Trên xe, kích thích
← Ch.019 | Ch.021 → |
Cảnh quan của Dương Sóc vào mùa này vẫn y như cũ, Thập Lý Họa Lang vẫn như vậy, không có gì thay đổi.
Hai người chọn khách sạn ở ngay bên bờ sông, đẩy cửa sổ ra là non nước Quế Lâm sương mù mờ ảo. Ngọn núi kia có hình dốc đứng kỳ lạ, nước sông Li xanh biếc trong vắt, đến chạng vạng tối hai người ai cũng thấy lười, muốn đặt cơm bên ngoài vừa ăn vừa ngắm sông Li.
"Trời ạ, không được, Will bảo chị ra ngoài trông coi sắp xếp tiệc chiêu đãi." Lư Mễ chợt nhớ tới nhiệm vụ tạm thời mà Đồ Minh giao cho cô: "Đi, chúng ta đi ăn một bữa ngon, thử món ăn." Lư Mễ nháy mắt với Thượng Chi Đào.
"Mình xem thực đơn là được rồi, chị còn phải nộp báo cáo chi tiêu nữa." Thượng Chi Đào nghĩ có lẽ Đồ Minh sẽ theo dõi nghiêm ngặt các khoản chi tiêu, hôm đó nghe Daisy và Serena nói chuyện, họ nói Đồ Minh xem báo cáo chi tiêu rất kỹ.
"Ổng bảo chị sắp xếp tiệc chiêu đãi mà, không thử đồ ăn thì làm sao biết có ngon hay không? Chị thanh toán rồi bắt ổng mời lại một bữa." Lư Mễ hừ một tiếng.
"Lúc nào cũng đối chọi gay gắt với người ta thì sao ngủ được với người ta đây? Em quan sát rồi, bình thường Will thận trọng lắm, cũng không chịu cho ai cơ hội." Thượng Chi Đào tổng kết về Đồ Minh: Làm việc rất công bằng, đối xử bình đẳng với mọi người. Lúc họp cũng sẽ thảo luận thậm chí là tranh luận với Luke, là một người không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
"Không cho cơ hội thì cũng phải tự tạo ra cơ hội để xông lên chứ. Chị không tin mình không xử được Ông Đồ già này." Lư Mễ nói xong rồi phì cười, cà lơ phất phơ, cũng không nhận ra được lời này là thật hay là giả.
"Khát khao vậy luôn hả?" Thượng Chi Đào nghiêm túc hỏi cô.
"Cmn, hàng hiếm đấy." Lư Mễ huýt sáo: "Để chị kiểm tra hàng, xong xuôi rồi sẽ viết một bài đánh giá tâm đắc."
"Chị chỉ biết nói hươu nói vượn thôi, ai cũng tưởng chị là đồ lưu manh đó."
Hai người hi hi ha ha ra khỏi khách sạn, rảo bước đi dạo quanh sông Li vào ban đêm, khoảnh khắc ấy cũng làm cho con người ta trở nên dịu dàng, hai người hiểu ý mà an tĩnh lại. Thượng Chi Đào đã chính thức được cử đến Tây Bắc, Lư Mễ không nỡ xa cô ấy, nhưng cô mãi mãi ủng hộ cô ấy, hy vọng cô ấy có thể ngày càng tốt hơn. Cô không thích kết bạn ở chốn công sở này, nhưng Thượng Chi Đào là người duy nhất khiến cô tự nguyện dốc hết ruột gan vì cô ấy. Người bạn chung là Tôn Vũ từng trêu họ: "Trong hai người mà có một người thay đổi xu hướng tính dục là bây giờ tôi ăn kẹo cưới của hai người được rồi đấy."
"Chị xin đi đến phòng triển lãm Tây Bắc để hỗ trợ, Will phê duyệt rồi, ổng còn khen chị nữa." Lúc Đồ Minh khen ngợi Lư Mễ trông rất buồn cười, cô nhái lại giọng điệu của anh: "Cô có thể chủ động xin đi đến nơi gian khổ như vậy, tôi rất cảm động. Tôi cũng hy vọng cô có thể rèn luyện để sau này phát triển tốt hơn." Nhái xong rồi thì hỏi Thượng Chi Đào: "Có giống giáo viên chính trị không?
"Y chang luôn!"
"Ổng cứ như vậy đấy, nói chuyện kỳ quái, cả người đơ như cây cơ, cứ như người thạch cao ấy." Lư Mễ nhận xét về Đồ Minh.
