Muốn anh dừng lại?
← Ch.30 | Ch.32 → |
Edit: Đậu Xanh
Khoảnh khắc môi lưỡi chạm vào nhau, hơi thở của hai người đều loạn nhịp.
Cảnh Dực trở mình đè trên người Minh Châu, một tay chống bên sườn mặt cô, một tay khác giữ lấy cằm của cô, đầu lưỡi tách mở răng hàm, cắn 𝐦ú.✝️ đầu lưỡi bên trong, môi mỏng ép chặt, đầu lưỡi thô sần cố chen vào, càn quét khắp khoang miệng cô.
Bên ngoài anh luôn lạnh nhạt thờ ơ, nhưng khi nụ 𝒽-ô-ռ rơi xuống lại nóng đến bỏng người.
Nụ 𝐡ô●п này làm cho da đầu Minh Châu tê dại, nửa thân trên cũng mềm nhũn, trong khoang mũi không kiềm chế được phát ra tiếng ngâm nga, tiếng hét đó nghe như tiếng rê*𝓃 r*ỉ κ_í𝐜_𝐡 †_𝖍í_🌜_𝐡 khiến Cảnh Dực hít thở nặng nề, hai tay anh đỡ mặt cô lên, há miệng ngậm cắn cánh môi của cô, động tác dần có chút mấ·𝖙 🎋·𝐢ể·ɱ 💲⭕·á·т.
Tiếng Ⓜ️-ú-𝐭 mát khi h●ô●𝐧 nhau bị phóng đại cực hạn bên tai, trái tim của Minh Châu đập loạn kịch liệt, phía dưới có một dòng nhiệt nóng chảy ra ngoài, cô kinh hoảng định κ.ẹ.ⓟ 🌜♓.ặ.ⓣ hai chân, bỗng giữa háng chạm phải một vật cứng nóng hổi.
Cô không dám động đậy nữa.
"Sợ không?" Cảnh Dực thò tay vào trong áo cô, nhưng chỉ đặt trên vòng eo ɱ-ản-♓ 𝖐-♓-ả-п-♓, nhẹ nhàng ѵυố-† ѵ-𝐞.
Giọng Minh Châu hơi khàn vì nụ h.ô.𝐧., "Không sợ."
Cảnh Dực há miệng ngậm môi cô, lần này anh ♓ô*ⓝ càng dữ hơn, mang theo sự cường đoạt thô bạo và dữ dội, bàn tay thò vào trong áo nắm lấy một bên vú, cách lớp áo 𝐧_🌀ự_𝒸 mạnh tay xoa nắn nó.
Minh Châu không chịu nổi kiểu 🎋_í🌜_ⓗ †𝒽_í_🌜_𝒽 này, cô vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng lại kiêng dè vết thương trên người anh, hai tay cô không biết để đâu sℹ️*ế*ⓣ ↪️♓ặ*𝐭 rồi lại buông ra, mu bàn chân co quắp lại.
Cảnh Dực mở đèn đầu giường, dùng một tay vén áo cô lên, đôi mắt nhạt màu nhìn chăm chăm hai bầu vú trắng mềm trong lớp áo 𝐧ɢự_c màu đen, dưới ánh đèn màu vàng ấm, khuôn mặt của Minh Châu đỏ bừng như m·á·u, cô dùng một tay che chắn trước 𝐧🌀ự-c, nhưng vô thức lại khiến bầu vú bị ép tạo ra một khe rãnh thật sâu.
Áo lót màu đen tôn lên bầu vú trước 𝖓🌀-ự-𝖈 trắng nõn giống như loại ngọc tốt nhất, Cảnh Dực lấy tay cô ra, cúi đầu ngắm nhìn một lúc, đôi môi mỏng nhẹ nhàng 𝖍●ô●𝓃 xuống, thấy cơ thể bên dưới bị 𝐡-ô-n đến mức 𝖗●𝐮●𝐧 lẩ●𝐲 𝖇ẩ●𝖞, anh vén áo lót ra, đầu vú màu hồng nhạt phút chốc lộ ra ngoài, bờ môi mỏng áp tới ngậm lấy, đầu lưỡi nhẹ nhàng 𝖑●i●ế●ⓜ láp.
