Truyện:Mr Đà Điểu Của Tôi - Chương 108

Mr Đà Điểu Của Tôi
Trọn bộ 109 chương
Chương 108
Tôi là cậu
0.00
(0 votes)


Chương (1-109)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cố Minh Tịch như quay trở lại Tam Á.

Vào một buổi tối.

Ánh trăng nhô trên mặt biển, sao sáng phủ kín bầu trời đêm, bên bờ biển bao la các loài cây nhiệt đới, những làn gió phả tới đều mang nặng hơi thở của biển cả. Cố Minh Tịch đi chân trần trên bờ cát mịn màng. Bờ cát ban ngày nóng bỏng vì bị phơi nắng, đi chân trần hơi rát nhưng vào buổi đêm anh lại thấy dưới chân âm ấm, rất thoải mái.

Trên bờ biển không một bóng người nhưng anh không lấy làm lạ. Anh để trần, trên người chỉ có độc một chiếc quần lửng bãi biển. Khi nước biển chờm lên bắp chân Cố Minh Tịch, anh như cảm nhận được sự sảng khoái thấm vào tận ruột gan, anh thấy hơi nóng bức nên rất cần tới làn nước biển mát mẻ này hạ nhiệt cho mình.

Đang định xuống nước thì bất ngờ một giọng đàn ông vang lên sau lưng, chất giọng trong trẻo, hơi thấp và trầm, nghe rất quen.

"Cố Minh Tịch."

Cố Minh Tịch quay lại thì thấy một chàng trai trẻ chậm rãi đi về phía mình.

Dáng người tầm thước, tóc bị gió thổi hơi rối, các nét trên khuôn mặt rõ ràng, ánh mắt sâu thẳm như bóng đêm. Chiếc răng nang thoắt ẩn thoắt hiện mỗi khi nở nụ cười.

Cậu ta cũng để trần nửa người bên trên nhưng lại có một đôi tay rắn chắc khỏe khoắn, đi tới trước mặt Cố Minh Tịch, lấy thuốc lá và bật lửa từ túi quần, châm thuốc một cách thuần thục rồi nheo mắt rít một hơi.

Nhìn ngón tay đẹp đẽ thon thả của cậu ta, điếu thuốc đang cháy giữa các ngón tay cậu ta, Cố Minh Tịch giữ im lặng.

Hai người đàn ông giống hệt nhau lại đứng lặng im trên bờ biển nơi gió thổi rất mạnh. Hồi lâu sau chàng trai kia mới hỏi: "Cậu không muốn biết tôi là ai sao?"

Cố Minh Tịch lắc đầu.

Tay phải của người đàn ông chỉ vào vị trí trái tim mình: "Tôi chính là cậu."

"Tôi biết." Cố Minh Tịch đáp.

"Cậu đã gặp tôi bao giờ chưa?"

"Chắc là có." Cố Minh Tịch mỉm cười, "Ngày xưa khi không thể viết chữ đẹp, không thể ăn cơm tử tế bằng chân, tôi sẽ gặp cậu vào mỗi tối. Khi bị trẻ con giễu cợt, đi đứng chẳng may bị té ngã cũng sẽ trông thấy cậu. Khi bị nhiều ngôi trường từ chối hay bị người đời cười chê, tôi vẫn trông thấy cậu."

"Đúng vậy, tôi và cậu vẫn luôn trưởng thành bên cạnh nhau." Người đàn ông vẫn cười, bàn tay mân mê chiếc bật lửa với tư thế rất phóng khoáng: "Tôi luôn nhắc cậu không cần phải khắc khổ như vậy, cậu không như mọi người, đừng đưa ra những yêu cầu quá đỗi khắt khe như thế với bản thân."

Cố Minh Tịch nói: "Tuy nói vậy nhưng thực ra tôi không hề muốn nhìn thấy cậu. Có những năm tôi rất ít khi nghĩ về cậu."

