← Ch.03 | Ch.05 → |
"Oa, lão đại phòng làm việc của anh không phải quá sạch sẽ đi? Anh mắc bệnh yêu sạch sẽ sao? Tại sao tôi từ trước tới giờ cũng không biết?
"Tiểu tử, nhìn không ra ngươi lại yêu sạch sẽ như vậy."
"Đúng vậy nha, ngươi nếu như là phụ nữ, ta nhất định sẽ lấy ngươi về làm vợ nhỏ."
Khi tiếng cười đùa bên ngoài vọng vào toilet, Trử Tư Tự đang hăng say cọ bồn cầu, cô hơi kinh ngạc một chút, buông bàn chải, thật cẩn thận mở cửa toilet, vụng trộm ló nhìn ra bên ngoài.
Một, hai, ba, có ba người đàn ông cô không biết, còn có một người đưa lưng về phía cô, bóng dáng có điểm quen thuộc...
"Ông chủ?"
Nghe thấy thanh âm của cô, bốn người trong phòng đồng thời quay đầu hoặc xoay người lại nhìn.
Ngoại trừ Kinh Diệc Trạch nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy khó hiểu, ba người còn lại đều nghẹn họng nhìn trân trối, giống như Trái Đất đột nhiên bị người ngoài hành tinh xâm lược vậy, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Ánh mắt của họ đột nhiên làm cho cô nhận ra được bộ dạng mình giờ phút này nhất định rất tệ: quần áo lao động dơ bẩn, tóc giống như bà dì cột loạn sau đầu, hơn nữa bận rộn làm mồ hôi chảy dính bết trên trán...
Cô hậu tri hậu giác lập tức lùi vào trong toilet, sao biết Kinh Diệc Trạch đột nhiên lại lên tiếng gọi cô...
"Trử Tự Tự"
Cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Lại đây tôi giới thiệu mấy người cho cô làm quen." Anh ngoắc ngoắc tay nói với cô.
Cô ngây ra như phỗng nhìn anh, sau đó không nói gì than nhẹ một tiếng, nhận mệnh đi ra khỏi toilet chuẩn bị bêu xấu.
"Tự Tự" Kinh Diệc Trạch lần đầu tiên kêu tên của cô, lại kêu rất tự nhiên "Đây là Giang sư phó, là thợ mộc số một trong giới nghề mộc, về sau công trình của công ty chúng ta đều do Giang sư phó đảm nhiệm. Vị này là Trần thúc, sư phó về điện nước cực kỳ chuyên nghiệp. Còn có hắn gọi Lí Thái Minh, ngươi có thể gọi hắn là Lí ca, phụ trách công trình thủy điện. Về sau công ty case các công trình bên ngoài đều nhờ bọn họ hỗ trợ, cô trước tiên làm làm lễ ra mắt."
Trử Tự Tự mở to mắt nhìn bọn họ.
"Làm lễ ra mắt?"
"Làm như thế nào?" Cô vẻ mặt mờ mịt, không tự chủ được mở miệng nói.
"phốc.." Lí Thái Minh bật cười ra tiếng, cười đến mức chảy nước mắt.
Hai vị sư phó cũng cười.
"Em gái, ngươi thật đáng yêu." Lí Thái Minh vẫn không ngừng cười nói với cô. Sau đó quay đầu hỏi Kinh Diệc Trạch, "Lão đại, anh tìm đâu ra một học sinh vừa học vừa làm đáng yêu như vậy?"
"Cô ấy không phải học sinh vừa học vừa làm, cô ấy là nhân viên chính thức." Kinh Diệc Trạch trả lời anh ta trước, sau đó mới quay đầu dạy bảo cô: "Tiếp đón một chút, hỏi có khỏe, lại giới thiệu đơn giản một chút, hy vọng bọn họ về sau chỉ bảo."
Trử Tự Tự hiểu ra gật đầu lập tức xoay người đối mặt Giang sư phó phụ trách nghề mộc cùng Trần thúc sư phó điên nước, cung kính cúi chào bọn họ.
"Giang sư phó, Trần sư phó, các bác hảo, cháu gọi Trử Tự Tự, vừa mới vào "Trạch thiết kế" không lâu, có rất nhiều chuyện không hiểu, về sau còn nhờ các bác chỉ giáo cùng chiếu cố."
