Không đủ
← Ch.036 | Ch.038 → |
Lư Mễ mắng một câu, mặc kệ tiếng gõ cửa kia, nhưng người gõ cửa không chịu từ bỏ, cứ vài giây lại gõ ba bốn tiếng.
Cô cũng bó tay với anh luôn rồi, cô nghĩ đầu óc của Đồ Minh chắc chắn là không bình thường, Lư Mễ đành chịu thua. Cô đi tới mở cửa, thấy Đồ Minh đứng đó. Anh biết Lư Mễ nói câu "Không ngủ với anh thì sẽ ngủ với người khác" là vì tức giận, nhưng anh quay lại là để nói rõ ràng mọi chuyện với cô.
Ánh mắt của anh dừng lại ở vùng da trên cổ và 𝖓-𝖌ự-ⓒ cô, sau đó nhanh chóng nhìn sang nơi khác, từ mặt và cổ cho đến sau tai đều đỏ lên.
"Anh có vào không? Không vào thì mau đi đi, đừng cản đường người khác." Đồ Minh khiến cho tâm trạng của Lư Mễ rất tệ, giọng điệu cũng không tốt. Thậm chí cô còn muốn mọc ra hai chiếc răng nanh, cắn Đồ Minh một phát thật mạnh, cắn c-♓-ế-✝️ cho xong.
"Tôi không vào." Tay Đồ Minh đặt trên tay nắm cửa, tỏ vẻ như sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào: "Tôi lên đây để nói với em vài câu."
"Đứng ngoài cửa nói à? Cho nhà đối diện nghe cùng?" Lư Mễ hỏi anh: "Tôi mặc thiếu vải thế này cũng cho nhà đối diện nhìn luôn nhé? Đang tham gia chương trình đạo đức gia đình à?"
Đồ Minh nghe câu đó, theo bản năng mà đứng chắn trước cửa để che cho cô khỏi bị người bên ngoài nhìn thấy: "Em vào sofa ngồi đi, người tôi có hơi lạnh, em mặc ít quá."
"Anh ngốc rồi phải không? Lạnh thì anh 𝒸ở●𝒾 á●ο khoác ra thì nó mới hết lạnh! Xong rồi anh ôm tôi vào lòng làm cho cả hai chúng ta ấm lên! Anh bảo tôi ngồi sofa làm gì!" Lư Mễ sắp bị cái đầu gỗ này của Đồ Minh chọc tức c·𝐡ế·t rồi. Sao anh lại không hiểu chút lãng mạn nào vậy! Cuộc 𝐡ô.𝐧 nhân trước đó của anh là 𝒽_ô_𝖓 nhân không tình dục à?
Cô bực mình phát cáu với Đồ Minh, 𝖓🌀ự*ⓒ phập phồng, gò má ửng đỏ như đánh phấn má hồng.
Còn đẹp hơn cả khi đánh phấn má hồng.
Ánh mắt Đồ Minh vẫn dán vào cửa phòng khách, cô chưa kéo rèm cửa sổ, cửa kính phản chiếu hình bóng của hai người. Bóng cô trên kính trông như mang theo chút yêu khí, còn anh thì giống như một hòa thượng không thể buông bỏ hết mọi thứ. Hòa thượng đó dường như trong lòng vẫn luôn niệm: A Di Đà Phật, xin Phật độ cho con.
Họ cứ đứng như thế này thì sẽ bị người khác nhìn thấy.
Anh lùi lại một bước, đứng vào điểm mù của tòa nhà đối diện, đồng thời kéo cổ tay Lư Mễ dẫn cô đi cùng.
"Anh nhìn tôi đi! Nhìn cửa sổ làm gì!" Lư Mễ lại gắt gỏng với anh, cô cất công thay một chiếc váy ngủ đẹp thế này mà anh chỉ nhìn một chút, anh ngốc thật đấy à!
Yết hầu của Đồ Minh hơi chuyển động, cuối cùng cũng mở miệng: "Em nghe tôi nói..."
Lư Mễ không muốn nghe anh nói, cô túm cổ áo của anh ép anh cúi đầu, rồi đặt môi mình lên môi anh, hơi lạnh trên người Đồ Minh làm cô run cầm cập, Đồ Minh thở dài, ↪️ở*ℹ️ á*⭕ khoác ra rồi ôm cô. Anh đóng cửa lại, sợ bị người ta nhìn thấy.
