← Ch.02 | Ch.04 → |
Lần thứ ba trèo tường ra ngoài, ta nhảy xuống thì đụng ngay thiếu Tướng quân.
Con ngựa suýt nữa giẫm lên mặt ta.
Hắn tưởng ta là thích khách, liền phi thân xuống ngựa, suýt nữa đ. â. m một kiếm vào mặt ta.
Ta hoảng hốt ôm chặt lấy chân hắn, kêu: "Tha mạng!"
Khi nhận ra ta, hắn hỏi ta làm gì ở đây.
Ta lắp bắp, trong cơn hoảng hốt liền nghĩ ra: "Nô tỳ ra ngoài mua giày."
Nói xong, ta nhấc vạt váy, để lộ bàn chân trần không mang giày.
Dưới ánh trăng mờ, bàn chân ta trắng bệch, lại to một cách khó coi, thật sự rất xấu.
Thiếu Tướng quân ngẩn ra một lúc, sau đó dời ánh mắt sang chỗ khác, hắn hừ một tiếng rồi rời đi.
Nhưng không lâu sau, tiếng vó ngựa lại vang lên, hắn quay lại, ném cho ta một đồng bạc lẻ, bảo: "Mua đôi nào dày dày một chút."
Ta vì trì hoãn mà khi đến quán trà thuê sách thì đã không còn ai.
Bên cạnh rộn ràng tiếng người, ta nghe được vài lời xì xào. Có người nói có kẻ giả danh thuê sách để lén gặp gỡ tiểu thư nhà quyền quý. Tai mắt của Ngự Sử gia đã theo dõi ba ngày, suýt nữa thì bắt được người.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta lo lắng bất an, vội vàng chạy về, mới hay mọi chuyện đã chẳng ổn chút nào.
Chủ quân mặt lạnh như sắt, thiếu Tướng quân đang quỳ dưới đất, đại nương tử thì nước mắt lưng tròng chẳng dám khuyên can.
Hóa ra, dạo này chủ quân liên tục bị đàn hặc về việc gia phong không nghiêm. Người ta nói thiếu Tướng quân thường xuyên lui tới những nơi phong nguyệt như các gánh hát và kỹ viện ở phố Nghênh Xuân.
Thiếu Tướng quân nhận một cái tát, nhưng vẫn cứng cỏi không khai tiểu thư ra.
Thật ra, tiểu thư đâu có đến kỹ viện, họ chỉ tới quán trà bên cạnh để uống trà. Tiểu thư thích nhất là loại trà "Xuân Sơn Cựu" của quán đó.
Ta không rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng ta biết thiếu Tướng quân sẽ không hại tiểu thư.
Thế nên, khi đến lượt ta bị thẩm vấn, ta cũng không nói một chữ, dù bị đánh mắng cũng cắn răng chịu đựng.
Thiếu Tướng quân tỏ ý khen ta trung thành với tiểu thư, sau đó đưa thuốc cho ta, còn tặng một đôi giày mới cùng một ít đồ ăn.
Thiếu Tướng quân đối xử với tiểu thư thật tốt.
Từ ngày đó, quy củ trong phủ ngày càng nghiêm ngặt hơn, ngay cả ta cũng khó mà lẻn ra ngoài được.
Tiểu thư không có sách thoại bản mới để đọc, cả người ngày càng gầy guộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD - monkeyd/mong-nguoi-mot-doi-vui-ve/chuong-3. html. ]
Thật tiếc ta không biết chữ.
Thiếu Tướng quân cho người mang về rất nhiều trà "Xuân Sơn Cựu" cho tiểu thư, nhưng nàng nói nàng không còn thích uống trà nữa.
Giờ đây, nàng sắp đến tuổi cập kê, phải chuẩn bị để gả chồng rồi.
Thiếu Tướng quân giao thiệp rộng, quen biết không ít các công tử vừa trẻ tuổi vừa khôi ngô, tính tình lại hào sảng.
Ta nghe đám gia nhân nói hắn đã từng tiến cử mấy người với chủ quân, nhưng đều bị gạt bỏ. Chủ quân bảo: "Nhà ta vốn xuất thân võ tướng, giờ cần chọn người có thêm chút phong thái văn nhã."
Thiếu Tướng quân chỉ lẳng lặng nhìn, chờ đến khi chủ quân nhắc đến mấy người không phải là những lão nhân hiển hách, hắn mới im lặng không phản đối.
Người huynh trưởng như vậy, quả là không còn gì để chê. Vừa tuấn tú, vừa hết lòng bảo vệ muội muội.
Nghĩ đến đây, ta chợt nhớ đến huynh trưởng của ta. Huynh ấy mà so với thiếu Tướng quân thì đúng là khác nào một địa chủ độc ác. Bất kể thứ gì ta vừa đưa vào miệng, huynh ấy cũng móc ra cho bằng được.
Ta nghĩ, thật muốn nhìn lại cái gã huynh trưởng như phân chó ấy một lần.
Nói với tiểu thư xong, nàng đồng ý ngay, còn bảo quản gia sắp xếp người đi cùng. Thiếu Tướng quân cũng chu đáo, cử một thị vệ theo bảo vệ ta.
Ta đắc ý lắm, ngồi trên chiếc xe ngựa lớn của phủ, thấy mình oai phong vô cùng.
Đây là xe ngựa của phủ Tướng quân, đâu phải mấy cái xe phủ rơm của đám nhà giàu thôn quê. Mái che xanh biếc thêu hoa, khung xe còn chạm khắc tinh xảo.
Chưa vào làng, đã thấy đám người tò mò bu lại ngó nghiêng, chắc tưởng ta là một vị quý nhân từ kinh thành đến.
Cười c. h. ế. t mất!
Khi xe tới trước cửa nhà, ta vén rèm nhìn ra, liền thấy ngay huynh trưởng của mình đang ẩu đả với phụ thân.
Chỉ bảy năm không gặp, phụ thân ta đã già đến mức không nhận ra nổi. Lưng còng, người gầy trơ xương, bộ dạng tiều tụy.
Nguyên nhân đánh nhau chỉ vì nửa mẩu bánh ngô.
Phụ thân nhặt bánh ngô rơi xuống đất, phủi bụi đi, không ngờ làm rơi rụng cả một mảng vỏ. Mảng vỏ ấy bị con gà mái già nhanh mắt mổ mất.
Huynh trưởng chửi con gà là "Con heo béo đợi lên thớt, " rồi định túm lấy con gà để xử.
Mẫu thân sợ huynh ấy làm c. h. ế. t con gà đẻ trứng duy nhất của nhà, vội bỏ bát cháo ra che chắn.
Nhưng bà chẳng ngăn được lâu, con gà vẫn bị túm.
Mẫu thân ngồi bệt xuống đất, bật khóc. So với phụ thân, bà còn gầy hơn, chắc hẳn vẫn giữ thói quen để mình ăn sau cùng.
Bà khóc lóc: "Giết thì g. i. ế. c hết đi, bán thì bán hết đi, c. h. ế. t thì c. h. ế. t hết đi, g. i. ế. c sạch cho xong!"
← Ch. 02 | Ch. 04 → |