← Ch.49 | Ch.51 → |
Edit: Tiểu Ngạn
Beta: Vi Vi
Nhà hàng được chọn lần này còn xa hoa hơn mọi lần, ánh đèn thủy tinh trong đại sảnh chiếu rọi chói mắt, nhân viên phục vụ mặc âu phục màu đen, cổ còn đeo nơ, thái độ nho nhã lễ độ nghênh đón khách hàng, mà ngay cả bộ đồ ăn bày biện trên bàn cũng tinh xảo trang nhã khó mà bắt bẻ được.
Mạnh Đường đến sớm hơn một tiếng ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đã rất lâu rồi không thấp thỏm bất an như vậy.
Anh nới lỏng cà vạt nhiều lần, sau đó cảm thấy không ổn nên lại thắt lại, cứ căng thẳng lặp đi lặp lại như thế rồi cuối cùng không nén nổi mà bật cười buông tay xuống.
Tần Chân có đón nhận anh hay không, chẳng lẽ là vì cái cà vạt anh đeo?
Anh nhìn người đi đường qua lại ở phía dưới qua cửa sổ thủy tinh, đoán bao lâu nữa sẽ thấy cô, có thật cô sẽ đến không, sẽ mang theo vẻ mặt gì đây?
Anh tự giễu bản thân như quay lại lúc biện luận thời học sinh, nhìn thấy giám khảo thì trái tim đập thình thịch, trước khi thi còn căng thẳng mà uống nước không ngừng.
Cuối cùng, anh thấy có người đi đến trước mặt mình, trầm tĩnh tao nhã ngồi đối diện với anh, Mạnh Đường vô cùng kinh ngạc, "Anh Trình?"
Người tới đúng là Trình Lục Dương, tư thái kiêu căng, mặt lạnh tanh, ăn mặc rất tùy ý, căn bản không hề có vẻ là đến hẹn hò.
Đúng vậy, người hẹn hò cũng không phải là anh, mặc thành thế nào cũng không có người nhìn.
Trình Lục Dương đi thẳng vào vấn đề: "Trước khi anh gặp Tần Chân, tôi còn có vài vấn đề muốn hỏi anh."
Mạnh Đường thở phào, chỉ cần không phải là Tần Chân không đến là tốt rồi, vì thế mỉm cười gật đầu: "Anh hỏi đi."
Thật ra Trình Lục Dương đã ngồi ở một góc nhìn Mạnh Đường đã lâu, thấy anh ta vẫn cúi đầu xem đồng hồ, thỉnh thoảng lại chỉnh cà vạt, sau đó lại vô thức uống nước liên tục ... Đủ loại hành vi đều cho thấy anh ta căng thẳng và trân trọng lần gặp mặt này.
Anh ta thật sự thích Tần Chân, từ tận đáy lòng.
Trình Lục Dương cảm thấy chắc chắn hơn nên cố ý phớt lờ chút rối loạn rất nhỏ vang lên từ sâu trong lồng ngực, thậm chí anh còn tự an ủi mình: Ở thời cổ đại khi huynh trưởng tiễn muội muội xuất giá, có lẽ chính là có cảm giác này? Luyến tiếc, không muốn để rời đi.
Trước khi Tần Chân và Mạnh Đường đến với nhau, Trình Lục Dương cảm thấy mình còn một việc cuối cùng chưa làm. Cho nên anh đã tới đây, hỏi Mạnh Đường ba vấn đề.
"Anh sẽ đối xử tốt với cô ấy chứ? Coi cô ấy quan trọng hơn tất cả mọi thứ, nguyện hy sinh thời gian làm việc để ở bên cô ấy, khi cô ấy nổi giận cũng sẽ nhẫn nại dỗ dành cô ấy, có thể làm được việc này không? Nếu có thể làm được, anh xác định mình cả đời đều nguyện làm việc này vì cô ấy sao?"
Mạnh Đường thận trọng gật đầu.
Trình Lục Dương nghĩ nghĩ, còn nói: "Sức khỏe cô ấy không tốt lắm, mỗi lần đến thời gian hành kinh đều sẽ khó chịu, anh nhớ phải thông cảm, kể cả ngày lành, đừng để cô quá mệt nhọc."
Mạnh Đường gật đầu.
