Không thể đoạt em đi
← Ch.12 | Ch.14 → |
Một thân một mình ở trong phòng, Lương Ý không ngừng đi qua đi lại giữa giường và ghế salon, có vẻ như đang suy nghĩ rất đau đầu, thỉnh thoảng nét mặt lại thoáng hiện lên khổ sở, sầu lo, nóng nảy. Một lúc sau, cô quay đầu lại nhìn đồng hồ báo thức, bây giờ đã là một giờ sáng, Sở Du ra khỏi phòng cũng được nửa tiếng rồi.
Cuối cùng, Lương Ý cắn môi, thở dài một tiếng, ủ rũ cúi đầu ngồi phịch xuống ghế salon. Cô thực sự không nghĩ ra được biện pháp chạy trốn khả thi nào cả.
Lúc này, cánh cửa truyền đến âm thanh mở khóa, trái tim Lương Ý đập lỡ mất một nhịp, trong nháy mắt toàn thân cứng ngắc, cả người rơi vào trạng thái phòng bị cao độ.
"Tiểu Ý."
Cửa phòng được mở ra, Sở Du mặc áo sơ mi trắng đi vào, thấy Lương Ý đang ngồi ở trên ghế sa lon thì gọi một tiếng. Sau đó anh đóng chặt cửa, bước nhanh đi tới trước mặt cô, vòng tay ôm cô thật chặt.
Lương Ý bị Sở Du ôm chặt thì chết lặng, thân thể lạnh lẽo của anh khiến cô bất giác rùng mình một cái. Hình như cô còn cảm nhận được một mùi giống như rỉ sắt từ trên người anh.
"Tiểu Ý, mệt lắm sao?" Sở Du ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Lương Ý cố gắng lắc lắc cái cổ cứng ngắc. Sở Du trước mắt khiến cô cảm thấy thực xa lạ, à không, phải nói là vô cùng xa lạ. Trong trí nhớ của cô, Sở Du vĩnh viễn đều bày ra vẻ mặt như pocker, tuyệt đối không giống với hiện tại, ôn hòa lại dịu dàng thế này.
"Anh...... vừa đi đâu vậy?" Lương Ý hơi chần chừ hỏi.
Cô vừa dứt lời thì chợt phát hiện ra ánh mắt của Sở Du sáng bừng lên, anh đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt cô, có chút hưng phấn hỏi, "Tiểu Ý, em quan tâm tới tôi sao?"
Lương Ý không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận, bởi vì cô sợ chính mình chẳng may không cẩn thận nói bậy gì đó lại chọc giận anh. Nếu anh tức giận thì sẽ ăn thịt cô. tieuannhiddlqd Nếu đã thế, không bằng cứ thuận theo ý của anh đi, để cho anh vui mừng một chút, ít nhất cũng có thể giữ được mạng của mình.
Một hồi lâu sau, Lương Ý cố gắng tạo ra giọng nói mềm mại nhất có thể lên tiếng, "Sở Du, anh rất thích tôi phải không?" Nhưng ngữ điệu lại hết sức máy móc, hoàn toàn không nghe ra có chút dịu dàng nào ở trong đó cả. Có lẽ bởi vì quá mức cứng ngắc, nên ngược lại càng nghe giống như đang mặc cả giá tiền ở ngoài chợ, ngay chính bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ với giọng nói của mình.
Vậy mà người đang trong trạng thái hưng phấn là Sở Du lại hoàn toàn không nhận thấy vẻ miễn cưỡng trong lời nói của cô, trái lại còn cực kỳ vui vẻ thận trọng mà gật đầu, vui sướng trong mắt như muốn tràn ra.
"Vậy, anh có thể...... cho tôi về nhà thăm mẹ tôi một lát không?" Lương Ý nhẹ nhàng hỏi, cũng cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt của anh.
Lương Ý vừa nói xong, hưng phấn trên mặt Sở Du lập tức biến mất, từ từ khôi phục trở lại là thiếu niên mặt lạnh mà cô quen thuộc.
"Em muốn về nhà?" Anh rũ mắt xuống, môi mím lại thật chặt, giọng nói lạnh nhạt.
Lương Ý thấp thỏm gật gật đầu
Sở Du vuốt ve khuôn mặt Lương Ý, bàn tay bắt đầu mập mờ chậm rãi di chuyển dần xuống phía dưới, lướt qua cổ của cô, đi tới xương quai xanh thì dừng lại. Mỗi chỗ đầu ngón tay anh chạm qua, làm da của Lương Ý đều nổi lên một lớp da gà.
"Sau khi em về nhà, còn có thể quay lại đây không?" Anh lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen nhánh giống như một cái động sâu không đáy, dường như muốn hút cả người cô vào trong đó.
Lương Ý nấc một cái, vẫn kiên định trả lời, "Có."
"Em nói dối!" Sở Du bực tức hét lên đẩy cô xuống ghế salon, gân xanh trên trán nổi lên giật giật, ngũ quan xinh đẹp vì tức giận mà trông có vẻ đáng sợ.
Lương Ý giật mình, ngã ở trên ghế salon, khẽ ngẩng đầu dậy.
"Tiểu Ý, hình như em không biết, mỗi lần em nói dối sẽ không tự chủ được nấc một cái." Giọng nói của Sở Du dịu dàng mà cưng chiều tựa như một lời tâm tình, nhưng kết hợp với khuôn mặt vặn vẹo hiện giờ lại tạo thành hình ảnh một ác quỷ đáng sợ đang báo thù.
"Tôi......" Lương Ý không ngờ ngay cả thói quen nhỏ này của mình mà anh cũng biết, có chút kinh hãi.
Lúc này, Sở Du bất chợt cúi đầu xuống, ở trên cần cổ trắng noãn của cô thô lỗ cắn một cái. Lương Ý sợ hãi hét lên, cô cho là mình sẽ bị anh cắn chết ngay lúc này thì Sở Su lại bất ngờ ngừng lại, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói, "Không cho phép nói dối tôi nữa! Nếu không......"
Dưới ánh mắt uy hiếp của Sở Du, Lương Ý lập tức gật đầu như giã tỏi.
"Tiểu Ý......"
Tiếng gọi buồn bã thê lương làm đầu óc Lương Ý trong nháy mắt giống như bị điện giật, cả người tê dại, cảm giác sợ hãi bất giác tiêu tan.
Anh lại cúi đầu xuống một lần nữa, đưa đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm láp vết cắn trên cổ cô.
Kích thích truyền từ dưới cổ làm đại não của Lương Ý lập tức khôi phục vận hành. Cô vội vã đưa tay đẩy anh ra, vòng tay ôm chặt cơ thể, nhanh chóng bật người ngồi dậy, ánh mắt đề phòng nhìn Sở Du.
"Sao vậy?" Sở Du nghiêng đầu, đôi mắt mờ mịt, ba nút áo trên của áo sơ mi không biết bị tháo ra từ khi nào, xương quai xanh cùng da thịt trắng trẻo bày ra không sót một chút gì.
"Tôi lừa anh là tôi sai, nhưng tôi thật sự muốn về nhà. Tôi cầu xin anh, để tôi về nhà đi mà. Chuyện xảy ra đêm hôm đó, tôi thề, tuyệt đối sẽ không nói ra." Lương Ý chắp tay ở trước ngực, điềm đạm đáng yêu khẩn cầu anh.
Sở Du thật lâu cũng không nói gì, cứ như vậy nhìn cô. Lương Ý bị anh nhìn thì kinh hồn bạt vía, mười đầu ngón tay đan vào nhau bắt đầu run rẩy, đôi mắt to tròn lóe lên bi thương.
"Bất kỳ người nào cũng không thể đoạt em rời khỏi tôi!" Ánh mắt nóng rực nhìn Lương Ý chăm chú, vẻ mặt Sở Du dứt khoát không cho thương lượng.
Bộ dạng quyết tuyệt của Sở Du khiến Lương Ý lặng người, sắc mặt trắng bệch, từ từ buông thõng hai tay xuống, quay đầu sang hướng khác, không muốn nhìn anh nữa.
"Cốc cốc......"
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, ánh mắt Sở Du thoáng qua một chút không kiên nhẫn, "Vào đi."
Cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra, quản gia một thân Tây trang phẳng phiu ưu nhã bước vào.
Quản gia liếc mắt nhìn chiếc ghế salon ở đằng sau hai người một cái, rồi cúi đầu cũng kính nói với Sở Du: "Thiếu gia, phu nhân muốn cậu tới gặp bà."
