Phu thê
← Ch.44 | Ch.46 → |
Kiến Khang.
Kinh Châu không có tuyết, ở Kiến Khang tuyết lại đọng dầy đến hơn hai tấc. Đèn đuốc mới lên, bóng đêm thuần hậu. Những hòn đá bên đường trống trải lạnh lẽo, dưới chân tuyết đọng dẫm lên nghe thấy âm thanh giòn vang.
Vì gió tuyết rất lớn, cửa sổ mỗi nhà đều khép kín, nhưng ánh sáng mờ nhạt từ những khe cửa vẫn chiếu ra bên ngoài, mơ hồ nghe được cả tiếng nói cười. Trước cửa nhà đều dán câu đối đỏ, đèn lồng treo lơ lửng.
Thì ra đã sang năm mới. Trong lòng ta chua xót, không biết hôm nay là mùng mấy. Từ biệt Kiến Khang cũng đã hơn một năm.
Trến phố người đi lại rất ít, liếc mắt cũng có thể trông thấy phần đầu của Chu Tước đường.
Hết Chu Tước đường, đến một chỗ ngoặt, là Ôn phủ.
Ta chậm rãi đi.
Đến một cửa tiệm nhỏ, thì dừng lại cước bộ. Hương bánh bao nóng hầm hập xông vào mũi, ta nghiêng đầu, nhìn khói tỏa ra trên bếp lò.
Đoạn đường này đi nhanh, cũng không nhớ được mấy ngày rồi, dường như bản thân chỉ ăn lung tung vài thứ, cũng không nhớ được, đã ăn cái gì. Lên đường quá gấp, một ít tiền lẻ trên người đã sớm dùng hết. Lúc này mới cảm thấy trong bụng đói khát vô cùng.
“Tiểu tử, đói sao?” Trong đèn đuốc mờ nhạt, một đại thúc tuổi chừng bốn mươi đem cái tẩu trong tay để xuống, đứng lên.
Ta không có lên tiếng.
“Ai! Dân lưu lạc càng lúc càng nhiều! Tới đây, tiểu tử, cầm lấy ăn đi.” Đại thúc từ trong nồi lấy ra một cái bánh bao, đưa tới trước mặt ta.
Ta lẳng lặng tiếp nhận lấy, cắn hai ba miếng liên tục, cho đến khi trong cổ tắc nghẽn.
“Tiểu tử, là từ phía bắc tới sao? Đi tới Kiến Khang cũng tốt, dù sao cũng sẽ không đến mức đói chết!” Đại thúc than thở.
Ta thấp giọng nói: “Đa tạ!”
Hắn giật mình: “Thì ra là một cô nương.” Lại tỉ mỉ đánh giá ta một chút, nói: “Nhìn kỹ cô nương hẳn phải là nữ tử nhà có điều kiện, sao lại thành ra thế này……”
Ta cúi đầu nhìn lại chính mình.
Một đôi ủng da vì mấy ngày đi không ngừng mà rách nát, một thân võ phục màu lam lại trở nên bụi bặm tồi tệ. Tóc chắc hẳn cũng là vô cùng hỗn độn, đôi tay một mảnh đen bụi, trên mặt nhất định cũng là……
Nghĩ đến đây, ta bỗng nhiên hiểu được — ta sao có thể mang bộ dáng này đi gặp Ôn Hựu?
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên tình cảnh khi hai chúng ta cùng rơi xuống sông Tần Hoài, hắn một thân y phục màu đen, cao ngất, ta mặc y phục lụa mỏng xanh nhạt, hai mắt hắn chăm chú nhìn ta, thấp giọng gọi: “Nha đầu……”
Giọng nói trầm thấp ấm áp phảng phất vang lên bên tai, lại khiến cho lòng người như đao cắt.
Ta hướng về đại thúc vừa chắp tay, xoay người, vội vã rời khỏi.
Đi qua hai con đường, đó là Hạ Hầu phủ, cũng là địa bàn sở tại của chúng ta. Cửa khép kín, ta đi lên phía trước, hai hắc y nhân vô thanh vô tức từ mái hiên trên hạ xuống: “Người nào?”
“Là ta.” Ta nói khẽ.
Một người kinh ngạc ra tiếng: “Chiến hộ pháp!” Hai người nghiêng người, mở cửa cổng
Ta nghe một người trong đó vội vàng nói: “Mau mau dùng bồ câu đưa tin cho minh chủ đại nhân.”
Đi vào trong phủ, lập tức đến gian phòng của ta lúc trước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Phía sau một người hộ vệ theo đến cửa.