"Cô ấy ý, có gì không vui đều nuốt vào bụng, bình thường luôn chào người bằng gương mặt tươi cười vui vẻ. Cho nên nếu cô ấy tươi cười rất vui vẻ với anh, chưa chắc trong lòng đã nghĩ thế, anh phải chu đáo vào, quan sát thêm biểu cảm của cô ấy, đừng để cho cô ấy giận hờn thành quen, như vậy không tốt cho sức khỏe."
Lần này Mạnh Đường gật đầu chậm hơn, anh cầm cốc nước, cảm thấy Trình Lục Dương biết quá nhiều.
Nhưng Trình Lục Dương không hề cảm nhận được sự buồn bực của người kia, ngược lại càng căn dặn lại càng sốt ruột, anh cảm thấy lẽ ra nên bàn giao công việc cho Mạnh Đường sớm hơn, tuy nói người này khá hơn mấy người trước kia, nhưng mà đã nhiều năm không ở bên Tần Chân, nên cần cải thiện độ quen thuộc trên diện rộng.
Trình Lục Dương bắt đầu hối hận, có phải là anh quá sốt ruột rồi không? Việc này có thể từ từ mà.
Dường như Mạnh Đường nhận ra sự chần chờ của anh, nói với anh giọng chắc nịch: "Anh Trình, xin anh yên tâm, có lẽ bây giờ anh cảm thấy tôi không quá hiểu Tần Chân, dù cho tôi và cô ấy cùng lớn lên. Một người trong thời gian bảy năm tự nhiên sẽ có thay đổi, nhưng bản chất con người và nội tâm sẽ không thay đổi, hơn nữa tôi cũng có đủ kiên nhẫn đi tìm hiểu mỗi một sự thay đổi của cô ấy."
Nụ cười của anh ta rất nhẹ, trong mắt sáng ngời, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, nói với Trình Lục Dương: "Không còn sớm nữa, vài phút nữa Tần Chân cũng nên đến."
Hàm ý rất rõ ràng: Anh Trình, anh phải đi rồi.
Trình Lục Dương nhìn đôi mắt sáng ngời kia, im lặng một lát, đứng dậy điềm nhiên như không, ra vẻ thoải mái nói: "Vậy, tôi đi trước." Dừng một chút, anh hơi sa sầm mặt, dùng giọng điệu như đang tuyên thệ nói với Mạnh Đường, "Nếu như tôi biết anh không đối xử tốt với Tần Chân, tôi sẽ là người đầu tiên đưa cô ấy đi, đời này anh đừng mơ có được cơ hội tiếp cận cô ấy lần thứ hai!"
Trong lòng Mạnh Đường bỗng nhiên đóng bằng, vì lời này nói gần nói xa là về quan hệ không tầm thường với Tần Chân, cùng vì sự chiếm hữu và để ý mà bản thân Trình Lục Dương cũng không ý thức được. Nhưng thông minh như anh biết phải làm thế nào, vì thế vẫn như nở nụ cười, "Anh Trình, xin yên tâm."
-Sau này Tần Chân sẽ do tôi chăm sóc, phiền anh rút lại cái vẻ thân mật khăng khít với cô ấy đi, yên tâm giao cô ấy cho tôi.
Trong cái nhìn chăm chú của anh, cuối cùng Trình Lục Dương vẫn đi ra khỏi sảnh lớn.
***
Tần Chân đứng ở trong thang máy tự mình lặp lại vô số lần lời Trình Lục Dương đã từng nói: Mặc kệ đối phương là ai, có thân phận địa vị hay nghề nghiệp cao hơn cô bao nhiêu, cô phải nhớ, không có ai là cô không xứng với cả.
Khi đó anh còn vỗ vào gáy cô, "Đừng ngẩn người, tôi nghiêm túc đấy, đầu tiên cô phải tin tưởng bản thân mình là độc nhất vô nhị, sau đó mới có thể cho người khác cảm thấy cô đáng giá có được tất cả những gì tốt nhất."
Cô cảm thấy trái tim mình ấm áp và vững vàng hơn vì lời nói ấy. Vì vậy sau khi chần chừ không chịu mở cửa, cuối cùng cô nở nụ cười, bước ra khỏi thang máy. Cô đi đến vị trí mà Trình Lục Dương bảo, đến khi nhìn thấy người đang chờ cô là ai thì lập tức cứng người tại chỗ.