Đi xuyên qua dòng người, Lư Mễ tìm được một nhà hàng, khi ngồi đây có thể xem được toàn cảnh đêm ở sông Li, cũng có thể trực tiếp nhìn thấy cách đó không xa đang trình diễn nhạc kịch "Lưu Tam Tỷ", vị trí tốt vô cùng. Cùng là ngắm phong cảnh từ trên cao, nhưng cảnh đêm Trùng Khánh thì rất giống Hồng Kông. Còn cảnh đêm Quế Lâm thì nằm rải rác trong cảnh quan độc đáo ở nơi đây, tóm lại là một khi đã lên đèn rồi thì đều rực rỡ đẹp đẽ, phong cách mỗi nơi mỗi khác.
Màu xanh thẳm bao bọc lấy màn đêm, sương trắng tỏa ra từ mặt sông, khung cảnh thì thoải mái dễ chịu, lại còn có thêm tiết mục song ca nhạc dân gian. Hai người ngồi ở trên cao nhìn thấy rất rõ ràng.
"Có thể ngắm toàn cảnh với chị thế này, em vui lắm." Thượng Chi Đào kéo góc áo của Lư Mễ nói.
"Chứ sao, nếu mà ngắm với ai khác thì chị mày cũng không chịu đâu!" Lông mày Lư Mễ giương cao, biểu hiện ngang ngược nhưng lại vô cùng chân thành.
Lư Mễ nhớ tới lần đầu tiên mình tới Quế Lâm là đi theo Lư Tình. Năm ấy Lư Tình tốt nghiệp cấp ba, Lư Quốc Phú cho cô ấy hai mươi nghìn tệ để cô ấy tự đi du lịch, cô ấy dắt theo Lư Mễ, hai người rất ăn ý, ngày hôm sau đã đến Quế Lâm. Khi đó ở Quế Lâm không có nhiều khách du lịch như bây giờ, hai cô gái nhỏ mới mười bảy mười tám tuổi đi đến quán ăn bún, rồi lại ngồi xe dạo quanh Thập Lý Họa Lang, chạy liên tiếp ba ngày cũng không cảm thấy mệt. Bây giờ suy nghĩ lại mà cứ ngỡ như mới hôm qua.
Cô nhắn tin cho Lư Tình: [Dương Sóc vẫn còn đẹp lắm, nhưng mà đông quá, không bằng năm đó chúng ta tới. ]
Một lúc lâu sau Lư Tình mới nhắn lại cho cô: [Còn phải nói! Năm đó ra ngoài chơi toàn đi kiểu tùy hứng, bây giờ đi đâu thì cũng phải né thời gian cao điểm. ]
[Chị làm gì thế? Điện thoại không rời tay mà nhắn tin chậm như rùa ấy. ]
Lư Tình nhìn Diêu Lộ An ở đối diện, anh cũng đang nhìn cô, giống như đoán được cô đang muốn nói dối. Nhưng Diêu Lộ An vẫn chưa hiểu Lư Tình, người nhà họ Lư ai cũng thích nói thẳng. Cho dù là Lư Tình thì cô cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà nói dối người nhà của mình.
Lư Tình gửi tin nhắn âm thanh cho Lư Mễ: [Diêu Lộ An hẹn chị đi ăn cơm, hai bọn chị vừa mới nói ăn xong rồi sẽ đi đâu đó chơi. Chị đề nghị đến nhà chị ngồi một lát. ] Mặt cô hơi đỏ, trông có hơi hưng phấn, giống như một thiếu nữ chuẩn bị nổi loạn lần đầu tiên trong đời.
Đệt.
Lư Mễ đệt một tiếng, khó tin mà nhìn Thượng Chi Đào: "Bà Lư Tình của chị sau khi ly hôn thì đổi tính rồi!"
"Hả?"
"Chủ động mời Diêu Lộ An đến nhà bả!"
"Má ơi!" Thượng Chi Đào mở to mắt, hai người đều thấy phấn khích, muốn hóng chuyện Lư Tình đưa Diêu Lộ An về nhà.
Lư Mễ và Thượng Chi Đào có ý nghĩ giống nhau, nói với Lư Tình: [Mang về mang về! Đừng ăn cơm nữa! Cơm có gì ngon đâu mà ăn! Mau về nhà mau về nhà! Đừng khách sáo!" Một loạt dấu chấm than vô cùng sinh động, cấp bách hy vọng chị họ của mình có thể nắm bắt được một buổi tối đặc biệt như thế này.