Gian phòng vẫn duy trì cách bài trí như khi ta rời khỏi, đen tối một mảnh. Ta mở ra ngăn tủ, lấy quần áo. Xoay người hướng ra ngoài cửa nói: “Vị đại ca này, có thể chuẩn bị nước ấm tắm gội cho ta được không?”
——————
Ta nhẹ nhàng phi thân trên nóc nhà của Ôn phủ, nếu như nói ai đó có thể phát hiện ra hành tung của ta, cũng chỉ có Ôn Hựu. Chỉ là trong Ôn phủ lại tối đen một mảnh, tìm một hồi, mới thấy một gian phòng có ánh sáng.
Bỗng nhiên nghĩ ra, kỳ thật ta mới chỉ bước vào Ôn phủ này một lần.
Ta đáp xuống đất. Cửa khép hờ, theo ánh sáng nhìn lại.
Người trong phòng không phải Ôn Hựu.
Ôn Kiệu đại nhân rất lâu không gặp đang ngồi im trước bàn đọc sách. Dưới ánh đèn, chỉ thấy mặt hắn cúi xuống, anh tuấn hờ hững.
Ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra: “Ôn đại nhân.”
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt ngừng tại trên người ta, giật mình.
“Đại nhân, Tử Tô đâu?” Nói ra, mới phát hiện giọng nói chính mình có chút chua chát.
Hắn nhìn ta thật sâu: “Thanh Hoằng, một năm nay khổ cực cho ngươi rồi.” Hắn để cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy: “Hựu nhi đã là phò mã hoàng gia. Nhưng tình ý của hắn đối với ngươi, ngươi phải biết. Hoa Diêu công chúa phẩm chất thuần hậu rộng lượng, ta có thể để Hựu nhi nạp ngươi làm thiếp, được không?”
Ta cắn chặt làn môi, thật không ngờ mới đến mà Ôn đại nhân lại đi thẳng vào vấn đề như vậy.
Nhưng làm…… thiếp sao?
Ôn Kiệu ôn nhu nói: “Hài tử, ngồi đi.” Ta theo lời ngồi xuống. Hắn hòa nhã nói: “Hài tử, trước khi Ôn Hựu kết hôn cùng công chúa, hắn cũng đã nói cho ta, ngươi cùng hắn sớm có hôn ước. Hẳn là ngươi biết, sĩ tộc chúng ta cùng dân chúng bần hàn không thể kết hôn, hơn nữa nữ tử hàn môn* lấy làm chính thê lại càng không thể nào. Huống chi thế lực trong triều đình hiểm ác, hành động lần này của hắn cũng là thể hiện Ôn gia chúng ta một lòng trung với hoàng đế, hắn cũng là bất đắc dĩ. Ta không thể giải thích nhiều với ngươi. Ngươi chỉ cần biết, ngươi vẫn có thể gả cho Hựu nhi như trước. Chỉ là chuyện trên thế gian này, sao có thể thập toàn thập mỹ?”
- Hàn môn: nhà dân thường, không thuộc tầng lớp quý tộc.
Ta cảm thấy trong lòng một mảnh mờ mịt. Phải như thế không? Ôn Hựu chỉ là bất đắc dĩ mới cưới công chúa, hắn cũng giống như ta, không cam tâm tình nguyện? Trong lòng hắn, vẫn chỉ có một người là ta?
Nhưng làm thiếp? Từ nay về sau, hắn đồng thời cũng là trượng phu của người khác? Người đó, mới là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của hắn, chỉ có người ấy mới có thể cùng hắn sau khi bạch đầu giai lão chung sống có thể chôn chung một huyệt?
Trong lòng đau xót.
Chiến Thanh Hoằng, lại làm thiếp cho người khác?
Không cam chịu làm thiếp, nhưng lại không bỏ thể nhẫn tâm bỏ được……
Ta nên xử lý như thế nào?
“Hài tử, ngươi suy xét kĩ đi. Hựu nhi nếu là biết ngươi trở lại bên cạnh hắn, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.” Ôn Kiệu nói.
Phải, ta dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng mừng rỡ như điên của Ôn Hựu, hắn nhất định sẽ giống như trước, không kiềm chế được ôm ta vào trong ngực, thì thầm: “Mị Nô……”
“Để cho ta nghĩ lại.” Ta nhẹ nhàng nói. Ôn Kiệu gật gật đầu.
“Ôn Hựu hắn ở đâu?” Gian phòng của hắn không có người.
