Truy tìm thủ phạm
← Ch.27 | Ch.29 → |
Hứa Thanh chết lặng, đây là một cơn ác mộng kinh tởm nhất mà nàng nhớ đã từng trải qua nhưng cũng không khiếp sợ đến nỗi này...
Tiếng ếch ộp đưa nàng về thế giới hiện tại, Hứa Thanh quay người hòng đập cửa thoát ra ngoài nhưng vô ích, cánh cửa đã bị khóa chặt.
Các dây thần kinh trong nàng căng ra, tim đập như điên loạn, nỗi sợ hãi lên đến kịch điểm. Trong giây phút này não bộ nàng hoạt động hết công suất, nàng phản ứng như một ra đa cực nhạy với bất cứ điều gì xảy ra dù là nhỏ nhất. Chạy đã không thể, Hứa Thanh dùng hết sức nhảy đến chỗ bàn trang điểm, vì nơi đây nàng đã nghịch quá nhiều chất hóa học nên lũ sâu bọ không dám bò đến gần. Đến được vị trí gần như được coi là an toàn, lúc này, các dây thần kinh mời chão ra, thay vào đó là một nỗi kinh hoàng khác. Hứa Thanh ngồi đó co ro, hai tay ôm đầu trong khi Bảo Bối đang bấu chặt trên vai nàng. Nàng tê liệt rồi, mất đi hoàn toàn các giác quan, thậm chí không thể cảm nhận cơn đau từ vết thương đang chảy máu từ vai.
Hai tay nàng bắt đầu vò tóc, ôm chặt đầu. Nóng, nóng đến kinh khủng, tất cả xung quanh nàng là một màu tối. Ánh sáng mờ ảo từ chiếc nến càng khiến Hứa Thanh không thể rũ ra khỏi đầu hình ảnh những con sâu bọ tởm lợm đó
" Bố, bố ơi, cứu con...."
" Không sao đâu con gái, bố ở đây rồi, chúng không sẽ không làm hại con đâu."
" Bố...con sợ..."
" Bố ở đây, bố bảo vệ con"
Những tiếng nói như xa như gần, như thực như ảo vang vọng bên tai Hứa Thanh. Là mơ sao, không, không giống. Phải chăng đây là ký ức của nàng. Ánh sáng đó tại sao lại tối tăm thế.
Nàng nhớ lại đêm kinh hoàng đó, một đứa bé 6 tuổi chạy chơi trên cánh đồng, lúc đó đang là hoàng hôn. Phải cái chiều kinh hoàng đó, một tên tù vượt ngục, một tên biến thái, chính hắn, gương mặt đầy sẹo của hắn đã khắc sâu trong tâm trí nàng. Tên bệnh hoạn nhìn thấy nàng, nàng nhớ ánh mắt kinh khủng của hắn nhìn nàng lúc đó, hắn đã đem nàng hất xuống một cái hố đầy cóc nhái, chuột bọ. Một đứa bé sáu tuổi bị ám ảnh, nàng chưa bao giờ quên cảm giác lũ chuột bẩn thỉu cắn xé áo nàng, những con bọ xung quanh, nhưng con ếch nhảy, những con nhái như muốn chui vào mồm nàng. Và lúc đó chính bố nàng đã phát hiện ra và cứu sống nàng. Cơn ác mộng đó chưa bao giờ qua đi. Từ bé nàng đã sợ ếch nhái, các loài bò sát, giun bọ. Chuyện đêm hôm đó đã biến chúng vĩnh viễn thành một cơn ác mộng. Hứa Thanh dùng tay cọ xát lên đầu tưởng như muốn xé nát mình ra. Một khi đến giới hạn của sự kinh hãi, nàng sẽ phát điên....
.........
Hàn Tuấn Phong sau khi sử lý một số công việc xong, quay bước về Đường Uyển viên thì thấy cửa khóa người, trong lòng hắn cảm giác bất an.
Tay hắn không ngừng đập cửa, vừa thét lên
" Vũ Hứa Thanh, ngươi có ở trong đó không, Hứa Thanh, xảy ra chuyện gì, Hứa Thanh...."
