← Ch.67 | Ch.69 → |
"Lão già, có cần thiết không?", người đàn ông đi theo sau lưng ông dừng bước lại, trầm giọng hỏi.
Sư phụ quay đầu lại, lẳng lặng nhìn anh ta: "Con bé là em gái của đồ đệ của tôi. Nếu như có thể, tôi tình nguyện dùng tính mạng của tôi để đổi mạng của con bé về."
Người đàn ông cười giễu cợt, "Ông là kẻ ngu à? Tại sao dùng mạng của mình đổi mạng của người khác. Trên thế giới này không có bất kỳ kẻ nào đáng giá để dùng mạng của mình đi trao đổi mạng của người khác. Ông làm vậy thật là buồn cười."
Sư phụ không nói, chỉ hé miệng mà cười cười, tiếp tục đi về phía trước.
Người đàn ông thấy thế, nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, bất đắc dĩ tiếp tục đi theo ông.
Đi gần 20 phút, bọn họ nhanh chóng trở lại đại trạch nhà họ Sở, sư phụ đột nhiên ngừng lại bước chân, người đàn ông nghi ngờ nói: "Sao vậy? Ông không muốn đi vào sao?"
"Mùi máu tươi." Ánh mắt sư phụ rơi vào nơi nào đó trên đất trống.
Người đàn ông nghe vậy, cẩn thận hít hà, trong không khí quả thật có mùi máu tươi nhàn nhạt, mặc dù đã rất nhạt, nhưng bởi vì thói quen nghề nghiệp của anh ta, anh ta rất quen thuộc về loại mùi này.
"Cẩn thận! Có thú giữ cửa!" Sư phụ đề phòng lui về sau một bước, cắn nát đầu ngón tay của mình, nhanh chóng vẽ ở trong không khí, khi ông vẽ thì máu lại dừng ở giữa không trung, tạo thành một lá bùa đặc biệt.
"Sao vậy?" Người đàn ông cẩn thận nhìn chung quanh một lượt, nhưng không có phát hiện bất kỳ cái gì không đúng.
Mặt sư phụ đảo qua, tiếng vang xột xột xoạt xoạt vang lên ở phía trước, ông rũ rèm mắt xuống, cánh tay khẽ nâng lên trước, một thanh binh khí sắc bén như lợi kiếm bỗng xuất hiện, ông nắm chặt trong tay.
"Đây coi là năng lực gì?" Người đàn ông lẩm bẩm.
"Đến rồi! Mau tránh ra!"
"Rống ——"
Dị thú vọt ra từ bên biệt thự, phía trước có hai con thú, người đàn ông vết máu khắp người. Sư phụ nhảy lên, cầm trong tay lợi kiếm, phá không mà chém, thẳng tắp bổ về phía một con thú phía bên phải.
"Rống ——", đầu bị chém ra một vết thương dài nhỏ khiến dị thú ngửa mặt lên trời rống dài, động tác lao tới chậm lại, phát tiết đau đớn của mình. Sư phụ cúi đầu nhìn một con dị thú khác cách hai người chưa đầy mười mét, nheo mắt lại, lần nữa bổ về phía đỉnh đầu một con dị thú khác, con dị thú kia nhìn thấy đồng bọn của mình bị lão già nhìn như bình thường trước mắt chém thương, đã sớm có ý né tránh, có điều động tác của ông thật sự quá nhanh, nó vẫn bị chặt vào chân trước bên trái của mình.
Chân trước bị thương ngăn trở hành động của nó, thân thể khổng lồ của nó "Ầm" một tiếng, té xuống đất, hai con dị thú đều bị thương chỉ có thể trơ mắt nhìn con mồi sắp đến miệng mình còn bị mang đi.
