Vay nóng Tima

Truyện:Minh Vương Bá Đạo – Vương Phi Lãnh Huyết - Chương 02

Minh Vương Bá Đạo – Vương Phi Lãnh Huyết
Hiện có 23 chương (chưa hoàn)
Chương 02
Gia đình họ Bạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-23 )

Siêu sale Shopee


Kết thúc hồi tưởng cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng mình đang nằm. Bàn ghế thô sơ, cốc chén thì kì lạ, nhìn giống cốc chén hồi xưa. !!!

Nhẹ giọng tự hỏi: - "Mình đang ở đâu thế này."

Cô bé vừa đưa mắt vừa nhìn xung quanh.

-"Ứ? Đây là đâu, mình chưa chết sao?"

Sắp xếp lại thông tin trong đầu, "Chẳng phải mình bị bắn 100 phát súng vào nguời rồi rơi xuống vực sao, chẳng nhẽ mình xuyên không"

-"Ế không phải chứ!!!" Định đi xuống giường, lại nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn.

-"Đây không phải tay mình, tay mình đâu có nhỏ và trắng như thế này. Chẳng nhẽ lại xuyên thật, trời ạ!!! Mình chỉ là đọc được mấy quyển tiếu thuyết xuyên không thôi, ấy không phải mình đọc mà Tiểu Phong đọc mấy quyển thôi mà (Tiểu Phong là ai mấy chương nữa mấy chế sẽ biết), mình không thể làm nữ chính trong truyện xuyên không đâu!!!

" Nếu ai không biết đây chính là nhân cách khác của Ninh tâm. Trần Băng Di, lạnh lùng ít nói, IQ cao ngất ngưởng (cả bốn IQ đều cao nhưng Tiểu Băng là cao nhất) có đai đen JUDO và KARATE. Thích nghiên cứu y thuật phương đông, nên đối với dược liệu và châm cứu cô đều rất am hiểu Y thuật của cô rất cao, người nào chỉ còn hơi thở cuối cô cũng vớt nó lên được mấy chục năm hít thở nữa. Khẩu hiệu của cô là "KO CÓ NGƯỜI NÀO LÀ TA KHỒN CỨU ĐƯỢC, CHỈ CÓ NGƯỜI TA KHÔNG MUỐN CỨU". Và đặc biệt tính tình rất cổ quái. Nên ở thế giới trước cô được mệnh danh là Quái y.

Đột nhiên cơ thể cô bé tỏa ra một luồng sát khí nồng đậm.

-"Ai!!! Người nào, bước ra đi." Vừa nói xong thì một người đàn ông tầm 40, 45, mái tóc bạch kim, đôi mắt màu bạc trong suốt kỳ lạ. Khuôn mặt phải gọi là mỹ nữ chứ không phải là mỹ nam nữa, nếu người này mà không phải mặc quần áo cổ trang dành cho đàn ông, cô sẽ tưởng hắn ta là thần tiên tỷ tỷ mất. Người đàn ông kia vừa đi vào vừa cười ôn nhu làm cho cô đang ngồi trên giường dựng tóc gáy.

Nhìn đứa bé trên giường người đàn ông cười nói: - "Cô bé thu sát khí lại đi, ta sẽ không hại ngươi, ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi cơ mà."

Cô bé liếc qua liếc lại trên người người đàn ông một lúc mới chịu thả lỏng cơ thể. Quả thật ở cái nơi đất khách quê người thế này, cô cũng nên khiêm nhường một chút. Ngước đôi mắt màu hổ phách to tròn không cảm xúc lên nhìn người đàn ông trước mặt, tỉ mỉ đánh giá ông ta thì: - "Uống đi!!!"

Người đàn ông đưa một bát nước màu nâu đậm, hình như đây là thuốc. Đưa lên mũi ngửi qua ngửi lại, cô mới bắt đầu uống. Bát thuốc này rất đắng, nhưng đối với một quái y như cô thì cũng chỉ là nước mà thôi.