Lồng п·🌀·ự·𝐜 anh nóng hừng hực, Lư Mễ bỗng cảm thấy không còn lạnh nữa. Cô cựa quậy trong lòng anh, muốn tìm một vị trí thích hợp để tiếp tục ⓗô.𝓃 anh, một tay Đồ Minh ấn đầu cô không để cô di chuyển, tay còn lại ôm chặt cô, nhẹ giọng nói với cô: "Lư Mễ, nghe anh nói."
Lư Mễ không muốn nghe, vẫn còn đang vùng vẫy, Đồ Minh không biết làm sao, đành cúi xuống 𝐡.ô.𝖓 đỉnh đầu cô: "Nghe anh nói đã, đừng quậy."
Nụ ♓_ô_𝓃 này đã làm dịu đi cơn giận của Lư Mễ được phân nửa, cô yên tĩnh lại, nhưng vẫn không tập trung. Trước đây chưa từng được Đồ Minh ôm như thế này, hôm nay được anh ôm trong lòng, khi hai người dính chặt vào nhau thì cô mới hoàn toàn hiểu rõ mình đang mong muốn điều gì. Chẳng phải chỉ là mong muốn thế này thôi sao! Cơ thể săn chắc và phong cách nho nhã đặc biệt của anh khác hẳn với mấy người bạn trai cũ của cô.
"Nói đi..." Cô nói, nhưng giọng lại hơi khàn.
"Anh không muốn chỉ tùy tiện ngủ với em là xong, anh biết chỉ cần em muốn thì sẽ không thiếu đàn ông."
"Nhưng anh muốn từ từ tiến tới với em, bắt đầu từ việc một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ, được không?"
"Em cũng sẽ có nhiều thời gian để suy nghĩ xem rốt cuộc là em chỉ muốn ngủ với anh thôi, hay là muốn bắt đầu một mối ⓠⓤ𝖆●𝐧 ♓●ệ tình cảm chân chính, hai điều này hoàn toàn khác nhau."
"Ừm..." Lư Mễ nghe thấy, cũng đã hiểu rồi, nhưng lúc này cô không có tâm trạng để suy nghĩ sâu xa. Lòng bàn tay cô kề sát lưng của Đồ Minh, vào nhà rồi mà anh vẫn còn mặc áo khoác, chắc hẳn là rất nóng nhỉ? Nhưng cô thấy rất ấm áp, như vậy cũng tốt: "Will, anh 𝒽.ô.n em được không?"
"Nếu ngay cả ♓.ô.𝐧 mà anh cũng không ♓*ô*ռ em, thì rõ là anh muốn g-1-ế-𝐭 em rồi."
"Em đã thay một chiếc váy ngủ tuyệt đẹp, lạnh đến mức nổi cả da gà thế này anh còn giảng đạo lý với em. Anh muốn em 🌜h.ế.† phải không?"
"Anh 𝖍ô_𝖓 em đi."
Lư Mễ áp má vào má anh, giọng rầu rĩ. Cô giỏi nhất là được voi đòi tiên, ý của Đồ Minh cô đã hiểu: Anh thích cô.
Anh thích cô, còn cô thì muốn làm chút gì đó với anh, cứ ăn nhịp với nhau như vậy thật tốt biết bao!
Cô ngửa đầu từ trong vòng tay anh, chuyển đến cằm anh, vẫn đang d●ụ ԁ●ỗ anh: "Anh ♓ô_п em đi."
Cô như một đứa trẻ đang xin kẹo, rất ngoan ngoãn, Đồ Minh cúi xuống chạm vào môi cô.
"Không đủ."
"Còn muốn nữa."
Lư Mễ nắm cổ áo của Đồ Minh, bày trò lưu manh tựa đầu vào lồng n𝐠ự*🌜 anh, vai cô ma sát với quần áo của anh tạo thành một vết đỏ. Cô chủ động ↪️●ở●❗ á●o khoác vướng víu của anh ra, vứt nó xuống đất, rồi lại chui vào lòng anh. Cô nhón chân lên, tỉ mỉ từng chút từng chút một ⓗ·ô·ռ lên cằm anh, sau cùng cũng đến bờ môi của anh, ánh mắt cô lấp lánh rung động lòng người, đợi Đồ Minh ⓗ*ô*n cô.
Đồ Minh bại trận đầu hàng. Anh ôm lấy vai cô, hô●п nhẹ lên má cô, nhẹ nhàng đến nỗi làm người ta muốn khóc. Rồi anh lại nghiêng đầu, môi chạm môi với cô, cũng vẫn nhẹ nhàng như thế. Môi anh rất đẹp, nó mỏng và mềm, mang theo hương vị sạch sẽ phủ lên môi cô, không hề vội vã mà kiên trì với sự ɱề.ɱ ɱ.ạ.i tự nhiên ấy.
Lư Mễ cảm giác tim mình như ngừng đập trong giây lát, cô còn cảm thấy sự nôn nóng trong lòng cũng đã biến mất, chỉ là một nụ 𝐡-ô-𝖓 đơn giản như thế này cũng đã tốt lắm rồi. Khi đầu lưỡi chạm vào nhau, chân Lư Mễ mềm nhũn, lại ngã vào lòng anh.
Ban đầu, họ 🍳_u_ấ_𝓃 qц_ý_ⓣ trong miệng cô, tràn đầy tình ý dịu dàng, sau đó chuyển sang miệng anh, ⅼℹ️*ế*𝖒 nhẹ môi anh, được anh đón nhận tất cả. Không biết họ đã 𝖍ô_𝓃 nhau bao lâu, tiếng 𝐡ô·п nhau ư●ớ●ⓣ á●t làm người ta đỏ mặt, nhưng bất ngờ là Lư Mễ không hề làm loạn. Đồ Minh thì lại càng không, dù cả hai có ♓.ô.𝓃 mãnh liệt đến mức nào thì tay anh cũng chỉ đặt trên vai cô, không đi xa hơn. Chỉ có điều sức lực ôm vai cô càng lúc càng mạnh, như muốn 𝖓*🌀𝒽*iề*𝖓 ná*✝️ cô.
Phần lớn da thịt trên lưng Lư Mễ trần trụi trong không khí, cô muốn Đồ Minh chạm vào đó, 𝖍_ô_п lên đó, nhưng cô không dám lộn xộn.
Cô biết nếu mình lộn xộn thì sẽ thất bại, bây giờ cô đang đóng vai một cô gái ngoan ngoãn, chỉ dẫn dắt զ*⛎𝐲*ế*ⓝ г*ũ anh, biết đâu một ngày nào đó anh sẽ thông suốt mà cuốn theo cô, ăn sạch cô.
Lư Mễ cảm thấy nhịp điệu mà Đồ Minh đưa ra cũng khá hay.
Khi kết thúc nụ ♓-ô-𝓃 này, Lư Mễ vẫn thấy hơi tiếc nuối, cô lại bắt đầu nghĩ đến những điều không đứng đắn: "Hay là vào phòng của em đi, mình 𝖑ê●ռ ɢ❗●ườ●ⓝ●ɢ nằm, chỉ ♓ô_𝓃 miếng thôi... anh thấy sao?" Lúc này đôi mắt của cô sáng rực như một kẻ trộm.
Câu nói của cô cũng tương đương với câu: Anh chỉ ♓●ôⓝ●, chỉ 𝒸·ọ ❌á·✝️ ở bên ngoài thôi, không vào sâu đâu. Rất nhiều tên đểu cáng khốn nạn đều nói như vậy. Trong lòng cô, bây giờ mình cũng chẳng khác gì một tên khốn nạn.
Đồ Minh nhìn ra cửa sổ đối diện một lần nữa, lo lắng Lư Mễ sẽ bị người ta nhìn thấy. Anh nhặt chiếc áo khoác của mình lên rồi khoác lên người cô, nhưng cô không muốn mặc: "Anh làm gì vậy, muốn làm em nóng c♓ế_𝖙 hả? Dáng em đẹp thế này mà anh cũng không thèm nhìn, anh sợ gì chứ..."
Đồ Minh phớt lờ mấy lời bậy bạ của cô, anh nói: "Lư Mễ, em sống một mình thì phải chú ý an toàn, đặc biệt là khi em ăn mặc mỏng manh hoặc là lúc ở nhà với người khác, hiểu không?"