"Tốt lắm, đến lượt ta, đến lượt ta." Lí Thái Minh không chịu thua kém lên tiếng nói. Em gái này thoạt nhìn rất ngoan, còn rất chân thật, cảm giác thật tốt.
"Không cần quan tâm hắn." Kinh Diệc Trạch bỗng nhiên nhắt lời nói, "Tự Tự, người này đã có vợ, để tránh người khác hiểu lầm, cách hắn xa một chút biết không?"
"Lão đại, anh sao có thể phá hỏng giá thị trường của tôi như vậy? Tôi làm gì có vợ?" Lí Thái Minh kêu lên kháng nghị.
"Không có sao?" Kinh Diệc Trạch nhướn cao mi, "Ta gọi điên cho Minh Khiết, để ngươi đem những lời này nói lại với cô ấy."
Minh Khiết là bạn gái Lí Thái Minh kết giao nhiều năm, hai người do người nhà nhà gái để ý vấn đề nhà cửa mà chậm chạp không kết hôn, nhưng sớm giống như vợ chồng ở chung một chỗ, tình cảm rất tốt, mọi người đều nhận thức được.
"Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng." nghe thấy tên người yêu, Lí Thái Minh lập tức giơ hai tay đầu hàng
Kinh Diệc Trạch khóe miệng khẽ nhếch.
Trử Tự Tự nhìn anh, cùng anh ở chung nhiều ngày như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh có thần thái thoải mái tự tại như thế, có thể thấy được ba người trước mắt này là những người anh rất tín nhiệm.
"Sau khi tôi ra ngoài, cô bắt đầu quét dọn?" Anh đột nhiên quay đầu hỏi cô, ánh mắt bí hiểm, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Cô do dự gật gật đầu, không xác định phản ứng của anh là cao hứng hay vẫn là tức giận, có loại người rất chán ghét người khác đụng chạm vào đồ đạc của mình, không biết anh liệu có phải vừa vặn chính là loại người này?
Anh không thể hiện chút cảm xúc nào ra ngoài, chỉ trầm mặc nhìn cô một chút, lại hỏi:
"Đã quét dọn xong hết rồi sao?"
"Toilet còn chưa có xong." Cô thành thật trả lời.
"Còn phải mất bao nhiêu thời gian?" Anh hỏi.
"Chắc là khoảng hơn mười phút." Cô tính một chút trả lời.
"Tốt, chúng ta ở đây chờ cô."
"Chờ tôi?" Cô ngạc nhiên nhìn anh.
"Chúng ta đang muốn đi liên hoan, cô cũng cùng đi đi."
Sau khi có công việc cố định mà bận rộn, mỗi ngày trôi qua thật nhanh so với tưởng tưởng, Trử Tự Tự đột nhiên phát hiện, trong nháy mắt, cô đã rời khỏi nhà hơn ba tháng.
Trong ba tháng này, cô mỗi tuần đều viết thư báo bình an về nhà, tránh cho bố mẹ cô vì cô mà lo lắng quá độ.
Tuy rằng cô cũng biết làm như vậy cũng không thể làm cho bố mẹ an tâm, nhưng có chút ít còn hơn không, không phải sao?
Ba tháng, nói dài cũng không phải dài, nói ngắn cũng chẳng phải ngắn, nói về mặt tình cảm, cô coi như khôi phục thật tốt, ít nhất đã không còn không có việc gì làm là nhớ tới cái kẻ khốn kia sau đó rơi vài giọt nước mắt. Nhưng nếu nói về dũng khí để về nhà, lượng dũng khí của cô thật sự rất ít, rất ít, ít đến mức làm cho cô ngay cả gọi điện thoại về nhà cũng không dám.
Hiện tại nguyên nhân làm cho tâm tình cô vẫn buồn bã, chính là thỉnh thoảng sẽ miên man nghĩ không biết ba mẹ bây giờ ra sao.
Nhưng may mắn là tình huống này cũng không nhiều, bởi vì cô thật sự là bề bộn nhiều việc, muốn học được thiệt nhiều thiệt nhiều, cả ngày chạy tới chạy lui, đánh lên đánh xuống, thật đúng là hận một ngày không thể có ba mươi tư giờ.
