Vay nóng Tima

Truyện:Minh Vương Đoạt Hậu - Chương 05

Minh Vương Đoạt Hậu
Trọn bộ 11 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


"Không!" Nguyệt Nga Nhi kinh hô một tiếng, nàng xấu hổ đến độ hận không thể lập tức chết tại chỗ!

Nàng muốn nhảy xuống bàn gỗ, nhưng mà Hắc Mộc Dạ lại tách hai chân của nàng, thân hình cao lớn liền đứng chặn ở giữa hai chân, làm cho nàng căn bản không có gì đào thoát cơ hội! Không chỉ như thế, hắn còn chế trụ cổ tay nàng, đem cả người nàng giữa chặt.

Nàng hoảng hốt mà bất lực nằm ở mặt bàn, thuần khiết không tỳ vết thân mình không có nửa điểm che lấp, giống như tế phẩm chuẩn bị hiến tế cho ác ma.

Cho dù quẫn bách kinh hoảng nhắm chặt hai mắt, Nguyệt Nga Nhi vẫn có thể mãnh liệt cảm giác được, hắn ánh mắt đang ở trên cơ thể của nàng. Ánh mắt hắn chuyển dần xuống dưới, hắn chuyển mắt đến đâu, nàng cảm nhận như có một cuộn nhiệt lan tới đó.

"Van cầu ngươi...... Buông......" Nàng giãy dụa, nhưng càng vặn người lại làm cho ánh mắt hắn đầy nhục hơn!

"Không." Hắc Mộc Dạ nói so với bình thường càng khàn khàn vài phần.

"Ngươi rốt cuộc...... Rốt cuộc muốn làm cái gì?" Nguyệt Nga Nhi chiến thanh, nghẹn ngào hỏi.

Cảm giác được hắn đang chăm chú nhìn vào mình, Nguyệt Nga Nhi ở xấu hổ đến độ muốn tự sát, nhưng đồng thời, một loại cảm giác xa lạ mà mãnh liệt hiện lên, làm cho nàng không thể khống chế run rẩy.

"Làm cái gì? Ta không phải mới vừa đã muốn nói qua sao? Ta muốn dạy ngươi, cái gì mới gọi là da thịt chi thân chân chính!" Hắn vừa nói, vừa lấy tay mình chạm vào thân thể mẫn cảm của nànng. Tuy rằng biết rõ nàng sợ hãi, biết rõ nàng toàn không có kinh nghiệm, nhưng hắn nhưng không có ý định dừng lại, ngược lại hôn càng mạnh mẽ lên cảm quan của nàng, cố tình buộc nàng trong thời gian ngắn nhất có thể hiểu sự thân mật của nam nữ là như thế nào?

Nàng càng kinh hoảng, càng muốn kháng cự, hắn trêu chọc liền càng cuồng dã, càng không chịu dừng tay!

Hắn càng lúc càng càn rỡ, Nguyệt Nga Nhi rơi vào sự bối rối, không biết hắn đến tột cùng sẽ đẩy nàng vào hoàn cảnh nào?

Nàng không thể né tránh, càng vô lực chống đỡ hắn. Hắn càng lúc càng phóng đãng, vừa hôn vừa vỗ về chơi đùa cơ thể nàng. Không thể chịu nổi sự áp bức đó, Nguyệt Nga Nhi thở dốc, một cơn sợ run co rút toàn thân, nàng cả người không thể khống chế, gượng đứng dậy, phát ra một thanh âm mà ngay chính mình cũng không thể tin nổi.

trong đầu của nàng chỉ là một mảnh hỗn độn, hai tròng mắt mặc dù vẫn nhắm chặt, nhưng phảng phất thấy mê huyễn yêu diễm sáng rọi ở trong mắt. Vừa rồi cảm giác xa lạ mà mãnh liệt kia làm nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng lại lấy đi của nàng rất nhiều khí lực, nàng thở dốc, tuỳ ý để cho hắn muốn làm gì thì làm.

Ánh mắt Hắc Mộc Dạ nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhưng đầy mồ hôi của nàng, hắn không bỏ qua bất cứ phản ứng nào của nàng. Một hồi nhớ tới chính mình vừa rồi không khống chế được phản ứng, thật xấu hổ, nàng cảm thấy ghét chính mình, nàng cắn răng reo lên:

"Đủ rồi! Ngươi hiện tại có thể buông ta ra?"

Đối mặt với sự kích động và xấu hổ của nàng, Hắc Mộc Dạ không có nửa câu ôn nhu an ủi, thậm chí còn thản nhiên trào phúng nói:"Ngươi cho là như vậy liền đã xong? Ngươi không phải quá ngây thơ!"

Lời hắn vừa thốt ra, Nguyệt Nga Nhi đột nhiên kích động, trừng lớn hai mắt nhìn hắn. Ý tứ của hắn...... Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ là nói...... Cái gọi là "Da thịt chi thân", không chỉ có như vậy?!

Trước khi nghĩa phụ thu dưỡng nàng, nghĩa mẫu đã mất nhiều năm, hơn nữa Dương ca lại là con trai độc nhất của Phượng Gia, nên nàng không có bất kì tỳ muội nào để có thể nói chuyện tâm tình, nên những chuyện tình cảm nam nữ, nàng căn bản không hiểu gì cả.

Nàng thật sự không hiểu, nếu vừa rồi như vậy còn không phải là da thịt chi thân, vậy rốt cuộc thế nào mới tính? Rõ ràng...... Rõ ràng hắn đã hôn nàng, đã vậy còn.... còn chạm vào người nàng!!!. Nguyệt Nga Nhi không yên bất an nhảy xuống mặt bàn, nhưng cả người mệt mỏi không thể chống đỡ nổi, cả người lảo đảo. Hắc Mộc Dạ đúng lúc ôm nàng, cũng thuận thế đem nàng đặt xuống giường.

"Không! Ngươi tránh ra! Đừng chạm vào ta!" Nguyệt Nga Nhi sợ hãi la hét.

