Vay nóng Tima

Truyện:Miệng Độc Thành Đôi - Chương 48

Miệng Độc Thành Đôi
Trọn bộ 86 chương
Chương 48
0.00
(0 votes)


Chương (1-86)

Siêu sale Shopee


Edit: Tiểu Ngạn Beta: Vi Vi Khi Trình Lục Dương về nhà thì màn đêm đã buông xuống. Ngoài cửa sổ có thể nhìn một chút ánh sáng, giống như là đom đóm lẳng lặng lập lòe ở trong màn sương.

Anh mở âm hưởng lên, trong tiếng nhạc phát theo bộ nhớ ngẫu nhiên, anh đứng một mình ở trước của sổ, không biết là đang nhìn sao hay là nhìn những dòng xe như nước chảy ở trên cầu vượt xa xa kia.

Đĩa nhạc phát từ ổ CD anh đã mua từ lâu, là một đĩa toàn những bài tiếng Anh đã cũ, cô ca sĩ kia đang hát một bài ca dao rất dịu dàng, nhớ mang máng là khi đi học ở nước Anh, thường xuyên nghe thấy tiệm sách ở ngoài trường bật bài nhạc này. Sau khi về nước, lúc anh đi dạo tiệm sách lại ngẫu nhiên nghe được, đã không chút do dự mua đĩa nhạc này.

I could build the mansion that is higher than the trees.

I could have all the gifts I want and never ask please.

I could fly to Paris. It's at my beck and call.

Why do I live my life alone with nothing at all.

Em có thể sống trong biệt thự cao hơn cả những cây kia.

Em có thể có được những món quà mà em muốn, mà không cần phải cầu xin ai.

Em có thể tùy ý bay đến Pari, tất cả đều được em nắm trong lòng bàn tay...

Nhưng vì sao em lại sống cô độc như thế, trống rỗng, hai bàn tay trắng...

......

[When I dream - Carol Kidd]

Những ca từ kia dù không cần chăm chú lắng nghe cũng giống như dòng nước mạnh chảy thẳng vào trong tai, khiến người ta không hề có sức chống cự.

Anh nghe thấy trong căn phòng tĩnh lặng chỉ có hai loại âm thanh, là tiếng hát chầm chậm ngân nga của nữ ca sĩ, cùng với tiếng tim đập chầm chậm mà cô đơn trong lồng ngực mình. Anh giơ tay chạm lên ngực mình, rõ ràng đã có được mọi thứ mà nhiều người yêu thích và ngưỡng mộ, sao vẫn cảm thấy trống rỗng.

Anh nhớ tới Mạnh Đường đến văn phòng tìm anh lúc sáng, dùng tư thái khẩn cầu anh chưa bao giờ nhìn thấy cho anh ta và Tần Chân có một cơ hội để quay lại, không hề nghi ngờ anh đã trách móc và châm chọc Mạnh Đường, nhưng từ đầu đến cuối Mạnh Đường im lặng lắng nghe anh quở mắng rất đúng mực.

Anh mắng đã mệt, cũng không muốn mắng nữa, bảo Mạnh Đường rời đi. Nhưng mà Mạnh Đường chỉ nói một câu: "Tần Chân cô ấy vẫn luôn không vui vẻ, bất kể quá khứ tôi đã làm bao nhiêu chuyện tổn thương cô ấy, tôi chỉ cầu xin một cơ hội để bù đắp."

Trình Lục Dương giật sững mình.

Mạnh Đường còn nói: "Tôi tin chắc sẽ khiến cho cô ấy vui vẻ, mà tôi cũng tin tưởng, anh Trình cũng giống tôi đều hi vọng cô ấy có được niềm vui mà cô ấy mong muốn."

Anh ta nói Tần Chân là một người không có quá nhiều yêu cầu đối với cuộc sống, nhưng mà chính người như vậy lại không dễ thỏa mãn. Bởi vì cô chưa bao giờ thật sự nghĩ đến bản thân mình muốn có được cái gì, vì thế mà trong quá trình được mất không ngừng, cô vẫn không tìm thấy thứ mà bản thân mình muốn.

"Tôi đã từng chứng kiến bảy năm trưởng thành của cô ấy, tôi nghĩ là tôi biết cô ấy muốn một cuộc sống thế nào, cũng có tự tin trong tương lai sẽ bù đắp lại sai lầm của bản thân, cho cô ấy một cuộc sống đầy đủ và một tình yêu trọn vẹn."

Anh ta vươn tay, khẩn thiết hy vọng Trình Lục Dương cho anh ta cơ hội này, cũng cho Tần Chân một cơ hội được vui vẻ. Khoảnh khắc, Trình Lục Dương không thốt ra được một chữ, trong đầu tràn ngập suy nghĩ hỗn loạn.

Tần Chân muốn lập gia đình.

Tần Chân muốn có một tình yêu.

Tần Chân đều không có cảm giác với đối tượng xem mắt.

Tần Chân giống như một đứa trẻ cứ nhảy lên với lá cây, nói như vậy có thể có được trái tim của người mà mình thích.

......

Mà người kia, là người đã từng làm cô tổn thương ở trước mặt này - Mạnh Đường.

Anh thừa nhận bản thân cực ghét gã đàn ông này, thậm chí mỗi lần nhìn thấy hận không thể đấm cho đối phương một cú nằm viện mấy ngày, không, vài ngày không đủ, phải nằm cả đời không ra được! Nhưng mà khi nghĩ đến Tân Chân, anh cảm thấy có lẽ cảm nhận của mình vốn không quan trọng.

Sau đó Mạnh Đường rời đi rồi, anh ngồi ở trước cửa sổ sát đất ngẩn người, Phương Khải do dự thật lâu, thành thật hỏi anh một câu: "tổng giám đốc, không phải anh vẫn hy vọng giúp quản lý Tần tìm được một người thích hợp nhất sao?"

Thích hợp nhất đến cùng là ai đây? Là đối tượng xem mắt nào đó trong biển người mờ mịt đối với anh và Tần Chân, hay là người hiểu rõ quá khứ của cô như lòng bàn tay, hơn nữa còn là người trong lòng cô?

Mạnh Đường nói rất đúng, Tần Chân sống rất cẩn thận, chưa bao giờ từng nóng bỏng hy vọng cái gì, mà ở trong dòng thời gian thanh xuân đằng đẵng của cô, cô vẫn luôn muốn có được ánh nhìn chăm chú của một người, người kia chính là Mạnh Đường.

Nếu Mạnh Đường ở bên cô, có lẽ lúc đầu cô sẽ vẫn tức giận, nhưng sau khi hết giận thì sao? Cô sẽ tìm được tình yêu và cuộc sống mơ ước, thế là những khổ đau từng phải chịu đựng sẽ được bù đắp.

Dường như Trình Lục Dương mơ hồ hiểu được bản thân nên làm thế nào, nhưng mà trong lòng chưa bao giờ nặng nề như vậy, thậm chí còn nặng nề hơn gấp trăm lần so với việc không tìm được đối tượng xem mắt thích hợp. Khi anh ôm suy nghĩ muốn thay cô tìm đối tượng mà mở ra đống tư liệu dày kia, mỗi khi xong một phần, trong lòng vẫn mang tâm lý đùa dai và vui vẻ là chính; mà giờ phút này, khi cuối cùng đã tìm được người thích hợp, anh cảm thấy như có người đã tắt hết đèn trong phòng, cả thế giới chìm vào u tối, im lặng mà trống trải.

......

Nữ ca sĩ kia vẫn còn đang hát, giọng hát bi thương lại trong veo, từng câu từng chữ xuyên thẳng vào trái tim.

Trình Lục Dương nghe thấy di động của mình vang lên, theo bản năng cầm lấy từ trên bàn trà, áp lên tai nghe, "Alô!"

Ngay sau đó, anh đột nhiên thay đổi sắc mặt, căng thẳng cầm lấy cái chìa khóa, thậm chí còn chưa tắt âm hưởng đã chạy ra khỏi cửa. Mà trong phòng vẫn quanh quẩn bản nhạc kia, nữ ca sĩ tiếp tục hát, vừa thâm tình lại bất đắc dĩ:

But when I dream, I dream of you.

Maybe someday you will come true.

When I dream, I dream of you.

Maybe someday you will come true.

Nhưng khi em trong giấc mơ, em lại mơ về anh.

Có lẽ có một ngày anh sẽ thành hiện thực.

Khi em mơ, em mơ về anh.

Có sẽ có một ngày anh sẽ thành hiện thực.

***

Khi Trình Lục Dương chạy tới khu nhà của Tần Chân, cô đang ngẩn người ngồi ở ven đường, sau khi anh xuống xe chạy nhanh đến, trời đêm cuối thu mà anh toát đầy mồ hôi, nhưng không buồn lau, mà căng thẳng đi đến trước mặt cô, nhìn dáng vẻ cúi đầu không nói một lời của cô.

Có vẻ cô rất sợ hãi, đứng từ xa nhìn giống như một đứa trẻ gầy gò, đơn côi ngồi trong đêm tối.

Trình Lục Dương không nói gì, vào giây phút đó, bỗng nhiên rất muốn ngồi xuống ôm lấy cô.

Tần Chân vẫn rối bời ngồi ở chỗ này, cho đến khi trong tầm mắt có thêm một đôi giày thể thao màu trắng sạch sẽ, lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên, gọi một tiếng: "Trình Lục Dương."

Trong ánh mắt của cô còn có chút bàng hoàng, lại dường như trút được gánh nặng khi cuối cùng cũng nhìn thấy điểm tựa, trái tim Trình Lục Dương mềm nhũn, đưa tay cho cô, "Đi thôi."

Sau đó đưa cô ngoan ngoãn không giống như lúc trước đi đến viện.

Một tiếng trước, Tần Chân nhận được điện thoại từ chồng của cô Lý, ở đầu dây bên kia, ông nghẹn ngào nói, cô Lý đã qua đời.

Ầm một tiếng, giống như sấm sét giữa trời quang, ngay cả một câu nói trọn vẹn Tần Chân cũng không nói nổi. Vẫn là ông ở trong điện thoại nói đơn giản rằng sau phẫu thuật cô Lý không khôi phục như dự tính, tuy phẫu thuật thành công, nhưng bởi vì đã nhiều tuổi, thân thể không chịu nổi, không thể vượt qua được sự tra tấn của biến chứng từ bệnh tật.

"Người của nhà tang lễ sắp tới rồi, nếu cháu muốn, lúc này có thể đến đây nhìn mặt bà ấy lần cuối, dù sao... dù sao mấy năm nay bà ấy vẫn luôn nhắc cháu với tôi, rất nhớ nhung cháu."

Đầu óc Tần Chân trống rỗng đứng ở nơi đó, dường như sẽ cắn môi bật khóc, cuối cùng vô thức gọi điện cho Trình Lục Dương, cũng chỉ vào thời điểm yếu ớt như vậy cô mới có thể hưởng thụ lòng tốt của anh không kiêng nể gì.

Mà Trình Lục Dương thật sự chạy tới bên cạnh cô, cho cô sức mạnh và động viên, nắm tay cô đi về phía bệnh viện.

***

Buổi tối hôm đó, Trình Lục Dương không nói một lời nào mà đi cùng cô vào phòng bệnh, cùng cô gặp mặt cô Lý lần cuối.

Bà nằm trên giường với gương mặt an tường, cứ như chưa từng chịu sự tra tấn của bệnh tật, ra đi yên tĩnh bình thản. Chồng cô lý nói, tim bà ấy ngừng đập trong lúc ngủ, vậy cũng coi như may mắn, không chịu bất cứ đau đớn nào.

Tần Chân chỉ thì thào nói, rõ ràng mấy ngày trước đến thăm bà vẫn còn ổn, khi đó bà còn cười yếu ớt nói muốn cô phải sơm sớm tìm được lang quân như ý, bà còn muốn tham gia hôn lễ của hai người... Nhưng mà sinh mạng vốn yếu ớt như vậy, chỉ lơ đãng trong phút chốc đã biến mất như bọt biển.

Cô run run cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của bà, bàn tay gầy như que củi, lạnh đến dọa người, không bao giờ cầm phấn viết bảng cho mọi người nữa rồi.

Cô còn nhớ rõ rất nhiều lần cô Lý đã từng cười nói với đám học sinh ở bên dưới: "Thật ra trước đây cô là người rất nhát gan, mỗi lần lên bục giảng hai chân đều run lên. Nhưng sau này khi cô trở thành một giáo viên, khi cô lại đứng ở trên bục giảng, thấy ở phía dưới có nhiều đứa trẻ đang nhìn mình, bỗng nhiên cảm thấy không hề đáng sợ nữa. Bởi vì các em kính trọng cô, kính yêu cô, coi cô là một người có tri thức nhất, cho nên ở trong lòng cô các em cũng giống như con mình, không ai ở trước mặt con mình mà sợ hãi cả."

Cô cũng nhớ rõ người phụ nữ giống như mẹ này đã mang đến cho cô sự quan tâm trân trọng như đối với con gái mình, khi cô thiếu máu, mỗi ngày lén gọi cô vào văn phòng, sau đó lấy trứng chim nấu sẵn ở nhà đưa cho cô, thậm chí để cả sữa ấm ở tầng cuối trong bình giữ ấm.

Lúc rời khỏi phòng bệnh, Tần Chân khóc, nức nở giống như một đứa trẻ, một mực nói mình đã tới muộn.

Trình Lục Dương giúp cô lau nước mắt, vụng về an ủi cô: "Không ai lường được loại chuyện này, cô cũng đã gặp mặt bà ấy lần cuối, cũng không có gì tiếc nuối, không muộn, thật sự là không muộn."

Tần Chân Lắc đầu, "Là tôi đã tới muộn, nếu như mấy năm qua tôi không tự ti vì mình không có tiền đồ mà tránh không gặp bà, có lẽ bà ấy cũng sẽ không nhắc tôi nhiều năm như vậy, kết quả là thành tiếc nuối.

Trình Lục Dương nhìn nước mắt cô tuôn rơi, bỗng nhiên rất muốn ôm lấy cô.

Anh cảm thấy Tần Chân là người xử sự nghiêm túc nhất mà anh đã từng gặp, cô vừa tốt bụng vừa đáng yêu, sẽ nhớ kỹ lòng tốt dù chỉ chút xíu của người khác. Người như vậy rất dễ vui vẻ, dễ dàng bị thương, dễ dàng rung động, lại càng dễ đa sầu đa cảm.

Anh rất muốn học cách âu yếm bông hồng của hoàng tử (*), phủ lên người Tần Chân một cái lồng thủy tinh, như vậy có thể bảo vệ cô không bị tổn thương. Thế rồi anh nhớ tới Mạnh Đường, có lẽ Tần Chân hy vọng sự bảo vệ đến từ người kia nhất mà không phải là anh.

[(*) Chi tiết trong truyện Người đẹp và quái vật. ]

Sau đó anh từ từ thu lại cánh tay đã nâng lên một chút, nói giọng trầm thấp: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

***

Bởi vì lo lắng Tần Chân sẽ không ngủ được, sau khi Trình Lục Dương đưa cô về nhà thì thu dọn ghế sô pha, dự định qua đêm ở đây. Anh đưa cho một cô một cốc sữa nóng, nhìn cô uống xong ngoan ngoãn nằm trên giường, lại điều chỉnh chăn cho cô rồi tắt đèn.

Tần Chân trợn tròn mắt nhìn bóng hình anh, một lúc lâu mới gọi một tiếng: "Trình Lục Dương."

Anh ừ một tiếng, "Làm sao vậy?"

Cô lại hỏi anh vấn đề kia: "Vì sao lại quan tâm tôi như vậy?"

Trình Lục Dương dừng động tác, cười rộ lên: "Khóc nên choáng váng rồi? Đã nói chúng ta là bạn tốt, tôi không quan tâm cô thì ai quan tâm cô đây?"

Tần Chân lại không nói gì, cứ nhìn anh như thế, trong ánh mắt ẩn chứa rất nhiều cảm xúc đan xen nhau.

Tim Trình Lục Dương bỗng nhiên đập rất nhanh, trên mặt cũng hơi nóng lên, anh không hiểu được đây là thế nào, ngồi ở bên giường sờ sờ đầu cô, "Đừng buồn nữa, người sống ở trên thế gian này, ngắn hay dài cũng là cả đời, nhất định phải rời khỏi. Cô xem, bất luận là cha mẹ cũng được, bạn bè cũng được, ân sư, cũng được, người qua đường cũng được, tất cả mọi người chỉ có thể cùng cô đi qua đoạn đường ngắn như vậy thôi, sau này vẫn phải cần cô tự mình đi."

Anh cảm thấy hiếm khi bản thân mình nói ra được triết lý như vậy, quả thực là rất cảm động, vì thế lại hắng giọng, tiếp tục thâm trầm nói: "Cô xem cô cũng đã lớn như vậy, đạo lý này cũng nên hiểu ra sớm, cô Lý tuy đã đi rồi, nhưng tình cảm bà ấy dành cho cô sẽ được cô khắc ghi trong lòng, điều này không phải đủ rồi sao?"

Anh lại nghĩ tới một câu danh ngôn trong sách giáo khoa, "Có người còn sống, lại như đã chết. Có người tuy đã chết, nhưng vẫn luôn sống."

Nguyên văn chính xác thế nào, anh đã không còn nhớ rõ, nhưng anh vẫn nói những lời này cho Tần Chân nghe, sau đó cúi đầu cười với cô.

Tần Chân nhìn nụ cười cẩn thận lại dịu dàng này, bỗng nhiên không nói nên lời.

Thật ra sớm biết anh là một người tốt đến mức nào, trong thân thể ẩn giấu một trái tim mềm mại cỡ nào, chỉ cần bạn hơi lộ ra chút yếu đối, anh sẽ thu lại tất cả những góc cạnh, một lòng một dạ đối tốt với bạn.

Cô nhìn Trình Lục Dương, bỗng nhiên hỏi anh: "Người nhỏ bé bình thường giống như tôi thì sau khi chết sẽ thế nào?"

Câu hỏi này khiến Trình Lục Dương sửng sốt, cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt không biết làm sao của cô, trong lòng đau nhói. Anh biết rõ cô đang tự ti, vì cuộc sống, cũng vì tương lời mờ mịt sắp tới.

Căn phòng chìm vào yên tĩnh dai dẳng, cửa sổ chưa được đóng kỹ, gió đêm thổi bay rèm cửa, Trình Lục Dương chú ý tới, liền đứng dậy đi đóng chặt cửa sổ lại. Mà khi anh khép lại bức rèm kia, anh không quay đầu lại, mà chỉ dùng giọng trầm thấp nói với Tần Chân: "Nhỏ bé bình thường cũng không quan trọng, ít nhất còn có tôi nhớ rõ cô."

Trong phòng không bật đèn, chỉ có một màn u tối tĩnh lặng, mà trong ánh sáng nhạt nhòa chiếu qua rèm cửa, bóng dáng Trình Lục Dương mờ mờ ảo ảo. Tần Chân nằm nghiêng trên giường, cứ không nhúc nhích nhìn chăm chú anh như thế rồi bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, chất lỏng ươn ướt từ mắt chảy ra.

Cô nhắm mắt lại, cúi đầu lên tiếng: "Ừ, tôi biết."

Trong khoảnh khắc đó, cô không dám mở mắt nhìn anh xoay người lại, sợ bất cẩn một cái sẽ không kìm nén được cảm giác chua xót đang dâng lên trong lồng ngực.

Cô chỉ có thể yên lặng cắn môi, ngăn ba chữ Trình Lục Dương tại bờ môi, sau đó cảm nhận sự ỷ lại và yêu mến sâu tận trong xương tủy này, cứ như là người nghiện thuốc độc.

Chỉ cần nghĩ đến anh, trái tim lo lắng bất an kia có thể an ổn lại, tràn đầy hương thơm bình thản xa xưa như kỳ tích.

***

Trình Lục Dương, khi em nhớ tới anh, thật giống như bầu trời đêm không có ánh sao, đom đóm trên khắp thế giới đều tụ lại bên nhau. Chúng nó sẽ không có sức nặng, chúng phát sáng lập lòe, chúng mang theo tình cảm của em bay cao, chiếu sáng thế giới của em như ban ngày.

Mà khi em ở trong đêm mang theo nước mắt chờ đợi bình minh đừng tới đúng giờ.

Nhưng trong niềm ngọt ngào anh mang lại, lòng em vẫn đang đau đớn chua xót, bởi vì em biết rõ rằng, trời cuối cũng sẽ sáng, những đom đóm mà anh mang đến cũng sẽ rời đi.

Thật giống như vài giây sau, khi em giả vờ ngủ, trong tiếng thở đều đều, anh sẽ lẳng lặng rời khỏi em, mang theo toàn bộ niềm ấm áp không tiếc dành cho em tối nay để rồi biến mất sau cánh cửa đang từ từ khép lại kia.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-86)