Mất tích
← Ch.057 | Ch.059 → |
Bởi vì Nhan Nhiễm Tịch trước khi đứng lên đã mặc trước áo sơ mi vào, cho nên cũng không có gì, dù sao áo sơ mi nơi này bảo thủ hơn ở hiện đại rất nhiều, khi nàng mặc vào, Dạ Thương Minh cũng sửa sang lại.
Nhan Nhiễm Tịch khẽ nhíu mày, mỗi ngày lúc Dạ Thương Minh đến Nhan Nhiễm Tịch đều biết, nàng có công lực nên chỉ cần trong viện có một chút động tĩnh nàng có thể cảm thấy, trước kia biết là Khinh Âm thì cũng vốn không để ý, bây giờ biết Dạ Thương Minh chờ ở bên ngoài, trong lòng đúng là hơi luyến tiếc, cũng đi lên.
"Sau này khi ngươi đến, không cần chờ bên ngoài, trực tiếp vào là được rồi." Nhan Nhiễm Tịch nhìn Dạ Thương Minh đang sửa sang lại chăn, nay nàng gì đó chỉ cần là hắn có thể làm đều đã tự mình làm, Khinh Âm và Cổ Điệp cũng nhàn rỗi nên đi xuống dưới.
Dạ Thương Minh sửa lại chăn thêm một chút, trong mắt tràn đầy vui sướng, buông chăn, kéo Nhan Nhiễm vào lòng, trêu tức hỏi: "Như vậy rất phiền toái, nếu không để ta ngủ cùng Tịch Nhi."
Nhan Nhiễm Tịch nghĩ nghĩ, đáp ứng: "Được." Nàng cũng không phải loại nữ nhân cố chấp, đối với yêu cầu như vậy của người trong lòng nàng cảm thấy rất bình thường.
Nhưng Dạ Thương Minh lại không bình thường, hắn chỉ định nói ra mà thôi, hắn luôn nghĩ nếu muốn Nhan Nhiễm Tịch thật sự thích hắn, cũng cần một thời gian, không ngờ Nhan Nhiễm Tịch lại đồng ý, nhất thời khiến hắn ngây ngẩn cả người.
Không nghe thấy trả lời, đôi mi thanh tú của Nhan Nhiễm Tịch nhăn lại: "Sao, ngươi không muốn?"
"Đồng ý." Không chút do dự, hai chữ "đồng ý" cứ nói ra như vậy.
Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ, đứng lên, bỏ qua đề tài này: "Hôm nay làm gì?"
Trong mắt Dạ Thương Minh mang theo ý cười: "Hôm nay không có chuyện gì, mang nàng ra ngoài chơi."
"Đi đâu?"
"Đi dạo phố, không phải nữ nhân các ngươi đều thích đi dạo phố sao."
"Ừ, rất lâu rồi không có đi dạo." Là thật lâu, kiếp trước lúc nhàm chán có đi đi dạo vài lần, đúng là nàng chưa từng sống cuộc sống bình thường, đến nơi đây cũng không được nhàn rỗi, chuyện của Ám vực cần nàng lo lắng, thật vất vả rảnh rỗi, lại bị mang đi hòa thân, lúc này nên nghỉ ngơi thật tốt.
"Được, một hồi cơm nước xong, chúng ta đi."
"Ừ."
Một hồi đối thoại, không còn mang mặt nạ như ngày xưa, bộ dáng cực kỳ giống lão phu thê.
Trên đường cái, Dạ Thương Minh ôm lấy Nhan Nhiễm Tịch đi ở trên đường, phía sau không có thủ hạ, Dạ Thương Minh xem đây là hẹn hò, cho nên không muốn để những người khác quấy rầy, nhưng nghĩ đến chỗ tối bên người Nhan Nhiễm Tịch có Vô, trong lòng Dạ Thương Minh thấy không thích.
Một đôi tuấn nam mỹ nữ đi ở trên đường cái ít khi thấy được, tuy rằng diện mạo Nhan Nhiễm Tịch rất bình thường, nhưng khí chất trên người vẫn không thể xem nhẹ được.
Một đám nữ tử trên đường nhìn trộm Dạ Thương Minh, cuối cùngNhan Nhiễm Tịch cũng biết có một loại xúc động, khiến các nàng tự biết xấu hổ.
Nhưng nàng vẫn rất trấn định, trên mặt vẫn cười nhẹ như trước, không hờn giận nói: " Người theo đuổi Vương gia thật nhiều." Ghen tuông trong đó chỉ sợ nàng cũng không phát hiện.
Trong mắt Dạ Thương Minh mang theo ý cười vui vẻ, trong lời nói đó có ý ghen tuông: "Nhưng trong lòng ta chỉ có nàng."
Nhan Nhiễm Tịch liếc hắn một cái, bước nhanh về phía trước.
Dạ Thương Minh đi theo sau, nhưng có một người ngăn cản hắn, giọng nói và bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Minh vương, chủ tử nhà ta muốn gặp mặt một mình ngươi."