Mới vừa rồi trải qua đã làm cho nàng cảm thấy chính mình phảng phất tử qua một hồi, nếu chân chính "Da thịt chi thân" So với vừa mới còn mãnh liệt, ghê gớm hơn, nàng nhất định không chịu nổi!

Hắc Mộc Dạ ngang nhiên đứng ở bên giường, con ngươi đen không thấy cảm xúc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khủng hoảng. Ánh mắt cương nghị lãnh đạm làm cho người ta không thể nhận ra bên trong đó đang nghĩ gì.

Trên giường, Nguyệt Nga Nhi hít thở không thông trầm mặc, nàng đang tự hỏi phải chăng bay giờ hắn mới bắt đầu " dạy " cho nàng cái gì gọi là "Da thịt chi thân" chân chính? ý niệm đó càng mạnh mẽ hơn trong đầu khi nàng cả kinh thấy hắn bắt đầu cởi quần áo trên người.

Thoáng nhìn thấy khuôn ngực cường tráng của hắn, tim Nguyệt Nga Nhi như nổi trống, nháy mắt càng trở nên càng thêm cuồng loạn, hai gò má bất giác đỏ bừng. Nàng vội vàng xoay người đưa lưng về phía hắn, không có dũng khí tiếp tục nhìn hắn cởi quần áo. Nhưng mà, chỉ nghe tiếng quần áo bị thoát ra, trong đầu nàng đã hiện lên cảnh vừa rồi, khuôn ngực trần trụi của hắn lại hiện lên.

Ngay tại nàng vô thần căn môi, không biết phải làm như thế nào cho đúng, hắn bỗng nhiên trèo lên giường, cánh tay cường tráng theo phía sau nắm eo nàng, làm nàng thiếu chút nữa la lên. Hắc Mộc Dạ thu nạp cánh tay, đem nàng ôm ở trước ngực, thân mình xinh xắn lanh lợi bị ôm chặt chẽ trong ngực rộng của hắn. thân hình nàng dường như sinh ra để phù hợp với vòng ôm của hắn. Nguyệt Nga Nhi khẩn trương cơ hồ không thể hô hấp, nàng có thể tinh tường cảm giác được ngực hắn trong ngực chính kề sát lưng của nàng, đôi chân dài của hắn quấn lấy chân nàng. Hai người lỏa trình tướng thiếp tư thái vô cùng thân thiết.

Nàng nín thở, hoảng hốt chờ bước tiếp theo xâm chiếm, nhưng hắn lại chính là lẳng lặng ôm nàng, chậm chạp không có bất kì động tác khác nào.

Nguyệt Nga Nhi có chút kinh ngạc, cũng có chút nghi hoặc, nhưng mà nàng không có dũng khí đối đầu nhìn hắn, đừng nói chi là mở miệng hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì?!

Thời gian dần dần trôi qua, thâm trầm mệt mỏi, hơn nữa sự ấm áp của hắn vây quanh, khiến cho cơn buồn ngủ thổi đến, cho dù Nguyệt Nga Nhi có nhắc nhở chính mình phải cảnh giác, không thể quên đang ngủ trên giường của hắn, nhưng vẫn không thể chống đỡ lại cơn buồn ngủ đang vây quanh.

Nghe nàng hô hấp dần trôi theo quy luật, Hắc Mộc Dạ biết nàng đã ngủ rất say, hắn nhẹ nhàng xoay người nàng ôm vào trong ngực, làm cho nàng đối mặt chính mình.

Nhìn nàng xinh đẹp, trong đôi mắt thâm trầm của hắn, cảm xúc thoáng hiện lên một tia cảm xúc. Nhìn chăm chú nàng hồi lâu, hắn chậm rãi cúi đầu, hôn lên mi mắt của nàng, đem thân thể của nàng sát vào cơ thể mình, rồi chính mình cũng đi theo nhắm lại hai mắt. Không lâu sau, hắn cũng nặng nề ngủ. Ngày thường một khuôn mặt lạnh lùng cương nghị nhưng lúc ngủ, ở hắn lại hiện lên tia ôn nhu, cái khí thế sắc bén cũng tản đi phần nào. Trong cơn mơ, môi hắn khẽ nhếch lên, rốt cục hắn có thể tìm được quyện cực lữ nhân của mình, bây giờ hắn có thể an tâm ngủ thật.

Từng đợt thanh thúy chim chóc đề tiếng kêu, đem Nguyệt Nga Nhi theo trong lúc ngủ mơ tỉnh lại. Trợn mắt, phát hiện chính mình nằm trên một chiếc giường xa lạ, những hình ảnh đêm qua hết thảy bỗng nhiên hiện lên trong óc, nàng cuống quít ngồi dậy, bất an nhìn xung quanh. Phát hiện Hắc Mộc Dạ cũng không ở trong phòng, Nguyệt Nga Nhi không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trải qua đêm qua sau, nàng thật không biết nên như thế nào đối mặt kia nam nhân kia.

Thừa dịp Hắc Mộc Dạ không có trong phòng, nàng vội vàng xốc lên chăn trèo xuống giường, không ngờ thoáng nhìn lại chính mình đang trần trụi, trên cơ thể lại lưu đầu dấu hôn đỏ thẫm, toàn là ấn ký của hắn!! Nguyệt Nga Nhi hai gò má ở nháy mắt hồng như lửa. Tuy rằng nàng tự nhủ bản thân không được hồi tưởng đêm qua nhưng... hết thảy vẫn cứ xuất hiện, như thế nào hắn lại hôn khắp người nàng như vậy?

Nàng quả thực không thể tin được, hắn đối với nàng lại làm ra chuyện tình tà ác như thế! Càng đáng sợ hơn, hắn làm càn trêu chọc trên người nàng, nhưng nàng lại không có nửa phần khí lực kháng cự, ngược lại yếu đuối bất lực mặc hắn muốn làm gì thì làm, đến cuối cùng, thậm chí khi hắn hôn môi âu yếm, nàng lại phát ra thanh âm làm chính mình mặt đỏ khốn quẫn.

