Tây Tần gợn sóng (3)
← Ch.098 | Ch.100 → |
Dư Huyền không dám trì hoãn, lập tức ly khai.
Dạ đi vô nói.
Dư Huyền đi ra ngoài suốt một đêm, lần này tìm kiếm Nhan Nhiễm Tịch đã điều động toàn bộ nhân lực, sau đó lại cấp Minh vương thư tín, thông báo đã tìm ra Nhan Nhiễm Tịch.
Trở lại Dư gia, vừa vặn thấy Nhan Nhiễm Tịch ngồi ở trên bàn cơm chính vị, ngồi ở bên cạnh là một tiểu nam hài mập mạp, trong lòng nổi lên nghi vấn, nhưng biết hiện tại cũng không phải thời điểm hỏi.
Quét mắt nhìn những người Dư gia ở bên cạnh, biết chút nữa sẽ là một hồi cãi nhau, chính là cùng chủ tử đấu, quả thực bọn họ không biết lượng sức.
Ngồi ở phía dưới Nhan Nhiễm Tịch, đối với Dư gia thản nhiên nói: "Các ngươi không ăn cơm?"
Nghe xong lời Dư Huyền, mọi người đều ngồi xuống, Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên quét mắt nhìn bọn họ.
Hiện tại vừa thấy, huynh đệ của Dư Huyền cũng không đến nỗi nào, lão đại khuôn mặt chất phác chữ điền, vừa nhìn biết là người không có tâm cơ, lão nhị lộ ra một phần lanh lợi, cũng có một chút thông minh, nhìn bề ngoài hơn bốn mươi tuổi, nhưng so với những huynh đệ còn lại có vẻ trần ổn nội liễm.
Nhìn hai nam hài ngồi cuối cùng có bộ dáng bảy tám tuổi, một người nhìn tựa hồ ngu ngốc, một người nhìn thật thông minh, hai trạng thái trái ngược nhau.
Xem ra Dư gia trừ bỏ nữ nhân, nam nhân cũng có điểm nổi trội.
Đồ ăn mang lên, Dư Huyền không hề động những người khác nào dám động.
Nhan Nhiễm Tịch không để ý đến mọi người, nhìn Dạ Bảo Bảo hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm đồ ăn, bật cười nói: "Con đói bụng?"
Dư Huyền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ở trên ghế ngã xuống, hắn vừa mới nghe được cái gì? Con? Chủ tử của hắn làm sao có con lớn như vậy?
"Nhi, con?"
"Không thể sao?" Nhan Nhiễm Tịch tùy ý nói một câu, nhưng Dư Huyền lại cảm nhận được lãnh ý.
Vội gật đầu: "Có thể, có thể."
Nhìn hai người nói chuyện, những người khác vẻ mặt nghi hoặc, Dư Huyền chán ghét nữ nhân nhưng lại cùng người này nói chuyện, chắc hẳn người này phải có thân phận.
Dạ Bảo Bảo nhìn Nhan Nhiễm Tịch, níu ống tay áo, chỉ vào một mâm thịt nướng xa xa nói: "Nương, cục cưng muốn ăn cái kia."
Nhan Nhiễm Tịch nhìn thịt nướng, đối với Dư Huyền nói: "Đem cái kia bưng lại đây cho ta."
Dư Huyền không có cảm giác gì, hai đứa cháu sùng bái Dư Huyền nghỉ hắn sẽ không làm, nhất là đứa có vẻ thông minh, lập tức đem thịt nướng bưng lên, hắn hôm qua có thể nhìn ra tam thúc lợi hại bị nữ nhân này chỉ huy, trong lòng đã sớm khó chịu, lớn tiếng nói: "Ngươi cho là ngươi là ai a, cư nhiên dám ra lệnh cho tam thúc của ta, có biết tam thúc ta là ai hay không?"
Dư Huyền nơi đó còn chưa kịp nói chuyện, Dạ Bảo Bảo đã lên tiếng, cư nhiên dám nói nương hắn như vậy: "Ngươi dám nói nương ta như vậy, ta liền ăn ngươi, ai cũng không cho bắt nạt nương ta."
Dạ Bảo Bảo tuy rằng nói lời thật khó nghe, nhưng khí thế trên người cũng làm cho người ta phải sợ.
Tiểu nam hài theo bản năng lui lại, sau đó thực dũng cảm trừng mắt nhìn: "Ngươi có biết hay không nơi này là nhà của ta, ngươi làm như vậy thực không có giáo dưỡng, còn dám phản bác, một hồi Tam thúc ta kêu hoàng đế tới bắt ngươi, đem ngươi tiến vào trong hắc phòng, hù chết ngươi."