Minh Châu cắn ngón tay khe khẽ kêu lên, ⓚ𝐡𝖔á_𝖎 ↪️_ả_ɱ 𝐤í·𝒸·♓ ✝️𝖍·í·𝒸·𝒽 cô ↪️·𝒽ả·🍸 пướ·↪️ mắt, ngón tay vốn đang đặt trên hõm vai của người đàn ông, bất lực ş●ℹ️ế●𝖙 𝒸𝖍ặ●† áo T-shirt của anh, hai chân ⓒ-ọ 𝖝-á-т trên ga trải giường, quần lót của cô đã ướt đẫm, bên trong 🌜·𝒽·ả·ÿ n·ướ·𝒸 không ngừng.
Cảnh Dực kéo áo lót của cô xuống, hai bầu vú trắng nõn lập tức lộ ra.
Anh cúi đầu ♓ô_ⓝ hít, đầu lưỡi thì ⓛ_ℹ️ế_ɱ láp, miệng thì gặm cắn, khi nghe thấy cô 𝓇_ê_𝖓 г_ỉ 𝐭*𝒽*ở 𝖉*ố*🌜, anh ngoảnh về ngậm lấy môi cô, cắn ɱú*т đầu lưỡi của cô, hai tay nhào nắn bầu vú, lòng bàn tay nhẹ nhàng khẩy khẩy hai đầu vú nhỏ nhắn.
Minh Châu không nhịn được mà kêu lên, "A..."
Anh hít thở càng nặng nề hơn, một tay trượt xuống thuận theo vòng eo ɱ_ả_n_𝖍 𝖐♓ả𝐧_♓ sờ đến quần lót của cô, nơi đó đã ướt đẫm, ◗â·ⓜ dịch thấm ra ngoài, chảy dọc theo hai mép đùi.
Minh Châu 🎋.ẹ.𝖕 🌜.𝖍.ặ.𝐭 chân, cất giọng khàn khàn, "Anh, trên người anh có vết thương."
Anh 🌴ⓗ-ở 🅓ố-↪️ áp tới, lần nữa 𝒽ô●𝓃 lên môi cô, cổ họng khàn đặc, "Muốn anh dừng lại?"
Hỏi thì hỏi vậy thôi, chứ tay của anh đã kéo quần lót của cô xuống.
Minh Châu cong chân, cô xấu hổ dùng tay che kín mặt, nhưng người đàn ông lại cầm tay cô gác lên bả vai mình, vừa mãnh liệt ⓗô.ռ 𝒸-ắ-п m-ô-ⓘ cô, vừa dùng vật cứng nóng hổi kia chậm rãi ↪️.ọ x.á.🌴 giữa háng cô.
Trên người anh 𝖓ó_𝓃_𝐠 🅱_ừ_𝖓_🌀 như lửa, gậy thịt vừa cứng vừa nóng, chọc vào giữa háng Minh Châu, giống như một thanh sắt nung đỏ.
Độ nóng phía dưới khiến cô lại ⓒ.ⓗả.🍸 𝖓ư.ớ.↪️, uốn éo cơ thể muốn tránh đi nhưng bị anh giữ chặt eo, quy đầu to lớn bỗng cọ qua huyệt nhỏ hồng hồng, người Minh Châu không ngừng ⓡ-⛎-п 𝖑ẩ-γ 𝖇-ẩ-🍸, phía dưới ԁâ·𝖒 thủy đang lan tràn.
Gậy thịt thô to bị 🎋í🌜.♓ ⓣ♓í.𝖈.𝖍 đến mức dao động lắc lư, Cảnh Dực đã nhẫn nhịn đến cực điểm, anh không còn nhịn được nữa, giữ chặt eo cô, hạ thấp hông xuống, cắm gậy thịt vào trong.
------oOo------
← Ch. 30 | Ch. 32 → |