Vay nóng Tima

Truyện:Minh Vương Sủng Phi - Chương 078

Minh Vương Sủng Phi
Hiện có 112 chương (chưa hoàn)
Chương 078
Cường giả (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-112 )

Siêu sale Lazada


Nhan Nhiễm Tịch cười, đúng vậy, năng lực của Dạ Thương Minh nàng rất rõ ràng, nàng cảm giác hắn rất mạnh, rất cường giả.

Khuôn mặt u sầu biến mất, cười hướng Dạ Thương Minh: "Đương nhiên không phải, ta tin tướng công là người lợi hại nhất, nương tử của ngươi cũng không kém."

Hai người bỏ tảng đá trong lòng ra."Nhưng mà ngươi nói vì sao người kia lại ở huyền môn?" Nhan Nhiễm Tịch nghi hoặc hỏi.

"Ngươi cảm thấy lần này chuyện chưởng môn huyền môn bị hại đơn giản như vậy?" Dạ Thương Minh hỏi ngược lại.

Nhan Nhiễm Tịch lập tức phản bác: "Đương nhiên không phải, người đưa dược cho Tăng Hồng là ai? Rõ ràng người này rất bí ẩn, nhưng Hàn Ngọc Tiêu không có hỏi đến, còn có vì sao lần này nhiều người như vậy muốn nhằm vào huyền môn?

Muốn mở rộng môn phái, căn bản không cần mạo hiểm như vậy, còn có ngươi không biết lần này bọn họ thành công rất đơn giản sao? Nếu chúng ta tới, như vậy huyền môn sẽ không còn tồn tại nữa, bọn họ căn bản không phải đối thủ của huyền môn, lại có thể đem huyền môn bức đến bước này, thực rõ ràng, nhất định là có người ở phía sau sai khiến."

Nhan Nhiễm Tịch nghiêm túc phân tích nói.

Dạ Thương Minh vừa lòng gật đầu: "Đúng vậy, ngươi ngẫm lại, nếu Hàn Ngọc Tiêu nhìn ra được điểm này, vì sao không có hỏi, Hàn Ngọc Tiêu thật tôn kính chưởng môn, nhưng lại tình nguyện làm cho Tăng Hồng đến chịu tiếng xấu thay cho người khác cũng không đi điều tra."

"Nhìn thái độ hắn đối với Tăng Hồng, hẳn là không phải là hận thấu xương, hơn nữa Tăng Hồng cùng Tằng lão đầu là cha con, hắn cũng sẽ không muốn cho Tằng lão đầu thương tâm."

"Mặc kệ thế nào chuyện này cùng chúng ta cũng không có liên quan. Việc quan trọng bây giờ là hảo hảo ngủ một giấc." Dạ Thương Minh thực quyết đoán đánh gãy lời nói của Nhan Nhiễm Tịch, đó là việc của người khác hắn không cần nhúng tay vào. Nhan Nhiễm Tịch chưa có hảo hảo ngủ một giấc hắn thực đau lòng. Việc đó cứ giao cho thủ hạ làm đi.

Nhan Nhiễm Tịch chỉ cảm thấy thiên địa luận chuyển, sau đó đã bị Dạ Thương Minhôm lấy, hướng trên giường đi đến.

Cũng không có giãy dụa, mấy ngày nay, không có Dạ Thương Minh, nàng quả thật là mệt quá mức, ôm lấy người Dạ Thương Minh, không đến một lát sau liền ngủ, quả nhiên vẫn là có Dạ Thương Minh bên người thật tốt.

Ngày hôm sau, Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh xuất hiện ở đại sảnh, lúc này trong phòng khách không chỉcó Hàn Ngọc Tiêu, còn có một vị huyền y nam tử, cùng Bạch Ngạn Túng, Nhan Nhiễm Tịch hơi hơi nhíu mi đi lên phía trước Dạ Thương Minh hỏi: "Nhị sư huynh, đây là?"

Hàn Ngọc Tiêu tao nhã cười, chỉ vào huyền y nam tử nói: "Tiểu sư đệ còn không có gặp qua đại sư huynh đi, đây là đại sư huynh Bắc Thần Liệt." Hàn Ngọc Tiêu đã thay đổi xưng hô gọi Phiêu Miểu là tiểu sư đệ.

Nhan Nhiễm Tịch không khỏi đánh giá, là một người tuấn tú, cả người lộ ra khí phách làm cho người ta tin tưởng, cùng với Dạ Thương Minh rất giống nhau, đều là thuộc loại con người băng lãnh.

Thấy Nhan Nhiễm Tịch nhìn chăm chú như vậy, một bàn tay đem nàng kéo trở về, nháy mắt ngã vào một cái ôm ấm áp, bên tai có thanh âm lạnh lùng: "Xem đủ chưa?"

Nhan Nhiễm Tịch cười hắc hắc: "Ha ha, đủ, đủ, ta chỉ là tò mò thôi."

"Lòng hiếu kỳ hại chết mèo nhỏ." Dạ Thương Minh ngay sau đó nói một câu.

Nhan Nhiễm Tịch xấu hổ cười cười, hai người thanh âm rất thấp, nhưng người ở đây đều có võ công cao cường, tự nhiên không nghe sót một chữ.

Hàn Ngọc Tiêu thực có nhãn lực, vì Nhan Nhiễm Tịch giải vây nói: "Hôm nay chúng ta sư huynh đệ bốn người thật vất vả tụ cùng một chỗ, ta sẽ mời khách?"

Nhan Nhiễm Tịch cảm thấy Hàn Ngọc Tiêu như vậy phá hư, hắn cấp cho mình mặt mũi, vui vẻ đáp ứng, Dạ Thương Minh không cần phải nói, Nhan Nhiễm Tịch ở đâu hắn liền đi theo.

Bắc Thần Liệt cái gì cũng không có nói, gật gật đầu, xem như đồng ý.

Bạch Ngạn Túng từ khi Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh vừa vào cửa liền nhìn chằm chằm vào bọn họ, không biết vì sao hắncảm thấy hai người này có một loại cảm giác quen thuộc không nói nên lời, nhìn tất cả mọi người nhìn chính mình, vội ho một tiếng, gật gật đầu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-112 )