Vay nóng Tinvay

Truyện:Miêu Ái Xuyên Không - Chương 18

Miêu Ái Xuyên Không
Trọn bộ 79 chương
Chương 18
Dã ngoại
0.00
(0 votes)


Chương (1-79)

Siêu sale Lazada


Xá lễ...

"Chúng ta ghé hàng vải này đi, tôi muốn tìm xem có loại vải nào may được cho anh mấy chiếc áo hiện đại không chứ đầu tóc anh vậy mà mặc cổ trang thì ngố lắm."

" Uhm"

Hứa Thanh vội kéo tay Thiên Hạo vào, rốt cuộc cũng tìm được vải phù hợp, dù cho theo nhận xét của chủ tiệm là " thứ vải đơn điệu".

Họ mua được vải xong thì đi thẳng về phủ, trước cửa phủ là một cỗ xe sang trọng. Chiến Cơ đã đến từ sớm. Thấy nàng gương mặt hắn vồn đang có phần ủ rũ bỗng chốc tươi tỉnh hắn.

" Hứa Thanh, cô đi đâu vậy?"

" À, sáng nay Thiên Hạo giúp tôi đi chuộc thân cho Mẫu Đơn, một người bạn của tôi."

" Chúng ta lên đường chưa?"

" Uhm, để tôi và Thiên Hạo vào lấy đồ rồi chúng ta đi luôn."

Từ trong xe ngựa có tiếng phát ra, một giọng nói ngọt ngào nhưng tinh nghịch

" Hoàng huynh à, muội phải chờ đến lúc nào mới được đi đây."

Một cô gái chừng 14, 15 tuổi vén màng xe ngựa bước xuống. Cô bé rất đáng yêu lại lanh lợi khiến mọi người rất dễ có cảm tình.

" Đây là muội muội của huynh à."

" Đúng vậy, Hứa Thanh đây là muội muội ruột của trẫm, Hàn Lục Song, Lục Song đây là vị tỉ tỉ mà trẫm đã nói với muội đó, Hứa Thanh"

Lục Song quay ra nhìn Hứa Thanh và nàng cũng vậy. Chưa đầy một phút hai người đã nhanh chóng kết thân với nhau.

Mất một lúc, hành lý mới chuẩn bị xong. Hứa Thanh và Lục Song ngồi xe còn ba người còn lại ngồi ngựa, họ thẳng tiến đến điểm hẹn, chẳng mấy chốc mà đến nơi.

" Oa, biển kìa." Hứa Thanh kêu dừng xe ngựa, chẳng chút ý tứ cô chạy thẳng ra biển, vứt đôi dép trên cát.

Biển luôn là vậy, thật kỳ diệu. Không một mùa hè nào Hứa Thanh không ra biển, nếu không nằm ngoài dự tính thì lần sang Mỹ này cô sẽ đến Hawaii – bãi biển đẹp nhất thế giới. Cảnh hoàng hôn thật đẹp, Hứa Thanh đắm chìm vào khung cảnh xung quanh mà quên đi thực tại. Thiên Hạo bước đến gần cô, cả hai cùng có chung một cảm nhận.

Chiến Cơ, Tuấn Phong và Lục Song đều đứng đó ngây người nhìn cô, Hứa Thanh quả đúng là cô gái đặc biết nhất mà họ từng được gặp.

Tuấn Phong vốn là muốn thuê một quán trọ gần biển để qua đêm nhưng những người còn lại đều thống nhất sẽ dựng lều ngủ luôn tại biển. Mỗi người đỡ một tay, hai cái lều chẳng mấy chốc mà hoàn thành. Trong khi đàn ông đi kiếm củi đốt lửa, Hứa Thanh gạ gẫm Lục Song xuống biển tắm cùng cô. Lục Song chết cũng không chịu, cho dù bản thân không phải địa vị công chúa ton quý, cô cũng không thể tắm trước mặt đàn ông.

Ba nam nhân không hẹn mà về, mỗi người đều mang theo một bó củi to. Lục Song thấy vậy quay ra nói nhỏ với Hứa Thanh

" Thanh tỷ à, hoàng huynh ta là vua một nước, những việc như thế này huynh ấy chưa vì ai mà làm đâu."