Nói thật, trước kia khi học khoa thiết kế, cô căn bản cũng không nghĩ tới mình sẽ đi theo con đường thiết kế, mọi chuyện quả là không thể đoán trước, sau khi vào công ty bị ông chủ ác ma thao một chút, cô mới chân chính nổi lên hứng thú đối với thiết kế.
Ông chủ ác ma kiêm chủ cho thuê nhà của cô là một thầy giáo siêu nghiêm khắc, qua ba tháng dạy cô này nọ, cô còn học được nhiều hơn so với bốn năm học ở trường, cũng thực tế hơn.
Ngoài anh ra, Giang sư phó, Trần sư phó cùng Lí ca cũng đều tận tình chỉ bảo cô, làm cô được lợi rất nhiều.
Tuy rằng hiện tại thân phận cô vẫn chỉ là tiểu người hầu, tiểu trợ lý, nhưng cô đã bắt đầu có khao khát mình có thể trở thành một nhà thiết kế chân chính, cho lên cô nhất định phải cố lên, cố lên mới được.
Đi vào phòng trong đang tiến hành làm mộc, Trử Tự Tự liếc mắt một cái liền thấy Giang sư phó đang làm việc ở phía trước.
"Giang sư phó." Cô đi lên phía trước cung kính lớn tiếng kêu. Bởi vì mô tơ phát ra tiếng động quá lớn, không nói lớn không được.
"Cháu tới rồi? Chờ ta một chút, ta làm xong khối gỗ này đã."Giang sư phó nhìn cô nói.
"Vâng." Cô gật gật đầu, đứng ở một bên chăm chú nhìn Giang sư phó thuần thục tài thiết lên tấm ván gỗ, sau một hồi tấm gỗ thô gần hai cm trước đó đã trởthành đường viền hoa, khiến cho cô chỉ cần xem một lần coi như đã mở rộng tầm mắt.
Một lát sau Giang sư phó rốt cục tạm dừng công việc, tắt mô tơ, trong phòng nhất tời trở lên im lặng.
"Tiểu tử kia lại đem đề khó gì cho ta?" Giang sư phó đưa tay hỏi cô.
Trử Tự Tự lập tức đem bản thiết kế đưa đến.
"Ông chủ nói chỗ này muốn làm cái bàn học, có thể thu vào, còn có di động trước sau." Cô chỉ vào các bộ phận trong bản thiết kế giải thích.
"Xú tiểu tử kia rút cuộc muốn làm khó ta chứ gì? Cứ tùy tiện vẽ ra một cái đồ vật, bảo ta sẽ làm ra được sao?" Giang sư phó lớn tiếng oán giận.
"Đương nhiên là Giang sư phó là sư phó thiên tài trong giới nghề mộc, không có công việc khó gì liên quan đến nghề mộc có thể làm ngài bó tay nha." Trử Tự Tự thật nhanh nói.
Mấy ngày nay cùng các thúc thúc bá bá ca ca ở chung, ngoài các tri thức chuyên nghiệp, cô còn học được cách uốn lưỡi ba tấc, không có cách nào, ai bảo các thúc thúc bá bá ca ca đều thích nghe nói ngọt đâu? Hơn nữa nói mấy câu có thể làm mọi người tâm tình tốt lên, cô cớ sao không làm?
"Cháu đứa trẻ này đừng cái tốt không học, lại đi học cái công phu vuốt mông ngựa của tên xú tiểu tử kia." Giang sư phó liếc mắt nhìn cô một cái, trên mặt lại dấu không được vẻ mặt vui vẻ đắc ý.
Cô không kìm được mỉm cười, "Ông chủ muốn cháu hỏi bác, thứ bảy này có thể hoàn thành hay không?" Cô nhân cơ hội hỏi.
"Tên xú tiểu tử kia chạy đến giúp đỡ là có thể." Giang sư phó trừng mắt nói.
"Ông chủ nói không thành vấn đề, sẽ chờ bác gọi điên cho." Cô nhếch miệng cười.
"Gớm! Ta không cần a! Nó chỉ biết càng làm càng hỏng mà thôi, bảo nó cách xa ta một chút, trước tan tầm ngày thứ bày không cần lại đến quấy rầy ta làm việc."
Giang sư phó ghét bỏ nói.
"Dạ. Cháu sẽ đem lời nói của bác truyền lại nguyên văn với ông chủ." Cô cười meo meo trả lời.