Sở Du nhướn mày, tầm mắt lướt qua quản gia, lạnh lùng nói: "Đã biết." Dứt lời, anh quay đầu lại dặn dò Lương Ý "ngoan ngoãn chờ tôi quay về", sau đó đi theo quản gia rời khỏi phòng.
Cục cảnh sát.
"Anh cảnh sát, đã xác định được vị trí của em gái tôi chưa?" Lương Bân cố gắng ẩn nhẫn, nhìn sĩ quan cảnh sát đang sắp xếp tài liệu trên mặt bàn hỏi.
Sĩ quan cảnh sát nhanh chóng sắp xếp lại hồ sơ trong tay, liếc nhìn Lương Bân cùng Lưu Na đang đứng ở phía sau, nhàn nhạt trả lời, "Anh Lương, hiện tại nhân lực của chúng tôi không đủ, người phụ trách xác định vị trí qua vệ tinh còn đang xử lý chuyện khác, cho nên chuyện này phải chờ thêm một thời gian nữa. Mọi người trước hết cứ quay về chờ tin tức của chúng tôi đi!"
Lưu Na nghiêng người về phía trước, túm lấy cổ áo của sĩ quan cảnh sát, rống giận, "Chờ thêm một thời gian nữa! Mấy người còn muốn chúng tôi đợi thêm bao lâu? Đã hai ngày rồi, ngay cả một manh mối nhỏ cũng không có, chỉ biết nói chúng tôi quay về chờ. Hiện tại chúng tôi đã cung cấp đầu mối cho mấy người, mấy người lại còn nói nhân lực không đủ? Rốt cuộc các người có ý gì hả?"
"Cô... cô, hành động này có thể coi là hành hung cảnh sát, buông tôi ra mau!" Sĩ quan cảnh sát kêu to, thu hút sự chú ý của những người khác. Lương Bân nháy mắt ra hiệu cho Lưu Na, Lưu Na không thể làm gì khác hơn là tức giận hất cổ áo của anh ta ra, quay người lại.
Sĩ quan cảnh sát kia phẫn hận nhìn chằm chằm Lưu Na, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm mắng, "Đúng là một người dã man."
"Anh nói ai là người dã man hả?" Lưu Na nghe xong thì lửa giận càng lớn, lập tức xông lên, chuẩn bị một sống một còn với anh ta nhưng lại bị Lương Bân ngăn lại.
"Anh cảnh sát, rốt cuộc tới khi nào mới cho chúng tôi biết vị trí của Lương Ý?" Lương Bân hỏi.
Sĩ quan cảnh sát khinh miệt liếc mắt lườm Lưu Na một cái, cao ngạo nói: "Phải chờ vụ án kia kết thúc mới có thể biết được." Dừng lại một chút, anh ta còn nói, "Anh Lương, sao mọi người có thể khẳng định là em gái của anh bị mất tích, mà không phải là cùng người đàn ông khác làm bậy rồi bỏ trốn?"
"Anh......" Lưu Na có kích động muốn vả vỡ cái mồm đê tiện của tên này thì lại bị Lương Bân bắt được tay, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
"Em gái của tôi không phải là loại người đó. Nếu các anh bận rộn như vậy thì chúng tôi xin phép đi trước." Lương Bân ôn hòa nói xong, cũng vươn tay cùng sĩ quan cảnh sát bắt tay một cái. Trong nháy mắt khi buông ra, trong móng tay dài từ ngón trỏ lặng lẽ rơi xuống một ít bột màu trắng vào trong ly trà của anh ta đặt ở trên bàn.
Đi ra khỏi Cục cảnh sát, Lưu Na tức giận chất vấn Lương Bân, "Miệng tên đó đê tiện như vậy, sao anh không để cho em dạy cho tên đó một bài học?"
"Anh đã giúp em dạy dỗ anh ta rồi." Lương Bân khóe miệng khẽ cong, tròng mắt thoáng qua một tia giễu cợt.
Lưu Na có chút khó hiểu, đang định hỏi lại thì từ trong Cục cảnh sát truyền đến một tiếng hét đau đớn thấu đến tận trời xanh......
← Ch. 12 | Ch. 14 → |