Nhìn đứa bé tầm 5, 7 tuổi trên giường kia, đang từ từ uống chén thuốc đắng đến nỗi tam đệ còn không muốn ngửi chứ là uống mà cô bé kia khi uống còn chẳng nhăn mi đến một lần. Ngẩn ra một lát ông nhanh chóng bình tĩnh lại, cười cười nhìn cô bé trên giường.

Băng Di uống xong đưa bát cho người đàn ông kia rồi, lại ngước mắt lên nhìn hắn. Người đàn ông kia nhìn Băng Di rồi cười nói: - "Con tên gì?" Lạnh lùng nói: - "Trần Băng Di." Người đàn ông tóc trắng tiếp câu: - "Ta là Bạch Ngọc đường, con có thể gọi ta là Đường thúc thúc." Khi nói ra tên mình Bạch Ngọc Đường ôn nhu đến kì lạ, mà cái vẻ mặt này mà để cho gia đình ông biết được có khi người thì hóa đá người thì trực tiếp lăn ra ngất mất. Bạch Ngọc đường đang định nói tiếp thì một tiếng kêu của một nữ tử vang lên: - "Nhị huynh, huynh đến đây đi nhanh lên."

Giọng nói càng ngày càng gần. ở cửa bây giờ xuất hiện một nữ tử tóc đen như gỗ mun, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, chăm hoa đua nở, mặc dù nhìn qua đã tầm 35, 39, nhưng mà với vẻ đẹp này thiếu nữ 18 cũng phải thẹn. Bước vào thấy bạn nhỏ Băng Di nữ tử kia mở to mắt, đồng tử màu tím sáng lên chạy vào nhéo má đứa trẻ trên giường, mải mê mãi mà không biết không gian bắt đầu nồng đậm sát khí.

Trần Băng Di là ai, là thiên tài Quái y người khác tránh còn không được, mà người phụ nữ này còn đến véo má cô. Tâm tình bất ổn định, làm cô không nghĩ mình đã trở thành một đứa trẻ da trắng búng sữa, đáng yêu không chịu được.

Nhận được vể tức giận của bạn trẻ Băng Di sau một hồi đùa nghịch cặp má đáng yêu phúng phính của thân chủ, người phụ nữ cũng buông tay. - "Lan Ngọc, muội làm gì vậy, không thấy Băng Di đang bệnh sao." Một giọng nói trầm ấm vang lên, thần chủ chính là Bạch Ngọc Đường. Còn người phụ nữ kia là muội muội của ông Bạch Lan Ngọc.

"Nhị ca à, muội cũng đâu có muốn đâu, chẳng qua thì cô bé này quá đáng yêu chứ bộ. À mà cô bé này tên Băng Di, tên thiệt hay nha!!!" Nói xong quay ra nhìn Băng Di cười cười. - "Tiểu Di Di nói cho dì Ngọc biết vì sao con lại ở dưới chân núi vậy???"

Giọng trong trẻo, lạnh thấu xương vang lên: - "Không nhớ."

-"Ách, thế thì...." Đầu Bạch Lạn Ngọc hiện lên một hàng hắc tuyến. Trời thiệt là lạnh nha, bé thế này... Híc híc ta không cam lòng. Lòng của Bạch Lan ngọc muốn nổ luôn.

- "Phì ..." Một tiếng cười vang lên làm Bạch Lan Ngọc muốn thổ huyết luôn. Tiếng cười này là của Nhị ca a ... người lạnh lùng như tảng băng ngàn năm mà cười, thiên à, có phải nhị ca bị bệnh. Đúng đúng rồi chắc chắn nhị ca bị bệnh. Bên kia Bạch Lan Ngọc đang tìm lí do giải thích cho chuyện lạ thế giới, thì bên này Bạch Ngọc Đường đang cười nhắc nhở:

-" Tiểu Di à, con còn chưa khỏe không được đi lung tung nghe chưa." Tiểu Di nghe có phải quá thân mật không. Ngước đôi mắt hổ phách lên nhìn Bách Ngọc Đường, lạnh lùng phun ra hai chữ:

"Không cần." Rồi tự bước xuống giường, nhìn ngó xung quanh rồi đi ra ngoài. Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Bách Lan Ngọc, đẩy nhẹ cô một cái rồi đi ra ngoài nhìn Băng Di.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy, một cảnh một người đàn ông 35, 39 tuổi vs một một cô bé 5, 7 tuổi đánh nhau.