Người đàn ông cười: "Nhưng lúc cậu tốt nghiệp cấp ba chúng ta lại gặp nhau, cậu quên rồi sao? Dưới tán cây ngô đồng trong công viên đó, trời mưa như trút nước, lúc cậu khóc, tôi biết là cậu lại nhớ đến mình."

Cậu ta nói không sai, ánh mắt Cố Minh Tịch ảm đạm.

Người đàn ông kia nói tiếp: "Những năm sau đó chẳng phải chúng ta lại thường xuyên gặp gỡ sao? Ở tỉnh Z, thành phố S, ở Tam Á... Thậm chí là năm đó ở Thượng Hải."

"Phải." Giọng Cố Minh Tịch nhỏ đi rất nhiều nhưng chỉ một lát sau anh đã cất giọng quả quyết: "Nhưng đã là quá khứ rồi, những chuyện đó đều đã qua, bây giờ tôi rất ổn."

"Ý cậu là từ giờ trở đi chúng ta không cần phải gặp nhau nữa, đúng không?" Nét cười hiện lên trong mắt người đàn ông: "Cố Minh Tịch, cậu đừng nghĩ mình là người mạnh mẽ. Con người ai chẳng có lúc yếu đuối, ai chẳng khao khát một vài thứ mà mãi mãi không bao giờ có được. Trong lòng cậu, tôi mới là hình tượng hoàn hảo nhất của cậu, là lý tưởng cả đời này của cậu. Mặc dù cậu chưa bao giờ kể cho ai biết điều này nhưng tôi là cậu nên cậu không thể lừa dối tôi được đâu. Tôi biết cậu thường nghĩ, giá mà cậu như tôi thì tốt biết mấy."

Người đàn ông thực sự rất điển trai với bả vai rộng, vòm ngực nở nang, trên phần bụng thon thả là những múi cơ rõ ràng. Lúc nói chuyện, cậu ta tùy ý khoanh tay lại, tỏa ra thứ khí chất thong thả khoan thai, ánh mắt sắc sảo.

Cố Minh Tịch mỉm cười nói: "Tôi không phủ nhận mình từng có suy nghĩ đó, nhưng cậu cũng không thể chối bỏ rằng mấy năm trở lại đây, tôi không còn nghĩ như vậy nữa."

Người đàn ông suy nghĩ: "Đúng vậy. Nhưng... Cố Minh Tịch, cậu thực sự không muốn gặp lại tôi nữa sao?"

"Cậu nói sai một vài điểm, xưa nay cậu chưa bao giờ là lý tưởng cả đời của tôi." Cố Minh Tịch bình thản nói: "Cậu chỉ là suy nghĩ viển vông của tôi những lúc tôi bất lực. Bây giờ tôi đã biết được ý tưởng của mình là gì. Vậy nên tôi không muốn gặp lại cậu nữa."

"Cậu gọi tôi ra đây là muốn nói lời tạm biệt tôi sao?" Người đàn ông hỏi.

Ánh mắt Cố Minh Tịch trầm lặng như mặt biển dưới chân anh: "Đúng, tôi muốn tạm biệt cậu. Cảm ơn cậu đã bầu bạn bên tôi trong suốt 22 năm qua nhưng từ giờ trở đi, tôi không cần đến cậu nữa."

Anh hít một hơi thật sâu, nhắc lại lần nữa thật rõ ràng: "Thật đó, tôi không cần đến cậu nữa."

Vừa dứt lời thì người đàn ông kia cũng hút xong điếu thuốc. Theo đốm lửa tàn lụi, toàn thân anh ta dần trở nên trong suốt, gương mặt lộ rõ vẻ thoải mái. Sóng biển lại vỗ ì oạp lên bờ cát, nước biển chờm vào chân anh, những bọt khí như bị phá vỡ nhưng chỉ trong một chớp mắt đã không còn thấy người đàn ông kia đâu nữa.

Bờ biển chỉ còn lại một mình Cố Minh Tịch, anh cúi xuống nhìn hai vai mình, ngoài vết sẹo mờ trên nách, nơi đó không còn bất cứ thứ gì khác.