Nguyệt Nga Nhi vỗ vỗ hai má, cố gắng hồi tưởng lại xem tối qua bị Hắc Mộc Dạ đặt lên giường, chuyện gì đã xảy ra? Nhưng là, bị hắn ôm vào trong ngực, còn lại một mực nghĩ không ra, thậm chí liền ngay cả chính mình tại sao lại ngủ cũng không biết. Tân bắn đầu hoảng loạn nàng cúi đầu thì phát hiện thạch sùng sa vẫn còn trên ngực, lúc này mới hơi chút thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mày liễu lại như cũ nhíu lên.

Tuy rằng Hắc Mộc Dạ không có chiếm đi sự trong sạch của nàng, nhưng là cô nam quả nữ đồng giường cộng chẩm cả đêm, mà thân thể của nàng đã bị hắn thấy hết, thậm chí còn hôn nữa! Như vậy nàng, sự trong sạch sớm đã bị huỷ, không có khả năng tái giá cấp Nam Cung Mị, từ nay về sau, nàng nên làm cái gì bây giờ mới tốt?

Chẳng lẽ, nàng thật phải ở cạnh Hắc Mộc Dạ, an phận làm vợ hắn?

Không! Chỉ tưởng tượng cùng sống như vậy với nam nhân đáng sợ đó cả đời, lòng của nàng bỗng nhiên co lại. Nàng thà rằng chung thân không lấy chồng sống ở phượng gia, hoặc là đến Tự Lý làm bạn cùng Phật!!

Nhưng đó là chuyện sau này, mặc kệ của nàng tương lai nên đi nơi nào, giờ phút này là quan trọng nhất là, nàng trước hết nghĩ cách rời khỏi Huyền Minh Thành. Tuy rằng nàng tin tưởng nghĩa huynh khi biết được nàng bị Hắc Mộc Dạ cướp đi, nhất địnhsẽ nhanh chóng tới cứu nàng, nhưng nàng không thể không làm cái gì đó, chờ nghĩa huynh tiến đến cứu.

Ở trong phòng do dự từ chối hồi lâu, nàng quyết định đi ra ngoài, tuy rằng nàng có chút điểm sợ vừa ra khỏi cửa phòng môn, sẽ gặp Hắc Mộc Dạ, hơn nữa nàng cũng không nghĩ bằng thực lực của bản thân, có thể đủ thuận lợi rời khỏi Huyền Minh Thành, nhưng nếu muốn trốn ra khỏi dây, không thể không đi ra ngoài xem xét tình hình.

Nàng hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí đẩy ra cửa phòng. Vốn tưởng rằng sẽ có hộ vệ hạn chế hành động của nàng, nhưng nàng nhìn chung quanh thế nhưng không có thấy nửa hộ vệ.

Hắc Mộc Dạ rất yên tâm, cho rằng nàng tuyệt đối trốn không thoát sao?

Nguyệt Nga Nhi tâm bỗng nhiên trầm xuống. Tuy rằng nàng đối với Hắc Mộc Dạ không hiều bao nhiêu nhưng nàng tin chăc hắn không phái thủ hạ bảo vệ nàng vì hăn tin rằng Dương ca cho dù tới đây, cũng cứu không được nàng?

Mang tâm tình đó đi ra cửa phòng, xuyên qua hành lang gấp khúc, chỉ thấy cách đó không xa ở sân, Hắc Mộc Dạ đang cùng một nữ tử xinh đẹp đứng chung một chỗ, tựa hồ đang ở đàm luận chút cái gì.

Nhìn bọn họ hai thân ảnh xinh đẹp sóng vai, Nguyệt Nga Nhi đáy lòng bỗng nhiên phát lên một cảm xúc không nên lời.

Nàng kia là ai? Có quan hệ gì với Hắc Mộc Dạ?

Cùng lúc Nha nhi nhịn không được, đáy lòng lặng lẽ đoán thân phận của cô gái kia thì cũng là lúc nử tử nhìn về phía nàng. Chỉ thấy nàng hiện lên một nụ cười hướng chính mình đi tới, Nguyệt Nga Nhi không biết vì sao bản thân mình muốn tránh đi. Nhưng mà, ngay tại nàng đang định xoay người trước khi rời đi, nữ tử đã đến trước mặt, cũng chủ động thân mật tự giới thiệu.

"Đại tẩu, ta là muội muội của Hắc Mộc Dạ -Hắc Mộc Điệp

"Muội muội?" Nguyệt Nga Nhi có điểm kinh ngạc nhìn nữ tử trước mắt.

Dung mạo của nàng cẩn thận mà xinh đẹp, khuôn mặt lơ đãng toát ra nét thông minh, cùng Hắc Mộc Dạ lãnh khốc hoàn toàn bất đồng, bất quá ngũ quan hình dáng của nàng, xác thực cùng Hắc Mộc Dạ có vài phần giống nhau.

"Đêm qua ngủ không ngon giấc sao? Chị dâu." Hắc mộc điệp cười khẽ lại ái muội hướng Nguyệt Nga Nhi trừng mắt nhìn.

"Không! Đừng gọi ta là chị dâu!" Nguyệt Nga Nhi có chút kích động đánh gãy lời của nàng, hoàn toàn không thể nhận danh xưng "Chị dâu"

Hắc Mộc Dạ nhíu mày, đối với phản ứng của nàng có chút không hờn giận.

"Chúng ta đã bái đường thành thân, điệp nhi tự nhiên nên gọi ngươi là chị dâu."

Nguyệt Nga Nhi đang muốn yếu mở miệng cãi lại, đã thấy hắn quay đầu hướng gấp khúc của một hành lang khác quát:

"Người đâu! Chuẩn bị ngựa!"

" Dạ!"

Hộ vệ nghe lệnh mà đi, rất nhanh đưa đến một con ngựa màu đen cao lớn.

Nhìn Hắc Mộc Dạ lưu loát xoay người lên ngựa, Nguyệt Nga Nhi lập tức đánh mất ý nghĩ sẽ cùng hắn tranh cãi vấn đề xưng hô.