Đối với tiểu nhân vật như vậy, Dạ Thương Minh căn bản không thèm nhìn, nhìn Nhan Nhiễm Tịch biến mất trong đám người, trong lòng lo lắng, bất chấp mọi thứ vung đại chưởng lên, gã sai vặt dường như võ công không tốt lắm, vội né tránh, Dạ Thương Minh cũng thừa dịp này ly khai.
Vừa nãy Nhan Nhiễm Tịch chỉ là không biết trả lời thế nào, nhưng mới đi một lát người đã không thấy tăm hơi, trong lòng biết Dạ Thương Minh sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng biết vậy nhưng trong lòng vẫn còn chút bất an, cư nhiên bỏ lại nàng, thế nào cũng nên nói cho nàng một tiếng, chuyện này hay lắm, lần đầu tiên hẹn hò cứ ngâm nước nóng như vậy.
Một người du ngoạn không có mục đích đi đến bên cạnh tiểu hồ, chung quanh không ai, rất im lặng, lần đầu tiên Nhan Nhiễm Tịch làm chuyện ngây thơ, nhặt hòn đá nhỏ bên hồ, phiền lòng ném vào trong hồ, làm mặt hồ gợn sóng, tựa như tâm tình không bình thường của Nhan Nhiễm Tịch lúc này, không thể bình tĩnh được, nhưng trong lòng còn hơi lo lắng cho Dạ Thương Minh, không thể phủ nhận Dạ Thương Minh đã chiếm vị trí rất lớn trong lòng nàng, âm thanh thản nhiên không chút dao động: "Vô"
Một cái bóng đen xuất hiện trước mặt Nhan Nhiễm Tịch: "Chủ tử."
"Ngươi đi xem Dạ Thương Minh ở nơi nào, có chuyện không cần kinh động hắn, trực tiếp trở về nói cho ta biết là được rồi." nếu không có tình huống đặc biệt gì thì Nhan Nhiễm Tịch tuyệt đối không để Vô rời khỏi nàng, nhưng lúc này là ngoại lệ, nàng thật sự thực muốn biết Dạ Thương Minh đến tột cùng vì sự tình gì bỏ rơi nàng.
Vô cũng sửng sốt, nhưng vừa chuyển lập tức biến mất, trả lời "Dạ", biến mất ở mắt Nhan Nhiễm Tịch.
Để lại Nhan Nhiễm Tịch một mình ngẩn người với mặt hồ, giống như nàng lại càng ngày càng không giống nàng, chẳng lẽ, đây là tình yêu? Trong lòng nảy ra nghi vấn, cảm thấy có một số việc nàng phải hỏi Dạ Thương Minh, dù sao với việc hai người yêu nhau nàng sẽ không ngốc đến độ tự mình nghĩ loạn, nàng vẫn cảm thấy mình hỏi rõ sẽ tốt hơn, không xuất hiện hiểu lầm gì, lúc này nàng còn có lòng dạ hẹp hòi, mặc kệ thế nào nàng cũng cảm thấy Dạ Thương Minh không nói một tiếng với nàng liền bỏ nàng lại, trong lòng rất khó chịu.
Một bộ dáng ngơ ngác, đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi, xốc lại tinh thần, trên mặt hồ nổi lên một tầng hồng thủy, hẳn là máu, kia là người nổi trên mặt hồ, Nhan Nhiễm Tịch nheo mắt lại, cảm thấy bóng dáng kia rất quen thuộc, không nghĩ nhiều, vận khởi khinh công, phi thân lướt đi.
Nhẹ tay nhất người nọ lên, trở lại bờ hồ, đẩy tóc của người nọ ra, hé ra một khuôn mặt trắng bệch, lông mi Nhan Nhiễm Tịch nhăn lại, người này cư nhiên là Kiều Nhiếp Phi
Nhìn một thân thương, không chậm trễ thời gian lập tức mang theo Kiều Nhiếp Phi rời khỏi.
Đợi đến lúc Dạ Thương Minh đuổi theo Vô đi đến bên hồ là lúc thấy bóng dáng của ai đang rời khỏi, Dạ Thương Minh cau mày, hắn ngửi thấy được mùi máu tươi trong không trung, trong lòng căng thẳng, tức giận quát: " Không phải ngươi nói Tịch Nhi ở nơi này." Nếu không hắn có nhất định hiểu biết với thuấn di, phát hiện có Vô ở chỗ tối, bây giờ hắn còn không mục đích đi tìm trên đường.
Vô cũng là một mảnh lo lắng: "Vẫn là tìm chủ tử thôi trước, chủ tử không có việc gì." Hắn thực lo lắng, nhưngkhông hồ đồ giống Dạ Thương Minh, võ công của Nhan Nhiễm Tịch hắn biết rõ, trên đời không có mấy cái người có thể thương tổn nàng.
Nghe thấy lời nói của Vô, Dạ Thương Minh cũng bình tĩnh, gật gật đầu: "Chúng ta phân công nhau tìm, cuối cùng ở Vương phủ gặp mặt."
Vô gật gật đầu, biến mất ở trước mặt Dạ Thương Minh.
Dạ Thương Minh cau mày, thăm dò tình huống xung quanh, trong lòng đã có tính toán.
← Ch. 057 | Ch. 059 → |