Một góc lùm cây
Một tay Tiểu Ngô che tay phải bị con vật kia làm bị thương, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ, khắp khuôn mặt là máu tươi cùng mồ hôi hỗn tạp ở chung một chỗ, giống như mới vừa tắm máu tanh. Mà tình hình Tiểu Lâm ngồi ở bên cạnh anh ta thì tốt hơn anh ta một chút, tối thiểu còn duy trì tứ chi đầy đủ, nhưng bụng lưu lại một lỗ máu khổng lồ, ruột cũng thiếu chút nữa bị lôi ra ngoài.
"Các người là ai?" Sư phụ vừa bó thuốc cho bọn họ, vừa nói.
Tiểu Lâm cắn đầu lưỡi, mạnh mẽ ép tiếng hô đau sắp tràn ra miệng nuốt vào, mồ hôi lạnh lấm tấm, trả lời: "Chúng tôi là cảnh sát, đến điều tra một vụ án mất tích."
"Án mất tích? Tiểu Ý?" Sư phụ dừng lại động tác bó thuốc.
Tiểu Ngô ngước mắt, "Ông biết người bị hại?"
"Tôi cố ý tới cứu con bé." Sư phụ ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời, tăng nhanh động tác bó thuốc cho bọn họ.
Tiểu Ngô nhướng mày, kinh ngạc nói: "Cô ấy không có chết?"
"Ừ." Động tác của sư phụ lưu loát thoa thuốc xong, lại không biết từ đâu móc ra một cuộn băng to. Người đàn ông nhìn chằm chằm ông không ngừng bận rộn, giờ khắc này, anh ta thật sự vô cùng hoài nghi lão già này thật ra thì chính là Đoreamon biến thành.
"Bọn ông là ai?" Tiểu Lâm liếc nhìn sư phụ, rồi lại nhìn người đàn ông không chịu làm gì cả.
Người đàn ông nhìn thấy anh ta quan sát mình, khinh thường quay đầu.
"Một thuật sĩ nhỏ mà thôi. Nhận người nhờ vả, cố tìm Lương Ý." Sư phụ băng bó cho hai người xong, đứng lên, híp mắt, vẩy chút bột thuốc ở giữa không trung.
"Thuật sĩ?" Tiểu Ngô và Tiểu Lâm liếc mắt nhìn nhau không hiểu.
Sư phụ cất bình thuốc xong, giải thích: "Chính là đạo sĩ mà các cậu thấy trên ti vi đó."
Tiểu Ngô và Tiểu Lâm cau mày, trầm mặc.
"Các cậu muốn đi ra ngoài à?" Sư phụ đột nhiên hỏi.
"Không! Tôi muốn báo thù!" Tiểu Ngô đột nhiên đứng lên, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, anh ta lại lảo đảo ngã xuống.
"Báo thù?"
"Đầu lĩnh của chúng tôi vì cứu chúng tôi đã hi sinh." Tiểu Lâm nghẹn ngào quay đầu.
Sư phụ thở dài một tiếng, cúi đầu, nhìn một chút cây cỏ trên đất, "hiện tại các cậu muốn đi ra ngoài cũng không được rồi. Pháp trận đã hoàn thành rồi, lối đi cũng bị phong bế. Chúng ta không ra được, người bên ngoài cũng không vào được."
"Cái gì... Vậy chúng tôi cứu con tin cùng báo thù thế nào?" Tiểu Ngô mất hồn nhỏ giọng nỉ non.
"Cảnh sát cũng không vào được sao?" Tiểu Lâm hỏi.
Sư phụ lắc đầu, nhặt một cục đá nhỏ trên cỏ lên, dùng sức ném lên, "Rầm...." tảng đá giống như bị vật vô hình ngăn trở, rớt xuống.
"Chuyện này..."
"Cậu thấy đấy."
"Có biện pháp phá hỏng không?" Chuyện này đã không thuộc phạm vi nhận thức của bọn họ, bây giờ người duy nhất có khả năng cứu được bọn anh chính là lão già trước mắt này thôi.
Sư phụ trầm ngâm nói: "Biện pháp duy nhất chính là giết chết thi thuật giả*, chỉ khi thi thuật giả chết là có thể đánh vỡ pháp trận này."
*Thi thuật giả: thuật giả thực hiện phép thuật.
"Vậy chúng ta hãy giết chết thi thuật giả đó." Tiểu Ngô nắm chặt thành nắm đấm, hốc mắt hồng hồng, trong mắt tràn đầy thù hận.
Người đàn ông vẫn trầm mặc bỗng cười lạnh, "Giết chết hắn? Chỉ bằng các cậu? Đừng nói chúng ta không biết hắn có bao nhiêu trợ thủ, chỉ bằng việc ứng phó những quái thú từ trên trời giáng xuống đã đủ để lấy mạng của chúng ta rồi, cho nên không biết tự lượng sức mình."
Sư phụ liếc nhìn người đàn ông, nhàn nhạt mở miệng: "Nếu hắn không chết, vậy chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này. Cậu cảm thấy liều mạng tốt hay ngồi chờ chết tốt hơn?"
Người đàn ông cứng họng, anh ta tức giận quay đầu, căm hận nhìn chằm chằm phía trước.
"Hai người các cậu ở lại." Sư phụ ngồi xổm xuống, nói với Tiểu Ngô và Tiểu Lâm.
Tiểu Ngô và Tiểu Lâm liền vội vàng lắc đầu, muốn bọn họ ở đây chờ cứu viện, bọ họ không làm được.
"Thương thế của các cậu khá nặng, không giúp được chúng tôi." Sư phụ nói thẳng.
Tiểu Lâm cắn răng, "Chẳng lẽ chúng tôi thật sự không giúp được gì sao?"
Sư phụ thở dài bất đắc dĩ, nhìn ra được hai người này rất quật cường, nếu để cho bọn họ không làm gì cả, chờ cứu viện thì họ nhất định sẽ không đồng ý, đến lúc đó nếu trong quá trình bọn họ chờ cứu viện xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ông cũng băn khoăn.
"Pháp trận này có uy lực mạnh nhất vào 4 giờ nửa đêm, đến lúc đó toàn bộ thú canh giữ sẽ xông ra từ trong trận, canh giữ pháp trận này, hơn nữa vì pháp trận chuyển đưa năng lượng, đến lúc đó năng lượng dần mất bọn họ sẽ hấp thu sinh khí của loài người, nhất định sẽ tạo thành nguy hại đối với loài người của cả thành phố. Các cậu cầm cái này, trước 4 giờ, vẽ ra pháp trận này vây quanh sợ trạch." Sư phụ đưa cho bọn họ một bình sứ nhỏ, cùng với một tờ giấy.
"Dùng bình nhỏ vẽ một pháp trận lớn như vậy? Lão già, chứng si ngốc của ông phát tác à?" Người đàn ông giễu cợt sư phụ không chút lưu tình.
Sư phụ không thèm để ý anh ta giễu cợt, ngược lại ngàn căn vặn dặn bảo bọn họ cần phải vẻ ra hoa văn cùng lá bùa giống trong tờ giấy như đúc.
Tiểu Lâm cầm bình nhỏ, khó xử nói: "Đại sư, bình này..."
"Yên tâm, tuyệt đối đủ! Tin tưởng tôi!" Sư phụ nó như đinh chém sắt.
Tiểu Ngô và Tiểu Lâm liếc mắt nhìn nhau, cau mày gật đầu một cái.
"Tốt lắm, chúng tôi phải đi." Sư phụ liếc mắt nhìn cửa sở trạch rộng mở, cảm thấy không thể để lỡ nữa rồi.
Người đàn ông không muốn đi cùng ông, "Tôi muốn lưu lại phụ giúp vẽ pháp trận."
Sư phụ nheo mắt lại nhìn anh ta: "Cậu không có phần vẽ, muốn chết thì có phần, có đi không?"