Đối mặt với hắn, nàng thà rằng để hắn đi ra ngoài, còn mình thừa dịp hắn không cói trong thành, nàng có thể ở đi lại để quen địa hình ở đây. Ngay tại lúc nàng đang lo lắng mình sẽ theo hướng nào để bắt đầu, Hắc Mộc Dạ lại đột nhiên khom người, cánh tay dễ dàng đem thân mình nhẹ nhàng của nàng lên ngựa.

"Ngươi muốn làm gì?" Nguyệt Nga Nhi nhịn không được phát ra khẩn trương hô nhỏ.

Nàng giãy dụa, lại sợ ngã xuống, đối với dáng người kiều nhỏ (tiểu nhân) nàng, này con tuấn mã có vẻ quá mức cao lớn, nếu nàng vô ý ngã đi xuống, chỉ sợ toàn thân xương cốt đều phải tan!!!!>_

"Mang ngươi ra khỏi thành."

"Không! Ta không muốn ra ngoài!" Nguyệt Nga Nhi một chút cũng không muốn cùng một chỗ với hắn.

Hắc Mộc Dạ đối với cự tuyệt của nàng ngoảnh mặt làm ngơ, hắn một tay trì cương, một tay kia tắc ôm thân thể của nàng.

"Giá!" hắn quát khẽ, con ngựa lập tức theo hộ vệ nhóm sớm trước đó đã đi. T uấn mã Cao lớn màu đen giống như một trận gió xoáy bàn, ở núi rừng cất vó chạy như điên, làm Nguyệt Nga Nhi nhịn không được phát ra kinh hô, cho dù phía sau Hắc Mộc Dạ gắt gao nắm eo nhỏ của nàng, nàng vẫn là cảm thấy chính mình sẽ bị ngã xuống lưng ngựa. Dù vậy, nàng vẫn cố gắng thẳng thắt lưng, không nghĩ làm cho thân mình càng lúc càng dán sát người Hắc Mộc Dạ.

Nàng định mở miệng hỏi hắn, cuối cùng muốn mang nàng đi chỗ nào? Nhưng đối diện với kình phong lại làm cho nàng không mở miệng được. Không chỉ như thế, gió lạnh còn quất hai gò má của nàng, từ trắng noãn chuyển sang phiếm đỏ. Hắc Mộc Dạ phát hiện, song chưởng bỗng nhiên đem nàng siết vào người, cũng đem khuôn mặt nhỏ nhắn cường ngạnh của nàng ấn vào trong ngực.

Cả người bao phủ trong hơi thở của hắn, làm Nguyệt Nga Nhi hoang mang rối loạn, nàng đẩy ra lại bị hắn chặt chẽ ôm ấp. Thử vài lần sau, nàng cũng chỉ có thể giãy dụa vô ích, chấp nhận nằm trong lòng hắn. Trong lòng ngực rộng lớn ấy, bên tai luôn là tiếng gió thét, nhưng nàng lại nghe tiếng tim hắm đập rất mạnh mẽ. Cảm nhận nhịp tim hắn, không hiểu sao tim Nguyệt Nga Nhi lại đột nhiên rối loạn, phảng phất có cái cảm giác gì đó yếu ớt nan giải phức tạp dưới đáy lòng lén lút phát sinh...

Con tuấn mã cao lớn lại tiếp tục trên đường, lại qua một hồi lâu, mới rốt cục ngừng lại. Nguyệt Nga Nhi theo hướng Hắc Mộc Dạ ngẩng đầu lên, phát hiện bọn họ đang ở trong rừng.

"Nơi này là địa phương nào?" Hắn mang nàng đến đây làm cái gì?

" Nơi này là bên ngoài của Huyền Minh Thành, là nơi săn bắn của ta!"

Hắn mở miệng trả lời đồng thời lấy ra trường tiên, đôi mắt bình thường dần chuyển sang ánh mắt sắc bén, chăm chú lưu ý động tĩnh trong rừng.

Nghe thấy hắn trả lời, lại nhìn hắn hành động, Nguyệt Nga Nhi không thể tin được trừng lớn mắt. Nam nhân này lại mang nàng đến xem hắn săn thú? Hình ảnh tàn khốc như vậy, nàng không nghĩ đến chính mình có dũng khí xem. Ngay tại nàng tưởng mở miệng năn nỉ hắn rời đi, khóe mắt dư quang bỗng nhiên có bóng trắng chợt lóe lên.

Nàng phân tâm quay đầu vừa thấy, chỉ thấy cách đó không xa là một con hồ ly trắng như tuyết, bộ dáng cực kì đáng yêu, ánh mắt Nguyệt Nga Nhi sáng ngời. Nhưng mà, nàng còn chưa kịp phát ra tiếng kinh hỉ tán thưởng, Hắc Mộc Dạ đột nhiên xuất thủ, cái trường tiên ấycó thể dễ dàng lấy mạng của bất cứ ai, huống chi là con chồn bạc bé ấy. Trường có thể dễ dàng thủ nhân tính mệnh roi chuẩn xác cuốn lấy chân sau của chồn bạc.

"Không!" Nguyệt Nga Nhi kinh hô một tiếng, cuống quít ôm lấy cánh tay Hắc Mộc Dạ, chỉ sợ trong giây lát gian hắn sẽ lấy đi sinh mạng nhỏ bé của chồn bạc.

Hắc Mộc Dạ dừng động tác, nhưng không có thu hồi trường tiên, cũng không có động thủ giết chồn bạc, chính là cúi đầu nhìn nàng, nhìn nàng gắt gao ôm mình.

"Không cần giết!" Nguyệt Nga Nhi khẩn cầu nhìn hắn.

Hắc Mộc Dạ không có đáp lời, trên khuôn mặt lạnh cứng rắn đó không có nửa điểm cảm xúc.

Nguyệt Nga Nhi trong lòng quýnh lên, ôm cánh tay hắn lại càng nhanh vài phần.

"Đừng giết, van ngươi!"

Hắc Mộc Dạ dài xem xét nàng:" Cầu ta? Ngươi có cái gì để yêu cầu ta?"

"cái gì ư?" Nguyệt Nga Nhi sửng sốt, không nghĩ tới hắn lại hỏi như vậy. Nàng làm gì có cái gì để trao đổi điều kiện với hắn?