Dạ Bảo Bảo bị dọa, nhìn Nhan Nhiễm Tịch, nhược nhược hỏi: "Nương, bọn họ thật sự muốn đem ta vào trong hắc phòng? Cục cưng không cần đi, cục cưng muốn nương."
Dư Huyền nhìn Nhan Nhiễm Tịch bộ dáng đau lòng, trách mắng: "Dư thiên, ngươi..."
"Quên đi." Nhan Nhiễm Tịch chặn lại nói, ôm Dạ Bảo Bảo, nhìn về phía nam hài kêu Dư Thiên: "hù dọa cũng thì thế nào, thực lực nói lên hết thảy."
Nhan Nhiễm Tịch, những người khác ngồi bên cạnh đều ngẩng đầu lên nhìn Nhan Nhiễm Tịch, chạm đến ánh mắt nàng tựa tiếu phi tiếu, nhẹ nhàng thoáng nhìn, dời ánh mắt, giống như căn bản là không có xem nàng bình thường.
Nhan Nhiễm Tịch trong lòng thích, cũng có ý tưởng, đối với Dư Huyền hỏi: "Bọn họ tên là gì?"
Dư Huyền theo ánh mắt Nhan Nhiễm Tịch nhìn lại, giải thích nói: "tứ đệ, Dư Hạo, tiểu chất tử Dư thiên, Dư Sinh."
Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, thản nhiên nói: "Chúng ta ngày mai liền rời đi, mang theo bọn họ." Sau đó đối với ba người nói: "Đương nhiên các ngươi có quyền cự tuyệt, nhưng các ngươi sẽ bỏ qua cơ hội đứng ở trên cao."
Một bữa cơm, trừ bỏ Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Bảo Bảo, Dư gia người một nhà đều không có ăn được, suy nghĩ thân phận của Nhan Nhiễm Tịch, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Thẳng đến khi Nhan Nhiễm Tịch mang theo Dạ Bảo Bảo rời đi.
Mọi người đem ánh mắt nhìn về phía Dư Huyền, Dư Huyền cũng không biết ý tứ của Nhan Nhiễm Tịch, nhưng là hẳn là sẽ không thương tổn bọn họ.
Đối với mọi người nói: "nàng là chủ tử của ta, chính là nếu có người tiết lộ thân phận của nàng, ta sẽ huyết tẩy Dư gia, đương nhiên ta cũng sẽ không sống một mình." Sau đó xoay người nhìn về phía ba người Nhan Nhiễm Tịch khâm điểm thản nhiên nói: "Chủ tử cho các ngươi lựa chọn, cho nên nếu không tuyệt đối trung thành đừng đáp ứng, bởi vì phản bội hậu quả các ngươi không thể gánh vác, chủ tử thủ đoạn ta rất rõ ràng, chọc nàng, ngươi tiến vào kia tuyệt đối là nhân gian địa ngục, đương nhiên chỉ cần ngươi trung thành, cái ngươi được chính là quyền lực, cho nên các ngươi không cần lo lắng, nhất định phải quyết định rõ ràng."
Nói xong ly khai, hắn cũng muốn chuẩn bị.
Ban đêm, chờ Dạ Bảo Bảo đi ngủ, Nhan Nhiễm Tịch lặng lẽ đứng dậy, lúc này Dư Huyền đã chờ ở bên ngoài, phía sau còn có ba người, thấy Nhan Nhiễm Tịch đi tới, Dư Huyền đi lên trước: "Chủ tử."
Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, nhìn ba người phía sau:"Quyết định tốt lắm."
Ba người gật gật đầu.
"đây là cơ hội cho các ngươi hi vọng các ngươi có thể trân trọng."
"Cả đời làm tùy tùng, nếu có chút tâm tư phản bội, trời giáng ngũ lôi oanh." Ba người kiên định nói.
Nhan Nhiễm Tịch thật sâu nhìn vào mắt ba người, gật đầu, đối với Dư Huyền nói: "Ngươi cùng ta đi một chỗ."
Dư Huyền gật đầu, kêu ba người trở về, chính mình đuổi kịp Nhan Nhiễm Tịch.
Nhan Nhiễm Tịch cùng Dư Huyền một đường đi vào hải thôn, nguyên bản nàng muốn đến cảm tạ sự chiếu cố của cô lão, thuận tiện nói cho hắn biết nàng phải rời khỏi, tuy rằng chỉ ở vài ngày, nàng đã đem hắn trở thành bằng hữu.
Chỉ là khi bọn họ đi vào thôn ở đây đã không được bình yên, mà là tràn ngập huyết tinh, hỗn độn thi thể ánh lửa một mảnh.
Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi, đối với Dư Huyền nói: "Đi xem, còn có người sống hay không."
Dư Huyền gật đầu, lắc mình ly khai khỏi Nhan Nhiễm Tịch.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |