← Ch.06 | Ch.08 → |
Theo như sắc mặt âm trầm kia thì nàng cũng tự suy đoán được, phỏng chừng vừa rồi những lời mắng chửi hắn đều đã nghe thấy, có thể nghĩ, Diêm Vô Cực giờ phút này nhất định phi thường phi thường tức giận.
Hai lần trước bất quá chống đối hắn, hắn khiến cho nàng kêu trời không thấu gọi đất không nghe.
Lúc nãy nàng dùng đủ từ ngữ mắng hắn, khẳng định nàng là muốn xuống địa ngục a.
Diêm Vô Cực xanh mét sắc mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
"Xem ra ngươi đối ta tựa hồ thực bất mãn."
Nếu nhất định trốn không thoát, nàng đơn giản cũng bất cứ giá nào, xoay người, ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt hắn.
"Đối, ta chính là bất mãn."
Phía sau truyền đến mottj tràng thở sâu như ý chiêu cáo nàng là không muốn sống nữa.
"Dù sao nên nói, nên mắng cũng đã mắng, cũng không cần ta lặp lại một lần nữa, muốn giết muốn chém tuỳ ngươi"
Nàng ngay cả phản kháng đều lười, nếu đã không có khả năng đối phó lại những thủ đoạn biến hoá kỳ lạ khó lường của Minh Vương thì cũng nên ngẩng đầu ưỡn ngực thừa nhận. Lần này tám phần thống khổ là chắc chắn rồi, nàng sớm cũng đã chuẩn bị.
Diêm Vô Cực sắc mặt âm trầm đến cực điểm, mâu trung lửa giận, chỉ là bị hắn trừng mắt, sẽ làm cho người ta toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Nguyên tưởng rằng Diêm Vô Cực hội đối nàng xuống tay, nhưng phản ứng kế tiếp của hắn lại nằm ngoài dự liệu của nàng.
"Đi theo ta."
Hắn đột nhiên xoay người, nhanh rời đi, Hướng Tịnh Tuyết đầu tiên là sửng sốt.
Hắn đi được vài bước liền xoay người.
"Như thế nào? Không dám theo tới?" Bạc thần gợi lên cười mỉa, con ngươi đen trung tràn ngập khiêu khích.
Nàng cắn cắn môi, lập tức bước ra cửa theo đi ra ngoài, đi thì đi, ai sợ ai a.
Nàng vừa đi theo phía sau hắn vừa hỏi "ngươi muốn ta đi theo ngươi dể làm gì a?"
Diêm Vô Cực đi dằng trước không để ý đến câu hỏi của nàng, như vậy ngược lại làm cho nàng không yên tâm.
"Ngươi muốn chỉnh ta thì cứ làm ngay ở đây đi, không cần làm ra vẻ kỳ lạ"
Hắn vẫn không nói lời nào, nàng càng trong lòng sợ hãi, cho đến khi Diêm Vô Cực mang nàng đến dược thảo thất (phòng chứa các loại thuốc đấy ạ, toàn là quý hiếm không thôi) nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, cũng kinh ngạc không thôi.
Dược thảo thất là nơi cấm, Diêm Vô Cực cũng không chuẩn người khác tiến vào, trừ bỏ chính hắn, nay cư nhiên đem nàng mang tiến vào.
Nàng tò mò nhìn bốn phía, từng cái ngăn tủ đầy nững túi lớn nhỏ đựng thuốc.
Trong dược thảo thất nồng đậm vị thuốc làm nàng không nhịn được phải bịt mũi cũng không rõ Diêm Vô Cực vì sao lại mang nàng tới đây.
Đột nhiên, nàng mở to mắt, nhìn Diêm Vô Cực từ trong một chậu thuốc lấy ra một con rắn, tựa hồ là ngâm mình ở trong chậu thuốc đã lâu.
Kế tiếp, nàng lại há to miệng.
Chỉ thấy Diêm Vô Cực xuất ra một phen lợi hại bàn tay hướng vào bung của con rắn cắt một cái.
"A -"
Nàng há miệng, cố gắng không hét, sợ hãi nhìn Diêm Vô Cực đem đầu rắn giựt ra quăng vào chiếc bát vừa lấy ra, sắc mặt vẫn điềm tĩnh không hề nhăn chút nào.
Tiếp theo, hắn lại theo một tay nhẹ nhàng bình tĩnh, không chút biến đổi cắt bụng, lấy mật lôi ra, máu tươi từng giọt từng giọt chảy xuống chiếc tô, nàng kinh hãi chỉ biết trừng mắt nhìn.
Trừ lần đó ra, Diêm Vô Cực còn lục tục bỏ thêm hắc ngu công, máu đen, lục sắc dược nước, và hơn mười loại kì kỳ quái quái dược thảo, tất cả đều quăng vào cái bát màu đen làm cho ngàng đứng một bên xem mà nghẹn họng nhìn trân trối, trong lúc nàng còn đang sửng sốt thì Diêm Vô Cực quăng cho nàng một cây mộc xử.
"Đem cái này khoáy đi."
"Cái gì!" Nàng sợ tới mức theo phản xạ định bước lui, dùng ánh mắt như gặp phải quỷ trừng cái bát đầm đìa máu một cách ghê tởm.
Muốn nàng dùng mộc xử khoáy thứ kia? Có lầm hay không? Nàng chỉ là nhìn đã muốn ói, hắn thế nhưng lại muốn nàng đem cái thứ ghê tởm đó khoáy lên, còn biết bao nhiêu thứ hỗn độn trộn lẫn trong đó nữa chứ, nghĩ đên đã chịu không nổi.
Đôi mày kiếm nhướng cao" ngươi không phải là muốn ta cứu cha của vị bạch cô nương kia sao? Đây chính là thuốc để cứu ông ta"
Nàng vừa nghe, vừa mừng vừa sợ, nguyên lai Diêm Vô Cực là đang bào chế thuốc để cứu người. Nhưng mà...nàng nuốt nước miếng một cái, nửa ngày vẫn chưa dám làm gì.
Bạc môi bật ra một chút nụ cười ngạo nghễ, khiêu khích" Như thế nào? Như vậy đã sợ, ngay cả khoáy cũng không dám vậy mà còn mạnh miệng đòi cứu người"
Nàng vừa nghe, lập tức kháng nghị:"Ai nói, ta mới không sợ đâu, chỉ, chính là lần đầu nhìn thấy nên có chút không quen thôi"
Nàng cầm lấy mộc xử, liền đi về phía cái tô, đem mấy thứ như nội tạng, máu rắn cùng những loại kỳ hoa dị thảo, nước thuốc bắt đầu quấy.
"Tốt lắm, cứ như vậy quấy."
"Này có cái gì khó." Nàng hừ nhẹ một câu.
"Trừ phi có mệnh lệnh của ta, nếu không từ giờ trở đi, ngươi tuyệt không có thể đình chỉ quấy."
"Di? Kia muốn bao lâu?"
"Đến sáng sớm ngày mai."
"Cái gì!" Nàng sợ tới mức thân hình cứng đờ.
Con ngươi đen lại lợi hại phóng tới."Ai cho ngươi dừng lại? Mau đảo!"
"A, là, là -"
Minh vương một khi trở nên giận dữ, làm người ta không dám không theo uy nghiêm.
Được rồi, nếu muốn cứu cha của bạch cô nương vất vả này chẳng là gì cả, thôi thì sớm đem thuốc này mau chóng làm xong, sớm chừng nào hay chừng ấy có thể nhanh nhanh cứu được cha của nàng ta.
Thuốc này phải dùng lửa nhỏ nấu liên tục trong vài canh giờ, trong lúc Diêm Vô Cực không ngừng đem các loại thảo dược mài thành bột phấn nàng cũng không ngừng quấy đều.
Phía dưới bếp không ngừng thêm củi, nhiệt độ không ngừng tăng cao khiến cho khuôn mặt của nàng hồng lên còn toàn thân thì ướt đẫm.
Mới bất quá đảo nửa canh giờ, nàng cũng đã thở hồng hộc.
"Xem ngươi, bất quá mới dùng chút sức lực đã không còn hơi sức, thật sự rất giống nữ nhân."