"Không cần nói tới tên xú tiểu tử kia. Bác nói cháu nha, có muốn Giang sư phó giới thiệu bạn trai cho không?" Giang sư phó đột nhiên thay đổi đề tài, nhìn cô nói.
Trử Tự Tự căn bản không đoán được đề tài lập tức nhảy đến chính mình, ngây người một chút, vội vàng lắc đầu cự tuyệt nói: "Không cần đâu, cám ơn Giang sư phó."
"Vì sao không cần? Chẳng lẽ cháu đã sớm có người trong lòng sao? Sẽ không phải vừa vặn là tên tiểu tử Kinh Diệc Trạch kia đi?" tâm tình Giang sư phó hôm nay hình như rất tốt, rất có hứng thú cùng người khác nói chuyện phiếm.
Trử Tự Tự lại ngây người một chút, quả thực sắp đối với các câu hỏi cùng phương thức nói chuyện của Giang sư phó bội phục sát đất.
"Bác đừng nói đùa, anh ấy là ông chủ nha." Cô nói.
"Ông chủ thì làm sao? Hai người các ngươi nam chưa hôn nữ chưa gả lại vừa vặn trai tài gái sắc, rất xứng đôi nha! Nếu ngươi thích tiểu tử kia, ta đây sẽ không giới thiệu người khác nữa. Tiểu tử kia thật sự rất khá, bạn gái trước kia của nó là có mắt không tròng mới có thể phản bội nó đi theo người khác." Giang sư phó nói.
Trử Tự Tự trừng mắt nhìn, không nghĩ tới đột nhiên lại nghe thấy chuyện tình cảm của ông chủ.
"Giang sư phó, bác đã gặp bạn gái cũ của ông chủ chưa?" Cô tò mò hỏi.
Không biết Kinh Diệc Trạch thích người phụ nữ như thế nào?Là xinh đẰ gợi cảm, hay là ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, hay là có tính chuyên nghiệp.....
"Làm sao mà chưa thấy được? Cô ta cũng là một nhà thiết kế, cùng làm việc, về sau cháu cũng có khả năng nhìn thấy cô ta." Giang sư phó nói với cô bằng ngữ khí tràn đầy khinh thường.
Hóa ra là có tính chuyên nghiệp. Trử Tự Tự vừa nghĩ vừa hỏi: "Giang sư phó, bác vừa nói phản bội, đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta rất ít khi mắng phụ nữ nhưng người đàn bà này thật sự là khốn khiếp!" Giang sư phó nghe cô hỏi, lập tức không thể nén giận mắng ra tiếng.
Trử Tự Tự mở to mắt nhìn, nghe ngôn từ phê bình không chút lưu tình mà có chút kinh hách. Khốn khiếp?
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cô thật cẩn thận hỏi.
"Người đàn bà kia thật sự không biết xấu hổ, tiểu tử kia đối với cô ta còn chưa đủ tốt sao? Mặc kệ trong công việc hay trong việc riêng đều thay cô ta chịu vất vả, còn cố gắng làm việc kiếm tiền, chỉ vì muốn cho cô ta cuộc sống tốt nhất. Kết quả thế nào? Người đàn bà khốn khiếp kia không chỉ có yêu không chung thủy, ngại bần tham phú, cuối cùng còn cùng với bạn tốt của nó, hai kẻ khốn cùng nhau phản bội nó. Cái này còn chưa tính, bọn chúng còn không biết xấu hổ hoàn toàn lợi dụng tiểu tử kia thay bọn chúng kiếm tiền, tận đến khi bị bắt gian tại giường, mọi chuyện bại lộ, hết đường chối cãi mới thừa nhận hết thảy, thật sự là một đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ." Giang sư phó đã đầy bụng tức khí đến không thể kiềm chế lời nói.
Trử Tự Tự kinh ngạc nói không nên lời. Hóa ra Kinh Diệc Trạch cũng giống như cô từng bị người yêu phản bội, không, anh không chỉ là đã bị người yêu phản bội, còn cả bạn tốt phản bội. Song trọng phản bội, song trọng đả kích.
"Bác nói giúp bọn họ kiếm tiền là như thế nào?" Điểm ấy cô có chút khó hiểu.
"Cháu không biết sao?"
"Biết cái gì?"
