chắc đã đồng ý. Nếu không thì thiếu gia nhà nàng ta đã có thê tử rồi không phải sao. Tiểu Mạc khi bước vào chải tóc cho Lý Thanh thì có chút giật mình, ngồi trước bàn trang điểm kia giống một vị tiểu thư khuê các chốn khuê phòng, từ dáng ngồi, cử chỉ cho đến trạng thái kia. Lý Thanh nghiêng nhẹ người che miệng cười nhẹ rồi quay sang nói chuyện cùng Tiểu Mạc với tư thái ung dung cứ như là đang bàn luận thời tiết.
- Tiểu thư khuê các thôi mà có gì khó làm kia chứ. Nàng tuy từ nhò là kẻ lang thang đầu đường xó chợ thế nhưng đừng tưởng vì thế nàng không biết thế nào là một tiểu thư khuê các nha. Nàng cũng từng giả trang thành tiểu thư khuê các rồi, còn giống hơn cả tiểu thư thật nữa kìa. Tiểu thư nhà Liễu Viên ngoại do không nết na thùy mị nên có một thời gian nàng được Liễu Viên Ngoại nhờ đóng giả con gái ông để lấy chút thể diện với bàng hữu lâu ngày không gặp của ông. Lần đó nàng thật là xúi quẩy bị gã con của người bạn kia bám theo phải khó khăn lắm mới cắt được cái đuôi là hắn. Tiểu Mạc tròn xe đôi mắt nhìn thiếu phu nhân kia cứ như một người khác không phải là một thôn cô như nàng biết nữa thì có chút sợ.
- Thật ra ta cũng không có thứ gì cho em để em đi theo hầu hạ ta. Thế nhưng ta có thể đảm bảo với em nếu em làm đúng phận sự của mình cùng không làm gì tổn hại đến ta thì ta hứa việc em làm do thám cho Phong Linh Sát ta sẽ không nói ra. Thật ra thì nàng cũng không chắc lắm có phải nàng ta không nữa thế nhưng khi thấy vết chai trên tay trái nàng ta trong khi Tiểu Mạc dùng kiếm tay phải thì nàng mới dám xác định.
Tiểu Mạc có chút lảo đảo đứng không vững khi nghe Lý Thanh nói vậy, nàng trừng mắt nhìn vị thiếu phu nhân mới đến, nàng làm việc rất kín kẽ đến thiếu gia cũng không phát hiện thế nhưng nàng ta vừa liếc qua liền biết. Sau khi chải tóc xong cho Lý Thanh thì xuất hiện trước mắt Tiểu Mạc là một vị cô nương kinh diễm(kinh ngạc vì vẻ kiều diễm). Khi Tiểu Mạc còn choáng váng vì vị thiếu phu nhân mới này thì ngoài cửa vang lên tiếng nói lanh lảnh:
- Ta nghe nói Thiệu công tử đem về một vị cô nương tưởng rằng là quốc sắc thiên hương gì thì ra chỉ là loại tầm thường cả lễ nghi căn bản cũng không biết. Nàng là mang danh đệ nhất mỹ nữ vậy mà Phùng công tử cũng chẳng hề để tâm đến nghe nói hắn mang về một người làm nương tử nàng chạy ngay đến xem diện mạo thế nào mà khiến hắn có thể muốn lấy làm thê tử.
- À thì ra là tiểu thư Thủy Hà nhà Lương Thượng thư. Tiểu nữ quả thực là nói về diện mạo quả là kém xa tiểu thư đây, về cầm kỳ thi họa cũng không thể sánh bằng người nha. Nhưng mà tiểu nữ từ nhỏ không có bệnh nói lắp mỗi khi tức giận có thể vì thế mà tướng công mới chọn ta chăng?
- Ngươi...Ngươi...ngươi.... Nhà.. Nhà Ngươi...Lương Thủy Hà trợn mắt giậm chân giận dữ chỉ vào Lý Thanh liên miệng mà không nói ra được điều mình muốn nói, việc nàng nói lắp khi tức giận nàng ta làm thế nào biết được.
- Ồ Tiểu thư đừng quá giận kẻo nói nửa ngày ta cũng là không biết nàng muốn nói gì nha. Lý thanh một bên bộ dáng như không liên quan đến mình nhẹ nhàng cười nói nhưng lời nói thì mang đầy ý trêu tức.