Trước cửa sổ sát đất, người đàn ông kia mặc âu phục tao nhã cao quý với chất vải phẳng phiu thuần đen càng tôn lên khí chất của anh, anh đeo cà vạt màu xanh dương đậm, bình tĩnh chờ ở đó, dáng dấp lịch sự tao nhã, yên tĩnh ấm áp, rồi lại tràn ngập sức mạnh khiến người ta không thể phớt lờ như một cây Bạch Dương dưới ánh mặt trời.
Đèn trần thủy tinh sáng rực rỡ, mà người dưới đèn lại càng hoàn mỹ tựa như nhân vật trong bức tranh.
Một địa điểm hẹn hò tốt như vậy, một đối tượng hẹn hò đẹp như vậy, thậm chí khi anh ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, nụ cười nở rộ trên đôi môi đẹp đẽ động lòng người như cảnh trong truyện cổ tích, thế nhưng trong nháy mắt đó Tần Chân lại hoàn toàn nản lòng, như có người giội một chậu nước lạnh đã kết băng từ đầu xuống chân, đóng băng trái tim vốn xao động bất an của cô trở nên không còn sức sống.
Cô bước từng bước đến trước bàn, máy móc hỏi: "Sao lại là anh?"
Nụ cười của Mạnh Đường hơi phai nhạt, nhưng anh vẫn dịu dàng nhìn cô, "Mình có lời muốn nói với cậu."
"Hôm đó đã nói hết rồi còn gì?" Tần Chân biết mình thật không lịch sự, nhưng mà trái tim đã rơi vào tình trạng rơi tự do không còn cách nào cứu vãn, cô cảm thấy thân thể mình khó mà chịu được sức nặng này, vì vậy cũng chẳng để ý mình đang dùng thái độ và giọng điệu gì để nói chuyện với mối tình đầu.
Sao lại là anh ta?
Làm sao lại biến thành như thế này đây?
Cô đã nghĩ Trình Lục Dương sẽ ở đây như cô mong chờ, cuối cùng anh cũng nhận ra tình cảm của cô, cũng nguyện đáp lại tình cảm của cô, thế nhưng mà ai ngờ được tất cả chỉ là do cô đơn phương, Trình Lục Dương không có ý thoát khỏi con đường ban đầu, vẫn giúp cô xem mắt.
Rốt cuộc anh mong muốn cô có thể lấy chồng đến nhường nào đây? Ngay cả Mạnh Đường bị anh ghét nhất cũng đã tìm đến...
Tay Tần Chân cầm túi xiết chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng mà đau không phải ở tay.
Mạnh Đường đứng dậy, nhìn cô với ánh mắt khiến người ta rung động: "ngồi xuống đi đã, cho mình chút thời gian được không?"
Cuối cùng Tần Chân cũng chậm rãi ngồi xuống, cũng không biết là cho anh thời gian giãi bày lòng mình hay cho bản thân thời gian hòa hoãn.
Ánh đèn thủy tinh sáng thế, chiếu rõ sự chật vật và thất vọng của cô, không chỗ che giấu.
Mà trong triển lãm tranh cho trẻ em ở đối diện đường, Trình Lục Dương đứng trước một cánh cửa sổ lặng lẽ quan sát cảnh tượng trong cửa sổ thủy tinh đối diện. Anh thấy Tần Chân ngạc nhiên, dường như không vui cho lắm, nhất thời không biết sao lại có xúc động, muốn tiến lên đưa cô đi.
Anh lại tìm lý do cho bản thân: mi nhìn đi, cô ấy soi mói thế, ngay cả đối tượng xem mắt là Mạnh Đường cũng không vừa lòng đâu! Phải đưa đi!
Nhưng mà anh còn chưa động đậy thì nhìn thấy Mạnh Đường không biết nói câu gì, sau đó Tần Chân ngồi xuống.
Kế tiếp, hai người bắt đầu nói chuyện với nhau, đa số thời gian là Mạnh Đường nói, Tần Chân rất ít đáp lại, lại cúi đầu như nghe rất chăm chú, chắc nói ít là vì căng thẳng và ngượng ngùng.
Trình Lục Dương nhìn bọn họ ngồi đối mặt, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, quả nhiên là trời sinh một đôi. Cái này cũng chưa tính là gì, quan trọng hơn là trong lòng bọn họ đều có nhau, đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi đến ngày hôm nay...