Lư Tình hiểu tâm trạng của Lư Mễ, cô mỉm cười, đều là nam nữ trưởng thành, anh hẹn tôi ăn cơm, còn tôi thì hẹn anh đến nhà tôi ngồi chơi một lát, đây là ý gì? Từng sống những tháng ngày phù hợp quy củ vẫn chưa đủ sao? Lư Mễ nói rất đúng: Tôi vui, tôi tự nguyện, tôi nên như vậy.
Cô đặt điện thoại xuống nói rồi với Diêu Lộ An: "Tôi ăn sắp xong rồi, còn anh?"
Diêu Lộ An nhìn thục nữ giả vờ ngông cuồng buông thả, cảm thấy vô cùng có thích thú, hơi ỡm ờ: "Tôi cũng ăn sắp xong rồi, tôi đưa cô về nhé?"
"Đi thôi."
Hai người đi ra khỏi nhà hàng kiểu Tây, gió lạnh thổi qua làm Lư Tình rùng mình, Diêu Lộ An cởi áo khoác ra khoác lên người cô rồi rút tay về ngay. Tuân thủ theo quy tắc phong lưu nhưng không hạ lưu, không muốn lợi dụng con gái nhà người ta, anh cảm thấy như thế rất mất mặt. Cho dù "hoang dã" thì cũng phải có nguyên tắc, điểm này đúng là có phần giống Lư Mễ.
Lư Tình siết chặt áo khoác của anh, ở dưới ngọn đèn yếu ớt đi với anh tới bên xe. Hôm nay Diêu Lộ An không lái mô tô, Lư Tình cũng bớt sợ đi đôi chút. Ngồi trên ghế phụ của anh, trên xe được bật chế độ sưởi ấm, hóa giải hơi lạnh vừa rồi làm người ta thấy thoải mái hơn. Lưng Lư Tình hơi cong lại, ngồi trên ghế nhìn Diêu Lộ An. Ánh mắt cô sâu thẳm, mang theo lời mời không thuần thục.
Cô nghĩ: Tôi sống ba mươi năm rồi, lúc nào cũng sống dựa theo cái nhìn và lời đánh giá của người đời, là một cô gái ngoan ngoãn, học sinh ba tốt, là một người vợ hiền, nhưng cuối cùng thì sao? Hiện thực buồn nôn đến mức khiến mình không thở nổi. Tại sao phải như vậy? Tôi nên làm càn một chút, thỏa thích sống theo ý của mình.
Diêu Lộ An nhìn cô, khởi động xe. Mùi hoa hồng trên người Lư Tình làm khoang xe của anh có thêm chút dịu dàng và kiều diễm, cảm giác khá tốt.
Dọc đường đi, Lư Tình đấu tranh tư tưởng rất gay gắt. Từ trước đến nay cô chưa từng làm chuyện gì vượt quá quy tắc, càng chưa từng tùy hứng như Lư Mễ. Trước kia cô tưởng Lư Mễ trẻ tuổi sung sức, sau này thì cô lại thấy không đúng, tuổi trẻ như vậy cô chưa từng có được.
Khi Diêu Lộ An dừng xe, trong xe u ám yên tĩnh, hô hấp trở thành sự tồn tại mờ ám nhất. Thậm chí Lư Tình còn chưa phát hiện ra được, cô đang cố hết sức giữ vững hô hấp từng chút từng chút một, như một con cừu non nhát gan.
"Ở trên xe hay là đi lên nhà?" Lư Tình nói chậm rãi, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn.
"Trên xe đi, kích thích." Diêu Lộ An cởi đai an toàn, nghiêng người đến trước mặt cô, đặt tay lên đầu gối cô.
Anh đến gần cô, hôn lên môi cô, ánh mắt anh dừng lại trên đôi mắt của cô. Lông mi run rẩy, tiết lộ nội tâm của cô đang giãy giụa. Diêu Lộ An dừng lại, đầu ngón tay lướt qua cánh môi hơi lạnh của cô, bỗng dưng anh mỉm cười.
Anh cảm thấy rất buồn cười.
Diêu Lộ An lăn lộn khắp nơi trên thế giới, cũng đã từng trông thấy nam nữ tự do phóng túng, từng thấy có người tỏ ra dè dặt cẩn trọng, nhưng đại đa số mọi người đều muốn giả vờ làm một người tốt. Còn Lư Tình lại muốn giả vờ tùy tiện buông thả.
"Kịch liệt chút được không?" Mắt cô khép hờ, tay nắm lấy cổ áo anh: "Như những cái hôn của năm hai mươi tuổi đó, răng đập vào nhau cũng chẳng sao, quan trọng là phải thật kịch liệt."