Mẹ nó thật là máu chó đi, nhìn là biết không công bằng. Bạch Ngọc Đường cùng Bạch Lan Ngọc nhìn kĩ một hồi tất cả những động tác của đứa bé kia rất nhanh nhẹn, dứt khoát, nhưng nói đi cũng phải nói lại cũng là miễn cưỡng tránh được những chiêu thức của người đàn ông kia. Phải, cô bé kia là Trần Băng Di, mà còn người đàn ông kia chính là tam đệ của Bạch Ngọc Đường, ca ca sinh đôi của Bạch Lan Ngọc _ Bạch Ngọc Kỳ.

"Ca, huynh làm gì vậy? Sao lại đánh nhau với Tiểu Di Di???"Một giọng nói oán trách vang lên.

Đối với ca sinh đôi của mình Bạch Lan Ngọc không có gì để bình luận. Từ nhỏ đến lớn mặc dù Bạch Ngọc Kỳ đối với Bạch Lan Ngọc, Tam Huynh và Đại Tỷ rất tốt nhưng cứ đối với người lạ đến cái, kể cả người trẻ, người già cho đến người có võ công hay tay trói gà không chặt, ông anh này của nàng vẫn cứ dùng sức để đánh với người ta, thật không nói nổi mà.

Nghe thấy lời của Bạch Lan Ngọc, Bạch Ngọc Kỳ cũng không dừng lại. Cũng không trách Bách Ngọc Kỳ được, lâu lắm rồi, hắn không được giãn xương cốt, mà hôm nay lại gặp được tiểu nha đầu võ công quỷ dị không tí nội nực này làm cho Bạch Ngọc Kỳ rất cao hứng. Hắn cứ thế đánh tiếp cho đến khi Bạch Lan Ngọc nổi sát khí, rống lên thì Bạch Ngọc Kỳ mới dừng lại.

-"Lan Nhi, muội quen cô bé này." Ây da cái giọng này thật là chân chó đi, khác xa cái bản mặt đằng đằng sát khí và hứng thú vừa nãy. Thì đây là khuôn mặt tràn ngập hoa tươi.

Băng Di nhìn thấy Bạch Ngọc Kỳ dừng đánh cũng bắt đầu dùng lại động tác. Nhìn qua Bạch Ngọc Kỳ, vừa nãy đánh nhau, không nhìn kỹ được người này, khuôn mặt quả thật rất giống với Bạch Lan Ngọc. Mỗi tội mắt Bạch Lan Ngọc màu tím mà mắt của người đàn ông này lại màu bạc giống Bạch Ngọc Đường. Quả thật cô cũng không nghĩ nhiều vì điều này, cô chỉ nghĩ đến võ công của hắn, cái loại võ công cổ đại thật là hấp dẫn được cô, nếu mà Tiểu Phong biết thì chắc hẳn sẽ chạy khắp thế giới thông báo mất, nghĩ đến đây cô chợt nhếch môi.

Thấy Trần Băng Di nhếch mép nhìn mình, Bạch Ngọc Kỳ không khỏi dựng tóc gáy. Quay sang nhìn muội muội mình, khuôn mặt tỏ vẻ nịnh nọt.

-" Lan Nhi, cô bé này là như thế nào, muội...." Bạch Ngọc Kỳ còn chưa nói xong thì một giọng nói đã cắt lời của hắn.