Ôn Kiệu dừng một chút: “Hắn đã sớm dọn đến phủ phò mã.” Liếc nhìn ta, lại thêm câu:“Chiến cô nương, đại cục làm trọng.”
Ta thở sâu, gật gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ suy xét cẩn thận trước, sẽ không quấy nhiễu đến……”
Quấy nhiễu đến…… phu thê bọn họ.
Cái từ ngữ này, ta lại không thể nói ra khỏi miệng. Đau đớn từ khi bước chân vào Kiến Khang dường như chưa từng ngừng lại, bây giờ lại càng chìm xuống, chìm đến đáy nước sâu không tưởng, trở nên đặc biệt rõ ràng.
Có đúng là cuối cùng hoặc là ngay từ đầu chúng ta đã không có cơ hội ở bên nhau rồi hay không?
Đi ra khỏi cửa chính, ta nhìn ngã tư đường trống trơn. Đêm đã khuya, ánh trăng chiếu rọi lên trên tuyết, làm cho ngõ hẻm sáng ngời đột ngột. Ta mặc trang phục váy dài của mùa hè, gió lạnh thấu xương thấm vào thân, thê lương lạnh lẽo như lòng ta.
Đi gặp hắn đi. Làm thiếp cũng tốt, vĩnh viễn không thể gần nhau cũng được. Chí ít cũng để cho ta nhìn thấy hắn. Ta nhớ hắn nhiều ngày như vậy, vừa rồi hộ vệ Hạ Hầu phủ nói, ta trong vòng mười ngày đã đi hết lộ trình một tháng từ Miện Châu trở lại Kiến Khang. Ta muốn gặp hắn như vậy, ta phải đi gặp hắn.
Không quản cái khác. Hôn ước cũng được, thất vọng cũng được, buồn cũng được. Ta chỉ cần gặp hắn.
Mê man, hoảng loạn, hỗn độn, buồn chán mấy ngày gần đây dần dần tiêu tán, chỉ còn lại một ý niệm: Đi gặp hắn một lần. Một năm trôi qua, hắn hiện tại như thế nào? Mặc y phục gì? Võ nghệ ra sao? Có phải đã đánh không lại ta hay không?
Phủ công chúa rất dễ tìm, cho dù ở trong màn đêm, vẫn là đèn đuốc sáng trưng xanh vàng rực rỡ. Thủ vệ nghiêm khắc, nghe nói nàng là cháu ngoại mà đại tướng quân Vương Đôn thương yêu nhất.
Ta thi triển khinh công vài bước, đã ở trong đình viện. Đình viện không có nhiều người nhưng rất lớn, các gian phòng đều lộng lẫy giống nhau, ta đi qua từng gian, lại trước sau chỉ thấy tỳ nữ cùng thị vệ.
Trong lòng có chút nôn nóng, Ôn Hựu, ngươi ở nơi nào?
Đi qua một đường hành lang uốn khúc, bỗng nhiên xuất hiện một mảnh hoa viên.
Ta dừng lại bước chân.
Cạnh hoa viên, bên trong sương phòng, ánh nến chập chờn. Cửa phòng khép kín, chỉ có hai bóng dáng chiếu vào cửa, sinh động thấy rõ.
Một nữ tử tay phục áo váy đang ngẩng đầu nhìn một…… nam tử dáng người cao dài.
Hắn cúi thấp đầu, nhìn nàng. Nàng ngửa đầu. Bóng dáng của hai người bọn họ, giao chồng lên nhau.
Cũng may chỉ là cái bóng.
Ta tiến lại gần, phi thân trên sà nhà ở ngoài hành lang, nép người. Rút ra dao găm ở trong giày, ở trên tường khẽ chọc một lỗ nhỏ.
Theo lỗ nhỏ trông vào, chỉ thấy một người nữ tử trên người đeo trang sức lung linh, dưới ánh đèn lộng lẫy xinh đẹp.
“Phò mã, hôm nay phụ hoàng hỏi ngươi, dường như là muốn thăng ngươi làm Đình Úy. Hoa Diêu chúc mừng phò mã.”
“Đa tạ công chúa.” Một giọng nói trầm thấp đáp lại. Ta khẽ buông tay, thiếu chút từ trên xà nhà ngã xuống. Giọng nói của hắn, vẫn giống như ngày xưa. Nhưng giọng nói dịu dàng ấy giờ không chỉ nói với một mình ta.