Diêu Lộ An không nói gì, rồi bỗng dưng hôn cô, anh đưa lưỡi vào trong miệng cô, mang theo đầy sự tấn công mà cuốn lấy lưỡi cô, đầu lưỡi mềm mại và hàm răng sắc bén, nước bọt hòa lẫn vào nhau, nghe loáng thoáng có tiếng nước. Mùi hương trên người anh bao vây Lư Tình, cô ngả người ra sau, anh tiếp tục tấn công, cho đến khi hai người ai nấy đều thở hổn hển, vào giây cuối cùng, anh cắn vào môi cô: "Như thế này à?"
"Hoặc là như này." Lư Tình kéo tay anh đặt lên đầu gối mình, chậm rãi hướng lên trên.
Diêu Lộ An chợt cười ra tiếng: "Giỏi thật đấy." Anh ngồi lại vị trí ghế lái, đầu ngón tay vỗ về môi mình: "Muốn biến thành người buông thả đến thế à?"
"Trong xe không được sao? Vậy theo tôi lên nhà không?"
"Không." Diêu Lộ An ngửa đầu uống nước, phát ra tiếng ừng ực khiến Lư Tình nín thở.
"Anh mời tôi đi ăn chỉ là trò tiêu khiển thôi sao?" Tâm trạng Lư Tình bỗng dưng rất tệ, từ sau khi ly hôn thì tâm trạng của cô không được ổn định lắm. Nhiều khi cơn giận đến rất đột ngột, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không thể khống chế được: "Nếu anh thấy buồn chán thì tìm người khác mà chơi, tôi không rảnh chơi với anh đâu." Cô xuống xe, đóng cửa rất mạnh, nhanh chân chạy vào khu dân cư.
Diêu Lộ An nhìn bóng lưng cô, nhíu mày, lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Lư Tình đã đến dưới tầng, cô nghe điện thoại với giọng thở hồng hộc: "Nói đi."
"Em ở tòa nhà số mấy? Căn hộ mấy? Tầng mấy?"
"Ý anh là gì?"
"Tôi đi tìm em. Đã thế rồi mà tôi không làm chút gì đó thì có lỗi với em quá."
Mọi thứ dần yên tĩnh lại, Lư Tình không còn sự can đảm vừa rồi nữa, thay vào đó là hối hận.
"Sao vậy Lư Tình? Bây giờ ra vẻ đáng thương rồi à? Vừa rồi lúc em đóng cửa xe cũng mạnh lắm mà."
"Tôi đợi anh ở lối vào."
"Được."
Diêu Lộ An xuống xe che kín áo khoác ngoài, phong thái bước đi như tướng sĩ thời xưa, phía trước là chiến trường, tuyệt đối không thể tước vũ khí, Lư Tình nhìn điệu bộ đầy vẻ sát khí của anh, như thể đang mài gió đêm mùa thu thành lưỡi dao, thổi vào mặt làm người ta nóng rát đau đớn.
"Trong nhà có rượu không? Giúp vui." Diêu Lộ An đút hai tay vào túi, chuẩn bị hù chết Lư Tình.
"Trong nhà chỉ có trà xanh thôi."
"Ừm, cũng được."
"Vậy uống cà phê nhé?"
"Sao cũng được."
Diêu Lộ An và Lư Tình vào nhà, bên trong là phong cách nội thất sân vườn sạch sẽ thoải mái.
"Phong cách khá đấy."
"Trang trí hồi tôi còn độc thân ấy, sau khi kết hôn thì dọn ra ngoài mấy năm, dạo trước mới vừa dọn về." Lư Tình không giấu chuyện mình ly hôn.
"Cảm giác thế nào?"
"Sao cơ?"
"Cảm giác sau khi ly hôn." Diêu Lộ An nhàn nhã tựa trên ghế sofa, nhìn Lư Tình ngồi đối diện. Hai tay cô bưng một cốc nước, như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó. Anh vỗ vỗ chân mình: "Nào, ngồi trên đùi tôi nói."
Lư Tình ngồi đó, cốc nước trong tay vẫn còn bốc hơi nóng, cách một lớp sương mù mỏng manh nhìn Diêu Lộ An, bất chợt nổi lên cảm giác muốn dốc bầu tâm sự.
"Có lúc cảm thấy rất tuyệt vời, có lúc thì hoài nghi bản thân, có lúc cảm thấy may là ly hôn rồi, có lúc lại cảm thấy tiếc nuối. Tâm trạng thất thường, tính tình thay đổi lớn nhưng nói chung là có thể chịu đựng nổi."