Anh đứng một mình ở đó thật lâu rồi lại bước về phía biển. Khi đi tới chỗ nước sâu đến thắt lưng, anh đạp chân một cái khiến toàn thân chìm trong nước. Cố Minh Tịch nín thở một hồi, lật người trong nước, bắt đầu bơi chậm rãi bằng tư thế bơi ngửa.

Thủy triều lên giúp đỡ anh rất nhiều, từng cơn sóng cứ thế vỗ vào. Anh đá chân theo quy luật, để cơ thể nhẹ trôi trên làn nước, chầm chậm mở to mắt xem sao trên trời. Trước mặt dải ngân hà bao la mênh mông, con người trở nên hết sức bé nhỏ. Cố Minh Tịch nhìn dải ngân hà rõ mồn một đó chẳng khác nào một sợi bạc, kết nối cả bầu trời đêm. Theo trí nhớ của mình, anh chỉ ra từng ngôi sao một.

Anh sinh ra trong ngày thất tịch nên từ nhỏ đã có tình cảm đặc biệt với dải ngân hà.

Lúc nhỏ Lý Hàm dạy Cố Minh Tịch nhận biết các chòm sao, ở hai bên rìa của dải ngân hà có một ngôi sao tên Chức Nữ và một ngôi sao tên Ngưu Lang. Bên cạnh sao Ngưu Lang có hai sao nhỏ, chính là hai con của Ngưu Lang và Chức Nữ, Ngưu Lang đặt tên cho con mình là Biển Đam Thiêu, mỗi năm chỉ được lên cầu Hỷ Thước gặp Chức Nữ một lần nên hai chòm sao này còn được gọi là Biển Đam Tinh(1).

(1) Là tên tiếng Trung của sao Aquila Alpha và Beta, mình không tìm thấy tên Hán Việt là gì nên để như trong nguyên tác. Biển Đam trong tiếng Trung nghĩ là đòn gánh.

Học xong Cố Minh Tịch liền chạy đến chỗ bố khoe công. Nghe xong con trai nói, Cố Quốc Tường chữa lại là sao Ngưu Lang có tên khoa học là Altair, còn hai ngôi sao đòn gánh kia lần lượt tên là Aquila Alpha và Alquila Beta. (2)

(2) Theo nguyên tác của tác giả, sao Ngưu Lang tên là Hà Cổ Nhị, hai ngôi sao nhỏ tên là Hà Cổ Nhất và Hà Cổ Tam. Có thể do cách gọi của người Trung Quốc phiên âm từ tiếng Anh là như vậy.

"Sự tích Ngưu Lang Chức Nữ chỉ là truyền thuyết thôi." Cố Quốc Tường xoa đầu Cố Minh Tịch: "Minh Tịch, là con trai, con phải biết phân định rõ ràng giữa giả tưởng và thực tế."

Cố Minh Tịch mới năm tuổi đầu, làm sao mà biết phân định rõ ràng giữa giả tưởng và thực tế cho nổi. Mãi đến khi cậu bé không còn tay mới cảm nhận được sâu sắc thực tế tàn khốc đến mức nào.

Nước biển ấm áp bao quanh cơ thể Cố Minh Tịch, làm anh có cảm giác như trở lại trong lòng mẹ.

Trong lòng vừa nghĩ đến mẹ, bên tai đã nghe thấy tiếng nói của bà.

Bà gọi anh: "Minh Tịch ơi, Minh Tịch ơi..."

Cố Minh Tịch nhắm mắt lại, cười đáp: "Mẹ."

"Minh Tịch, bây giờ con sống tốt không?" Lý Hàm hỏi, "Mẹ nhớ con trai rất nhiều!"

"Con sống rất tốt, mẹ cứ yên tâm ạ." Anh nói, "Con và Bàng Bàng ở bên nhau rồi, bọn con kết hôn rồi, mẹ có nhìn thấy không ạ?"