"Tiểu tử kia trước đây đã từng mở công ty thiết kế, là nó cùng vài người bạn tốt hợp tác mở, trong đó có một người bạn trong nhà rất nhiều tiền, nghe nói một nửa cổ phần của công ty là thuộc tên kia, người đàn bà không biết xấu hổ kia chính là cũng tên kia dan díu, sau đó bọn chúng trơ mắt nhìn tiểu tử kia thay bọn chúng làm trâu làm ngựa, liều mình thay bọn chúng kiếm tiền."
"Cho nên ông chủ mới vì nguyên nhân này rời khỏi công ty kia, tự mình đi mở một phòng làm việc cá nhân?"
"Đúng vậy. Bất quá tiểu tử kia cũng thật sự là con người rắn rỏi trừ bỏ đem cổ phần của mình đổi thành tiền mang đi, nó cũng chưa lôi đi khách hàng nào, thậm chí ngay cả công trình đoàn đội đã quen hợp tác nhiều năm cũng để lại cho đối phương. Thật sự là tên ngu ngốc."
"Nhưng là mọi người cũng theo tới." Trử Tự Tự nhìn Giang sư phó, khẽ nhếch khóe miệng. Đây chính là cái goi hoạn nạn mới biết chân tình đi?
"Tiểu tử kia nhìn có vẻ thông minh, thật ra là cái tên ngu ngốc, ta chỉ là đối với kẻ ngốc có chút đồng tình mà thôi." Giang sư phó phiết môi nói.
Trử Tự Tự nhịn không được cười khẽ ra tiếng, "kỳ thật Giang sư phó thực thưởng thức cách ông chủ làm người đúng hay không?" cô mỉm cười nói.
Giang sư phó nhìn cô, sau đó đột nhiên thở dài một hơi, gật gật đầu thừa nhận.
"Đúng vậy, tuy rằng nó là tên ngu ngốc, cũng là tên ngu ngốc làm cho người ta không thể không giơ ngón tay cái lên khen ngợi." Bác nói.
"Nếu ta mà có con gái, nhất định sẽ đem gả cho nó. Cho nên đứa trẻ này, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, nhanh chút đem tiểu tử kia chiếm giữ cho mình đi! Cho dù là bá vương ngạnh thượng cung cũng được, biết không?"
Trử Tự Tự hình như có chút dở khóc dở cười, như thế nào đề tài lại chuyển tới trên đầu cô đây?
"Cần giúp đỡ cứ nói, Giang sư phó cái gì cũng không có, chỉ có đồ đệ là nhiều, nhất định có biện pháp giúp cháu trói chặt nó lại, làm cho cháu muốn làm gì thì làm."
Thật sự càng nói càng khoa trương, còn cứ tiếp tục nói, Giang sư phó không phải sẽ giúp cô đưa người vào lễ đường luôn chứ, sau đó lại bắt anh ký tên vào hôn thú, nói nãy giờ đều là ý này đi?
Vẫn là ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
"Giang sư phó, cháu còn phải đến chỗ Lí ca với Trần thúc, cháu đi trước nha. Bản thiết kế loại bàn học mới này liền phiền toái bác. Cháu đi đây, tạm biệt, gặp lại bác sau."
Cô vừa nói chuyện vừa thối lui, vừa nói xong, xoay người liền chạy.
Khi Trử Tự Tự tỉnh lại, đầu cô là một mảng trống rỗng, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, còn có cô đang ở nơi nào?
"Cô tỉnh?" giọng nói của Kinh Diệc Trạch vang lên bên phía tay phải, cô theo bản năng quay đầu, nhất thời cảm thấy cả nửa người bên phải đau đớn kịch liệt, làm cho cô nhịn không được rên rỉ ra tiếng "Ai ui!"
"Cẩn thận một chút, cô đừng lộn xộn." Kinh Diệc Trạch bỗng nhiên xuất hiện ở phía trên cô, anh nhíu chặt mày, sắc mặt lo lắng nhìn cô.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cô mở miệng hỏi, phát hiện giọng nói của mình hơi khàn khàn.
"Cô không nhớ rõ sao? Cô bị tai nạn."
"Tai nạn." Cô thì thào, cố nhớ, chyển tầm nhìn ra xung quanh, rốt cục cô cũng ý thức được mình đang ở bệnh viện.
