← Ch.02 | Ch.04 → |
Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
——— TÔI ——— LẠI——— ĐẾN ——— DIỄN ——— ĐÂY ———!
15.
Tô Ninh nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt đỏ hoe.
Tô Ninh: Chơi chiêu! Không biết xấu hổ! Trà xanh!
Tôi quay mặt nháy mắt với Tô Ninh.
Tôi: Nào! Tới đây! Mau đi đoạt đàn ông với chị!
Tô Ninh: Chị không biết xấu hổ!!!
Tôi: Lên đi em!!!
Dạ Trục Tước chạm vào mặt tôi: "... Hai người đang làm gì vậy?"
16.
Tôi buồn bã.
Tại sao tôi không được hưởng hạnh phúc của một người phụ nữ giàu có, mà chỉ có vô số máu chó dội vào cuộc đời tôi.
Quả nhiên vẫn nên tiên hạ thủ vi cương.
Tôi chân thành đối diện ánh mắt của Dạ Trục Tước: "Dạ Trục Tước, ly hôn đi."
Khuôn mặt Dạ Trục Tước đột nhiên u ám, anh ta liếc nhìn Tô Ninh, khóe miệng gợi lên một vòng cung đầy nham hiểm nhưng lạnh lùng: "... Được rồi, lý do là gì?"
Tôi: "Tôi yêu một người đàn ông khác."
Tôi: "Anh ấy là người hài hước, có sự nghiệp thành công, thông minh ổn trọng, điều quan trọng nhất là tôi thấy hạnh phúc khi ở bên anh ấy mỗi ngày."
Tôn chỉ của cộng đồng tổng tài bá đạo đại khái là anh ta có thể cắm sừng tôi nhưng tôi không bao giờ được cắm sừng anh ta, lúc này trán Dạ Trục Tước nổi gân xanh, bàn tay đang chạm mặt tôi quay ra véo cằm tôi: "Anh ta là ai?"
"Anh không biết anh ấy", tôi cười khẩy, "tên anh ấy là Thẩm Đằng."
17.
Tôi có tội.
Tôi đã thực sự khiến một nghệ sĩ trở thành người tình bí mật của vợ tổng tài bá đạo.
Cốt truyện này thậm chí có thể viết nên một cuốn tiểu thuyết khác.
《Cưng chiều độc nhất: Lão bạch kiểm của phú bà bá đạo》
18.
Tóm lại, nhờ sự đóng góp của anh Thẩm mà tôi đã xin được giấy ly hôn thành công, cảm ơn anh Thẩm.
Dạ Trục Tước cũng đưa tôi năm mươi triệu.
Chính xác là, bốn mươi chín triệu.
Làm tâm tình vừa mới lấy lại được tự do của tôi đột nhiên bị phủ lên một tầng sương mù.
Chết tiệt, người luôn rối rắm với một tệ hai như tôi vẫn không biết tài sản vị tổng tài bá đạo kia có bao nhiêu số không. Nếu biết sớm hơn, lẽ ra tôi phải đặt mục tiêu nhỏ là 20 tỷ, chen chân vào danh sách người giàu của Forbes bằng cách ly hôn, cùng nam phụ thâm tình của tôi đạt đến đỉnh cao nhân sinh.
... Chờ một chút, nam phụ của tôi đâu?
19.
Cho nên xin hỏi nam phụ của tôi đâu???
Tôi có phải là nữ chính không??
Chẳng lẽ tôi đoán nhầm cốt truyện, thật ra cốt truyện là câu chuyện bi thương của Dạ Trục Tước và Tô Ninh yêu nhau nhưng lại bị nữ phụ độc ác tôi cướp đi giữa đường khiến hai người yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau?
Tôi nhớ lại tất cả những gì tôi đã trải qua với đôi mắt mờ mịt.
Dường như, điều đó không phải là không thể.
20.
Giữa không gian tĩnh lặng, điện thoại đột ngột rung lên.
Một tin nhắn nhắc tôi đừng quên buổi tiệc rượu buổi tối, với ghi chú là "mẹ già của tôi".
Tôi lục lại bản note trên điện thoại di động của mình, quả nhiên thấy giới thiệu của buổi tiệc rượu thương nghiệp tối nay, trong thế giới của tổng tài, dường như cả nhân vật nam lẫn nữ đều có rất nhiều trò giải trí, họ gần như được định sẵn để tề tụ trong hội trường thu hút kỳ tài thương nghiệp của thế giới này.
Hừm, không có gì ngạc nhiên.
Nếu tôi thực sự là một nữ phụ xấu xa, đi dự tiệc rượu sẽ chẳng khác gì bị đôi vợ chồng sắp kết hôn chế giễu lần thứ hai, tôi hoàn toàn không thích loại cốt truyện sảng văn cấp thấp này-
21.
Tôi không hiểu.
Nói cho hợp lý, tại sao cả thế giới lại dụ dỗ nam chính bằng cách đánh thuốc mê anh ta?
Tại sao lọ thuốc của bạn lại dễ lấy như vậy??
Tại sao bạn còn để anh ta chạy xung quanh và chặn tôi trong phòng khách sau khi bạn đánh thuốc anh ta????
Dạ Trục Tước dùng thân mình để vây tôi giữa anh ta và tường, cúi đầu dựa vào vai tôi, hơi thở nóng rực của anh ta cứ phả vào vai và cổ tôi.
Tôi tự hỏi trong hai giây. Bây giờ, sự phát triển này có được tính là kẻ bá đạo bị đánh thuốc mê này đã khiến bản thân trở nên xanh rờn không.
Dạ Trục Tước có lẽ nhận thấy tôi đang lơ đãng, ngay cả lúc không tỉnh táo, anh ta còn cưỡng ép bẻ đầu tôi, cau mày tỏ vẻ bất mãn: "Dám thất thần trước mặt tôi, cô gái, em đang nghĩ gì đấy? "
Tôi: "..."
Mặt tôi dữ tợn: "Tôi đang nghĩ cách chặt chim nhỏ của anh."2
*sống không còn gì luyến tiếc
———BẬN QUÁ THÊM MỘT CHÚT CHÚT!———
← Ch. 02 | Ch. 04 → |