"Cũng có lúc khó chịu, khi hội bạn nhắc đến anh ta hay là đi qua những nơi mà cả hai đã cùng đi, trong lòng tôi sẽ cảm thấy trống rỗng."
"Tôi sợ tối, ban đêm trong phòng tối đen như mực, lúc trở mình thì bên cạnh đã không còn ai nữa."
"Nhưng tôi đã vượt qua được. Như Lư Mễ đã nói, vì một tên ngu ngốc khốn kiếp như thế thì thật sự không đáng."
"Tôi biết tôi đã vượt qua nó."
Diêu Lộ An gật đầu, hớp một ngụm nước: "Em vừa tổng kết trạng thái sau khi ly hôn của em, nó không được đầy đủ cho lắm."
"?"
"Có lúc vô cùng thục nữ, có lúc thì giả vờ buông thả." Diêu Lộ An chỉ môi cô: "Trong lòng muốn phản nghịch, nhưng môi thì chưa chuẩn bị sẵn sàng." Lúc họ hôn nhau, anh cảm nhận được môi cô run lên, trông chẳng thoải mái tí nào. Diêu Lộ An cười: "Tôi có hứng thú với em, là cơ thể của tôi điều khiển tôi hẹn em ra ngoài, nhưng tôi không muốn thừa dịp người ta cháy nhà mà đi hôi của. Vô vị."
Anh đứng lên, đi tới trước mặt Lư Tình, vỗ đầu cô: "Tôi đi đây, hẹn gặp lại."
Lư Tình đi theo phía sau anh, đi tới cửa, Diêu Lộ An quay đầu nhìn cô: "Hôm nào cùng đi uống trà nhé? Hoặc là uống rượu gì đấy?"
"Cưỡi mô tô cũng được."
"Mô tô thì miễn đi, tiếng thét chói tai của em nghe sợ lắm. Chờ tôi từ nước ngoài trở về, tôi sẽ hẹn em."
"Hoặc là tôi với anh cùng đi?"
"Được, lần sau đi."
Hai người đều cười.
Lư Tình đưa Diêu Lộ An đến dưới tầng, nhìn bóng lưng anh biến mất. Đột nhiên cô ý thức được một chuyện, cho dù ly hôn, nhưng một phần bản chất bên trong cô vẫn là người có sức hút. Chỉ cần cô đồng ý, bất luận là cô ba mươi tuổi, năm mươi tuổi hay là bảy mươi tuổi thì cũng sẽ có đàn ông sẵn sàng đưa cô về nhà.
Mà chuyện này cũng chẳng quan trọng, quan trọng là từ nay về sau, có cần đàn ông đưa cô về nhà hay không đều do chính cô quyết định.
[Lư Mễ, hai người bọn chị không xảy ra chuyện gì cả. Diêu Lộ An rất lịch sự. ] Lư Tình biết chắc chắn Lư Mễ đang chờ nghe ngóng chuyện của mình, bèn nói với Lư Mễ.
[Ờ...] Đương nhiên Lư Mễ rất thất vọng. Sao mà khác hẳn với nội dung vở kịch sói xám lôi kéo con thỏ nhỏ mà cô đã nghĩ vậy nhỉ, như này chả lôi cuốn gì cả! Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng rất tốt.
[Hôm nay chị thấy thế nào?] Cô hỏi Lư Tình.
[Chị tốt mà. ] Lư Tình nói: [Đừng lo cho chị, chị không phải là người phụ nữ ly hôn vì chồng ngoại tình đang chờ giải cứu nữa. Chị sống lại rồi. ]
[Tốt lắm. ] Lư Mễ gửi đến một meme ôm ấp: [Ít ra thì hành động của Diêu Lộ An đã giải thích rõ một việc, đó là chuyện ly hôn đối với phụ nữ mà nói chẳng có cái rắm gì to tát cả! Sức quyến rũ của chúng ta vẫn còn rất lớn!]
[Đúng! Chia tay cũng thế! Nó sẽ không làm ảnh hưởng đến sự quyến rũ của em gái tôi. ]
Nỗi đau chia tay đã qua lâu rồi. Thế giới đảo lộn nhanh chóng trong mắt Lư Mễ, sẽ luôn có điều gì đó mới mẻ và thú vị đang chờ đợi cô. Cô nguyện dâng hiến hết thảy sự nhiệt tình cho tất cả những thứ này.
Dâng hiến cho những điều tốt đẹp nhất.
← Ch. 019 | Ch. 021 → |