Vay nóng Tima

Truyện:Muốn Ôm Em Như Bây Giờ - Chương 1

Muốn Ôm Em Như Bây Giờ
Trọn bộ 3 chương
Chương 1
0.00
(0 votes)


Chương (1-3)

Siêu sale Shopee


Hứa Huyễn tăng ca đến rất khuya, lúc này trong công ty chỉ còn lại một mình cô. Bên ngoài trời tối triệt để, khí trời đã vào đầu mùa đông, cho nên cảm giác một chút lạnh. Con đường này lúc gọi xe luôn luôn khó khăn, hơn nữa lại là buổi tối. Cô đứng ở đầu đường đã trọn nửa canh giờ, nhưng mà một chiếc xe taxi cũng không có thấy.

Hứa Huyễn xoa xoa tay, trong lòng có chút gấp gáp. Nơi này cũng không phải là một mình cô đợi xe, bên cạnh cô chính là một chàng trai so ra với cô có lẽ đã chờ lâu hơn. Sau đó cho dù có xe, cô cũng phải nhường người ta lên trước, rồi tiếp tục chờ đợt xe tiếp theo.

Tình hình này làm cho mặt Hứa Huyễn có chút như đưa đám. Đang than thở thì một chiếc xe taxi rẽ sang bùng binh chạy tới đây. Hứa Huyễn quay đầu xem một chút chàng trai đứng cách đó không xa, trong đáy lòng tràn đầy hâm mộ.

Anh rốt cục có thể giải thoát tình trạng này, mà cô còn phải tiếp tục chờ.

Hứa Huyễn quay đầu trở lại bi thương xoa xoa một chút lòng bàn tay, muốn làm mình ấm áp hơn, nhưng là bất kể thế nào, giá lạnh vẫn thủy chung vây quanh lấy cô.

Bên tai chợt truyền tới một thanh âm.

"Muốn đi xe taxi sao?" Cô theo tiếng gọi ngẩng đầu nhìn, là anh."Anh trước đi đi, tôi đợi thêm một chiếc nữa." Dưới ánh đèn đường hoàng hôn, cô loáng thoáng thấy anh giống như đang mỉm cười.

Hứa Huyễn chần chờ một chút, "Này...... Không tốt lắm đâu? Anh cũng đã chờ lâu như vậy......"

"Không quan hệ" cô thấy rõ ràng, anh thật sự là đang mỉm cười, "Em là con gái, đã trễ thế này, một mình đứng đây thật không tốt, đi trước đi!"

Anh vừa nói vừa phất tay gọi cô.

Ngồi vào trong xe Hứa Huyễn ngẩng đầu lên nói: "Cám ơn anh!"

Anh đối với cô từ từ cười một tiếng: "Không có gì lớn lao, không cần khách khí như vậy!" Hứa Huyễn có chút sợ sệt với nụ cười này.

Thật là một chàng trai tuấn tú, hơn nữa lúc cười lên, đáy mắt lóe lên một chút đắc ý, mê người không nói nên lời.

Anh khép cửa xe lại, đối với cô phất tay tạm biệt, rồi hướng tài xế khoát tay, ý bảo có thể đi.

Xe khởi động, chậm rãi trượt lên phía trước, tài xế cũng không có lái xe đi, bởi vì trước mặt xảy ra chút sự cố, có chút kẹt xe. Cách cửa kính, Hứa Huyễn nhìn chàng trai phía ngoài, anh cũng đang chà xát tay.

Hứa Huyễn trong lòng rối rắm.

Anh so với cô đứng đợi còn lâu hơn, mặc dù là con trai, nhưng cô có mặc áo khoác ngoài, anh lại chỉ một thân âu phục, nói vậy giờ phút này chắc anh cũng đang rất lạnh.

Phía trước như cũ đông ngẹt, xe từ từ mở ra, cách chỗ đứng đợi cũng không xa lắm. Hứa Huyễn hấp tấp nhìn xuống, rốt cục có chút xúc động đối với bác tài xế nói một tiếng: "Bác tài xế, phiền bác xoay đầu xe, chúng ta trở về chỗ lúc nãy được không?"

Bác tài xế vẻ mặt kinh ngạc, "Có thể......" Thoáng qua hiểu được một chút chuyện: "Đi đón cậu trai mới rồi sao?"

Hứa Huyễn ngượng ngùng cười cười.