Nhìn vẻ mặt nàng khó xử, Hắc Mộc Dạ "hảo tâm" đề nghị:

"Ví dụ, dùng một cái để đổi một mạng, như thế nào??

"Cái gì, cái gì?" Một cái hôn can tâm tình nguyện?

Nguyệt Nga Nhi kinh ngạc trừng lớn mắt, xấu hổ đỏ ửng nháy mắt nổi lên hai gò má.

"Ngươi...... Hơi quá đáng, ngươi như thế nào có thể...... Như thế nào có thể dùng cách đó để áp chế ta......" Đây quả thực chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!!! (tác giả viết, em thề em để nguyên văn!!!)

Ánh mắt nàng không tự chủ được dừng lại trên môi hắn, , cảnh đêm qua hắn cơ hồ hôn gần hết thân mình bỗng nhiên hiện lên trong óc, một màn phiến tình hiện lên làm nàng không tự chủ run rẩy, nóng lên, cái loại cảm giác này hư nhuyễn vô lực lại lần nữa thổi quét mà đến.

"Muốn hay không tùy ngươi, nếu ngươi đồng ý, ta hiện tại liền lập tức tha mạng cho nó!" Hắc Mộc Dạ biểu tình cùng ngữ khí một chút cũng không giống nói đùa.

"Không! Ngươi như thế lại lãnh huyết vô tình như thế?"

"Tùy ngươi nói như thế nào." Hắc Mộc Dạ thần sắc không thay đổi, giống như không quan tâm tới suy nghĩ của nàng.

"Ngươi ──" Nguyệt Nga Nhi tức đến cực độ, hắn sao lại ác liệt cùng lãnh khốc như vậy? lại không có một chút biện pháp nào để đấu lại hắn.

Bảo nàng chủ động hôn hắn, thật sự là làm không được, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn con chồn vô tội chịu sự hành hạ của hắn. Còn nói tuy sát thủ hại con chồn không phải nàng, nhưng nếu chồn bạc thật sự bởi vì nàng không chịu hôn môi Hắc Mộc Dạ mà chết, nàng sẽ cảm thấy tội lỗi đến chết mất.

"Như thế nào? Quyết định nhanh một chút!" Hắc Mộc Dạ có chút không kiên nhẫn thúc giục.

Nguyệt Nga Nhi khó xử khẽ cắn căn môi, biết chính mình kỳ thật căn bản không có lựa chọn đường sống.

"Ngươi...... Thả nó ra......"

"Không thành vấn đề." Hắc Mộc Dạ đáy mắt xẹt qua một tia hào quang, cổ tay vừachuyển, thu hồi trường tiên.

Nguyệt Nga Nhi lo lắng nhìn xem, chỉ thấy chồn bạc không nhúc nhích, đáng thương hề hề nằm úp sấp nằm ở tại chỗ, xem ra như là chân bị thương.

Hắc Mộc Dạ vươn tay, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chuyển hướng về phía chính mình, như không hài lòng khi lực chú ý của nàng toàn đặt ở trên người chồn bạc.

"Ta đã thả nó như ngươi mong muốn, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình?"

"Ta......"

Nhìn khuôn mặt hắn, Nguyệt Nga Nhi thấy thật áy náy, tầm mắt của nàng lơ đãng dừng lại, tim đập bỗng nhiên đập lung tung. Do dự hồi lâu, nàng mới lấy dũng khí, chậm rãi tiến lên, hôn nhẹ lên môi hắn (sax!!!)

Hai đôi môi giống như chuồn chuồn lướt nhẹ qua mặt nước, Nguyệt Nga Nhi lập tức thối lui, bầu trời rặng mây đỏ nháy mắt che kín mặt của nàng.

"Chỉ có vậy?" Hắc Mộc Dạ nhíu nhíu mày, hiển nhiên đối với biểu hiện của nàng không vừa lòng lắm.

"A, đúng vậy...... Ngươi không phải mới vừa nói...... Một cái hôn......"

"Không, cái này không gọi hôn, hôn chân chính là như thế này!"

Hắn nói xong, tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của nàng, môi nóng hạ xuống, không cho nàng cơ hội phản kháng trốn tránh. Nguyệt Nga Nhi kinh suyễn một tiếng, hé mở môi đỏ mọng trùng hợp làm cho lưỡi hắn có thể thuận thế thâm nhập. Hơi thở hắn nóng rực, phác, làm đảo loạn hoàn toàn suy nghĩ cùng ý thức của Nguyệt Nga Nhi, thậm chí hắn còn cố ý dụ dỗ, làm nàng không tự giác cũng hưởng ứng nụ hôn của hắn.

Đến khi nụ hôn chấm dứt, nàng cả người đã ý loạn tình mê dựa hẳn vào người hắn. Hắc Mộc Dạ cúi đầu nhìn thân hình mảnh mai vô lực trong lòng. Lúc nàng vô tình không chú ý, ở chỗ sâu con ngươi đen mơ hồ hiện lên một chút ôn nhu. Một cơn gió nhẹ mát thổi vào mặt, tóc hai người quấn quanh vào nhau, bọn họ liền như vậy lẳng lặng dựa vào nhau, tựa hồ ai cũng không mở miệng, không muốn đánh vỡ khoảnh khắc yên tĩnh này.

Chốc lát sau, con chồn bạc đang nằm úp kia bỗng nhiên đứng lên, cố sức kéo thân mình đi.

Thoáng nhìn thấy động tĩnh, Hắc Mộc Dạ đột nhiên, lại lần nữa hướng chồn bạc mà vung trường tiên lên.

"Không! Không cần! Ngươi rõ ràng đã hứa với ta!" Nhất thời phát hiện hắn hành động, Nguyệt Nga Nhi hốt hoảng kinh hô, ngăn cản không được Hắc Mộc Dạ hành động, nàng chỉ có thể đau lòng nhắm lại hai mắt, không dám thấy hắn tàn sát chồn bạc. Nhưng mà, sau một lát, nàng không có nghe thấy tiếng kêu rên, trong lòng lại đột nhiên cảm giác có thứ gì đó mềm mềm xù xù.