"Mẹ nhìn thấy." Lý Hàm mỉm cười, "Con trai mẹ rất bảnh, Sảnh Sảnh còn xinh xắn hơn."

Bà ngừng lại một chốc, giọng càng dịu dàng hơn, "Minh Tịch, con đã kết hôn, đã thành người nhà của Sảnh Sảnh. Con phải nhớ cho kỹ lời mẹ dặn, phải đối xử với con bé thật tử tế. Nó là người tốt, mẹ tin hai đứa ở bên nhau nhất định sẽ hạnh phúc!"

Cố Minh Tịch muốn mở to mắt nhìn mẹ nhưng lại sợ mở mắt ra rồi những thứ xung quanh sẽ hoàn toàn tan biến. Anh chỉ biết gắng gượng gật đầu, vẫn nhắm nghiền mắt: "Mẹ, con sẽ không phụ lòng cô ấy."

"Con mẹ lớn rồi." Lý Hàm cười khẽ, "Minh Tịch, mẹ phải đi đây."

Anh không nỡ: "Mẹ ở lại với con thêm lúc nữa đi mà?"

Lý Hàm thở dài: "Ngốc quá."

Chỉ một giây sau Cố Minh Tịch đã cảm thấy mình nằm gọn trong lồng ngực ấm áp, một đôi tay vòng quanh người anh, dịu dàng vỗ nhẹ lưng anh. Anh cố hết sức áp mình ngày càng sát vào người mẹ như một đứa trẻ tham lam cố gắng giành lấy nhiệt độ cơ thể của mẹ.

"Cố Minh Tịch, Cố Minh Tịch."

Bên tai vang lên giọng quen thuộc của một cô gái.

Ban đầu là tiếng gọi đầy hơi sữa của một đứa bé, sau đó là tiếng kêu non nớt của một cô gái, dần trở thành giọng trong trẻo của một nàng thiếu nữ, cuối cùng giọng cô mềm mại dịu dàng như đường mật tan chảy bên tai anh.

"Cố Minh Tịch, Cố Minh Tịch, Cố Minh Tịch."

Anh thoáng hoảng hốt rồi ngay sau đó lại cảm thấy an tâm vô cùng. Nằm gọn trong lòng cô, anh lẩm bẩm: "Họ đi cả rồi."

"Ai đi?"

"Mẹ anh, và cả người đó nữa..."

"Ừm, đi hết rồi." Bàng Sảnh đáp lời, hôn lên trán anh: "Anh say rồi, ngủ sớm đi."

Cố Minh Tịch như ngủ trên đệm cỏ, đêm mùa hè bốn xung quanh trống trải, gió nhè nhẹ thổi làm lá cỏ xào xạc, đủ loại côn trùng không biết tên reo vang trong đó. Trong hơi thở của anh có mùi hương quen thuộc, như mang theo công dụng an thần cực mạnh, anh vui vẻ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

*****

Lúc Cố Minh Tịch thức dậy mặt trời đã lên cao. Ánh nắng xuyên qua khe hở của bức rèm hắt vào phòng, anh mơ màng mở to đôi mắt, trở mình một cái, tì bả vai vào tường từ từ ngồi dậy.

Bàng Sảnh rúc vào người anh vẫn ngủ say như chết. Cố Minh Tịch xuống giường mới nhận ra ký ức của mình như bị đình trệ. Vào lễ cưới ngày hôm qua anh đã uống quá chén, trong trí nhớ chỉ còn đám thanh niên xấu xa hùa vào trêu chọc cô dâu chú rể, cứ bắt anh uống bao nhiêu rượu. Lúc anh mất ý thức hình như vẫn còn mặc vest và đeo cà vạt nhưng bây giờ anh đã được đổi sang một bộ đồ ngủ rộng rãi, cơ thể như cũng được tắm rửa sạch sẽ.

Cố Minh Tịch đi về phía cửa sổ, dùng bả vai và má kéo rèm ra để ánh nắng chói chang lùa ngay vào phòng, thậm chí ánh sáng ấm áp còn bao phủ cả chiếc giường lớn. Bàng Sảnh trở mình rồi cũng thức giấc, thấy Cố Minh Tịch đang đứng bên cửa sổ, cô bước xuống đi chân trần ôm lấy anh từ phía sau.

"Chào buổi sáng chồng em!" Cô áp má lên lưng anh, lời nói rất đỗi dịu dàng.

"Chào buổi sáng." Cố Minh Tịch vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vợ, hôm nay trời đẹp ghê!"

Anh để mặc cô ôm một lát rồi tự nhiên thấy sau gáy ngứa ngứa. Cố Minh Tịch quay người lại, nhìn thấy Bàng Sảnh cầm trên tay một chiếc lông chim.

Lông chim không phải loại nhỏ, ở giữa có một đường gân cứng cáp. Bàng Sảnh cười khúc khích giữ chặt trong tay thổi nhẹ để phần lông bay bay, trông rất đẹp.

Cố Minh Tịch hỏi: "Gì vậy?"

Bàng Sảnh chải phần lông lên má anh, nói: "Không biết nữa, Tiêu Úc Tĩnh kẹp trong phong bì đó."

Cố Minh Tịch quan sát thật kỹ chiếc lông chim này, lòng anh đã hiểu ra mọi chuyện.

Anh nhớ lại một bức email được Tiêu Úc Tĩnh gửi tới trước ngày diễn ra hôn lễ, trong đó có kể lại một câu chuyện của cô ấy. Kể chuyện xong, Tiêu Úc Tĩnh nói: "Mr Đà Điểu, chúc cậu tân hôn vui vẻ.

Anh bỗng mỉm cười, Bàng Sảnh lấy làm thắc mắc: "Sao anh lại cười?"

"Không có gì." Anh cúi xuống ngậm lấy cánh môi cô, Bàng Sảnh đẩy anh ra: "Còn chưa đánh răng mà."

"Anh muốn làm nốt bài tập còn thiếu hôm qua." Anh cắn tai cô, nói: "Đêm động phòng cả đời chỉ có một lần, anh lại uống say khướt, thực sự xin lỗi em!"

"..." Bàng Sảnh nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng, "Anh không còn nhớ gì sao?"

Cố Minh Tịch tỏ vẻ vô tội: "Có gì anh cần nhớ à?"

Bàng Sảnh lặng lẽ cởi áo ngủ cho anh xem những dấu hôn đo đỏ trên vai cô, thẹn thùng nói: "Thực ra... Bài tập đã làm từ hôm qua rồi."

Cố Minh Tịch thoáng ngẩn ra, ngọn lửa trong mắt lại thiêu đốt. Anh đặt lên vai cô một nụ hôn, dùng lưỡi liếm nhẹ dấu vết hồng hồng trên đó, hạ giọng nói: "Thầy dặn bài tập làm xong phải kiểm tra lại lần nữa."

"..."

Sau dịp nghỉ lễ ngày Quốc khánh, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch quay lại Thượng Hải. Chương trình nghiên cứu sinh của Bàng Sảnh rất nặng, các tiết học dày kín lịch. May mà Trâu Lập Văn đã cảnh cáo từ trước nên cô vẫn có thể miễn cưỡng đối phó với cuộc sống học hành bận bịu đó.

Cố Minh Tịch cũng không được thảnh thơi, ngoài bài vở, anh còn phải lo cho các bức tranh trong tác phẩm của mình. Đây là nguồn kinh tế suốt mấy năm nay của anh và Bàng Sảnh. Anh vẽ rất tỉ mỉ, xưa nay Khương Kỳ vẫn tiếp tục hợp tác nên mấy ngày nghỉ hoàn toàn không có thời gian ra đường.