Xe trở lại chỗ lúc nãy. Anh quả nhiên còn không có một chiếc xe tới đón, đang đứng ở ven đường xoa xoa tay dậm chân.

Thấy xe quay trở lại, anh vẻ mặt bất ngờ. Hứa Huyễn đẩy cửa xe ra đối với anh nói: "Lên xe đi! Thời điểm này đón xe rất khó, chúng ta cùng nhau đi!"

Anh do dự một lúc, rốt cục mở cửa xe bên cạnh ra.

"Cái kia, cám ơn nhiều!" Anh đối với Hứa Huyễn mỉm cười, lên xe nói nhỏ với tài xế, "Bác tài, trước đưa cô ấy về!" Lại báo địa chỉ của mình, "Sau đó đưa cháu về!"

Tài xế suy nghĩ một chút, không khỏi nói: "Đưa cậu về trước, đưa cô ấy về còn phải vòng lại một lần nữa!"

Hứa Huyễn lập tức nói: "Đưa anh ấy về trước đi!"

Anh lại ý kiến kiên định: "Không được, đưa cô ấy về trước!" Anh quay đầu đối với Hứa Huyễn cười cười, "Đừng cãi nữa, em là con gái, phải ưu tiên trước!"

Hứa Huyễn nhìn anh nở nụ cười đẹp mắt, đáy lòng có chút cảm động. Xã hội này càng ngày càng coi trọng vật chất, ích lợi cao hơn hết thảy, chân tình ngày càng mỏng manh, có lúc ngay cả đồng nghiệp nhiều năm với nhau đều chưa chắc sẽ nói mấy câu này, không thể tưởng tượng cho tới hôm nay cô lại được một người xa lạ dành cho sự khiêm nhường và quan tâm.

Dọc theo đường đi, Hứa Huyễn không ngừng ở phía sau cẩn thận liếc nhìn hình ảnh anh trên kính chiếu hậu. Hoàn hảo, cũng không có bị anh phát hiện......

Ngày thứ hai đi làm, cả ngày Hứa Huyễn toàn đắm chìm trong chán nản cùng mệt mỏi.

Cô rất hối hận chính mình tối hôm qua trước khi xuống xe không có lấy hết dũng khí hỏi anh tên gọi là gì, số điện thoại di động...... Cô không nghĩ tới mình lại nhớ mãi không quên một người xa lạ như vậy.

Cô bắt đầu mỗi buổi tối làm thêm giờ, coi như công việc cũng đã làm xong cô cũng không chịu về sớm, mà sẽ chờ đến cùng giờ ngày hôm đó để ra ngoài bắt xe, nghĩ tới nếu làm như vậy không biết có cơ hội gặp lại anh lần nữa không.

Rất đáng tiếc, nguyện vọng của cô không thấy thực hiện được. Lại thấy liên tiếp đông lạnh mấy buổi tối, vài người đến bắt xe cũng không có nhường cho cô nữa, chia đều mỗi ngày đều phải đợi xe 40 phút mới về đến nhà, hy vọng của Hứa Huyễn dần dần tan biến, ở nơi này ban đêm rét lạnh, ở nơi này đô thị tấp nập, những người sau lưng cô liên tiếp chạy lên phía trước cướp xe của cô.

Cô kiên trì mười ngày, đến ngày thứ mười một, Cô không hề làm thêm giờ nữa, bắt đầu làm việc như những ngày bình thường trước đây.

Đoạn cuộc sống bắt xe này, cô luôn mộng tưởng có một kết thúc tốt đẹp, đáng tiếc chính là, không có như người ta nguyện ước.

Cô cho phép mình ảo tưởng, nhưng dù sao cuộc sống là thực tế, cho nên cô quyết định mỗi ngày giảm bớt một phần ảo tưởng kia, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.

Cô không biết, chính mình đã bao nhiêu lần thể hiện bộ dạng của người thất tình rồi.

*****

Gần đây công ty có nhân viên điều động, cấp trên bên ngành của Hứa Huyễn được chuyển đi, lập tức sẽ có người mới đến nhậm chức.

Mọi người đối với cấp trên mới này tràn đầy tò mò, buổi trưa cùng nhau ăn cơm liền lôi kéo bộ trưởng nguồn tư liệu Lý Phi Phi hỏi thăm không ngừng.

Lý Phi Phi bị hỏi đến bây giờ không còn sợ người khác làm phiền nữa, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là làm ra một chút thông báo.