Nguyệt Nga Nhi kinh ngạc mở hai mắt, chỉ thấy kia con chồn bạc nàng tưởng đã chết chắc nhưng lại êm mượt ở trong lòng nàng, đưa ánh mắt vô tội đáng yêu nhìn nàng, nàng lúc này mới hiểu được - nguyên lai vừa rồi Hắc Mộc Dạ dùng trường tiên cuốn thân mình chồn bạc lên.

" Hắn tại sao lại làm vậy?"

Nguyệt Nga Nhi nghi hoặc nhìn chồn bạc trong lòng, tiếp theo lại liếc Hắc Mộc Dạ, thật sự không rõ hắn làm như vậy dụng ý là cái gì? Mắt thấy hắn trầm mặc, tựa hồ không tính giải thích chút cái gì, Nguyệt Nga Nhi đành phải chính mình đoán.

"Ngươi...... Muốn đem nó giao cho ta?"

Hắc Mộc Dạ khẽ hừ một tiếng, xem như khẳng định.

Nguyệt Nga Nhi mắt sáng lên, có chút không dám tin hỏi:"Thật sự? Ý của ngươi là...... Ta có thể nuôi nó?"

Hắc Mộc Dạ nhìn đôi mắt sáng rỡ, đem sự kinh hỉ cùng chờ mong của nàng vào trong mắt.

"Tùy ngươi, ngươi cứu nó, nên nó là của ngươi." Hắn ngữ khí bình thản nói.

"Thật tốt quá!" Nguyệt Nga Nhi nhanh ôm chồn bạc, lúm đồng tiền hiện lên trên má.

Ánh mắt Hắc Mộc Dạ dừng trên khóe miệng cười của nàng một hồi, mới quất roi, con ngựa quay đầu, từ từ rời đi.

"Chúng ta đi đâu?" Nguyệt Nga Nhi vỗ về chân chồn bạc hỏi.

Hắc Mộc Dạ khóe miệng hơi hơi giương lên, từ "chúng ta" của nàng theo bản năng nói ra cảm thấy rất vừa lòng.

"Về nhà." Hắn đáp án tương đương ngắn gọn, ngữ điệu vẫn là nhất quán đạm mạc. Nhưng mà, nếu là nhìn kỹ, sẽ phát hiện khuôn mặt cương nghị của hắn so với bình thường nhu hòa rất nhiều.

"Thật tốt quá!" Nguyệt Nga Nhi nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần trở lại Huyền Minh Thành nàng có thể lập tức thay chồn bạc chữa thương.

Trong lòng Hắc Mộc Dạ, nàng thật cẩn thận ôm chồn bạc, rất sợ sẽ làm đau nó. Nàng chuyên chú cho tiểu tử trong lòng kia, bởi vậy không có phát hiện, Hắc Mộc Dạ ôm lấy nàng rất thư thái, giống như cách nàng ôm lấy chồn bạc - đều là dốc lòng thủ hộ bảo bối trong lòng.

" Tiểu tuyết cầu, ngươi đâu rồi? " Nguyệt Nga Nhi thanh thúy gọi, dọc theo sân sau đi đến. Nàng xinh đẹp, trên mặt mang theo nụ cười, tìm kiếm một thân ảnh nho nhỏ màu trắng. Từ ngày đem chồn bạc mang về Huyền Minh Thành, nàng vội vàng chữa thương, mới phát hiện kỳ thật chồn bạ chỉ bị thương nhẹ. Rịt thuốc vài ngày, chồn bạc có thể vui vẻ chạy loạn, như là chưa bao giờ bị thương. Bởi vì cả người chồn đều trắng như tuyết, mà toàn bộ thân mình một quả cầu xù lông, bởi vậy Nguyệt Nga Nhi gọi là vì "Tiểu tuyết cầu".

Tiểu tuyết cầu rất có linh tính, như là biết Nguyệt Nga Nhi là ân nhân cứu mạng, cùng nàng đặc biệt thân cận, luôn hướng nàng làm nũng, cùng nàng chơi đùa.

" Tiểu tuyết cầu, tiểu tử nghịch ngợm kia, rốt cuộc trốn chỗ nào rồi? "

Nguyệt Nga Nhi nhìn xung quanh tìm kiếm, rốt cục thoáng nhìn một chút thân ảnh màu trắng ở sân nhà, mấy cây thuốc nhẹ nhàng động đậy:

" A!! Ta nhìn thấy ngươi! Lần này ta nhất định phải bắt được ngươi!" Nguyệt Nga Nhi cười đuổi theo.

Mấy ngày nay, chỉ có làm nàng chồn bạc chơi đùa làm nàng tạm thời quên mất mình bị Hắc Mộc Dạ bắt đến Huyền Minh Thành". Lúc này nàng chuyên chú nhìn trong đám dược có một thân ảnh nho nhỏ động đậy, nên không phát hiện ra ở một góc sáng sủa, có một đôi mắt tràn ngập hận ý nhìn nàng, càng không có chú ý tới, một cái nguy hiểm đang chờ nàng...

"Ai nha" Nàng hô nhỏ một tiếng, chân đột nhiên đá vào cái gì đó, cả người thiếu chút nữa té ngã.

Vất vả ổn định bộ pháp, nàng ngẩng đầu nhìn xem "Tiểu tuyết cầu"còn trốn không, nhìn xuống, hai gò má hồng hồng chuyển sang trắng bệch. Nguyên lai vừa rồi nàng đá là chốt mở của một cái bẫy. Giờ phút này, một cái bẫy rất nặng thật lớn, phía trên là một cây gỗ rất lớn. Mà "Tiểu tuyết cầu" chính là đang hướng tới cái bẫy.

"Không!" Nguyệt Nga Nhi hoảng sợ thất sắc.

Lo cho tiểu tuyết cầu, nàng lao đến ôm tiểu Tuyết cầu vào trong lòng, nhưng mà chính mình không kịp tránh đi, khối gỗ đánh vào người nàng! Cây gỗ kia tuy không có gai nhọn lợi hại nhưng với lực va chạm mạnh như vậy, cũng khiến cho một nữ tử mảnh mai như Nguyệt Nga Nhi ngã xuống đất không dậy nổi.