Nhưng là sao có thể như vậy?
Trử Tự Tự cố gắng nhớ lại, cô nhớ rõ sau khi mình rời khỏi chỗ Giang sư phó, lên xe máy chuẩn bị đi tìm Lí ca, ở trên đường, bởi vì đèn giao thông phía trước đã bắt đầu đếm ngược ba giây, cô tự nhiên mà dừng lại, đột nhiên bị tông trúng từ phía sau, cả người bay lên... sau đó liền nằm ở nơi này.
"Tôi nhớ ra rồi." Cô bừng tỉnh nói."Khi tôi dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ, phía sau xe đột nhiên bị tông trúng."
"Người chứng kiến ven đường cũng nói như vậy." Anh gật đầu nói.
"Tôi..." Cô muốn giãy dụa, lại bị ngăn cản bên vai phải, không làm được gì.
"Bác sĩ nói cô bị chấn động não rất nhỏ, sẽ bị choáng, tốt nhất nên nằm nghỉ ngơi. Còn nữa, bởi vì vaibị va đập, xương quai xanh bên phải của cô bị gãy, tuy rằng không nghiêm trọng lắm, chính là cốt liệt mà thôi, nhưng vẫn là đừng lộn xộn là tốt nhất." Anh nói với cô.
Chấn động não? Cốt liệt?
Đây xem như may mắn trong bất hạnh đi? Trử Tự Tự mờ mịt đoán, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Ông chủ, anh làm sao biết được tôi ở trong này?"
"Cảnh sát gọi cho tôi."
"Cảnh sát?" Cô trợn to mắt, khẩn trương hỏi: "Vậy bọn họ có cho ba mẹ tôi biết không?"
"Không có. Bọn họ dựa vào số điện thoại liên lạc cuối cùng được ghi lại tìm được tôi, tôi nói với bọn họ sẽ thông báo cho người nhà của cô."
Trử Tự Tự nghe vậy thở phào một hơi.
Cô không thể tưởng tượng, sau khi cô mất tích lâu như vậy, ba mẹ nhận được tin tức đầu tiên của cô, lại là từ cảnh sát thông báo cô xảy ra tai nạn giao thông, ba mẹ sẽ có bao nhiêu khiếp sợ.
Nếu thật sự được thông báo, bọn họ đại khái sẽ bị dọa đến té xỉu đi? Cô tuyệt đối không muốn chuyện như vậy xảy ra.
"Cám ơn anh, ông chủ." Cô cảm kích đối với sự cẩn thận thay cô lo lắng của anh.
"Cho dù bị tai nạn giao thông, cô vẫn không muốn liên lạc với người nhà sao?" anh hỏi.
Cô lắc đầu, lại khẽ động vết thương, đau đến hút không khí ra tiếng "A!"
"Không phải vừa mới bảo cô đừng lộn xộn sao?" Anh muốn đưa tay giúp cô, lại không biết làm như thế nào, chỉ có thể nhíu mày, bất lực nhìn cô.
Nhìn vẻ lo lắng trên mặt anh, Trử Tự Tự cảm thấy có dòng nước ấm chảy ra từ đáy lòng.
"Ông chủ, tôi không sao." Một lát, cô bỗng nhiên nghĩ đến—"Anh tối nay không phải còn hẹn với hai khách hàng muốn xem bản thiết kế sao? Mấy giờ rồi? Anh nhanh chút đi đi, đừng vì tôi mà chậm trễ công việc của anh." Cô nói.
"Cô khi nào thì bắt đầu quản tôi?" Anh nhìn chằm chằm cô.
Cô sửng sốt, nhanh chóng giải thích: "Tôi không có ý đó, chính là tôi thật sự không sao..."
"Không sao mà còn phải nằm trên giường bệnh không thể động đậy sao?Bớt nói nhảm đi, nhanh chút nhắm mắt lại nghỉ ngơi." Anh cắt ngang lời cô, mệnh lệnh.
"Nhưng anh thật sự không cần lãng phí thời gian ở trong này chăm sóc tôi." Cô áy náy nhìn anh. Công ty nhiều việc như vậy, cô bị thương không thể đi làm đã cảm thấy tự trách, nếu lại khiến anh vì cô mà chẫm trễ công việc, cô sẽ càng tự trách hơn.