"Cấp trên mới là từ Cao ốc Trọng Kim điều tới, trong nghề vô cùng nổi danh. Liền được đề cử đến nơi này, các người nếu đoán không ra là ai thì quả thật quá ngu ngốc!"

Lời của cô lên xuống cứng rắn, đã có người kêu lên: "Vạn Tùng Đào? Chẳng lẽ là Vạn Tùng Đào?"

Lý Phi Phi lựa chọn nhếch cặp lông mày, coi như là chấp nhận. Các đồng nghiệp lập tức trở nên phấn chấn tinh thần, "Thật sự là anh ấy? Trời ơi, công ty cư nhiên có thể mời anh ấy về làm việc, xem ra thật là hạ thấp trình độ của người ta!"

Hứa Huyễn mới vừa tốt nghiệp, nhận công việc còn không có bao lâu, rất hiển nhiên đối với cái tên khiến cho mọi người trở nên kích động này, phản ứng của cô còn chậm chạp hoang mang nhiều lắm.

"Vạn Tùng Đào rất lợi hại sao?" Cô hỏi đồng nghiệp bên cạnh, đồng nghiệp lập tức nhìn cô với ánh mắt phức tạp, "Hứa Huyễn, vấn đề này của em tương đương với hỏi một người sử dụng iphone 4 là Steve Paul Jobs (cha đẻ của iphone) có phải rất nổi tiếng không, trong nghề của chúng ta, nào có người không biết Vạn Tùng Đào! Chị thật sự thấy xấu hổ thay em!"

Hứa Huyễn lập tức lên net tìm kiếm, sau đó cô đối với mình cũng cảm thấy rất xấu hổ. Giới đồng nghiệp lý giải Vạn Tùng giống như lá cờ, mặc dù trẻ tuổi, lại phấp phới tung bay, thành tích nổi bật. Vào thời điểm này mà ai không biết Vạn Tùng Đào, thật đúng là có điểm khác lạ so với thiên hạ.

Mà cùng với xấu hổ, cô còn có giật mình, hưng phấn, phiền muộn, mong đợi......

Nhìn trên màn ảnh một trăm độ tới từng tấm hình, người nọ mặc trang phục tây, mỉm cười mê người, cơ trí mà sáng trong, đáy mắt lóe ra vẻ kiên nghị cùng tự tin, đây hết thảy cũng làm cho Hứa Huyễn cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Cô đợi chừng mười buổi tối không thấy anh xuất hiện, giờ phút này anh đang hiện trên màn hình máy tính mĩm cười với cô.

*****

Vạn Tùng Đào chính thức nhận chức vào ngày đó, Hứa Huyễn vừa hưng phấn vừa khẩn trương, cô muốn biết anh còn nhớ hay không hơn một tháng trước chính là buổi tối kia, anh đã từng cùng một cô gái đi chung xe.

Mà cô gái kia, chính là cô.

Đáng tiếc sự thật có chút để cho cô thất vọng, anh đối với mỗi một vị đồng nghiệp đều mỉm cười bắt tay, đến chỗ cô thì nụ cười không thay đổi chút nào, hào phóng khéo léo, tao nhã lễ độ, không có gia tăng bất kỳ ngạc nhiên hay thân thiết nào.

Thượng hạ cấp gặp mặt lẫn nhau, giới thiệu nhau một phen, sau đó liền bổ nhào công việc. Cái này tiết tấu cùng hiệu suất cũng làm người ta sợ, đã không có thời gian chỉ bảo lẫn nhau, người người đều chỉ có thể tự mình thích ứng với toàn bộ hoàn cảnh, nếu như không, cũng chỉ có thể dần dần bị loại bỏ.

Một ngày làm việc gắt gao, đến buổi tối, cấp trên Vạn Tùng Đào nói muốn mời mọi người đi ăn cơm hát Karaoke. Các đồng nghiệp cũng rất tích cực hưởng ứng, Hứa Huyễn đi theo đám người phía sau im lặng không lên tiếng. Đồng nghiệp Tiểu Dư đối với phản ứng của cô rất khó hiểu, hỏi cô: "Làm sao em một chút cũng không hưng phấn?"

Hứa Huyễn không khỏi hỏi ngược lại cô: "Vậy tại sao chị lại hưng phấn như thế?"