"Tiểu tuyết cầu" trong lòng Nguyệt Nga Nhi thoát ra, như là biết nàng bị thương, lo lắng đảo quanh ở bên người nàng. Nguyệt Nga Nhi cảm nhận được chồn bạc lo lắng, muốn đứng dậy an ủi, nhưng đau đến cơ hồ không thể nhúc nhích, đành phải miễn cưỡng cười.

Ngay tại nàng mở miệng trấn an "Tiểu tuyết cầu", đột nhiên nghe thấy một tiếng nói tràn ngập trào phúng của một nữ nhân:

"Như thế nào lại có người ngu xuẩn như vậy, vì một con sức sinh mà ngay cả an nguy của chính mình cũng không quản?"

Vừa nghe gặp thanh âm xa lạ, Nguyệt Nga Nhi lập tức cố sức quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa là một nữ nhân chưa bao giờ gặp.

"Ngươi...... Ngươi là ai?" Nàng suy yếu hỏi.

"Ta là ai? Hừ! Ta là một người không thích ngươi!" Nàng kia trong mắt tràn ngập hận ý, ngữ khí cùng vẻ mặt không chút nào che dấu địch ý.

Nguyệt Nga Nhi giật mình, nàng căn bản không biết nữ tử trước mắt, lại càng không hiểu được ai chọc vào. Nàng đang muốn mở miệng hỏi, một tanh âm so với trời đông giá rét băng sương còn lãnh liệt hơn truyền đến:

" Chuyện gì đây?"

Nghe thấy thanh âm này, nữ nhân kia đột nhiên cứng đờ, kinh hoảng nhìn lại, quả nhiên chỉ thấy Hắc Mộc Dạ đứng lặng ở phía sau các nàng! Nhìn vẻ mặt hung ác đáng sợ của hắn, nữ nhân khẩn trương nuốt nước miếng.

"Ngươi...... Không phải ra khỏi thành đi sao?"

"Cho nên ngươi liền thừa dịp ta không ở đây, ý đồ sát hại thê tử của ta?" Một đám lửa phẫn nộ xuất hiện, đôi mắt tối tăm nhảy lên " Liễu Khiêm Khiêm, hình như ngươi chán sống rồi!?"

"Ta không có! Ta chỉ là vô tình phát hiện nhất chồn bạc, định bắt vể, cho nên mới đặt bẫy, ta làm sao biết có người nuôi!" Liễu Khiêm Khiêm một bên biện xưng, một bên âm thầm nguyền rủa chính mình phá hư vận khí.

Nàng vốn nghĩ sẽ có thể tra tấn Nguyệt Nga Nhi trong chốc lát, không nghĩ tới Hắc Mộc Dạ nhanh như vậy sẽ trở lại. Bất quá may mắn Hắc Mộc Dạ không thấy được nàng tra tấn Nguyệt Nga Nhi, nếu không nàng không có đường thoát.

Nghe Liễu Khiêm Khiêm biện giải, Hắc Mộc Dạ sắc mặt cũng không dịu lại, thậm chí, khi hắn thấy Nguyệt Nga Nhi nằm ngã xuống đất, ngọn lửa trong đáy mắt nhanh chóng cháy lan thành một rừng lửa hừng hực. Hắn xuất thủ, hắc tiên lập tức giống như một độc xà, nhanh chóng lao lên cuốn cổ họng của Liễu Khiêm, chờ lấy mạng nàng.

"Ngươi ── ngươi muốn giết ta?!" Liễu Khiêm Khiêm khiếp sợ không tin hỏi.

Hắc Mộc Dạ không trả lời, càng mạnh tay hạ trường tiên, chứng minh lới hắn nói không phải là đe dọa.

"Ngươi như thế nào có thể giết ta? Đừng quên sư phụ ngươi muốn ngươi lấy ta làm vợ! Ngươi không cưới ta còn chưa tính, thế nhưng còn muốn giết ta?!" Liễu Khiêm Khiêm phẫn hận nhìn hắn. Cậu của nàng chính là sư phụ của Hắc Mộc Dạ, cậu trước khi chết, rõ ràng muốn hắn cưới nàng. Lúc ấy Hắc Mộc Dạ tuy rằng không có đáp ứng hôn sự, nhưng cũng không có ra tiếng phản đối. Huống chi, sư phụ di mệnh, thân là đệ tử hắn làm sao dám cãi lời?

Hắc Mộc Dạ nghe vậy lãnh đạm cười một tiếng:"Đó là ý của ngươi cùng sư phụ, ta cho tới bây giờ không có ý định lấy ngươi!"

Hắn cho tới bây giờ cũng chưa hề thích nữ nhân này, đối với nàng nửa điểm tình cảm cũng không có!

" Ngươi dám động vào người cùa ta, nên tử!!!" Vẻ mặt lãnh chí, ngữ khí lạnh lẽo, quả thực giống như là tiến đến lấy mạng Liễu Khiêm Khiêm.

Một giọt giọt mồ hôi lạnh từ trán của Liễu Khiêm Khiêm chảy xuống, nàng sợ hãi lại không cam lòng nói:

"Đoản mộc không có gai nhọn, nàng nhiều lắm là chịu một chút da thịt khổ mà thôi, chữa vài ngày có thể phục hồi như cũ, cũng không phải là bị thương nặng!" Lúc nàng tạo bẫy, bởi vì cố kỵ đến Hắc Mộc Dạ, bằng không nàng đã sớm làm cho người kia không toàn mạng.

Hắc Mộc Dạ hừ lạnh một tiếng, nói:"Nàng chỉ bị như thế này, nếu không ngươi đã sớm bị ta bầm thây vạn đoạn!"

Liễu Khiêm Khiêm nghe vậy không khỏi đổ một ngụm khí lạnh.