" Được rồi, Song nhi, đừng chọc nữa. Mọi người cùng nhau đi chơi, vui là chính mà." Nói xong cô chạy đến giúp họ dựng bếp nấu ăn. Hứa Thanh sán lại gần Thiên Hạo hỏi nhỏ

" Lúc nãy đi anh có thấy con suối hay cái gì gi không?"

" Có đấy, đi theo hướng này khoảng 15 phút là có thôi, mà cô định tắm hả?"

" Ừ, anh ở đây canh chừng nha."

Hứa Thanh ôm một đống quần áo, nhân lúc mọi người đang bận rộn lẻn đi theo hướng mà Thiên Hạo chỉ. Cả Hàn Tuấn Phong và Chiến Cơ khhi chuẩn bị xong các thứ mà không thấy Hứa Thanh đâu cũng lấy làm lạ, Thiên Hạo bèn vội giải thích là cô đi thay quần áo.

Nửa tiếng sau, Hứa Thanh quay lại. Lục Song nhìn thấy cô thì đỏ mặt quay đầu đi, Chiến Cơ sặc nước, Thiên Hạo cười, riêng Hàn Tuấn Phong gương mặt mang theo nét khó chịu.

" Hứa Thanh, cô có cần phải ăn mặc mát mẻ thế không?" Thiên Hạo lên tiếng trước.

Hứa Thanh nhăn mặt, cô mặc thế này là kín đáo rồi, chỉ là quần sooc ngắn với áo hai dây khá kín đáo, có vấn đề gì à

" Tôi thấy bình thường mà, hơn nữa mặc thế này tối đỡ phải thay đồ."

Đêm hôm ấy thực rất vui, ngoại trừ Hàn Tuấn Phong, mọi người ai cũng cười nói vui vẻ.

....

Bình minh còn chưa tới, Hứa Thanh đã thức dậy. Hôm qua vì vài lý do mà nàng không tắm biển được, thật oan ức muốn chết. Hứa Thanh thay vội quần áo, không quên cầm theo cái chăn bông rồi hướng ra biển.

Vùng vẫy chán chê, Hứa Thanh mới bước lên. Vừa quàng xong cái khăn bông lên người, Hứa Thanh đụng ngay Chiến Cơ, hình như anh đã đứng ở đó ngắm nhìn nàng rất lâu.

Trời chưa sáng, hắn đã nghe tiếng nàng thức dậy. Nàng có thể làm gì vào giờ này, tò mò, hắn lén đi theo. Hứa Thanh quả thực rất đặc biệt, nàng đi tắm biến, chẳng chút ngại ngùng. Là bậc đế vương hắn không cho phép mình làm những trò bẩn thỉu như rình phụ nữ tắm nhưng không hiểu sao, chân hắn không thể cất bước.

Hứa Thanh không hề khỏa thân, nàng mặc trên người y phục quái lạ, bó sát, vô cùng gợi cảm. Vậy mà nàng lại có thể bơi thoải mái như vậy, không chút xấu hổ hay e thẹn

.....

Hứa Thanh có phần xấu hổ, tuy cô mặc takini kín đáo hơn bikini rất nhiều nhưng ở thời đại này đây là điều không thể chấp nhận. Và hình như, ôi trời, ánh mắt ngây dại, hắn đang soi xét những đường cong của nàng thì phải????

Hứa Thanh cố phá khung cảnh gượng gạo này

" Xin lỗi, tôi phải đi thay quần áo rồi."

Chiến Co nắm tay nàng kéo lại, tay kia nâng cằm nàng lên buộc Hứa Thanh phải hướng ánh nhìn về phía hắn.

" Hứa Thanh, ta có cơ hội trở thành người đàn ông của nàng không."

" Chiến Cơ, anh... đang nói... linh tinh gì vậy." Hứa Thanh ấp úng.

" Hứa Thanh đây là lần đâu tiên ta nói ta thích một người con gái và Hứa Thanh, ta thích nàng." Hắn kéo cô ngày càng sát vào người hắn.