Hắn từng đỏ mặt làm bộ hài hước nói, ngươi không làm tua kiếm cho ta, ta sẽ không cùng ngươi đi Thành quốc, Triệu quốc, Tây Vực, Bắc Liêu, Bồng Lai……
Hắn từng vô cùng nghiêm túc: Mị Nô, ta sẽ không thua cha ngươi. Ta nhất định cho ngươi sống một cuộc sống so với mẹ ngươi còn hạnh phúc hơn.
Trong lòng ta bỗng nhiên đau đớn.
Không phải cảm giác trống rỗng lúc được biết hắn đã kết hôn, không phải sự điên cuồng hoảng loạn khi một đường chạy như bay về đây, không phải sự chua xót khi bước chân vào Kiến Khang, không phải là sự ủy khuất khi vừa rồi Ôn Kiệu nói đến chuyện làm thiếp……
Mà là nỗi đau dời sông lấp biển. Đầu của ta cũng tứ chi lục phủ ngũ tạng, trong phút chốc bị giọng nói của hắn châm vào. Đau đớn ấy phảng phất từ trong máu thịt trào ra, rõ ràng đến từng khúc xương, thân thể của ta tựa như bị nỗi đau dữ dội ấy xuyên thủng, cứng ngắc chết lặng.
Giữa lúc hoảng hốt lại nghe thấy nữ tử kia nói: “Phò mã, đêm dài …… đi nghỉ thôi.”
Hắn tựa hồ cúi đầu đáp trả cái gì đó, lại nghe không rõ ràng. Ta xoa nước mắt nhìn tiếp, nhưng hai mắt lại mông lung.
Chỉ thấy, một đôi tay tuyết trắng như ngọc, cầm thật chặt lấy bàn tay hắn.
Bàn tay đó ta từng quen thuộc như thế. Hắn từng đem tay ta chộp vào lòng bàn tay, ta lướt qua vết chai trong lòng bàn tay hắn, cười nói: “Ngươi nói, về sau hài tử của chúng ta có thể là võ lâm đệ nhất cao thủ hay không?”
Lúc ấy, Tiểu Lam một bên giễu cợt nói: “Tiểu thư thực là không biết thẹn, cô gia không cần chê cười.”
Lúc ấy hắn chỉ cười thâm trầm, nắm thật chặt tay ta……
Tử Tô, Tử Tô!
Ta cuối cùng đã biết, không còn khả năng. Bây giờ, nghe đến giọng nói của ngươi, dù chỉ là nhìn thấy bóng dáng của ngươi, ta đã biết, không còn khả năng. Ta không thể làm thiếp của ngươi, kiếp này đã không thể lại gần ngươi nữa.
Hai ta sẽ mất đi nhau. Ta biết, kiếp này nếu không thể làm bạn với ta, ngươi nhất định sẽ buồn. Ta không đành lòng thấy ngươi khổ sở!
Nhưng, ta không thể.
Thì ra là như vậy, từ khi ta bắt đầu rời khỏi Kiến Khang, chúng ta đã mất đi nhau. Thì ra là thế. Ta không còn Ôn Tử Tô bên cạnh!
Nép vào xà nhà, nước mắt từng giọt rớt xuống. Đột nhiên thoáng nhìn ánh nến trong phòng chẳng biết lúc nào đã tắt. Trong lòng ta bị kiềm hãm, hơi thở nháy mắt hỗn loạn, nghẹn ngào ra tiếng……
“Người nào?” Chỉ nghe thấy một tiếng gầm nhẹ, có người lấy tốc độ cực nhanh phá cửa sổ mà ra, nháy mắt tới gần nơi ẩn thân của ta.
Trong bóng đêm, ta thấy “Giác” trong tay hắn ánh lên sáng chói.
Ta từ trên xà nhà nhảy ra, xoay người một cái vọt lên trên mái hiên, phi thân mấy cái, đã rời xa khỏi phủ công chúa hơn mười trượng.
Xa xa quay đầu lại, người ấy lại không đuổi theo. Trong đêm, chỉ thấy “Giác” sáng chói một góc trên mái hiên, lẳng lặng không động.
Ta rốt cục không đành lòng quay lại nhìn hắn nữa, khóc lớn chạy đi.
Tác giả có chuyện muốn nói: Ai, ngược a ngược.
Kỳ thật Thanh Hoằng đối với Ôn Hựu yêu là mối tình đầu vô cùng nghiêm túc, tuy rằng cũng từng đối với Lâm Phóng nảy sinh cảm tình, nhưng nếu như Ôn Hựu không có biến cố, bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc chung sống một chỗ. Chỉ là, đời người vô thường.
← Ch. 44 | Ch. 46 → |