Ý tứ của hắn chẳng lẽ là nói...... Nếu nàng làm Nguyệt Nga Nhi bị thương nặng hơn, hắn sẽ lấy mạng nàng? Mà nếu thật sự giết Nguyệt Nga Nhi, hắn thậm chí còn có thể đem nàng bầm thây vạn đoạn??

Ngay lúc Hắc Mộc Dạ đang định xuống tay cướp lấy mạng Liễu Khiêm Khiêm, Nguyệt Nga Nhi vội vàng reo lên

"Dừng tay! Không cần......"

Nghe thấy tiếng của nàng quát to, Hắc Mộc Dạ động tác bỗng nhiên dừng lại, chỉ cần chút nữa thôi, Liễu Khiêm Khiêm sẽ trở thành tiên hạ vong hồn. Nguyệt Nga Nhi thở phì phò, cố nén đau đớn mở miệng.

"Đừng...... Đừng giết nàng.."

Hắc Mộc Dạ quay đầu nhìn nàng:

"Nàng ta thương tổn ngươi, ngươi còn thay nàng cầu tình?"

"Mặc kệ thế nào...... Cũng không nên tùy tiện cướp lấy tánh mạng người khác, phải biết rằng...... trời rất có chi đức..."

Nghe thấy lời của nàng, một chút dị thườngtrong mắt Hắc Mộc Dạ xoẹt qua. Lời nói đó.. nhiều năm trước kia hán đã từng nghe. Hắn trầm mặc nhìn Nguyệt Nga Nhi hồi lâu rồi chậm rãi thu hồi trường tiên.

Liễu khiêm khiêm vổ vổ yết hầu, khó chịu thở phì phò. Tưởng tượng đến cảnh chính mình suýt chết, nàng rùng mình. Nàng hiểu vừa rồi mình thoát chết, đoạt lại một mạng trong tay Minh Vương tất cả đều nhờ Nguyệt Nga Nhi, điều này làm nàng không cam lòng.

Lúc Hắc Mộc Dạ một tay gây dựng nên Huyền Minh Thành, nàng đi theo bọn họ cũng được một khoảng thời gian. Nàng biết rất rõ ràng, cho dù là Hắc Mộc Điệp cũng không thể đủ ngăn cản cơn thịnh nộ của Hắc Mộc Dạ, nhưng Nguyệt Nga Nhi lại dễ dàng làm được, thực hiển nhiên, trong lòng Hắc Mộc Dạ, vị trí của Nguyệt Nga Nhi thật sự rất lớn. Nhưng thật... Không đạo lý! Lãnh khốc vô tình như hắn, như thế nào cũng không thể để ý đến một nữ tử nha!

Không chỉ có như thế, càng làm nàng hoang mang khó hiểu hơn là, Hắc Mộc Dạ lại chỉ muốn cưới Nguyệt Nga Nhi, ?Chẳng lẽ bọn họ trước đây đã gặp mặt, từng có quan hệ?

"Ngươi còn không đi?" Hắc Mộc Dạ mâu quang lãnh lợi như kiếm hướng nàng quét qua."Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

"Không không không!" Liễu Khiêm Khiêm cuống quít reo lên."Ta đi! Ta lập tức đi!"

Tuy rằng nàng lòng có không cam lòng, nhưng nàng càng quý trọng sinh mạng của chính mình, không cần Hắc Mộc Dạ uy hiếp, nàng liền chạy ra khỏi Huyền Minh Thành.

Liễu Khiêm Khiêm vừa rời đi, Hắc Mộc Dạ đi ra phía trước, cầm chồn bạc trên người Nguyệt Nga Nhi, trừng mắt nhìn tiểu tử trắng trắng. Nguyệt Nga Nhi thấy thế, khẩn trương reo lên:

"Chờ một chút! Ngươi...... định làm cái gì?"

Thấy nàng ngôn ngữ loạn xạ cùng bộ dáng lo lắng, Hắc Mộc Dạ đáy mắt lại lần nữa dấy lên lửa giận, hắn thô lỗ cầm chồn bạc ném cho hộ vệ phía sau.

"Đem nó mang đi ra, đừng cho nó chạy loạn!"

" Dạ!" Hộ vệ nhanh chóng đem chồn bạc mang đi.

Hắc Mộc Dạ chuyển hướng sang Nguyệt Nga Nhi, thấy nàng vẫn vẻ mặt lo lắng, con ngươi đen trong cơn giận lại càng tăng lên vài phần. Hắn gần như gầm nhẹ uy hiếp nói:

"Thử xem xem, lần sau ngươi nếu còn cứu con súc sinh kia mà bị thương chính mình, ta liền lập tức làm thịt nó!!!"

Nguyệt Nga Nhi giật mình, trong khi hắn giận dữ nàng không có chút co rúm sợ hãi, chỉ thấy trong lòng dâng lên một cảm giác lì dị rất khó tả!!

Hắn với nàng luôn tức giận, hắn với nàng luôn dùng cách uy hiếp, nhưng là vì... quan tâm nàng? Hắn nổi giận là bởi vì hắn... lo lắng cho an nguy của nàng? Nguyệt Nga Nhi hẽ nhìn Mộc Dạ đôi mắt, vừa rồi trong mắt hắn không có lửa giận?Hắc Mộc Dạ khuỵa người, bế nàng đứng lên. Tuy rằng động tác rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn tránh không được va chạm vào miệng vết thương trên người nàng, không thể khắc chế được, nàng khẽ rên một tiếng, mồ hôi trên trán hiện ra. Vừa nghe thấy tiếng rên, Khuôn mặt tuấn tú của Hắc Mộc Dạ nháy mắt lại bị gió lốc phẫn nộ bao phủ.

"Đáng chết! Ta không nên buông tha nữ nhân kia!!"

Nghe hắn nói nhỏ, trong lòng Nguyệt Nga Nhi lại nở ra một cảm xúc khuếch tán. Đây là lần đầu tiên nàng không hề phản kháng dựa vào lòng hắn, cũng là lần đầu tiên phát hiện, dựa vào trong lòng hắn rất ấm áp, một cảm giác an toàn, làm cho nàng quên mất thân thể đau đớn.... !!!!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)