Giết
← Ch.022 | Ch.024 → |
Xa xa Khinh Âm nhìn Cổ Điệp bộ dáng tức giận, nhăn mi lại, nhẹ giọng đi qua: "Làm sao vậy?"
Cổ Điệp khí tức giận nói: "Vừa rồi Minh vương gia hạ lệnh cấm tiểu thư xuất phủ."
Khinh Âm đáy mắt lướt qua một chút lãnh ý: "Chuyện này, chờ tiểu thư tỉnh lại nói sau, Cổ Điệp đi phòng bếp lấy điểm tâm, tiểu thư tỉnh lại khẳng định sẽ đói."
Cổ Điệp tuy rằng tức giận, nhưng vẫn nghe lời Khinh Âm ly khai.
Quét mắt nhìn Ngọc Lan, thản nhiên nói: "Ngươi cũng nên làm gì thì làm đi."
Trở lại bên người Nhan Nhiễm Tịch, pha trà.
Ngọc lan trong mắt xẹt qua một chút thâm ý, biết các nàng không thích nàng tới gần Nhan Nhiễm Tịch, cho nên cũng không thèm để ý, ly khai.
Ngọc Lan đi rồi, Khinh Âm tay dừng pha trà một chút, rồi sau đó lại tiếp tục, hết thảy giống như không có điều gì phát sinh.
Nhan Nhiễm Tịch ngủ tới buổi chiều, lúc này mặt trời đã xuống, Nhan Nhiễm Tịch mơ mơ màng màng mở to mắt, giương mắt liền thấy một cái cái chén đưa tới, không có do dự cầm lấy uống: "Khi nào thì ăn?" Thanh âm vừa mới tỉnh ngủ có chút khàn khàn.
"sắp ăn ngay rồi, tiểu thư đói bụng sao?" Khinh Âm thản nhiên nói.
Lắc đầu: "Còn chưa đói." Ngẩng đầu nhìn tịch dương.
Khinh Âm thanh âm lại vang lên: "Tiểu thư, Minh vương gia vừa mới hạ lệnh cấm tiểu thư xuất phủ."
Nhan Nhiễm Tịch nhìn cái chén trong tay, giương mắt lên, thản nhiên nói: "trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn." Giơ cái chén lên uống một ngụm: "Hôm nay ngủ lâu như vậy, buổi tối sợ là ngủ không được."
Nói xong, đứng dậy vào phòng.
Lúc này ngoài biệt viện có một đạo bóng đén, cũng ly khai.
Đêm lạnh như nước, tiếng gió như tiêu, nhất định là một buổi đêm không bình thường.
Tịch Uyển lúc này cũng là một mảnh huyết tinh, Nhan Nhiễm Tịch biết Dạ Thương Minh cấm nàng sau sẽ phát sinh chuyện gì.
Tuy rằng Minh vương bệnh nặng quấn thân, nhưng vị trí Minh vương phi khiến người ta thèm nhỏ dãi, cấm túc biểu lộ thái độ của Dạ Thương Minh đối với nàng, cho nên những nữ tử ở hậu viện kia không ngồi yên, sốt ruột đem nàng trừ khử.
Nhìn khắp nơi toàn thây người, Nhan Nhiễm Tịch cười lạnh, chính là các nàng tìm lầm người.
Bên người Nhan Nhiễm Tịch, trừ bỏ Khinh Âm ôm Tiểu Hắc, mắt lạnh nhìn hết thảy, còn có vẻ mặt khiếp sợ của Ngọc Lan, nhìn Cổ Điệp trong viện chém giết, ngây ngẩn cả người, biết Cổ Điệp có võ công, nhưng chưa từng nghĩ tới lợi hại như vậy.
Cổ Điệp góc áo dính vết máu, vẻ mặt chán ghét nhìn, đi đến trước mặt Nhan Nhiễm Tịch: "Tiểu thư, muốn xử lý như thế nào?"
"Không cần." Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nói, xoay người hết sức nhẹ giọng nói: "Còn có, ta không thích người xem cuộc vui, giết đi."
Phong khinh vân đạm, lại giống như tu la địa ngục.
Cổ Điệp nhìn Nhan Nhiễm Tịch vào phòng, cũng không nói gì nhiều, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười thị huyết, nàng biết ý tứ của Nhan Nhiễm Tịch, thân mình chợt lóe, trong viện truyền ra một tiếng kêu thê thảm, rốt cuộc lại được yên tĩnh.
Nhìn dưới ám vệ Minh vương phủ, Cổ Điệp trong lòng thật là thống khoái, đã sớm khó chịu, Dạ Thương Minh kia cư nhiên dám vũ nhục tiểu thư nhà nàng như vậy, nàng làm sao có thể thủ hạ lưu tình?
Xem người diễn, hừ, tiểu thư nhà nàng dù sao cũng là vương phi nơi này, cư nhiên trơ mắt nhìn thích khách tới mà mặc kệ, như vậy liền cùng thích khách xuống địa ngục đi.