Nàng vừa nghe, mặt đỏ không phục kháng nghị:"Mới không phải, ta là đỉnh thiên lập địa nam tử hán." Nàng dùng hết sức để đảo, cố gắng ra sức không muốn bị hắn xem thường.
"Dùng sức nhiều một chút, đừng ra vẻ yếu đuối như đám nữ nhân!"
"Ta, ta này không phải dùng sức sao?"
Sau khi hắn ra lệnh, nàng ngay cả ý nghĩ lười cũng không dám, thực không có biện pháp, dù sao nàng đã lỡ mạnh miệng, mà nói được làm được.
Ô ô ô, Diêm Vô Cực khẳng định là thừa cơ chỉnh nàng, cầm mộc xử, nàng dùng sức đảo đảo đảo.
Đáng giận! Nàng Hướng Tịnh Tuyết, tuyệt sẽ không dễ dàng nhận thua a.
Đông Phương trở nên trắng, sáng sớm.
Thuốc được nấu trên lửa nhỏ sau một đêm, Diêm Vô Cực nhìn thấy nước thuốc đang từ từ chuyển đặc dần, lại biến thành khối trạng hắn liền mệnh lệnh.
"Có thể ngừng."
Đã liên tục đảo thuốc cả đêm, Hướng Tịnh Tuyết sớm đã mệt nhoài cả người, vừa nghe được mệnh lệnh của hắn như thể nghe được lệnh đại xá, cả người vô lực ngồi phịch trên ghế.
Thuốc này được nấu từ hôm qua lại không ngừng được đảo cả đêm, toàn bộ dược nước sớm đã cô đặc lại thành khối.
Diêm Vô Cực múc lấy một khối nhỏ, đem ngửi thử sắc mặt lộ vẻ hài lòng, lại đem khối thuốc nhỏ chia thành vài khối nhỏ hơn, vo thành từng viên, giờ chỉ việc đưa cho cha của vị bạch cô nương đó mỗi ngày uống một ít là được.
"Thập Bát, đem đan dược này đưa cho..."Hắn dừng lại, ánh mắt dừng ở mái tóc của người kia giờ đang ghé đầu nằm trên bàn mà ngủ không thèm biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Sáng sớm ánh sáng nhạt, xuyên thấu qua cửa sổ rơi trên khuôn mặt đang ngủ say kia, lẳng lặng ngắm nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm đem vẻ mệt mỏi của nàng lặng lẽ thu vào.
Cũng khó trách nàng như thế mệt mỏi, đảo dược nước cả đêm, cho dù là một đại nam nhân cũng chưa chắc chịu được, nàng thân là nữ nhi lại hoàn thành được.
Chỉ khi nàng ngủ, con ngươi lạnh lùng mới có thể trở nên nhu hoà, trên môi lộ ra một nụ cười hiếm hoi đầy vẻ ôn hoà. Cũng chỉ có lúc này, hắn có thể tận tình đánh giá nàng, dỡ xuống tuấn lãnh mặt nạ.
Chậm rãi vươn đại chưởng, xoa khuôn mặt tuấn tú kia, đem mồ hôi trên trán nàng chậm rãi lau sạch.
Động tác mềm nhẹ, giống như đang sờ vật quý, bàn tay lướt dọc theo khuôn mặt của nàng, cảm thụ thấy hai má của nàng trong tay hắn, còn có mũi của nàng, miệng của nàng.
Không biết nàng mặc vào trang phục nữ nhi sẽ như thế nào?
Sống giữa một đống nam nhân cố gắng che giấu thân phận của chính mình thật vất vả.
Nếu là khôi phục thân phận nữ nhi, theo như tính tình của nàng chắc hẳn cũng sẽ rất quật cường.
Nghĩ đến bộ dáng nàng vì cứu người không tiếc cùng hắn chống đối, chịu không ít tra tấn từ hắn, hắn lại không khỏi nở nụ cười đồng thời cũng dâng lên một cỗ thương tiếc.
Nàng là nữ nhân duy nhất trên đời này không sợ chống đối cùng hắn, những ngày qua, sự kiên trì của nàng, không thoả hiệp, không sợ chịu khổ cùng với sự nhiệt tình chân thực của nàng hắn đều để trong lòng.
Nàng...... đã có hôn ước chưa?
Đôi mày chau lại, mâu trung thập phần khó chịu dấy lên sự đố kị, chỉ cần nghĩ đến nàng nếu là đã có người trong mộng thì hắn sẽ phi thường phi thường phi thường mất hứng.
"Ân......" Khuôn mặt bị bàn tay vuốt ve khiến nàng đang ngủ say không tự chủ được phát ra âm thanh nhẹ nhạng khoé môi khẽ nhếch lên thu út sự chú ý của hắn.
Đôi mắt sâu thẳm hiện lên một ý nghĩ muốn đoạt lấy, hắn liền cúi thấp đem bạc môi ấn lên trên môi của nàng, bắt đầu tinh tế hôn môi, ngọn lửa nóng thâm nhập vào khuôn miệng không hề phòng vệ của nàng, duyện hôn nhấm nháp.
Nàng vố đang ngủ lại bị nụ hôn sâu này đánh thức, vừa sợ vừa thẹn phát hiện Diêm Vô Cực đang hôn nàng.
"Chủ, chủ tử?"
Nàng khiếp sợ trừng mắt Diêm Vô Cực, hành vi dọa người này, nhất thời hoảng sợ không biết làm sao, mà Diêm Vô Cực vẫn không vì nàng tỉnh lại mà rời khỏi người nàng, trái lại càng tiếp cận nàng hơn.
"Ngươi như thế nào — ngô -"
Bạc môi lại lần nữa ập đến, không cho nàng cơ hội chất vấn liền đoạt lấy đôi môi của nàng mà hôn.
Ông trời -
Nàng kinh hoàng thất sắc, cả người giống cứng đờ, một lòng cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Nàng không thể nhúc nhích, giống như bị điểm huyệt đạo, cảm nhận hắn đang hôn nàng, cơ hồ não bộ ngừng hoạt động không thể suy nghĩ được gì.
Hắn đang nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nàng, linh hoạt giữ lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng mà dây dưa.
Đây là mộng sao?
Diêm Vô Cực vẫn hôn nàng, nàng không tự chủ được nhắm mắt lại, mặc hắn ta muốn làm gì thì làm, cảm nhận được hắn càng lúc càng nóng, làm nàng như bị đảo lộn, chiếc lưỡi dịu dàng tinh tế nhưng không kém phần mãnh liệt làm nàng toàn thân nóng lên, không thể tin được đây là sự thật......
Di? Không đúng nha!
"Chờ...... Đợi chút......"
Nàng dám đem hắn đẩy ra, thật vất vả mới có thể tự mình hô hấp..
"Ta là nam nhân nha -" Nàng mồm to thở phì phò, đột nhiên nghĩ đến chính mình nữ cải nam trang, vẫn là nam nhân cho rằng, hắn không nên hội đối nàng như vậy, trừ phi hắn đã biết nàng là thân nữ nhi......
Ánh mắt Diêm Vô Cực ngượng ngùng nhưng vẫn chứa đầy đam mê nhìn nàng miễn cưỡng cười.
"Thì tính sao?"
Nàng đột nhiên cứng đờ, thâm tâm mong chờ, thoáng chốc lạnh nửa thanh.
Thì tính sao?
Thì tính sao?
Thì tính sao?
Những lời này như sét đánh ngang tai, vô tình đem nàng đang ý loạn tình mê lập tức đánh tỉnh.
Nguyên bản còn trông chờ hắn đã phát hiện chính mình là nữ nhi cho nên vừa rồi mới hôn nàng, không nghĩ tới cũng có chuyện như vậy, nói cách khác, hắn còn nghĩ nàng là nam nhân, hắn hôn nàng, không phải biểu lộ hắn thích nam nhân?!
Nàng cảm thấy chính mình như từ bảy tầng mây rớt xuống mười tám tầng địa ngục.
Diêm Vô Cực thích là...... Nam nhân!
