Gặp vô
← Ch.045 | Ch.047 → |
edit: quỳnh quỳnh beta:rinina
Nhìn bộ dáng của ba người, không đúng, là hai người cùng một bộ dáng kia, bốn người không có gì để nói, nhưng là càng nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm một hơi, không thể không nói hai người này thật sự rất cường hãn, nhất là cái người kia, tuy rằng bọn họ không hề động thủ, nhưng là bọn hắn cảm thấy một người huấn luyện được thành như vậy đã rất lợi hại, nếu bọn họ biết Tiểu Hắc căn bản không có vận dụng một chút lực lượng, chỉ đơn giản ngăn cản bọn họ vào cửa mà thôi, không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào?
Lúc này Khinh Âm và Cổ Điệp cúi thấp đầu.
"Sao lại thế này?" Thanh âm lạnh lùng của Dạ Thương Minh vang lên, ánh mắt quét về phía bốn người đang chật vật trong viện.
Bốn người không nói, bọn họ phải nói thế nào đây, chẳng lẽ nói là bị hai nữ nhân này đánh cùng một lúc sao.
Thấy bốn người kia không có ý mở miệng, Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nói: "Khinh Âm, ngươi nói."
Thân mình Khinh Âm run lên, tiến về trước thản nhiên nói: "Khinh Âm sai lầm rồi, cam nguyện chịu phạt." Nàng biết rõ với công lực của Nhan Nhiễm Tịch hẳn là nhất thanh nhị sở nghe được chuyện xảy ra bên ngoài, lần này là các nàng lỗ mãng, quên chuyện Nhan Nhiễm Tịch thường giao cho các nàng, nhưng là nay mặc kệ có lý do gì sai lầm chính là đã sai lầm, nàng nên ổn trọng, chẳng những không có ngăn cản Cổ Điệp mà còn tự mình động thủ.
Nhan Nhiễm Tịch thoạt nhìn thực thân thiết với các nàng, nhưng là chỉ có các nàng biết Nhan Nhiễm Tịch tàn nhẫn lãnh huyết cỡ nào, mệnh lệnh của nàng chỉ có thể tuyệt đối phục tùng, mà các nàng không có lệnh của Nhan Nhiễm Tịch đã tự mình động thủ, chỉ bằng điểm ấy là đáng chết.
Cổ Điệp ở phía sau cũng cúi đầu, không động đậy, đợi Nhan Nhiễm Tịch trách phạt, nàng hiểu được Nhan Nhiễm Tịch huấn luyện người không thể nói ra bên ngoài, các nàng phải tuyệt đối phục tùng mới đúng.
"Cổ Điệp, ngươi nói."
Mặc dù Cổ Điệp có chuẩn bị nhưng là thân mình vẫn cứng lại, tiến lên nói: "Cổ Điệp cũng làm sai rồi, cam nguyện chịu phạt." Tuy rằng biết Nhan Nhiễm Tịch sẽ trừng phạt các nàng, nhưng nàng không hối hận, nàng và Khinh Âm không giống nhau, Khinh Âm là người xem xét đại cục, mà nàng chỉ là kẻ bảo hộ bên người Nhan Nhiễm Tịch, cho nên nếu chọn lại một lần nàng vẫn sẽ động thủ, không ai có thể vũ nhục Nhan Nhiễm Tịch trước mặt nàng, vì nàng (NNT) là chủ tử của nàng (CĐ).
Nhìn hai người mới vừa rồi còn nóng nảy mà bây giờ thành như vậy, chuyển biến như thế làm bốn người không khỏi nhăn mi.
Bạch Ngạn Túng càng thêm chán ghét Nhan Nhiễm Tịch, rõ ràng các nàng vì nàng mới đánh nhau với bọn họ, bây giờ các nàng vẫn còn bảo hộ chủ tử, nếu hắn là các nàng hắn sẽ trực tiếp rời đi, ai muốn đi theo nàng chứ.
Nhan Nhiễm Tịch tức giận, nhưng không phải giận Khinh Âm và Cổ Điệp, mà là... Ánh mắt sắc bén bắn về phía Bạch Ngạn Túng, thản nhiên nói: "Lần này các ngươi quả là sai rồi, phải nhớ kỹ thân phận của mình, chẳng lẽ A Miêu A Cẩu gì đó các ngươi cũng đánh, chó cắn ngươi một ngụm chẳng lẽ ngươi còn muốn cắn lại nó sao?"
Thanh âm thản nhiên không chút hoài nghi, lại khiến sắc mặt bốn nam nhân thay đổi.
Bạch Ngạn Túng muốn mở miệng mắng to, nhưng Dạ Thương Minh mặt không chút thay đổi nói: "Được rồi Tịch Nhi, việc nhỏ đó cứ để cho bọn họ nháo đi, chúng ta trước thôi."
Nhan Nhiễm Tịch nhìn nhìn mấy người rồi gật đầu: "Được."
Đối với hành vi thê nô của Dạ Thương Minh, Bạch Ngạn Túng rất tức giận, nhìn hai người nâng bước rời khỏi, Khinh Âm và Cổ Điệp nhìn nhìn lẫn nhau, cái gì cũng không có nói lập tức đi theo.
Nhan Nhiễm Tịch dừng bước, nói: "Ta không sao, các ngươi ở lại đi."
"Nhưng..." Cổ Điệp còn muốn nói cái gì.