Biết anh bận vẽ nên Bàng Sảnh cũng không có gì dị nghị. Cả một buổi chiều cuối tuần gần như Cố Minh Tịch chỉ cắm đầu trong phòng vẽ tranh. Bàng Sảnh thấy chán, liền hẹn Ngô Phi Nhạn và Dương Lộ đi chơi.

Đề tài nói chuyện của phụ nữ có hạn. Trong lúc ba cô gái ngồi uống cà phê trong quán, Ngô Phi Nhạn hỏi Bàng Sảnh bao giờ định có em bé.

Bàng Sảnh buồn rầu nói: "Sếp tớ còn bảo tranh thủ thời gian học nghiên cứu sinh sinh em bé luôn, như vậy mà được à?"

"Được chứ!" Dương Lộ nói: "Các cậu còn nhớ hồi tụi mình học năm thứ ba, có một chị có bầu trong lúc học nghiên cứu sinh đó, học đến khi thai được chín tháng mới ở nhà tĩnh dưỡng chuẩn bị sinh. Sinh con xong ở nhà nghỉ ngơi nửa năm, sau đó nghe nói chị ấy xin hoãn tốt nghiệp một năm. Đến khi tốt nghiệp thì con đã biết đi biết nói rồi, chị ấy tìm việc được luôn."

"Hình như đúng là có chuyện như vậy nhưng tớ vẫn muốn hưởng thụ thế giới hai người thêm nữa." Bàng Sảnh dẩu môi, "Bọn tớ vừa mới cưới thôi mà."

Dương Lộ cười nói: "Chẳng phải trước đó hai vợ chồng cậu đã sống chung cả năm rồi sao? Vẫn chưa hưởng thụ đủ thế giới hai người à?"

"Cho tớ xin, đâu có được một năm, sáu tháng đầu bận thi, sáu tháng sau bận kết hôn, còn chưa có thời gian đi tuần trăng mật kìa!"

Nhắc đến tuần trăng mật, đề tài được chuyển ngay tức thì, Ngô Phi Nhạn hỏi: "Định đi tuần trăng mật ở đâu thế?"

Bàng Sảnh hào hứng đếm trên đầu ngón tay: "Này, các cậu bảo trong bốn nơi là Hy Lạp, Maldives, Fiji và Australia nơi nào đẹp nhất?"

"Tớ thích Maldives." Dương Lộ nói: "Sau này chắc chắn tớ phải đi hưởng tuần trăng mật ở Madives."

"Tớ đi rồi, tớ đi đảo Vaadhoo, cũng khá đẹp nhưng tớ nghe nói đảo Fiji cũng hay, nơi thánh địa của bộ môn lặn." Ngô Phi Nhạn hỏi Bàng Sảnh: "Cậu muốn đi Hy Lạp à?"

"Ừ, muốn đi Hy Lạp nhất. Lần trước công ty tớ tổ chức đi du lịch châu Âu nhưng chỉ tới Anh, Ý, Pháp chứ không đi Hy Lạp." Bàng Sảnh tỏ vẻ tiếc nuối, "Cố Minh Tịch nói bọn tớ sẽ ra nước ngoài hưởng trăng mật vào tết nguyên đán và cho tớ chọn địa điểm trong thời gian mấy tháng này, haiz, chỉ nghĩ thôi đã thèm lắm rồi."

Dương Lộ bĩu môi: "Đáng ghét, cậu nói làm người ta cũng muốn lấy chồng."

Ngô Phi Nhạn hỏi: "Đúng rồi đúng rồi, bây giờ cậu với bạn trai thế nào?"

Cuối cùng đề tài lại chuyển sang đàn ông.

Cố Minh Tịch giao bản thảo của cuốn sách mới vào trung tuần tháng một năm sau. Sau khi kết thúc một công việc vất vả, anh phải ở nhà ngủ bù gần hai ngày mới tỉnh táo được. Sau đó vào thời điểm Bàng Sảnh kết thúc học kỳ đầu tiên của mình, hai người đã quyết định được địa điểm của tuần trăng mật - đảo Fiji.