Nàng chịu đả kích lớn nhìn hắn, cho đến khi hắn nghiêng người đi đến phía trước nàng, lại muốn chiếm đoạt môi của nàng lần nữa, nàng mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng né tránh, giống như thỏ non bị làm kinh động, vội vàng chạy ra dược thảo thất.
Nàng mù quáng bôn chạy, không có mục đích, cũng không nghĩ đến sẽ quay về hoa đào trai, thầm nghĩ tìm một chỗ hảo hảo sửa sang lại những suy nghĩ hỗn loạn, nàng hiện tại tựa như con thỏ mới từ miệng cọp sống sót trở về sau tai nạn, người vẫn còn khiếp sợ.
Diêm Vô Cực hôn nàng, lẽ ra phải là một chuyện vô cùng cao hứng, nàng lại thương tâm muốn khóc.
Hắn hôn nàng, đơn giản vì nàng là nam nhân, đây là nguyên nhân vì sao cốc lý không có nữ nhân.
Bi thảm là, nàng phát hiện chính mình đã muốn yêu thương Diêm Vô Cực! Thật vất vả tìm được một người trong lòng, đối phương lại là đoạn tụ a.
Nàng một người liền như vậy ngồi ở dưới gốc cây đại thụ, vô thần nhìn trên trời, cảm thán chính mình một trận thương tâm, yêu không đúng người, nhưng lại không thể phủ nhận yêu thương Diêm Vô Cực là chuyện thật.
Hốc mắt nhịn không được đỏ lên, nàng hảo muốn khóc a -
"Thập Bát lão đệ."
Phía sau truyền đến tiếng kêu của người khác, Hướng Tịnh Tuyết cố gắng hồi phục tinh thần, liền đem nước mắt nuốt trở lại trong bụng.
Người kêu chính là lão Lục kích động hướng nàng đi tới."May mà tìm được ngươi, vẫn không gặp ngươi đi ra, mọi người đều thực lo lắng ngươi — di? Thập Bát...... Ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Nàng miễn cưỡng lộ ra một chút cười khổ, cố lấy lại tinh thần.
"Xem bộ dáng ngươi chật vật, thật không có việc gì?"
Hướng Tịnh Tuyết lắc đầu, đem việc hầm thuốc cả tối hôm qua, đại khái nói cho lão lục.
"Thì ra là thế, ngươi không có việc gì là tốt rồi, ngươi cũng biết, từ hôm qua chủ tử đem ngươi bắt theo sau, mọi người vẫn lo lắng, không hiểu được chủ tử lúc này hội như thế nào phạt ngươi, nguyên lai chủ tử đáp ứng muốn cứu cha của bạch cô nương a."
Lão lục đối nàng lại là kính ngưỡng, lại là ánh mắt nghiêm nghị, bàn tay to đặt trên vai nàng.
"Huynh đệ, ta thực bội phục ngươi, ngươi thế nhưng có thể làm cho chủ tử ngoại lệ vô điều kiện cứu người, lão ca ta thực lấy ngươi làm vinh hạnh a."
"Này cũng không có gì, ta là đau lòng bạch cô nương, thấy nàng vẫn quỳ gối bên ngoài, lại như vậy hiếu thuận, lòng có không đành lòng, cho nên hết sức giúp nàng."
"Aha, ta đã hiểu."
Lão lục bỗng nhiên đối nàng chớp mắt vài cái, lộ ra một chút ái muội cười, làm nàng không khỏi liền nhướng mày.
"Như thế nào?" Nàng vẻ mặt nghi hoặc.
"Hắc hắc, Thập Bát lão đệ sẽ không phải là thích bạch cô nương kia?"
"Đừng bậy bạ."
"Lão đệ chúng ta dung mạo tuấn tú phi phàm, điều này rất tốt, bộ dạng bạch cô nương kia rất tiêu trí, hiếu thuận, tính tình hảo, là một cô nương khó gặp được nha."
"Ai, ngươi đừng nói lung tung, bằng không nếu truyền ra làm cho người ta hiểu lầm cũng không tốt, ta là không quan hệ, người ta bạch cô nương danh dự có vẻ trọng yếu."
Lão lục cười hì hì vỗ vỗ bả vai nàng."Hảo hảo hảo, ngươi không cho ta nói, ta đừng nói, này chuyện nam nữ, ta biết, ta biết."