"Đừng quên sứ mệnh của ngươi là phục tùng tuyệt đối." Ánh mắt của Nhan Nhiễm Tịch trở nên sắc bén, có đôi khi bảo hộ, lại càng dễ tạo thành tổn thất và thương vong, nàng xuất thân là bộ đội đặc chủng, điểm này nàng so với bất luận kẻ nào đều hiểu được, cho nên thủ hạ của nàng đầu tiên phải có một giác ngộ thì phải là phục tùng tuyệt đối.
"Dạ." Cổ Điệp lập tức làm tư thế nghiệm, bọn họ đều do Nhan Nhiễm Tịch tự tay huấn luyện ra, cho nên mỗi lần Nhan Nhiễm Tịch ở dạng này bọn họ sẽ tự giác bảo trì tư thế nghiêm.
Nhìn theo bóng Nhan Nhiễm Tịch rời đi, thân mình Cổ Điệp trùng xuống, quét mắt kinh ngạc nhìn về bốn nam nhân một cái, đi theo phía sau Khinh Âm trở về Tịch Uyển.
Bốn nam nhân nhìn Dạ Thương Minh và Nhan Nhiễm Tịch rời đi, lại nhìn Cổ Điệp và Khinh Âm trở về Tịch Uyển, kinh ngạc và nghi hoặc trong mắt càng thêm rõ ràng, đến tột cùng Nhan Nhiễm Tịch là loại người nào? Đây là chuyện bọn hắn muốn biết nhất, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghe đồn để nhận xét về Nhan Nhiễm Tịch, không nói gì, lần lượt đi khỏi, bọn họ cũng là có rất nhiều chuyện phải làm.
Nói sau Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh, hai người bỏ mấy "Cái đuôi" phía sau, một đường đi đến ngoại thành, sau đó ngồi trên xe ngựa đã sớm đợi bọn họ ở ngoài thành.
Trong xe ngựa, Dạ Thương Minh ôm Nhan Nhiễm Tịch: " Băng Tán và Diễm Lạc bên ngoài là hộ vệ bên người của ta, vài ngày trước bọn họ đi làm chút chuyện nên ngươi chưa thấy qua."
Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, đối với sự giải thích của Dạ Thương Minh, Nhan Nhiễm Tịch rất vừa lòng, thản nhiên mở miệng: "Vô."
Tiếng nói vừa dứt, một bóng dáng hư vô xuất hiện ở trong xe ngựa, hai người bên ngoài giống như cảm giác được, chỉ nghe Dạ Thương Minh giống như sớm biết nói: "Không sao."
Băng Tán và Diễm Lạc nhìn nhau, yên lòng, trong lòng bọn hắn cũng rung chuyển, bởi vì bọn họ cảm giác được người xuất hiện bên trong có võ công rất cao, nhưng không biết so với bọn họ tưởng thì thế nào?
"Đây là ám vệ của ta." Giải thích đơn giản, cũng cho Dạ Thướng Minh biết đây là người bên cạnh nàng, địa vị của Vô rất cao, thân phận trong Ám vực là đại diện cho nàng, quyền lực như vậy đơn giản do Nhan Nhiễm Tịch tuyệt đối tín nhiệm hắn, nếu không có Dạ Thương Minh, vậy thì Vô là người duy nhất mà Nhan Nhiễm Tịch không hoài nghi, những người khác ít nhiều đều có điều giữ lại.
Ánh mắt Dạ Thương Minh mang theo địch ý, lạnh lùng nói: "Nam nhân?" Ghen tuông trong giọng nói rất rõ ràng.
"Ừ, Vô chưa từng vượt qua giới hạn." Ngữ khí thản nhiên, giải thích như vậy với Nhan Nhiễm Tịch đã là rất tốt rồi, dù sao Nhan Nhiễm Tịch không có thói quen giải thích.
Tuy rằng trong lòng Dạ Thương Minh rất khó chịu, nhưng hắn không nghĩ quản thật chặt Nhan Nhiễm Tịch, hung hăng trừng mắt nhìn Vô một chút, sau đó ai oán nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch.
Nhan Nhiễm Tịch chịu không nổi ánh mắt Dạ Thương Minh, ho nhẹ hai tiếng: "Vô."
Vô đi theo bên người Nhan Nhiễm Tịch nhiều năm, giống như hình với bóng cho nên mỗi một động tác của Nhan Nhiễm Tịch hắn đều hiểu rõ, nháy mắt biến mất ở trước trước mắt của hai người.
"Vô, rất có chừng mực." Lại là một câu giải thích.
Dạ Thương Minh gật gật đầu: "Ừ, ta biết ngươi cũng có chừng mực, khinh công kia giống với Khinh Âm đúng không." Ngoài miệng đã muốn chuyển đề tài, nhưng trong lòng cũng dựng lên phòng tuyến thép với Vô, mặc kệ thế nào hắn cũng là nam nhân mỗi ngày đi theo Nhan Nhiễm Tịch, cần phải thận trọng.
"Đó không phải khinh công, là một loại gọi thuấn di nhẫn thuật." Nhan Nhiễm Tịch không giấu diếm Dạ Thương Minh, nhẫn thuật không phải ai cũng có thể luyện, cần thể chất phù hợp.
Nàng không nhận người vô dụng.
← Ch. 045 | Ch. 047 → |