" Chiến Cơ, anh đang nói đùa tôi phải không, là..."

Không để Hứa Thanh nói hết câu Chiến Cơ cúi mặt xuống, khao khát mút lấy hương thơm trên môi nàng, đầu lưỡi bá đạo tiến vào trong miệng nàng hưởng thụ hương vị mật ngọt. Cả đời hắn chưa gặp một nữ nhân nào khiến hắn nhớ nhung như nàng, cơ hồ hắn đem tất cả sự nhớ nhung đó dồn hết vào trong nụ hôn cháy bỏng này.

Hứa Thanh ngây người quên cả phản kháng. Rất lâu sau, Chiến Cơ mới luyến tiếc buông môi nàng ra, dùng ánh mắt thiết tha nhìn nàng. Hứa Thanh đang đờ đẫn vì nụ hôn lúc nãy, thần trí nhất thời hỗn loạn. -

" Nàng tin rồi chứ. Hứa Thanh, trả lời ta, ta có cơ hội đó không."

Hứa Thanh cô gắng chỉ huy đại não, phải nói thế nào đây? Ôi trời, nữ nhân vật chính trong phim giờ phút này phải nói gì.

" Câu trả lời của tôi là không, hãy làm tôi thay đôi ý kiến đi" Hứa Thanh mỉm cười thách thức, nói xong thì quay người bước thẳng.

Tuyệt vời chưa, thay vì nghĩ ra một câu trả lời kín đáo tế nhị của người phụ nữ phương Đông, nàng lại cho anh một câu mời gọi vô tư thế cơ chứ??? AAA, sao lúc đó không có một cái hố để nàng chui xuống nhỉ.

*****

Thời tiết sáng nay thật đẹp, vậy mà không hiểu sao Hứa Thanh lại có linh cảm chẳng lành...

" Hứa tỷ, thời tiết hôm nay thật đẹp. Hoàng huynh và mọi người muốn vào rừng săn đó, muội đi hái nấm, tỷ mau thay quần áo rồi cùng đi."

Hứa Thanh rất thích gương mặt hồn nhiên lanh lợi của Lục Song, cô bé rất đáng yêu và hình như cũng là tiểu muội mà Chiến Cơ yêu thương nhất.

" Không được rồi Lục Song, cái bụng ta không nghe lời, đau từ sáng đến giờ. Mọi người cứ đi đi, ta ở đây ngắm biển cũng vui rồi."

" Đau ra sao vậy, tỷ tỷ, có cần kêu thái y không."

" Không cần đâu, tỷ đau nhẹ thôi nhưng, ... tỷ lười đi lắm. Muội đi cùng mọi người đi."

Hứa Thanh nhất quyết nằm ỳ trong lều, đúng là bụng có hơi đau nhưng lý do chính là nàng lười thôi, Hứa Thanh rất lại leo núi vượt đèo, trong rừng có biết bao nhiêu loài bò sát ghê rợn, nàng dám đi sao.

" Lục Song có chuyện gì vậy, Hứa Thanh cô nương sao vẫn chưa ra."

" Hoàng huynh, tỷ ấy hơi đau bụng nên không đi được."

Thiên Hạo và Chiến Cơ nghe thấy vậy vội xoay người đi về hướng lều của Hứa Thanh, riêng Hàn Tuấn Phong chỉ khẽ nhìn một cái rồi quay mặt đi thẳng vào rừng...

" Nè nè, mấy người có ý tứ không vậy. Xông thẳng vào lều của nữ nhi là sao. Cấm đó, ai cũng không được vào. Hứa Thanh tỷ chị đau nhẹ thôi."

Lục Song đứng trước của lều, hai tay chống hông, giọng ra lệnh. Thiên Hạo và Chiến Cơ còn đang chần chừ thì Lục Song vội đẩy hai người đi

" Đi nào, nếu không trưa này chúng ta ăn gì. Phải rồi, tỷ tỷ có dặn, tuyệt đối không được săn những con vật đáng yêu như thỏ, cáo con, gấu con, sóc, ... tóm lại là tuốt tuồn tuột những con vật bé nhỏ dễ thương."

Ba người lao xao một lúc rồi cũng tiến vào rừng, Hứa Thanh có khoảng lặng của riêng mình. Nàng bước ra gần biến, nụ hôn của Chiến Cơ khi đó, thực nằm ngoài dự đoán, giờ đây nàng phải nghĩ cách để không cảm thấy e ngại khi giáp mặt với anh.

" Ngươi đang ngắm cảnh...."

Hứa Thanh quay lại, Hàn Tuấn Phong, hắn không phải đã sớm vào rừng rồi sao?

".. hay nhớ người tình đây?"

Chết cha, không lẽ cảnh kiss đó, hắn đã nhìn thấy. Hứa Thanh trốn tránh câu hỏi của hắn.

" Ngươi không phải đi săn sao?"

" Nhiệm vụ của ta ở đây chỉ là bảo vệ hoàng thượng. Vũ Hứa Thanh ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy." Hắn càng ngày càng tiến tới gần nàng.

" Hơ, việc ngươi hỏi khiến ta phải trả lời sao. Được, thích thì nói. Ta đang nhớ đến Bảo Bối ở nhà đó thì sao, nếu không phải vì sợ nó chạy mất ta đã sớm bế nó theo rồi."

Hứa Thanh nói liền một hơi, nói xong thì hướng người quay về phía lều, không hiểu sao hễ ở một mình với hắn cô lại có cảm giác nguy hiểm. Chậc.. biết thế cô sớm đi theo Lục Song cho an toàn.

Nhưng chưa kịp bước đi, hắn đã đứng trước mặt nàng

" Nói đi, đến bao giờ ngươi mới hiểu ngươi đã là người của ta."

Hứa Thanh sững người nhưng lấy lại được sự bình tĩnh trong chốc lát." Um, đợi đến khi nào sông cạn núi mòn, cho đến khi sấm rền mùa đông, tuyết rơi mùa hạ, khi trời sập xuống ngày tận thế điểm... tôi vẫn không phải là người của anh."

Hứa Thanh gạt Hàn Tuấn Phong sang một bên bước vào trong lều, tâm trạng vốn không tốt lại còn đôi co với hắn, hắn sinh ra là sao chổi của cô đấy à.

Có tiếng động, Hứa Thanh quay người lại, hắn làm cái quái gì mà dám chui vào trong lều của cô

" Anh mau cút ra..." Hứa Thanh dùng hai tay đẩy "kẻ thù" ra, nhưng hắn nhanh hơn cô, ấn chặt vai cô xuống, Hứa Thanh chưa kịp kêu lên thất thanh thì đôi môi của hắn đã ập xuống.

~0~. ~0~. ~0~

Hứa Thanh sững người, dây cót trong đầu đều đứt ra thành từng đoạn, nụ hôn không báo trước này không hề nhẹ nhàng mà vô cùng tham lam. Trong chốc lát hương vị của hắn chiếm trọn hơi thở của cô. Trong khoảng khắc đó, cảm giác duy nhất xâm chiếm trong đầu Hứa Thanh chỉ là hai chữ " Hoang đường". Hắn đêm hôm đó không tự chủ đã cướp đi lần đầu tiên của co, Hứa Thanh vốn không nghĩ điều này có thể xảy ra lần thứ hai....

Hứa Thanh còn đang ngỡ ngàng, thì bàn tay hắn lại bắt đầu khiến cô đỏ mặt, tim đập thình thịch. Hứa Thanh bèn đẩy Tuấn Phong ra, thở hổn hển.

" Thế nào, nụ hôn của ta điêu luyện chứ" Hắn cười khẩy

" Càng điêu luyện chứng tỏ ngươi là đồ sắc lang, với ta, ngươi chỉ là công cụ làm ấm giường cho nữ nhân."

" Được lắm Hứa Thanh, rõ là bổn vương giáo huấn ngươi chưa đủ"

Hàn Tuấn Phong tức giận đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên cô, và cả bàn tay, giữ chặt lấy cô, khiến cô không thể cử động, hắn rõ ràng cố tình dùng sức, khiến cô đau điếng.

Cô thật ngu ngốc mà đối với một người đàn ông đang trong giây phút rực lửa, chọc giận hắn lúc này chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu, bàn tay hắn đã nhanh chóng phá bỏ mọi chướng ngại vật trên người cô, mơn man trên những ngóc ngách thầm kín của cơ thể cô, dĩ nhiên còn có đôi môi của hắn. Cô có cảm giác máu nóng trong người bốc lên tận đỉnh đầu, hắn vuốt ve cô, khiến cô quằn quại. Chết tiệt, tại sao cô sinh ra lại là phụ nữ cơ chứ.

" Hàn Tuấn Phong, buông ra nếu không tôi hét lên bây giờ"

" Hét càng tốt. Vũ Hứa Thanh cô đúng là loại đàn bà không biết liêm sỉ, đã câu dẫn vương gia của Thiên Tự quốc, nay còn muốn làm hoàng hậu nữa sao, mơ tưởng."

" Cái gì, tôi không câu dẫn ai hết, mà tôi thích ai liên quan gì đến anh đồ cầm..."

Hàn Tuấn Phong thúc mạnh thân dưới, đưa sâu vào cơ thể cô. Hứa Thanh chỉ trải qua chuyện như thế này duy nhất một lần, không thể không có cảm giác đau đớn, động tác của hắn lại quá mạnh bạo, dứt khoát không giống như lần đầu tiên, hắn nhẹ nhàng hơn.

Cảm giác đau đớn khiến cô oằn người né tránh theo bản năng, nhưng hắn không để cô thoát mà dùng hai tay giữ chặt cô lại. Khúc dạo đầu của hắn, động tác đưa vào trực tiếp của hắn, trên cơ thể cô, hắn là kẻ chinh phục, cô là vật sở hữu của hắn.

Cuồng phong qua đi, Hứa Thanh trong khi thần trí chưa ổn định thì hắn đã mặc xong quần áo.

...

Có tiếng người lao xao ở bên ngoài, ôi không, họ đã trở về. Để cho ba người đấy thấy cảnh này thì cô chỉ còn nước lao đầu xuông biển mà chết. Hứa Thanh vơ vội một cái váy choàng lên người. 1 giây khi cái váy vừa được phủ lên thân hình của mình, cánh cửa lều vén lên, Lục Song hướng người vào

" Tỷ tỷ xem ta... hả"

Hai người kia nghe đi phía sau vội lập tức xông đến. Tại sao Hàn Tuấn Phong lại ở trong lều Hứa Thanh, Hứa Thanh sao cô ấy lại chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh thế kia, chuyện gì đã xảy ra.

" Tuấn Phong, đệ đã làm gì?"

" Hứa Thanh, đã xảy ra chuyện gì?"

Hàn Tuấn Phong quay lại nhìn cô, ánh mắt tà mị

" Ngươi muốn ta nói cho bọn họ biết chuyện gì đã xảy ra chứ"

Hứa Thanh máu nóng dâng lên tận đỉnh đầu, không phản ứng gì

" Chúng ta..."

Hàn Tuấn Phong chưa nói hết câu đã bị Hứa Thanh xô ngã

" Là ta đang ngồi ở trong lều... thì... thấy một con ếch nhảy gần tới. Ta sợ quá hét lên.. rồi... vương gia ... không biết từ đâu nghe tiếng ta hét.... xông vào giúp ta... đuổi con ếch ấy đi. Chuyện là thế đó. Sau đó thì mọi người về."

Thiên Hạo quay lại nhìn hai người kia, họ lắc đầu, Hàn Tuấn Phong đưa tay lên che miệng ho khụ khụ. Ốm chết ngươi luôn đi đồ sắc lang.

" Hứa Thanh, lúc chúng tôi đến gần đâu có nghe tiếng cô hét gì đâu.. ?" (Mèo chưa thấy ai nói dối "thông minh" như chị này)

Ó....

~0~0~

AAAA, Hàn Tuấn Phong ngươi là tên khốn khiếp.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-79)