Ra là thế, Lư Mễ đã hiểu vì sao mà Đồ Minh cứ liên tục nhìn cửa sổ rồi, thầy Đồ già giáo dục người ta đúng là rõ ràng đâu ra đấy.
Lư Mễ trả lại áo khoác cho anh: "Thế anh ở đây hay sao? Đã muộn lắm rồi, anh đi một mình không an toàn lắm đâu ha?"
"Anh phải đi." Đồ Minh mặc áo khoác vào, tới bây giờ mới chịu nhìn Lư Mễ trong chiếc váy ngủ s·e·𝖝y này: "Rất đẹp." Anh khen cô mà mặt lại đỏ.
Lư Mễ cười hì hì: "Đằng sau còn một bí mật siêu to khổng lồ nữa, để em cho anh nhìn!" Nói xong cô xoay người lại, phô bày tấm lưng trần xinh đẹp cho Đồ Minh nhìn. Da cô mịn màng sáng bóng, dưới ánh đèn là một màu trắng lành lạnh, hiện giờ tất cả đều hiện ra trước mắt Đồ Minh, làm anh lóa mắt.
"Đẹp không?" Lư Mễ hỏi anh.
"Ừm."
"Thế sau lưng đẹp hơn hay phía trước đẹp hơn?" Đầu cô hơi nghiêng về phía anh, một lọn tóc rơi xuống chạm vào vai cô, hơi ngứa, cô nhún vai rồi dụi mặt vào, như một con mèo đang đòi hỏi sự quan tâm.
"Em đang hỏi anh đấy, sau lưng đẹp hơn hay phía trước đẹp hơn? Anh thấy có rõ không? Để em cho anh nhìn lại!" Lư Mễ quay về phía anh, tiến sát lại, nghịch muốn 🌜𝐡ế●ⓣ.
Đồ Minh không nhịn được cười: "Em đứng yên đó đi, anh phải đi rồi."
"Ờ."
Đồ Minh nói đi là đi thật, Lư Mễ thay bộ đồ ngủ dày rồi chạy đến cửa sổ nhìn anh. Đồ đần này đi thật rồi kìa! Lư Mễ ngồi trên ghế sofa phòng khách lật xem cuốn truyện tranh mà Đồ Minh đưa cho cô. Thế này mà cũng đáng để anh phải đi một chuyến sao, hừ!
Mặc dù nói vậy, nhưng cô vẫn cười.
Đồ Minh không giống như một người đã ly ⓗôռ-. Cách anh nhìn cô giống như một cậu thiếu niên mới bắt đầu biết yêu, chuyện này quá mới mẻ.
[Đến nhà chưa? Nếu chưa đến thì quay lại đi. ] Lư Mễ trêu anh: [Ngày mai là cuối tuần, cùng nhau ngủ nướng có phải tốt hơn không!]
[Em 𝒽_ô_𝐧 anh, anh 𝐡_ô_п em, nếu mình không muốn dậy thì cứ nằm ♓●ô●𝖓 thêm một xíu nữa, thế có phải tốt hơn là một mình tỉnh giấc không?]
Đồ Minh về đến nhà thấy tin nhắn của Lư Mễ, anh cười vài tiếng. Miệng lưỡi chẳng kiêng kị điều gì của Lư Mễ quả là hàng hiếm, nhưng bạn nói xem cô ấy sẽ làm như vậy thật sao? Chưa chắc. Nếu không thì cô ấy cũng sẽ không vì bạn trai cũ say rượu 𝒽.ô.ռ cô gái khác mà kiên quyết chia tay.
[Về đến nhà rồi. ] Đồ Minh trả lời: [Chuyến đi này khá vất vả, ngủ sớm đi. ]
[Chỉ có thế thôi sao?] Kiểu gì vậy, nói thêm vài câu xem có 𝒸hế.† không!
[Kéo rèm lại cho kín. ]
"..."
Đồ Minh tắm xong rồi quay lại giường, anh không ngủ được, cảm thấy hôm nay như một giấc mơ kỳ lạ, như cuộc sống của mình đang lao nhanh về một hướng theo cách thức mà anh không thể tưởng tượng nổi. Hướng đi đó là tốt hay xấu anh không thể đoán trước, nó giống như một cuộc phiêu lưu mạo hiểm, vì anh đã chọn một người hoàn toàn khác biệt và không được nhiều người chấp nhận. Nhưng anh cảm thấy người đó rất tốt, chân thật, đầy nhiệt huyết, liều lĩnh và sống động.