Nàng không thể vì giận hắn chuyện lúc này mà khóa cửa ngoài để đuổi hắn. Dù có muốn khóa cũng phải khóa cửa trong, nhất định có chuyện bất thường
Tay hắn không ngừng đập cửa, tựa như muốn phá vỡ cái màn ngăn cách quái quỷ đó. Nhịn không được hắn rút kiếm chém đứt ổ khóa, đạp tung cửa
" Hứa Thanh"
Quang cảnh trước mắt không khỏi khiến hắn buồn nôn, là ai đã gây nên chuyện này. Hắn đảo mắt xung quanh thì thấy Hứa Thanh đang run rẩy, hai tay ôm đầu, trên vai là vết thương đang chảy máu
" Hứa Thanh!" Hắn vội vàng phi thân đến bên nàng, khẽ động nhưng Hứa Thanh trắng bệch như một cái xác không hồn, cơ thể không ngừng run rẩy. Hắn nghiến răng kéo nàng ra khỏi phòng, bế nàng đến Lãnh Hàn lâu, vừa đi vừa thét lên với người xung quanh, họ tự biết mà vào phòng dọn dẹp...
.......
Hứa Thanh trong nỗi sợ hãi đó, mơ màng cảm nhận được vòng tay bảo vệ ấm ấp, là bố nàng sao, không nàng vốn dĩ đã không còn cái cơ hội ấy nữa rồi
......
" Thái y, nàng rốt cuộc bị làm sao?" Hàn Tuấn Phong hỏi dồn dập, hắn chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như thế này, một Hứa Thanh mạnh mẽ, ương bướng mà hắn biết dường như lúc này không hề tồn tại
" Vương gia, xin người bình tĩnh, nàng không sao rồi. Vết thương nhẹ không hề đáng ngại. Chủ yếu là do cú sốc thôi, nàng hẳn phải chứng kiến điều gì kinh sợ lắm. May thay là nàng đã ngất đi. Thần sẽ kê liều thuốc, nàng uống xong, tỉnh lại sẽ ổn thôi."
" Ngươi khẳng định"
" Thần lấy mạng mình ra bảo đảm, nhưng tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra với nàng lần nữa."
" Được, cho ngươi lui."
Thái Y khẽ cúi người đi ra. Hàn Tuấn Phong dù vậy không để cho đầu óc mình thanh tịnh lấy một giây, hắn nhẹ nhàng quyệt đi những giọt mồ hôi trên trán, siết chặt tay nàng, hắn rất lo sợ nàng bị phương hại, hắn chết cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng lúc đó của nàng một lần nữa. Là kẻ nào, kẻ nào, kẻ nào dám làm trò này, hắn nhất quyết không tha, hắn phải cho người đó chịu mọi sự tra tấn hành hạ.
" Hứa Thanh, nghe tiếng ta, tình lại mau."
Hứa Thanh vẫn đương trong cơn mê, thanh âm của hắn thoáng bên tai, ôn nhu...
Nàng vội chồm người dậy ôm lấy Tuấn Phong
" Bố, đuổi chúng đi đi, Hứa Thanh sợ, rất sợ"
Nàng mê sảng ư, hắn không hiểu một từ nàng nói (vì ss HT đang nói tiếng Việt trong cơn mê), nhưng tựa hồ cảm nhận nỗi sợ hãi trong đó, Hàn Tuấn Phong ôm ghì lấy nàng
" Hứa Thanh, ta thề chuyện này sẽ không tái diễn nữa."
.....
Sáng sớm tỉnh dậy, Hứa Thanh thấy mình đang ở trong một căn phòng khác, Hàn Tuấn Phong gục mình bên giường, hắn đã ngồi đó cả đêm Không mất bao lâu, ký ức của tối hôm qua ùa về, như bản năng, hai tay nàng tự ôm lấy mình.
Nghe động, Hàn Tuấn Phong mở mắt thì thấy Hứa Thanh đang ngồi trên giường hai tay ôm lấy người
" Ngươi tỉnh"
Hắn đưa tay ra định sờ trán nàng thì Hứa Thanh giật lùi người lại, ánh mặt vẫn cảnh giác. Hàn Tuấn Phong chợt cảm thấy đau nhói khi nhìn nàng như thế này. Hắn thấp giọng, nhẹ nhàng
" Được rồi, không sao, mọi chuyện ổn rồi. Hứa Thanh, nghe ta, không có gì ở đây cả.."
Hứa Thanh hệt như một đứa trẻ nhút nhát, ráo mặt nhìn xung quanh, đúng là không có gì nhưng nàng vẫn như cũ, ánh mắt bi thương mang theo phần cảnh giác
" Chúng đã ở đó... khắp mọi nơi, ta thật sợ... rất sợ... Ta...bọn chúng.... tất cả..."
Hàn Tuấn Phong kéo nàng vào ôm ghì trong lòng, mặc cho nàng nức nở. Hắn tựa hồ như cảm nhận được sự run rẩy của nàng. Hắn không nói gì, ánh mắt dữ dằn nhìn về nơi xa
" Hứa Thanh, ta thề hắn sẽ phải gánh chịu hậu quả, mặc cho hắn có là ai."
*****
Chiến Cơ không thấy Hàn Tuấn Phong vào triều, vội lo lắng, hắn cảm giác việc này có liên quan đến Hứa Thanh nên vừa bãi triều đã vội đến Lãnh Nam phủ.
" Tuấn Phong, ngươi vì lẽ gì mà hôm nay không vào triều."
" Từ lúc nào huynh quan tâm tới ta vậy, Hàn Tuấn Phong khẽ nhếch mép, ...sự tình là Hứa Thanh có chuyện nên ta không vào triều được."
" Nàng có chuyện, Hứa Thanh giờ ở đâu, nàng không sao chứ?" Chiến Cơ gương mặt mang thẹo sự lo lắng, hướng ánh mắt nhìn xung quanh.
Hàn Tuấn Phong khẽ ra hiệu cho Chiến Cơ theo mình, dẫn hắn đi nhìn nàng. Hứa Thanh đang nằm trên giường, ôm Bảo Bối ngủ ngon lành. Chiến Cơ quay lại nhìn Tuấn Phong
" Hôm qua có người hãm hại nhốt nàng trong một căn phòng đầy rắn rết, nàng đã chịu một cú sốc rất lớn. Sáng nay nhờ uống thuốc nên bây giờ mới ngủ được một chút."
Chiến Cơ không dám tin vào tai mình nữa, nàng là một nữ tử hiền lành yếu đuối, ai lại tàn ác đến mức này.
Có lẽ do tiếng người, Hứa Thanh khẽ cựa mình thức dậy. Tất cả những gì Chiến Cơ nhìn thấy là một cô gái với gương mặt cảnh giác đến tột độ đang lùi dần sát về phía tường.
" Hứa Thanh đừng sợ, là ta Chiến Cơ đây. Ở đây không hề có gì."
Gương mặt Hứa Thanh có phần giãn lỏng, có lẽ đó chỉ là phản xạ tự nhiên. Tuy trấn tĩnh được, Hứa Thanh vẫn không hề có ý sẽ đến bên anh chào hỏi, tuy vậy ánh mắt đã trở lại bình thường. Chiến Cơ, đây là lần đâu tiên hắn chứng kiến cô gái bướng bỉnh trong lòng hắn sợ hãi, lòng đau như cắt không tự chủ được, quàng tay ôm lấy nàng.
Cái ôm ấm áp làm Hứa Thanh nhớ lại cảm giác khi bố cứu mình, khi được nằm trong vòng tay an toàn ấy. Nàng cũng đưa hai tay quàng qua cổ anh, nhưng hai tay còn chưa kịp khép chặt thì Chiến Cơ đã bị Hàn Tuấn Phong kéo ra ngoài, một tay nắm lấy cổ tay anh, gằn từng chữ
" Hoàng thượng, xin người tự trọng. Hứa Thanh là người phụ nữ của ta."
Hàn Chiến Cơ giương mắt nhìn Tuấn Phong
" Ngươi nói cái gì?"
" Nàng sớm đã là người của ta rồi."
" Bụp..." Một quả đấm hạ cánh trên má của Tuấn Phong
" Hàn Tuấn Phong, ta không cho phép ngươi dùng những lời nói đó để bôi nhọ nàng. Ta sẽ không để ngươi ức hiếp nàng nữa, hắn quay lại nắm lấy tay Hứa Thanh, Hứa Thanh đi với ta, cả đời ta sẽ bảo vệ cho nàng."
Ngược lại với dự đoán, Hứa Thanh không hề xuôi người theo anh "Chiến Cơ, hắn nói là sự thật, tôi không phải là một cô gái trong trắng như anh nghĩ, nàng hất tay anh ra, anh hãy về đi, tôi thật sự mệt mỏi lắm."
Chiến Cơ thất thần, đứng nó nhìn nàng, một hồi lâu thì quay người bước thẳng, kìm nén trong lòng những cơn sóng cảm xúc.
Hứa Thanh buồn rầu nhìn theo bước anh, chán nản quay ra nhìn Tuấn Phong " Ngươi hạnh phúc rồi chứ, giờ thì để ta yên được chưa."
Nàng nói rồi đặt mình xuống, là ngủ cũng được, thức cũng chẳng sao, vốn dĩ đã không quan trọng.
Hàn Tuấn Phong cắn môi bước ra khỏi phòng, tất cả hành động của hắn chỉ là bản năng. Nếu nàng là của người khác hắn sẽ điên mất. Hôm nay người ở đó nêu không phải hoàng thượng hắn đã đem hắn ra trăm mảnh rồi.
....
Bên thư phòng ở Lãnh Hàn lâu vang lên tiếng đập bàn đầy giận giữ
" Ngươi nói là ai làm cơ?"
Thiên Hạo đứng đó, thân người không một mảy may suy chuyển
" Ta đã điều tra rất kỹ, ngày hôm đó Yến Tử cũng Thái hậu đi dâng hương nên khả năng thủ phạm là Yến Tử rất thấp. Ngày hôm đó, theo như lời một vài nha hoàn, phu nhân Quế Châu có trở về phủ lấy đồ, dáng vẻ có phần quỷ dị. Vì vậy nếu ta đoán không lầm chắc hẳn là nàng ta."
Tờ giấy trong tay Hàn Tuấn Phong bị vò nát một cách không thương tiếc
" Được lắm, lại có thể là ả đàn bà đó sao. Tử Lôi"
" Có thuộc hạ."
" Ta không quan tâm là bằng cách nào, thông qua ai, không tìm được ả đàn bà đó thì ngươi mang đầu về gặp ta."
" Thuộc hạ tuân chỉ"
Thiên Hạo nhìn bóng của Tử Lôi biến mất, quay lại nhìn Tuấn Phong đặt trên bàn một lọ thuốc
" Ta có tìm trong hành lý của Hứa Thanh, đây là loại thuốc an thần, sẽ có công dụng đó. Uống hai viên sau khi ăn với nước. Còn nữa tuyệt đối không thể để nàng bị kinh động lần nữa."
"Ta biết". Hàn Tuấn Phong tập trung ánh nhìn vào lọ thuốc, hắn làm sao biết được đây có đúng là thuốc như Thiên Hạo nói không, nó rất có thể là tình dược. :
" Hàn Tuấn Phong, ngươi đến bao giờ mới chịu thừa nhận tình cảm mình dành cho Hứa Thanh."
" Tình cảm gì, ta và nữ nhân đó có quan hệ gì được."
Lặng im một lúc Thiên Hạo mới lên tiếng
" Hàn Tuấn Phong, cho dù ngươi có thừa nhận tình cảm của mình, ta cũng tuyệt đối không từ bỏ. Trừ bỏ chính tai ta nghe được Hứa Thanh nói nàng dành tình cảm cho ngươi, bằng không ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây lập tức."
Không cần hắn lên tiếng trả lời, Thiên Hạo quay người rời khỏi.
...
Hàn Tuấn Phong bước vào phòng, Hứa Thanh đang nằm trên giường vờn với Bảo Bối. Hắn đúng là khó khăn lắm mới chuyển được toàn bộ đồ đạc ở Đường Uyển viên về đây, kể cả cái giường. Hứa Thanh khi đầu còn tỏ ra sợ hãi nhưng sau thì cũng ổn. Từ nay nàng phải ở Lãnh Hàn lâu, nơi an toàn nhất phủ.
Đang nằm bỗng thấy cảm giác khác lạ ở ngực, theo phản xạ Hứa Thanh húc khuỷu tay về phía sau. Kỳ lạ thay, nàng lại húc trúng.
" Ngươi bệnh biến thái tái phát hả, hết trò rồi sao, ta la người bệnh đó."
" Hứa Thanh, đã ba ngày rồi, thái y nói tình trạng của ngươi đã hoàn toàn ổn định"
" À ha, ổn định để sống chứ không phải ổn định để sống chứ không phải để ngươi bắt nạt."
Hàn Tuấn Phong nín thing, không nói gì bê bát thuốc tới trước mặt Hứa Thanh
" Thuốc này... ngươi uống đi."
Hứa Thanh ngửi mùi thuốc, khẽ rùng mình, "Ngày nào cũng bắt ta uống mấy cái thứ đắng ngắt này".
Nói miệng là vậy, Hứa Thanh vẫn đưa tay đón lấy cái bát nhấp một ngụm
" Này đây là thuốc gì thế, không giống với mọi hôm."
Thần sắc Tuấn Phong có phần biến đổi,
" Ngươi biết nhiều làm gì, ta kêu ngươi uống thuốc độc sao."
Hứa Thanh bán tin bán nghi nhưng cũng tắc lưỡi cố nốc hết chỗ thuốc. Bỗng, bên ngoài có tiếng của Tử Lôi
" Bẩm vương gia, đã bắt được Quế Châu, hiện đang ở đại lao chờ người định đoạt."
" Ngươi ở đây chờ ta, cấm không được đi lung tung."
....
" Vương gia, bỗng nhiên người đưa Châu nhi đến đây là sao, Châu Nhi thật sự không hiểu"
" Ngươi bỏ cái lớp mặt nạ ghê tởm ấy đi, ta chỉ cần một câu, ngươi có hay không đem nhốt Hứa Thanh vào căn phòng bẩn thỉu đó."
Quế Châu đứng người, thật không ngờ hắn phát hiện ra nàng nhanh đến vậy
" Vương gia nói gì vậy, Quế Châu không hiểu. Hôm đó Châu Nhi chỉ về phủ lấy thêm một số đồ đạc, tuyệt nhiên không có làm gì khác, xin vương gia minh xét."
Hàn Tuấn Phong nhìn con người trước mặt, hận không thể bóp nát ra. Không hắn còn phải hạnh hạ từ từ.
" Hứa Thanh gặp chuyện hôm nào, tin này chưa hề truyền ra ngoài. Ngươi dựa vào đâ mà chối nhanh vậy."
" Hả...ta..."
" Câm mồm, ngươi không có tư cách giải thích. Người đâu, dùng hình."
" Khônggggg!!"
....
" Hạnh Tử, Quế Châu phu nhân hôm trước mới trở về đâu rồi?"
" Hứa Thanh cô nương, nô tỳ không rõ lắm, hình như là ở đại lao."
" Đại lao?"
Hứa Thanh ngạc nhiên vội chạy đến địa lao tìm người. Đi qua từng căn phòng tối, rốt cuộc Hứa Thanh mới thấy ánh sáng mờ hắt ra từ gian cuối. Tiếng roi quất nhưng không có tiếng người đáp lại. Nàng vội vàng chạy đến xem thì thấy một phạm nhân đang bị treo trên giá, hai tay chân đều bị kìm kẹp, bên cạnh đó một nha sai không ngừng quất roi. Nhìn kỹ Hứa Thanh mới nhận ra đó là Quế Châu, một mỹ nữ năm nào
" Dừng lai, dừng tay, ta kêu các người dừng."
Hai nha sai gần đó nghe tiếng Hứa Thanh vội dừng lại
" Nha đầu, ngươi làm cái trò gì ở đây."
" Ta muốn hỏi, nàng vì sao bị đánh?"
" Đây là lệnh của vương gia."
Vương gia, Hàn Tuấn Phong ư?
" Các ngươi xin dừng tra tấn nàng một lát, ta sẽ đi nói chuyện với vương gia. Yên tâm, mọi hậu họa ta gánh hết." Hứa Thanh mới kịp quay người đã đụng ngay hắn.
" Hứa Thanh, ngươi làm gì ở đây." Nàng vừa mới trải qua cú sốc, hắn không dám để cho nàng nhìn thấy cảnh bẩn thỉu ở đại lao " Nào theo ta, ta đưa ngươi ra ngoài."
" Không, ta không đi. Hàn Tuấn Phong, nàng đã làm gì nên tội mà ngươi hành hạ nàng tới như vậy? Không, dù có phạm tội gì cũng không thể hạnh hạ như vậy!"
Hắn thật sự bực mình, vì ai mà nàng ra nông nỗi này chứ
" Chính ả đàn bà này đã sắp đặt tất cả đẩy ngươi vào gian phòng đó. Vậy đủ chưa."
Hứa Thanh thẫn thờ quay lại nhìn Quế Châu, tại sao người phụ nữ này có thể như vậy, đẩy cô không thương tiếc vào căn phòng đó. Trong phút chốc nàng chẳng khác gì tên tù vượt ngục năm nào...
← Ch. 27 | Ch. 29 → |