Tiểu Dư không khỏi mắt trợn trắng, "Van em, Vạn Tổng tướng mạo phong thái, danh tiếng năng lực, chỉ bằng người nào nhìn vào cũng đủ để hưng phấn đó!" Núp ở đám người sau, cô không khỏi tôn sùng cùng ca ngợi, nháy mắt ra hiệu, "Nói thật, em một chút cũng không có hứng thú với anh ấy sao?"

Hứa Huyễn sợ bị cô nhìn ra bí mật nhỏ ở đáy lòng, vội vàng đẩy tay của cô ra, lại vuốt tóc rơi trên trán ra sau tai, chậm rãi thanh minh: "Người nào giống như chị, nhìn thấy nam nhân dáng dấp tốt liền chảy nước miếng đi không nổi!"

Cô tự cho là biểu hiện được vô cùng tự nhiên, không muốn Tiểu Dư lại bình tĩnh coi chừngCô, trên mặt tất cả đều là có thâm ý khác cười.

"Hứa Huyễn, em biết em có một đặc điểm không? Em càng khẩn trương lại càng không muốn làm cho người ta biết là em đang khẩn trương, càng sẽ không nhịn được vuốt vài sợi tóc!" (ý là Hứa tỷ nếu đang nói xạo là sẽ vuốt tóc đó =))) Cô hì hì cười xấu xa cũng đi chỉ vào thái dương của Hứa Huyễn, "Em, em là đang coi trọng người ta, coi trọng người ta, là coi trọng người ta đây mà?"

Hứa Huyễn nghe liền nóng người lên, vội vàng chận miệng của cô: "Chị đừng nói hưu nói vượn! Chị mới coi trọng anh ta! Cả nhà chị cũng coi trọng anh ta!"

Các cô đang nháo, chợt nghe phía trước có người hỏi: "Đây là người nào coi trọng người nào, tình thế sao lại kịch liệt như vậy?"

Hứa Huyễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vạn Tùng Đào đang xoay người mỉm cười nhìn về phía các cô.

Cô ngây người một chút.

Hoàn hảo Tiểu Dư cũng không có thật phá, cô dàn xếp trả lời Vạn Tùng Đào: "Vạn Tổng, chúng ta đang nói khi còn bé thích xem phim hoạt hình gì thôi mà! Tôi nói Hứa Huyễn khẳng định thích nhất Đại vương bẩn thỉu, cô ấy lại nói chính tôi mới thích Đại vương bẩn thỉu nhất!"

Các đồng nghiệp tất cả đều cười lên. Vạn Tùng Đào khóe miệng cũng dương lên: "A? Kia Hứa Huyễn, em rốt cuộc thích ai?"

Hứa Huyễn đầu óc tê cứng. Cô thiếu chút nữa đã nói "Anh", cũng may tia lý trí cuối cùng đã ngăn cô làm ra chuyện mất mặt.

"...... Hồ Lô Oa!" Cô lúng ta lúng túng trả lời.

Nghe đáp án của cô, không biết tại sao những đồng nghiệp kia cười đến càng thêm vui vẻ. Hứa Huyễn mặt trở nên hồng lại nóng, sau ót toát ra mồ hôi. Cô thẳng ở trong lòng trách cứ mình, tại sao lại khẩn trương như vậy? Cô rất muốn ở trước mặt Vạn Tùng Đào lưu lại ấn tượng tự nhiên hào phóng.

Coi như anh không có nhớ tới cô là người ai, cô cũng muốn cô lại lần nữa có thể ở trước mặt anh lưu lại một ấn tượng mới, mà không phải như bây giờ một bộ dạng khẩn trương đần độn không biết làm sao cho tốt.

Cô đang âm thầm ai oán, bên tai lại nghe được Vạn Tùng Đào giòn tan cười: "Hảo! Lúc sau chúng ta liền cho Hứa Huyễn hát bài Hồ Lô Oa!"

Mọi người tất cả đều reo lên ồn ào cùng trầm trồ khen ngợi, Hứa Huyễn vội vàng khoát tay giùng giằng nói: "Em không biết hát cho lắm......"

Vạn Tùng Đào cắt đứt lời cô: "Không quan hệ, anh sẽ giúp em! Anh hát cùng em!"

Mọi người rống càng lợi hại hơn, Hứa Huyễn day day thái dương, "Kia...... Được rồi!" Cô đối với Vạn Tùng Đào cố trấn địnhtrở lại rồi mỉm cười, "Sợ rằng muốn liên lụy Vạn Tổng thôi!"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-3)