Lão lục rõ ràng là nhận định nàng vì tình mà khổ, nàng muốn giải thích, nhưng tâm tư vừa chuyển, liền từ bỏ, bởi vì nàng cũng thật là vì tình mà khổ, chẳng qua đối tượng là Diêm Vô Cực.
Nghĩ đến hắn, nhịn không được lại khổ sở, lại thở dài, ai......
Hai người ngồi ở dưới tàng cây, kề vai sát cánh nói chuyện phiếm, hoàn toàn không chú ý tới, có một đôi mắt chính ghen ghét dữ dội trừng mắt nhìn bọn họ.
"Các ngươi đang làm cái gì?" Trầm thấp đông lạnh ngữ khí, hàm chứa cơn tức giận.
Lão Lục vốn đang nói chuyện rất cao hứng, khi phát hiện Diêm Vô Cực đứng ở phía sau, hơn nữa gương mặt lại lạnh lùng chứa đầy sự tức giận, liền sợ tới mức đứng lên.
"A, chủ tử." Lão lục vội vàng cung kính cúi chào, còn thuận đường đem Thập Bát kéo đến, một khối hướng chủ tử cúi người.
Hướng Tịnh Tuyết vốn định bỏ chạy, nhưng lão Lục đang nắm vai nàng, làm cho nàng muốn chạy trốn đều không được, đành phải kiên trì đối mặt Diêm Vô Cực.
Con ngươi đen thẳm chứa đầy sự đố kị, dường như muốn đem người trong mắt lập tức giết chết. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay đang đặt trên vai Hướng Tịnh Tuyết, ánh mắt hung hăng bắn về phía lão Lục.
"Chủ, chủ tử?" Lão lục bị chủ tử trừng kinh hồn bạt vía, hoàn toàn không rõ chính mình làm sai cái gì?
"Rõ như ban ngày, hai người kề vai sát cánh, còn ra thể thống gì!"
Lão lục ngốc sửng sốt.
Rõ như ban ngày lại kề vai sát cánh còn thể thống gì? Bọn họ đều là đại nam nhân, thế nào một ngày không phải ở kề vai sát cánh nha?
"Còn không bỏ ra!"
"Là, là." Lão lục sợ tới mức lập tức thu tay về, còn đứng nghiêm không dám nhúc nhích.
"Ta có lời nói với Thập Bát, ngươi trước tiên lui xuống."
"Dạ."
Lão lục liền cáo lui, trước khi đi còn đồng tình nhìn Thập Bát, nghĩ rằng chủ tử đại khái là vì chuyện gì nên đem tức giận trút lên Thập Bát, chỉ có thể phù hộ Thập Bát không thảm là tốt.
Hướng Tịnh Tuyết tâm nhi đập bịch bịch, nàng cúi đầu, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Diêm Vô Cực cũng không có.
Cư nhiên ngay cả nam nhân đều không thể đối nàng kề vai sát cánh? Cái này thảm, Diêm Vô Cực quả nhiên thích thân nam nhi của nàng, bị ăn giấm chua như thế này thật chẳng thể vui nổi.
Diêm Vô Cực nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác kinh hoàng của nàng biết rằng đã doạ đến nàng, này nữ nhân vội vàng đào tẩu, làm cho hắn ngay cả cơ hội cùng nàng giải thích cũng không có.
Ngay sau khi nàng chạy khỏi dược thảo thất, hắn liền nóng vội đi ra tìm nàng, chạy khắp nơi tìm bóng dáng của nàng, vừa đến đã thấy nàng cùng lão lục như thế thân mật, tay lão lục còn ôm lấy vai của nàng, làm cho hắn hai mắt ứa ra hỏa.
Hắn muốn tiếp cận nàng, nhưng mới tiến lên từng bước, nàng lập tức lui ra phía sau từng bước.
Hắn lại tiến tới từng bước, nàng lại lui từng bước, nhất mực không muốn rút ngắn khoảng cách với hắn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên mà nhìn hắn, làm hắn thần sắc càng khó nhìn vài phần.