Người đàn ông thầm cắm răng ngà, "Tôi đi là được." Không cần thiết lúc nào cugn4 nói tới chết được không."
"Vậy chúng tôi đi trước, các cậu cẩn thận, nếu trên đường các cậu ngửi thấy hơi thở khác thường, thì mau chóng tránh về nơi này. Ngàn vạn lần không được để cho người ta phát hiện bóng dáng của các cậu."
Tiểu Ngô và Tiểu Lâm gật đầu một cái.
"Đi!" Sư phụ sải bước đi tới biệt thự.
Nửa giờ sau ở Nhà họ Lương.
Lạc lạc kêu lên đúng lúc làm Lương Bân phát hiện tia sáng của pháp trận yếu ớt, anh vội vã cầm bình sứ sư phụ đưa cho mình, rắc bột thuốc lên tượng người trong pháp trận, sau khi rắc bột thuốc lên thì tượng người đã từ từ khôi phục ánh sáng, ngay cả pháp trận cũn khôi phục ánh sáng những ngày qua.
"Uông - uông-------"Đa Đa bỗng nhiên hướng về phía tượng người kêu to.
Lương Bân ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu Đa Đa, "Đa Đa, mày phát hiện ra cái gì sao?"
"Uông --- uông-------"Đa Đa đi tới trung tâm pháp trận, ngước, sủa về phía tượng người.
Mà Lạc Lạc đứng ở trên bàn viết bỗng bay giữa không trung, xoay một vòng ở trên pháp trận, mới lần nữa hạ xuống trên án trác, bộ dáng ngước đầu hết sức kiêu ngạo.
Lương Bân thấy thế, như có điều suy nghĩ, đột nhiên, bước một bước dài, anh mở cửa, chuẩn bị lao ra gian phòng Lương Tư bỗng nhiên xuất hiện trước cửa phòng, nhìn thấy mặt anh trai mình gấp gáp, trái tim Lương Tư nhất thời cảm giác không tốt lắm, "Anh, pháp trận xảy ra vấn đề gì sao?"
"Không có, hoàn hảo. Tiểu Tư, em có thể giúp anh trông coi pháp trận hay không, anh muốn đi ra ngoài một chuyến." Lương Bân đưa bình sứ tản ra mùi hôi thối nồng đậm cho Lương Tư.
Lương Tư không giải thích được nhận lấy bình thuốc, "Anh. Anh muốn đi đâu?"
"Anh muốn tìm sư phụ."
"Cái gì? Nhưng không phải sư phụ bảo anh coi chừng pháp trận sao?"
"Anh lo lắng ông ấy sẽ gặp chuyện không may." Sắc mặt Lương Bân tái nhợt, đáy mắt có lo âu không giấu được.
Lương Tư kéo tay của anh, không để cho anh rời đi, "Không được, anh, anh không thể đi, sư phụ nói rồi, bảo anh coi chừng pháp trận, vạn nhất nếu pháp trận xảy ra vấn đề gì, ai trong chúng ta cũng không đảm đương nổi!"
Lương Bân rũ mắt, dùng sức kéo tay Lương Tư ra "Tiểu Tư, nếu như mà anh không đi, sư phụ có thể sẽ chết" Thay cô.
"Cái gì?" Lương Tư luống cuống.
Thừa dịp tâm tư Lương Tư hốt hoảng, Lương Bân bước nhanh rời khỏi phòng, "Anh..."
Lương Tư muốn đuổi theo, "Gâu gâu ... gâu gâu... uông..." Đa Đa ở bên trong phòng điên cuồng sủa ing lên, tiếng kêu tê tâm liệt phế làm đáy lòng Lương Tư phát rét.
Cân nhắc hai việc, cô ấy vẫn quyết định ổn định pháp trận trước...
← Ch. 67 | Ch. 69 → |