Quá khứ dội về
← Ch.64 | Ch.66 → |
Hứa Thanh thậm chí còn không nhớ rõ là chuyện gì đã xảy ra từ khi cô đồng ý cho Kỳ Phong một cơ hội hay cho chính bản thân mình một cơ hội. Chà, chẳng phải cô trong tương lai đang hạnh phúc bên người chồng của mình và tàn nhẫn bắt cô ở hiện tại trong quá khứ tàn nhẫn lừa dối Tuấn Phong. Mỗi lần ánh mắt của anh khi nhìn cô chết, Hứa Thanh không khỏi nhận một cái ớn lạnh. Toàn bộ cơ thể cô không ngừng run lên bần bật. Ai mà tin được cô đã hành hạ trái tim một vương gia cao ngạo, người chiếm giữ trái tim cô một cách lạnh lùng như vậy.
" Hứa Thanh, em có sao không vậy." Kỳ Phong lo lắng khi thấy cô đứng bên cạnh mà người cứ run lên. Theo thói quen nghề nghiệp, anh vội vàng kiểm tra những dấu hiệu
" Được rồi, em không sao mà. Anh thật là, em ghét bị coi như người bệnh lắm đấy."
" Được rồi." Anh khẽ cười, một nụ cười tỏa nắng khiến người khác, được nhắc đến ở đây chính là cô, ngây ngất." Em thật khó chiều. À, phải rồi, anh mua cho em cái này."
Kỳ Phong đưa đến trước mặt Hứa Thanh một chiếc hộp và chỉ cần nhìn qua cũng biết: Tiffany. Cô đoán đây là một chiếc vòng cổ. Hứa Thanh nhẹ nhàng tiếp nhận chiếc hộp từ tay anh, chậm rãi mở ra. Là một chiếc lắc chân bằng vàng trắng rất tinh tế và đắt tiền. Trên đó treo ba ký hiệu nhỏ xinh K, S2, E (chính xác là trái tim nhưng mèo chẳng biết viết như thế nào >-<). Là tên viết tắt của cô và anh. Hứa Thanh khẽ mỉm cười hạnh phúc nhưng nụ cười nhanh chóng tắt lịm trên môi cô. Wait... What? Một cái lắc chân... Cái quái gì thế này. Tại sao không phải là một cái vòng cổ mà là một cái lắc chân. Tại sao lại là... Chiếc lắc chân trong tay Hứa Thanh run run khiến Kỳ Phong đơ người. Thật kỳ lạ, chỉ một hạnh động nhỏ của cô thôi cũng đủ gay nên những phản ứng khác thường nơi anh.
" Hứa Thanh, em không sao chứ, để anh đeo vào cho em nhé."
Anh nói rồi nhẹ nhàng lấy chiếc lắc ở tay Hứa Thanh đeo vào chân cô. Hứa Thnh ánh mắt một chút cũng không rời khỏi hành động của Kỳ Phong, cô ấp úng
" Anh... không nên mua món quà đắt như vậy."
Kỳ Phong ngẩng mặt lên, đôi môi anh dán chặt vào môi cô. Môi lưỡi dao nhau cho đến khi cả hai không hô hấp nổi. Hứa Thanh hổn hển đẩy anh ra
" Với anh thì em mới là thứ đắt nhất, bảo bối vô giá."
Mặt Hứa Thanh đỏ dần lên, cô âp úng
" Em đã nói đừng hôn em như vậy mà. Chúng chỉ mới hẹn hò được một tuần thôi."
" Đã một tuần rồi sao, vậy mà anh nghĩ mới chỉ là ngày hôm qua" Nói xong anh tiến người nhẹ nhàng thơm lên má cô. Đúng lúc đấy cánh cửa bật mở. Là Mel. Hiểu rõ tình hình, cô nói vội
" Xin lỗi, mình không có nhìn thấy cái gì đâu. Các cậu. ừm... cứ tiếp tục đi nhé."
...
Hạnh phúc ở bên anh khiến Hứa Thanh thật sự mất khái niệm về thời gian. Hai năm, là hai năm đã trôi qua, hai năm anh và cô luôn bên nhau, trở thành sự ngưỡng mộ của mọi người trong trường và tất nhiên là những người nhìn thấy họ.
" Vậy đây là căn hộ anh mua à."
" Uhm... thuê... Chúng ta không thể mãi tiếp tục chịu cảnh bị bắt gặp trong phòng được."
Câu nói của anh không khỏi làm Hứa Thanh thấy thẹn
" Chúng ta bị bắt gặp cái gì trong phòng chứ."
" Một người đàn ông đẹp trai như anh bị bắt gặp trong phòng của một cô gái..."
Giỏi thật, anh dám trêu cô cơ đấy. Hứa Thanh đứng đó chống nạnh
" Một cô gái như thế nào cơ?"
Để xem, anh dám nói cô là một cô gái như thế nào. Đừng quên, anh là người theo đuổi cô trước nhé. Kỳ Phong chậm rãi tiến lại gần cô, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Cho đến khi khoảng cách đó khiến Hứa Thanh ngượng ngùng không khỏi quay mặt đi. Tay Kỳ Phong nâng chiếc cằm cô lên, xoay về phía mình.
" A wonderful girl."
Ngay sau đó, hai người chìm đắm trong nụ hôn. Lửa cháy cuồng nhiệt khiến Hứa Thanh có phần ngỡ ngàng. Suốt hai năm nay, nụ hôn của hai người chưa bao giờ cuồng nhiệt như thế này. Nụ hôn của anh luôn mang theo sự trân trọng. Anh trân trọng cô, cô biết. Nhưng giờ đây, đây là nụ hôn thể hiện sự chiếm hữu của một người đàn ông. Bàn tay anh di chuyển, lần vào trong lớp áo, tiến đến vùng mềm mại của cô... Lý trí của Hứa Thanh mất dần đi...
Một làn gió lạnh thổi qua tạt lại ý thức của cô. Hai người sớm đã ở trên giường từ lúc nào, chiếc áo khoác của cô đang nằm trên sàn và chiếc áo trên người đã cởi quá nửa và của anh thì hoàn toàn show ra cơ bụng 6 múi. Nụ hôn của Kỳ Phong tiến gần ra sau gáy cô, châm lên ngọn lửa cuồng nhiệt. Nhưng tất cả chỉ như một cơn gió. Trong màn đêm, cơn gió đưa hình ảnh của anh trở về. Hàn Tuấn Phong, vị vương gia lãnh khốc kiêu ngạo của cô. Căn phòng đã nổ, hơi thở cô yếu dần, những giọt nước mắt nóng hổi rơi vào má cô. Nỗi đau mà cả anh và cô đều cảm nhận lúc đó, khi hai trái tim như hòa vào một.
" Tuấn Phong, Hàn Tuấn Phong, sao lại có thể là anh." Hứa Thanh khẽ rên rỉ.
Trong cơn cuồng nhiệt, Kỳ Phong hạnh phúc biết bao khi nghe cô gọi tên anh. Khoan đã, là Tuấn Phong, Không phải Kỳ Phong. Hàn... Tuấn... Phong.
Kỳ Phong đơ người, những nụ hôn tắt lịm. Phải mất một lúc lâu, anh mới có đủ can đảm để đối mặt với cô, giọng cứng ngắc
" Hứa Thanh... em... gọi tên ai vậy. Là ..."
Chúa ơi, cô đang làm gì thế này. Cô đang phản bội Tuấn Phong, người đàn ông đã trao trọn trái tim và sinh mạng cho cô, người đàn ông đã từng là người quan trọng nhất của cô. Đứa con của cô, phải rồi, cô đã có một đứa con và đánh mất nó...
Ba...
Kỳ Phong đón một cái tát. Cái tát không hề mạnh nhưng nó như lưỡi dao, từng đợt cứa vào trái tim anh. Hứa Thanh cũng không tin nổi hành động của mình. Trước tình huống khó xử này, Hứa Thanh vội vàng đứng dậy, đẩy anh ra. Chạy nhanh đi nhặt áo khoác và túi xách của mình.
Không, anh không thể để cô lại một lần nữa biến mất. Kỳ Phong vội vàng đuổi theo, ra đến cửa thì bắt kịp cô.
" Hứa Thanh..." Nói gì đây, giờ phút này anh cũng không biết bản thân phải nói gì nữa.
" Kỳ Phong, buông em ra. Xin anh đấy."
Hứa Thanh hất mạnh tay Kỳ Phong vội vã chạy đi. Trên đường, những người xung quanh không khỏi hướng sự chú ý vào một cô gái, nước mắt lã chã, quần áo có phần xộc xệch, chạy như bay trên con đường đêm.
Còn lại một mình trong gian phong, anh tiến đến ngả người lên giường. Thái độ của cô, cái tát, cách cô hất tay anh bỏ chạy... Tất cả để lại trong lòng anh một khoảng trống. Anh thật tự trách mình, rõ ràng cô không phải là người con gái dễ dãi. Vậy mà anh, khỉ thật, nếu trước đó Rich không rủ anh uống một chút bia. Kỳ Phong biết rõ tác hại của bia nhưng tâm trạng của anh lúc đó thật tốt lắm.
Kỳ Phong lần đầu tiên nhận thấy, đêm lại có thể cô đơn, lạnh lẽo, trống trải đến nhường này. Anh dần chìm vào giấc ngủ với cái tên Hàn Tuấn Phong cứ vang vọng trong óc.
....
Kỳ Phong dần tỉnh dậy, anh vội vàng thay quần áo tiến vào trường học. Hôm nay bằng mọi giá anh phải xin lỗi cô và được cô tha thứ. Một đêm trải qua cái cảm giác bị cô giận rỗi bỏ rơi với anh là quá đủ rồi.
Lịch học của cô anh sớm đã thuộc làu. Kỳ Phong không do dự tiến bước về lớp Anh Văn, nhưng tìm hoài mà vẫn không thấy cô.
" Ken!" Tâm trạng của anh lóe lên niềm vui nhưng hạ xuống ngay sau đó. Hứa Thanh không gọi anh như vậy bao giờ
" Mel, cậu có thấy Elaine đâu không? Tớ tìm mãi mà không thấy cô đâu?"
" Elanie?"
" Ya."
" Uhm... Cô ấy... bỏ đi rồi. Cô ấy không nói với cậu sao?"
" Bỏ đi?" Giọng Kỳ Phong cứng lại
" Uhm, tối qua lạ lắm, cô ấy chạy về rồi lập tức thu dọn đồ đạc. Hình như..., Mel lưỡng lự, hình như, cô ấy bị cưỡng hiếp thì phải."
← Ch. 64 | Ch. 66 → |