"Tiểu thư." Trở lại phòng, gặp Nhan Nhiễm Tịch đang uống trà, vui vẻ kêu một tiếng, đây là ngày nàng đến Minh vương phủ vui vẻ nhất, Minh vương phủ thế nào, ám vệ thế nào, kết quả là không phải bị tiểu thư cho xuống địa ngục, hừ, dám đối với tiểu thư nhà ta vô lễ, vậy hãy chịu hậu quả bi thảm, hiện tại suy nghĩ một chút, tử đều rất tiện nghi bọn họ.
"Không có lưu lại người sống chứ?" Nhan Nhiễm Tịch thanh âm thản nhiên, làm cho Ngọc Lan cảm thấy lạnh sống lưng.
"Không có, Cổ Điệp làm việc tiểu thư yên tâm." Cổ Điệp đắc ý nói.
"Thi thể không nên cử động, đến vương phủ đã lâu nên trông thấy vương gia." Uống một miệng trà, hạ con mắt xuống khiến cho ba người không ai rõ tâm trạng của nàng.
Ám sát Nhan Nhiễm Tịch không có người trở về, đây là chuyện gì?
Lúc này bên Tuyết Uyển một nữ tử lo lắng đối với tỳ nữ bên cạnh hỏi: "Đến bây giờ đều không có người trở về, ngươi nói đã xảy ra chuyện gì?"
Tỳ nữ cũng nhíu mày, mở miệng nói: "Chủ tử, hiện tại lo lắng cũng không được gì, ngày mai chúng ta thử đi qua xem?"
"Như vậy không phải khiến cho Nhan Nhiễm Tịch hoài nghi sao?" Nữ tử lắc đầu.
"Nhan Nhiễm Tịch nổi danh chư quốc là phế vật sao có thể hoài nghi, đến lúc đó chúng ta đổ cho tam sườn phi, dù sao các nàng đối với vị trí đó của Nhan Nhiễm Tịch cũng là ước mơ." Tỳ nữ nói đến Nhan Nhiễm Tịch không khỏi khinh bỉ, đủ để thấy được, Nhan Nhiễm Tịch thanh danh đã muốn lan xa.
"Đúng vậy, Hạnh nhi, ngươi thật sự là càng ngày càng thông minh, hảo ngày mai chúng ta phải đi xem." Nữ tử khuôn mặt sầu khổ cuối cùng cũng giơ lên một chút tươi cười tính kế.
Tỳ nữ Hạnh nhi kia cũng được một trận đắc ý.
Ngày hôm sau, Tịch Uyển tới bốn vị nữ tử mỹ mạo như hoa, cũng là bốn vị sườn phi trong truyền thuyết.
Đối với các nàng Nhan Nhiễm Tịch qua Cổ Điệp nàng đều biết.
Vị nữ tử một thân thanh nhã, là đại tiểu thư tả thừa tướng Nam Lân Quốc—— Trình Vũ tĩnh, nay ở tại Tĩnh uyển.
Bên cạnh là một nữ tử xinh đẹp khác, một thân hồng y, mặc ở trên người nàng có chút tục tằng, vị này cũng là một người hòa thân, chính là không có vận tốt như Nhan Nhiễm Tịch, chỉ là một sườn phi, kêu Lý Tuyết, là Bắc Tiêu Quốc quận chúa, ở tại Tuyết uyển.
Phía sau là một cái bạch y nữ tử giống thiên tiên, xinh đẹp, chính là ai lại biết được dưới vẻ đẹp này là một tâm hồn như thế nào? Thân Tư Tư, Nam Lân Quốc đệ nhất mỹ nhân, không có bối cảnh, nhưng chỉ bằng danh hiệu này, cũng đủ để trở thành sườn phi, hiện tại trụ địa phương là Tư uyển.
Cuối cùng là một nữ tử vẻ mặt cao ngạo, đem khuôn mặt xinh đẹp của nàng áp chế đi, người này chỉ sợ c là Nam Lân Quốc Tứ công chúa Thượng Quan Minh Nguyệt, vừa thấy chính là một nữ tử được nuông chiều, nghe nói nàng đối với Minh vương bệnh quấn thân vẫn bám lấy, hơn nữa này hôn sự này là thái tậu ban cho, tuy rằng xem ra công chúa này thuộc loại ngực to ngốc nghếch, nhưng là có thái hậu chống lưng, hiện tại nàng trụ địa phương là Nguyệt uyển.
Nhìn bốn nữ nhân trước mắt này, nếu không nói bọn họ rắp tâm, nhưng dựa vào tư sắc, Dạ Thương Minh cũng là rất phúc khí, chính là chỉ có thể nhìn không thể ăn, có khổ nói không nên lời, trách không được hắn không quan tâm tới nữ nhân.
Hiện tại Nhan Nhiễm Tịch có chút đồng tình với Dạ Thương Minh, cuộc sống này thật là bi kịch.
← Ch. 022 | Ch. 024 → |