Mạnh Đường vui sướng anh không xen vào, nhưng anh quan tâm Tần Chân, cuối cùng cô cũng đã được như ý nguyện, có phải là kích động muốn ôm lấy anh hét thật to không? Trình Lục Dương nghĩ tới dáng dấp vui vẻ của trước đây, nhưng rồi chững lại, để rồi nhận ra một sự thật khác - hôm nay Tần Chân và Mạnh Đường ở bên nhau rồi, dù vui vẻ cũng sẽ không tìm anh để chúc mừng rồi.
Người cô giữ trong lòng chỉ có Mạnh Đường, có lẽ sẽ cùng anh ta nắm tay đi vào lễ đường, từ nay về sau chỉ cần một trái tim, bạc đầu không xa nhau.
Trong triển lãm có toàn trẻ em đang vẽ, có bé đang nghịch tranh cát, có bé đang dùng phấn vàng rất lạ để vẽ, tất cả thứ này Trình Lục Dương đều chưa từng chơi, lúc này lẳng lặng đứng trong đám nhóc, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
Có đứa trẻ lén ngẩng đầu nhìn anh, sau đó hỏi đứa bé bên cạnh: "Chú kia đang nhìn thế? Có gì đẹp mắt không?"
Trình Lục Dương rất nhanh quay đầu lại, hung dữ nói: "Chú cái đầu ý! Là anh!:
Đứa bé A: "......"
Đứa bé B: "huhu, chú đáng sợ quá!"
Hoàn cảnh ồn ào cũng khiến lòng người loạn lên, Trình Lục Dương dừng một chút, cuối cùng nhìn thoáng qua cảnh tượng đối diện, sau đó xoay người rời đi. Trước khi đi còn không quên quay lại nhất mạnh với đứa trẻ một lần: "Là anh, anh trai ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc!"
Trung tâm thành phố luôn chật chội, người người qua lại trên đường cái đều bận bịu túi bụi, Trình Lục Dương bước đi từ từ, nhìn các cửa hàng bên đường, có người đang cười uống cà phê, có người có đôi có cặp đi mua quần áo, có người tựa vào quầy hàng trong cửa hàng trang sức, đang cẩn thận chọn lựa gì đó, có người mua quà vặt ở quán ven đường, tay còn đang xách một phần nữa, chắc là muốn mang về cho ai ăn.
Trình Lục Dương ngồi ở trong quán cà phê trong chốc lát, sau đó vào tiệm quần áo lướt qua vài bộ quần áo, sao đó bước vào cửa hàng trang sức nhìn mấy lần mang tính tượng trưng, bên cạnh có đôi tình nhân đang chọn nhẫn.
Anh đến gần nhìn thoáng qua, bĩu môi: "Cô gái, kim cương bé tí thế, anh chàng kia khẳng định không thương cô."
Người đàn ông vừa nghe quả thực vừa thẹn lại vừa xấu hổ, "Liên quan quái gì đến anh!"
Trình Lục Dương lại nhún nhún vai, đi ra cửa.
Anh mua hai suất bánh trảo, cảm thấy rất lạ, mình ăn một suất, suất kia đóng gói cho Tần Chân. Nhưng mà đi mốt lát, anh lại nghĩ dường như mình không thể cho Tần Chân mấy thứ này nữa rồi, nếu làm như vậy, Mạnh Đường sẽ tức giận, Tần Chân cũng sẽ xấu hổ.
Anh đứng ở giữa ngã tư đường chật chội, bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.
Lạ thật, trái tim không phải vẫn như vậy sao? Qua ba mươi năm vẫn giống nhau như đúc, từ sau khi ông ngoại qua đời, hình như chưa từng có ai đi vào nữa, bây giờ cảm giác này là như thế nào đây? Thật giống như có người đã từng ở đó, chỉ là bây giờ lại chạy mất.
Dưới ánh mặt trời sáng chói, bỗng nhiên Trình Lục Dương cảm thấy không thể mở mắt ra được, trái tim như bị ai đó dùng tay nắm chặt, nặng nề lại khó chịu.
Anh đi nhanh vài bước, ném gói bánh trảo kia vào thùng rác, lại không hiểu sao phần trong tay cũng trở nên vô vị.
← Ch. 49 | Ch. 51 → |