Bàng Sảnh là người thuộc trường phái hành động, cô nhanh chóng đặt được vé máy bay, một bao la quần áo giày dép mới cho cả mình và Cố Minh Tịch, thậm chí trong số đó còn có mấy bộ đồ đôi xinh xắn và mũ rơm rất đẹp. Cô mua cả một chiếc camera có tính chống nước và một bộ đồ lặn biển thật xịn. Sau đó Bàng Sảnh đặt vé máy cho cho bố mẹ tới Tam Á, để hai ông bà tới đó hưởng thụ một mùa đông ấm áp.

Ngày nào Bàng Sảnh cũng vui vẻ chìm đắm trong các diễn đàn chia sẻ kinh nghiệm du lịch xem mọi người chia sẻ kinh nghiệm đi chơi, ăn uống ở đảo Fiji thế nào cho trọn vẹn.

Cố Minh Tịch nghe thấy cô gọi điện cho mấy cô bạn thân, vui vẻ nói: "Ừ, tết am tranh thủ đi tuần trăng mật, ở đảo Fiji. Lúc về sẽ mua quà cho các cậu."

Mọi việc đã đâu vào đó, chỉ chờ ngày đi mà thôi.

Tết âm lịch năm 2013 là tết âm lịch đầu tiên sau đám cưới của Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch. Từ đêm ba mươi tết đến tận mùng ba, cả gia đình tham gia tiệc tùng ở khắp nơi. Đến mùng bốn, Bàng Sảnh tiễn cha mẹ lên máy bay đi tới quần đảo ấm áp kia nghỉ ngơi nửa tháng.

Cô và Cố Minh Tịch sẽ xuất phát vào mùng sáu. Sáng mùng năm, trong lúc Bàng Sảnh ở nhà thu dọn hành lý, tự nhiên cô thấy bụng hơi khó chịu liền vào nhà vệ sinh. Lúc đi ra mặt mày khác lạ.

"Sao thế?" Thấy sắc mặt cô hơi bất thường, Cố Minh Tịch vội hỏi: "Không khỏe ở đâu à?"

"Không phải..." Bàng Sảnh há miệng nói, "Anh có biết kỳ kinh tháng trước của em rơi vào ngày hôm nào không?"

Cố Minh Tịch ngẫm nghĩ rồi nói: "Ngày 7 tháng 1."

Bàng Sảnh trợn mắt, "Sao anh nhớ rõ vậy?"

"Anh nộp bản thảo đúng hôm em vừa hết nên..." Anh dịu dàng cười, "Sao vậy? Đến kỳ à? Vậy thì mấy ngày đầu sẽ không lặn được rồi, nhưng mấy hôm sau vẫn có thể xuống chơi bình thường."

Bàng Sảnh chớp mắt: "Cố Minh Tịch, hôm nay ngày bao nhiêu nhỉ?"

Anh đáp: "Hôm nay là Valentine, ngày 14. Chẳng phải hôm qua em còn nói tối nay anh phải nấu cho em một bữa thật hoành tráng là gì?"

"Ngày 14?" Bàng Sảnh ôm má gào lên: "Chẳng phải hôm nay là ngày 5 sao? Tại sao lại là ngày 14 được?"

"Hôm nay là mùng 5 âm, 14 dương." Cố Minh Tịch biết cô cứ được nghỉ tết là đầu óc lại mụ mẫm, "Bàng Bàng, em sao thế?"

"Em... Em... Em..." Mặt cô trắng bệch, lắp bắp nói: "Cố Minh Tịch, có lẽ... Nhưng chỉ là có khả năng thôi, em không chắc chắn 100%... Em... Em đoán là em có bầu rồi."

Cố Minh Tịch: ⊙ o ⊙

Sở dĩ Bàng Sảnh nói mình có bầu là vì trên đũng quần lót của cô có một vết máu nhỏ, phụ nữ hiểu rất rõ cơ thể mình. Kỳ kinh nguyệt bình thường rất đều đặn của cô tính đến nay đã chậm bảy ngày vẫn chưa thấy tới nên cô có cảm giác là mình đã trúng thưởng.