- Thủy Hà tỷ tỷ, làm sao vậy? Một giọng nói mềm mại nhẹ như chim yến khẽ cất lên đi đến là một dáng người cao gầy yểu điệu nhu tình như nước. Nếu nói Thủy Hà có vẻ đẹp rực rỡ kiêu sa thì nàng ta mang vẻ dịu dàng mềm mại và yếu đuối khiến kẻ khác vừa nhìn là muốn bảo vệ. Lý Thanh nhìn người vừa xuất hiện mà có chút khinh thường, nàng mỉm cười nhưng đày mắt không cười:
- Liễu tiểu thư Lý Thanh nghe danh đã lâu nay mới có cơ hội gặp mặt. Tiểu mạc sao muội không hành lễ với tiểu thư tể tướng. Nếu làm nàng ta tức giận thì mạng ngươi hẳn là khó giữ đi, đến đệ nhất sát thủ Phong Linh sát còn suýt mất mạng bởi tay nàng ta đó ngươi không biết sao? Khi nghe Lý Thanh nói thế thì ánh mắt nhu hòa kia của Liễu Nhạn bỗng dưng có chút sát khí nhưng rất nhanh thu lại.
- Vị tỷ tỷ này, có phải Nhạn nhi đắc tội người việc gì sao? vì sao lại đối xử với ta như thế? Một bộ dáng rưng rưng nước mắt cứ như bị người ta khi dễ nàng chạy đi khỏi cửa phòng của Lý Thanh, hướng về phía bạch y đang đi đến từ bên tây viện. Thấy vậy Lý Thanh thật nhanh chạy nhào đến ôm chầm lấy Khiết Phùng đang đi đến phía bên này oa oa khóc lớn trước khi Liễu Nhạn bộ dáng sợ sệt nấp phía sau Khiết Phùng kịp lên tiếng thì nàng vừa oa oa khóc vừa kể lể:
- Tướng công, ta thật sự chỉ muốn chào hỏi với Liễu tỷ tỷ tỷ thôi, sao tỷ ấy thấy ta liền bỏ chạy, có phải tỷ ấy khinh thường Thanh Thanh xuất thân thấp hèn không chơi với ta không? oa...oa.. Liễu tỷ tỉ ta xin lỗi ta từ sau sẽ không đến gần tỷ nữa. không...dam.. nữa. nàng bộ dáng nghẹn ngào nước mắt đầy mặt như tiểu oa nhi bị ủy khuất khiến người ta đau lòng. Khiết Phùng nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt kia dùng tay lau đi có chút đau lòng.
Liễu Nhạn ở một bên trân mắt ngơ ngác nhìn Lý Thanh như thể không tin được sự việc vừa diễn ra. Lý Thanh dù khuôn mặt nức nở thế nhưng trong lòng thầm cao hứng dùng thủ đoạn của kẻ khác dánh lại kẻ đó cũng thật thú vị. Coi như nàng đòi chút nợ nàng ta nợ Nhật ca của nàng trong quá khứ đi.
- Thiệu công tử, sao lại ở đây? ngài về khi nào thế, đi đường có mệt lắm không? Một đám nữ nhân líu ríu như chim oanh tranh nhau con mồi ai nấy cũng muốn nam tử kia dành cho mình sự chú ý. Lý Thanh ở một bên đang khóc bỗng dưng trợn tròn con mắt nàng vẻ ngạc nhiên cùng làm ra ve không hiểu nổi hỏi
- Tướng công, các tỷ tỷ này đều là nương tử của chàng sao? Thì ra chàng là kẻ trăng hoa như vậy. Nàng vừa mới dứt khóc dược một lúc lại nức nở khiến hắn luống cuống cả chân tay, miệng thì liên hồi giải thích.
- Không phải, các nàng là khách do mẫu thân ta mời tới. Hắn cũng không hiểu sao nàng hiểu lầm khiến hắn cảm thấy rất khó chịu muốn làm rõ ràng mọi chuyện. Thấy lệ đầy mặt nàng khiến hắn có chút đau lòng nha.
- Vậy sao các nàng ấy lại trái lôi, phải kéo, còn Liễu tỷ tỷ nữa cứ níu lấy tay chàng cứ như là thê tử chàng ấy, chẳng phải người ta thường có câu nam nữ thụ thụ bất tương thân sao. Họ đều là tiểu thư con nhà quyền quý, đương nhiên là phải xem lễ giáo đặt trên hàng đầu, dùng lễ đối đãi. Không phải ai trong các tỷ tỷ này chàng cũng hứa hẹn sẽ cưới họ là thê tử thì họ sao dám trái lôi, phải kéo thân cận chàng như thế thật mất hết lễ giáo không còn thể thống gì nữa đi.
Tiểu Mạc ở một bên cảm thấy buồn cười những nữ nhân kia ngày thường luôn kiêu căng làm khó dễ bọn nô tài các nàng nay lại bị một tiểu cô nương mắng không có lễ giáo, thật đáng đời. Những nữ nhân đang lôi lôi kéo kéo khiết Phùng cũng tự động tránh xa hắn một chút, ngay cả Liễu Nhạn cũng không níu lấy cánh tay hắn nữa mà đứng một cách chỉnh trang của một vị tiểu thư khuê các. Khiết Phùng cảm thấy thật thú vị, nàng quả là không đơn giản, chỉ với một câu mà đã khiến đám nữ nhân này ngày thường có thế nào cũng không buông tha hắn nay lại ngoan ngãn như thế giữ lễ.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |