← Ch.06 | Ch.08 → |
Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
——— ĐƯỜNG PHÂN CÁCH ———
41.
Tôi hoang mang mất một lúc.
Tay áo của tôi đều đã được xắn lên, trước khi tiệc rượu này bắt đầu tôi còn nghĩ rằng mình sẽ đến tiền tuyến thể hiện bản thân, dùng chiếc lưỡi dài ba tấc thuyết phục Tô Ninh thành Phật ngay tại chỗ.
Cuối cùng, tôi chỉ cần nằm xuống và chiến thắng?
Nói thế nào nhỉ.
Quái, quái lạ thật.
42.
Thấy tôi đã lâu không lên tiếng, mặt Dạ Trục Tước đen như cục than, anh ta vác tôi lên vai rồi đi ra ngoài.
Tôi:?!
Cưỡng ép tình yêu bắt đầu sớm vậy?!
Chờ một chút, tôi chưa sẵn sàng mà!
Tôi ngay lập tức gào khóc hướng đến viên cảnh sát, "đồng chí! Tôi muốn gọi cảnh sát! Cứu với đồng chí!!"
Viên cảnh sát ngay thẳng vẫn nụ cười ngượng ngùng như trước, anh ta thậm chí còn vươn tay phải ra biểu thị "OK": "Tình yêu của người trưởng thành, tôi hiểu."
...
Anh hiểu cái búa.
Tôi nghĩ anh chỉ là công cụ bày ra để thúc đẩy câu chuyện tình yêu bị gượng ép thôi.
43.
Anh trai nhỏ thì không đáng tin cậy, bác sĩ bên kia thì co đầu rụt cổ từ đầu đến cuối lần nữa lui vào phòng chờ như rùa rụt cổ.
Tìm tìm kiếm kiếm, lạnh lạnh lẽo lẽo, thê thê thảm thảm buồn buồn.
Tôi nhìn Tô Ninh với ánh mắt rực lửa.
Tô Ninh thực sự đã không phụ với sự mong đợi của tôi, lê hoa đái vũ* đuổi theo và hét lên: "Chờ đã! Chờ một chút!"
*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Thật êm tai.
Đây là cảm giác chị em đồng tâm sao?
44.
Tô Ninh đúng là Tô Ninh, ngay cả khi trang điểm đủ để trực tiếp trở thành nhân viên nhà ma, hình tượng hoa sen trắng cũng sừng sững không ngã: "Anh Dạ, em rất thích anh!"
Tốt, mời tiếp tục.
"Chị em căn bản không yêu anh!"
Đúng, không sai.
"Cho dù anh bắt chị em và giam cầm cả đời, dùng còng tay khóa lại, anh còn có thể làm gì?"
... ?
"Anh chẳng lẽ muốn chị ấy không bao giờ ra khỏi nhà?"
??
"Anh chẳng lẽ muốn chị ấy xem anh là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời?"
???
Khi tôi nhìn thấy biểu cảm "đã học được" của Dạ Trục Tước trên khuôn mặt của anh ta, liền xìu xuống.
Tôi sai rồi.
Tôi muốn đồng tâm với em gái tôi, vậy mà em gái tôi chỉ muốn hố tôi.
45.
Mắt Tô Ninh ngấn nước, nhu nhược lại bi thương.
Cô ta ương bướng mà phát ngôn như học sinh tiểu học: "Anh Dạ, nếu anh tiến thêm một bước nữa, em sẽ không để ý đến anh nữa! Em..."
Dạ Trục Tước tiến thêm một bước với khuôn mặt vô cảm.
Tô Ninh: "..."
Tô Ninh giả vờ như không nhìn thấy: "Em, em sẽ quay lại!"
Sau đó, cô ta gạt nước mắt bỏ chạy.
Bỏ lại tôi yếu đuối, đáng thương và bị khiêng đi.
Lại nữa? Chạy nhanh như vậy làm gì! Sao không kiên trì thêm một chút! Vì Tô Ninh dễ go sao??
46.
Tôi xinh đẹp như vậy mà bị Dạ Trục Tước ném xuống ghế sau chiếc xe hơi sang trọng của anh ta trong một tư thế không mấy đẹp đẽ.
Dạ Trục Tước một tay tựa vào cánh cửa xe đang mở, dùng tay kia nới lỏng cà vạt, cẳng tay lộ ra đường cong cơ bắp rõ nét và ngầu lòi, rất xứng đáng với hình tượng tổng tài bá đạo của anh ta.
Anh ta nói với giọng trầm thấp, "Chúng ta nói chuyện."
Nói chuyện là tốt rồi.
Chỉ cần anh không khiêng tôi trở lại biệt thự và giam cầm tôi, thì mọi chuyện đều tốt cả.
47.
Tôi học biểu cảm của nữ chính trong kịch khổ tình* nén giọt nước mắt buồn bã: "Để tôi đi đi."
*Là thể loại mà chỉ cần nữ chính khoan dung thiện lương mà tha thứ, không oán không hận luôn nỗ lực, không ngừng lui lại để nhường nhịn, nhẫn nhục cho tới khi những người bắt nạt nàng đều già đi, không làm gì cả mới đạt được đại kết cục viên mãn.
Dạ Trục Tước không nói lời nào.
Tôi chỉ vào bản thân không chải chuốt và chỗ ngồi bên dưới, lên án nói, "Anh căn bản không hiểu cái gọi là tình yêu."
Dạ Trục Tước vẫn không nói gì, chỉ là thoạt nhìn có hơi sốc.
Anh ta kinh ngạc trong ba giây, ngồi vào ghế sau nhướng mày, đóng cửa và cởi cúc áo sơ mi mới cài lại không lâu.
Cuối cùng anh ta nói: "Cô gái, em có thể ngồi lên và tự di chuyển."
...
Di chuyển cái đầu của anh.
Sớm biết ngày hôm nay.
Lẽ ra thời điểm nhấc ấm trà lên tôi phải khiến anh đoạn tử tuyệt tôn.
——— TÔI ——— LẠI ——— DIỄN ———
← Ch. 06 | Ch. 08 → |