"Tôi có nói muốn ở đây chăm sóc cô sao?" Anh nhìn cô nói.
"A?" Cô ngẩn ngơ, không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy.
"Còn không nhắm mắt lại nghỉ ngơi."
Lúc này cô lập tức liền nhắm mắt lại, bởi vì cô sắp xấu hổ đến chết.
Trời ạ! Cô vừa rồi rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Làm sao có thể tự mình đa tình cho rằng anh ở lại trong bệnh viện chăm sóc cô? Quá mất mặt, thật là rất mất mặt!
Thật muốn đem chăn trùm kín mặt, nhưng nghiêng người sẽ làm cho vai phải đau đớn, làm cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cầu nguyện mình không đỏ mặt, hoặc là anh nhanh chút đi khỏi, đi nhanh chút.
Lần gặp mặt tới, tốt nhất hai người đều quên mất cái chuyện mất mặt này.
Quan hệ của Kinh Diệc Trạch với cô là gì? Ông chủ và nhân viên, sếp và cấp dưới, chủ cho thuê nhà và khách trọ, như thế mà thôi.
Cô gặp tai nạn giao thông bị thương, kỳ thật căn bản không liên quan đến anh, anh chịu đến bệnh viện thăm hỏi cô, cô đã nên cảm kích, nên cảm thấy ngại vì làm phiền anh, kết quả cô vừa rồi còn suy nghĩ cái gì nha? Nghĩ anh sẽ ở lại chăm sóc cô?
Thật là quá mất mặt, đầu óc cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Không phải thật sự bị đụng hỏng rồi đi?
Gắt gao nhắm chặt mắt, cô cũng không nhúc nhích muốn giả vờ ngủ, hy vọng anh có thể vì vậy nhanh đi đi, nhanh chút đi.
Cô nhịn lại nhẫn, đợi lại chờ, rốt cục ở không biết qua bao lâu, vụng trộm mở to mắt nhìn nơi vừa rồi anh đứng, sau đó, nháy mắt cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
"Làm sao vậy?" Anh hỏi cô.
"Anh tại sao còn chưa đi?" Trử Tự Tự không tự chủ được thốt ra, giây tiếp theo thầm nghĩ tự mình cắn lưỡi. Cách nói chuyện cùng ngữ khí của cô, nghe qua chính là không biết tốt xấu."Tôi..." mất bò mới lo làm chuồng lại không biết nói cái gì.
"Không ngủ được?" Anh vô cùng tốt bụng không so đo với cô.
"Ân." Cô xấu hổ cúi gằm, có chút đau mày hơi nhíu lại.
"Vậy về nhà đi. Tôi vừa rồi đã hỏi bác sĩ, ông ta nói cô chỉ cần có thể xuống giường là có thể về nhà tĩnh dưỡng."
"Thật vậy sao?" Cô kinh hỉ hỏi, lập tức giãy dụa muốn từ trên giường đứng lên.
Anh bước một bước đến giúp cô ngồi dậy, lại đồng thời không hờn giận răn dạy mắng cô
"Vội cái gì? Cẩn thận một chút!"
Cô nhếch miệng cười với anh, vì có thể về nhà mà thấy vui vẻ không thôi.
Phòng cấp cứu bệnh viện lạnh như băng, lại có một đống người không quen biết đi tới đi lui, bệnh nhân ở một bên ai đến ai đi...Trừ khi tình huống bất đắc dĩ, không ai lại muốn ở trong này nghỉ ngơi nhiều một phút đồng hồ đi?
"Hy vọng nhanh chút về nhà như vậy?" Kinh Diệc Trạch nhìn cô mặt cười như hoa hỏi, ngay sau đó lại nhanh chóng nhắc nhở cô, "không cần lại gật đầu."
Nếu không phải anh nhắc nhở, Trử Tự Tự thật sự thiếu chút nữa muốn gật đầu trả lời anh.
"Ân." Cô sửa lại lớn tiếng trả lời tỏ vẻ tâm tình cô rất tốt, vẻ mặt chờ mong, bộ dáng căn bản giống như trẻ con.
Nhìn cô như vậy, Kinh Diệc Trạch không tự chủ được mỉm cười.
Trử Tự Tự khó có thể tin trợn to hai mắt, không nghĩ tới nhưng lại có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh, hơn nữa ông trời - anh cười rộ lên bộ dáng thật sự rất đẹp trai! Rất đẹp trai......