"Ngươi đang trốn ta?"
Nàng không nói, vẫn như cũ cúi đầu.
"Lại đây." Hắn mệnh lệnh, nàng lắc đầu, hơn nữa lại lui từng bước, cùng hắn bảo trì khoảng cách.
Nàng biết này hành động chọc giận hắn, nhưng là nàng càng khó quá nha, hiện tại nàng, thương tâm không biết nên như thế nào cho phải.
"Ta biết ngươi rất tức giận, nhưng là...... Nam nhân yêu nam nhân, không được, ta, ta không có sở thích này a."
Nàng không thể nhận, Diêm Vô Cực yêu thích nàng, nhưng lại bởi vì nàng là nam nhân! Chỉ nghĩ đến vậy, lòng của nàng là tốt rồi đau, rất khổ sở, ê ẩm ngực, đau như cắt.
"Nếu là nam nhân yêu nữ nhân thì sao?"
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Diêm Vô Cực, không dám tin nhìn hắn.
Hắn lời này...... Là có ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn, hắn......
Diêm Vô Cực đi lên phía trước, con ngươi thâm thuý léo lên tia nóng bỏng, đó là ánh nhìn của một nam nhân dành cho nữ nhân.
Nàng ngơ ngác nhìn lên hắn, muốn nghe hắn chính miệng nói.
"Lời nói mới rồi...... Là có ý gì?"
Đại chưởng khẽ vuốt cằm của nàng, khóe môi hắn dật ra nhợt nhạt ý cười, thấp giọng nói:"Ý tứ là, ta biết ngươi là cái cô nương."
"Ngươi......"
Hắn cuối người xuống bịt kín miệng nàng, không cho nàng cơ hội hỏi, cũng thẳng thắn hết thảy, hắn là muốn nếm tiếp mùi vị của nàng, bởi vì hắn còn hôn chưa đủ nàng, mãi mãi vẫn không thể đủ.
Lúc này đây nàng không trốn, tâm rung động, kinh hỉ đón nhận hắn mang theo khí phách mà cuồng vọng hôn nàng, nhiệt tình nhấm nháp cái miệng nhỏ nhắn của nàng, hoàn toàn bắt nàng làm tù binh.
Nàng nhắm mắt lại, thần phục cho hắn tự ý khi dễ làm nóng thân mình, tuỳ ý để lưỡi hắn xâm nhập miệng nàng tới lui công thành đoạt đất, cơ hồ đảo loạn lòng của nàng, nhấc lên kinh đào sóng to, khiến cho nàng thất điên bát đảo.
Ông trời! Nguyên lai hắn sớm biết rằng nàng là nữ nhi, làm sao có thể a?
Nàng có rất nhiều điều muốn hỏi hắn nhưng lại càng say mê cảm giác cùng hắn dây dưa, làm nàng mê đắm mơ hồ không biết đang ở nơi nào.
Nàng mềm cả người, hai bàn tay nắm lấy ngực áo của hắn, nếu không làm như vậy, nàng có khă năng xụi lơ mà ngã xuống a.
Hắn biết chính mình là cô nương nha...... Nàng hảo vui vẻ, tim đập mãnh liệt cơ hồ muốn bung ra, nụ hôn này chứng minh hắn thực chất không hề lạnh lùng, hắn thật sự thật sự rất là nóng bỏng a.
"Ngươi tên là gì?" Hơi thở nóng rực bên tai nàng nói nhỏ.
Nàng bị hôn hốt hoảng, ngoan ngoãn trả lời:"Hướng Tịnh Tuyết......"
"Hướng Tịnh Tuyết...... Tịnh Tuyết......" Hắn lặp lại tên của nàng, như là đang kêu tên nữ nhân của chính mình, khóe miệng khẽ nhếch, thực vừa lòng biết được khuê danh của nàng.
"Những người khác cũng biết ngươi là nữ nhân?"
"Không biết......"
"Tốt lắm."
Bạc môi gợi lên nụ cười hài lòng, phủ đến bên tai nàng nói nhỏ.
"Trở về phòng thu thập đồ đạc, chuyển đến hoa đào trai."
← Ch. 06 | Ch. 08 → |