-"Đây là ta cứu." Bạch Ngọc Đường lạnh giọng giải thích. Đồ đệ tương lai của hắn, sao lại để tên điên kia đánh được. Nghĩ đến đây mặt Bạch Ngọc Đường lại nộ vẻ cười gian làm cho Bạch Ngọc Kỳ sợ tái mặt, ba chân bốn cẳng chạy mất dạng. Trong đầu hắn đang nghĩ, má ơi nhìn cái mặt của Nhị ca kìa thật khủng bố quá, phải chạy đi tìm Đại tỷ an ủi mới được... Híc híc...

Bạch Lan Ngọc nhìn ca ca của mình như thế thì cười lên cười xuống không ngừng. Rồi nhìn sang Băng di, khuôn Mặt Bạch Lan Ngọc hiện lên vẻ có lỗi: -"Tiểu Di Di à, con đừng trách ca ca của ta, hắn như thế từ lúc sinh ra rồi cứ gặp người lạ, mặc kệ người đó ra sao, vẫn cứ đánh với người ta, bây giờ ta xin thay hắn tạ lỗi với con." nói xong Bạch Lan Ngọc làm tư thế chuẩn gập nguời 90 độ xin lỗi Băng Di.

-"Thích" một từ ngắn ngủi làm cho người khác muốn trào máu. Thôi được rồi trẻ con nàng không chấp. Chẹp chẹp thật thương tâm a. Đứa trẻ đáng yêu thế mà lạnh lùng quá à, thật đau lòng. U buồn nhìn lên trời, Bạch Lan Ngọc tự hỏi sao trời bất công quá à...HÍC HÍC (anh em giống nhau)

"Nhị ca, Nhị ca, huynh mau đến đây Đại tỷ gọi" giọng nói của Bạch Ngọc Kỳ lại vang lên càng ngày càng gần. Nghe được câu nói của Bạch Ngọc Kỳ, Bạch Lan Ngọc chợt đứng hình, thiên à, tí chắc mình chết mất, sao lên quên mất chuyện phải đi gọi nhị ca cho đại tỷ vậy, huhu, đại tỷ sẽ "thiến" mình mất, ta thật bất hạnh a!!!(beta:cái này là do Tiểu Di bị "nhiễm" nên Hy sẽ giữ nguyên)

Trong khi, Bạch Lan Ngọc còn đang để khuôn mặt khóc cha khóc mẹ. Thì ở bên cạnh Bách Ngọc Đường đã kéo Trần Băng Di về phía Cẩm Đường của Đại tỷ. Đi qua biệt viện vừa nãy thì hai bên đường xuất hiện rất nhiều hoa cẩm tú nở trái mùa, nếu theo Băng Di nghĩ thì bây giờ là mùa đông, mà hoa cẩm tú chỉ cho hoa vào mùa hè và mùa xuân. Đi xa thêm một chút nữa thì, Băng Di muốn chết đứng đấy luôn, thật đẹp a. Mùa Đông mà sao lại có hồ điệp, sao lại có hoa cẩm tú, tuyết rơi mà sao ở đây vẫn thấy ấm áp dữ vậy, mà ở kia còn có một người phụ nữ nhìn thoáng qua cũng khoảng 45, 49 rồi. Nhưng khi người phụ nữ kia quay ra, Băng Di hít vào một khí lạnh, Thiên à sao mà xinh đẹp dữ vậy. Bây giờ đã xinh đẹp thế này thì khi trước chắc chắn là mỹ nữ trên thế giới sẽ tự tử khi thấy người phụ nữ này mất. Khi Nhưng mà chỉ kinh ngạc được mấy giây Băng Di lại khôi phục lại vẻ mặt lạnh không phù hợp với tuổi của mình.

-"Đại tỷ, tỷ gọi đệ có chuyện gì???" Đột nhiên Bạch Ngọc Đường lên tiếng. Tiếng của Bạch Ngọc Đường vừa dứt, thì một giọng nói ngọt nhưng lạnh thấu xương vang lên: -"A Đường, hôm nay có phải đệ tìm được một tiểu nha đầu???" Nói như thế thì chắc đây chính là vị Đại tỷ của cái gia đình này...Bạch Băng Ngọc.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-23 )