Lúc cùng Bàng Sảnh tới bệnh viện, mặt Cố Minh Tịch vẫn cứng ngắc, Bàng Sảnh lo chuyến du lịch ngày mai có khả năng tan thành mây khói, thực ra vé máy bay trả được nhưng khách sạn thì không, mất rất nhiều tiền, tính theo tiền đô la mỹ đó!

Đang trong thời gian nghỉ tết nên bệnh viện không mấy đông đúc, khoa sản vẫn có bác sĩ trực ban, Bàng Sảnh đăng ký thử máu, một tiếng sau bác sĩ thông báo cô đã có bầu nhưng vị trí thai nhi hơi thấp nên trong thời gian này phải chú ý nghỉ ngơi.

Câu hỏi đầu tiên của Bàng Sảnh là: "Bác sĩ ơi, ngày mai tôi phải đi hưởng tuần trăng mật, còn phải chuyển máy bay, tính ra cũng phải mất khoảng hơn 13 tiếng, tôi có đi được không ạ?"

Bác sĩ nhướng mày với cô: "Chị thấy sao?"

"..." Bàng Sảnh quay ngoắt đầu lại lườm nguýt người đàn ông đang trong trạng thái ngơ ngác bên cạnh: "Tại anh hết! Cố Minh Tịch, em hận anh, em hận anh, em hận anh!"

Về nhà nhìn đám hành lý đã sắp xếp ổn thỏa ở phòng khách và va ly du lịch to bằng nửa người trong phòng ngủ, Bàng Sảnh bật khóc.

Cô vừa khóc vừa gọi điện trả vé máy bay, rồi tiếp tục vừa khóc vừa lên mạng thương lượng với bên môi giới xem có thể trả phòng khách sạn được không. Sau khi biết cùng lắm chỉ có thể nhận lại một nửa số tiền, cô càng khóc dữ hơn.

Cuối cùng cô khóc lóc gọi điện cho bố mẹ. Vừa nghe thấy tiếng khóc thút thít của Bàng Sảnh, Kim Ái Hoa đã giật nảy mình, liến thoắng hỏi: "Sảnh Sảnh, có chuyện gì vậy? Minh Tịch bắt nạt con sao? Hai đứa cãi nhau à? Chẳng phải ngày mai hai đứa đi tuần trăng mật sao, đừng khóc đừng khóc nữa, mau nói cho mẹ biết ai bắt nạt con gái?"

Bàng Sảnh liền khóc nức khóc nở: "Mẹ ơi! Con có thai rồi... Hu hu hu..."

Kim Ái Hoa: "..."

Cố Minh Tịch vẫn luôn kề cận bên Bàng Sảnh, hễ cô đi đâu là anh theo đấy, cô ngồi thì anh đứng bên cạnh. Cuối cùng Bàng Sảnh gào lên: "Anh đi theo em làm gì? Đồ đáng ghét! Em ghét anh!"

Cô lau nước mắt. Dù sao trong nhà cũng không có người nào khác, vừa hay có thể lớn tiếng tố cáo tội trạng của anh: "Tại anh hết! Chính vào lần đó! Mới tắm được một nửa đã đòi hỏi rồi! Anh vội vàng đến thế kia à? Anh vội bắt tàu hỏa hay sao? Chỉ một lát thôi cũng không kiềm chế được? Bây giờ hay rồi! Em còn chưa được đi tuần trăng mật! Đảo Fiji của em... Huhuhu..."

Cố Minh Tịch ướm giọng an ủi cô: "Bàng Bàng, đều tại anh không tốt, em đừng khóc nữa kẻo ảnh hưởng sức khỏe!"

Bàng Sảnh la lên: "Anh thì biết gì! Bây giờ em là thai phụ rồi! Anh không biết phụ nữ có thai là đối tượng dễ mất kiểm soát nhất à?!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-109)