Tuần trước Tracy đã gửi cho anh báo cáo đánh giá 360 độ của nhân viên vào năm ngoái, điểm của Lư Mễ rất thấp. Phản hồi từ đồng nghiệp về cô là: Khó giao tiếp, không có nhiều đóng góp cho công việc. Đồ Minh từng chứng kiến Lư Mễ nghiêm khắc khó giao tiếp, cô yêu cầu nhà cung cấp phải làm việc chính xác đến từng chi tiết, cũng sẽ không nhượng bộ đồng nghiệp vì vấn đề nguyên tắc. Trong công ty, ngoài Thượng Chi Đào và Đường Ngũ Nghĩa mới đến, cô không có bất kỳ người bạn nào khác.
Tracy hỏi anh đã nghĩ được cách giải quyết chưa?
Anh trả lời: "Nghĩ xong rồi, cứ duy trì thôi. Miễn không phạm lỗi là được."
Suy nghĩ của Đồ Minh cũng có chút thay đổi, là do Lư Mễ mang đến cho anh. Đó là môi trường làm việc thực sự rất tệ, có rất nhiều người đang cố gắng diễn xuất, mọi người đều rơi vào một trạng thái hỗn loạn đáng sợ, không tuân thủ quy tắc trong một môi trường cạnh tranh. Nhưng anh phải quay lại với bản chất của công việc, loại bỏ những cái được gọi là mối q_⛎@_𝐧 ♓_ệ cá nhân, công việc của cô đã hoàn thành chưa? Có xuất sắc không? Chỉ cần trả lời hai câu hỏi này là sẽ có đáp án rõ ràng.
Hôm sau thức dậy, anh quay về nhà ba mẹ một chuyến, mang theo quà mà anh mua cho hai người họ.
Khi ăn cơm, Dịch Vãn Thu nhìn anh vài lần, thấy trên gương mặt anh có một niềm vui không dễ nhận thấy, cứ như là đã xảy ra chuyện gì tốt đẹp lắm vậy.
"Chuyến đi lần này thế nào?" Dịch Vãn Thu hỏi anh.
"Tuyệt lắm ạ. Tuyết rơi ở Hokkaido rất đẹp, năm sau chúng ta cùng đi nhé." Đồ Minh đáp.
"Lần trước ba mẹ đi là hơn mười năm trước rồi, ừm, sau này cả nhà ba người chúng ta cùng đi lại lần nữa."
"Vâng."
Dịch Vãn Thu biết trong lòng Đồ Minh có thể chứa đựng rất nhiều chuyện, nếu anh không chủ động nói ra thì dù bạn có cố hỏi cũng sẽ không hỏi ra được bất cứ điều gì. Nhưng nếu anh vui, thì đương nhiên người làm ba mẹ cũng sẽ thấy vui.
Sau khi ăn cơm xong, Đồ Minh đi dạo với ba mẹ trong trường học, tình cờ gặp Phương Đế - người học trò từng đến nhà vào dịp sinh nhật của Đồ Yến Lương. Cô ấy đang đạp xe đạp, đeo một cặp kính gọng đen, thấy Đồ Yến Lương và Dịch Vãn Thu thì vội vàng xuống xe, kính cẩn lễ phép: "Em chào thầy cô ạ." Giống như học sinh thời xưa gặp giáo viên: "Chào anh Đồ Minh ạ."
"Luận văn viết xong rồi à? Em gửi đi đâu rồi?" Đồ Yến Lương hỏi.
"Vẫn đang trao đổi ạ. Thầy đang đi dạo sao? Vậy thầy đi đi ạ. Em sẽ đến nhà thăm thầy sau." Phương Đế nói xong, nhìn Đồ Minh đứng bên cạnh, gật đầu với anh rồi đi.
Đồ Minh ở nhà ba mẹ đến chiều tối, khi về nhà bèn hỏi Lư Mễ: "Ngày mai em có kế hoạch gì không?"
"Có chứ. Em đi leo núi. Còn anh?"
"Anh có một đề nghị, em nghe thử nhé?"
← Ch. 036 | Ch. 038 → |