"Làm sao vậy?" Tươi cười trên mặt anh nhạt đi, nhìn cô trợn mắt há hốc mồm, anh nghi hoặc hỏi.
Mà Trử Tự Tự lập tức hoàn hồn, nhanh chóng dùng sức lắc đầu, tiếp theo lập tức vui quá hóa buồn "a" một tiếng, bởi vì lại động chỗ bị thương mà đau thở ra tiếng.
"Ngu ngốc! Không phải kêu cô cẩn thận đừng lộn xộn sao?"
Lại bị mắng, hơn nữa vừa rồi lắc qua lắc lại, làm cô hiện tại cảm thấy toàn thân đều đau.
Nhưng là không biết vì sao cô lại muốn mỉm cười?
Cô khó hiểu đoán, muốn biết chính mình tại sao lại có suy nghĩ không thể hiểu nổi như vậy? Không phải đầu óc cô thật sự bị đụng hỏng rồi đi?
Nhìn vẻ mặt lo lắng cùng trách cứ của anh, cô bất tri bất giác vẫn đối với anh mỉm cười.
"Không phải rất đau sao? Còn cười được nha?" Anh trừng mắt trào phúng nói, ngữ khí cũng rất dịu dàng.
"Ông chủ..." Cô gọi anh, nhìn anh, lại không biết chính mình muốn nói cái gì, chỉ cảm thấy dòng nước ấm trong lòng đã nhanh chóng chảy thành sông, làm cho cô thật muốn đem toàn bộ sự ấm áp này ôm lấy anh.
Về phần tại sao muốn làm như vậy...tạm thời cô không rõ cũng không muốn suy nghĩ.
"Cảm thấy choáng váng sao?" Anh hỏi cô, ngay sau đó lại nhắc nhở: "Không cần gật đầu hoặc lắc đầu, dùng miệng trả lời."
"Không đâu." Cô mỉm cười trả lời.
Anh bỗng nhiên ngồi xổm xuống, giúp cô mang giày vào, sau đó thật cẩn thận đỡ cô xuống giường."Đứng lên thử xem xem."
Cô giương mắt nhìn anh, toàm bộ suy nghĩ đều là cảnh vừa rồi anh quỳ xuống trước mặt cô, giúp cô đi giày, tâm vì một động tác này mà bị đánh thật sâu.
Động tác như vây anh làm sao có thể tự nhiên như thế? Anh vì sao quan tâm cô như vậy, đối với cô tốt như vậy? Là vì cá tính anh vốn như thế, hay là...
"Làm sao vậy?" Anh nghi hoặc đón ánh mắt kinh ngạc của cô, mở miệng hỏi.
"Không có gì." Cô vội vàng đem ánh mắt thu hồi, đồng thời thầm mắng chính mình một chút.
Trử Tự Tự, ngươi lại ở miên man suy nghĩ chút cái gì nha?
Cô từ trước tới giờ cũng chưa từng quá miên man suy nghĩ như vậy, hôm nay tại sao lại trở nên khác thường đây?
Nhất định là do Giang sư phó làm hại! Nói cái gì "Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, nhanh chiếm lấy anh cho dù bá vương ngạnh thượng cung cũng được", mới có thể hại cô trở nên kỳ quái như vậy, thật sự là không có gì mà chống đỡ.
"Làm sao vây? Choáng váng sao? Thật choáng váng sao?" Thấy cô nhăn mặt nhíu mày không nói lời nào, Kinh Diệc Trạch lo lắng hỏi.
"Không sao." Cô hoàn hồn, vội vàng nói với anh.
"Thật vậy sao?" Anh tựa hồ có chút không tin.
"Thật." Cô cam đoan với anh, sau đó đẩy tay anh đang đỡ mình ra, dùng khí lực chính mình đứng thẳng cho anh xem, lại mỉm cười với anh.
"Chúng ta đi thôi." Thấy cô giống như thật sự không sao, Kinh Diệc Trạch gật gật đầu, một tay nhấc ba lô đặt trên ghế của cô, một tay đỡ khửu tay trái không bị thương của cô, đi thật chậm, bồi cô chậm rãi đi từ phòng cấp cứu bệnh viện về nhà.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |