Vay nóng Homecredit

Truyện:Miêu Ái Xuyên Không - Chương 13

Miêu Ái Xuyên Không
Trọn bộ 79 chương
Chương 13
Hận phải chăng là mãi mãi
0.00
(0 votes)


Chương (1-79)

Siêu sale Lazada


S thông báo nhầm, phải là chap sau mới bất ngờ.

" Hứa Thanh, mau tỉnh lại đi."

m thanh trầm ấm phảng phất bên tai Hứa Thanh, như thực như ảo. Hứa Thanh cố gắng mở mắt. Là Thiên Hạo. Anh đỡ cô ngồi dậy.

" Có muốn uống nước không. Đói bụng chứ, muốn ăn gì không."

Hứa Thanh chậm rãi lắc đầu, gương mặt vô hồn, ánh nhìn vô định. Hắn hiểu chứ, là nàng đã chịu bao ủy khuất khi bị bắt lại, đã vậy Hàn Tuấn Phong còn bình thản đem Bảo Bối của nàng đi hầm làm thức ăn cho nàng. Đừng nói là Bảo Bối, ngay cả là một con mèo, một con cún bình thường hắn cũng không thể...

Thiên Hạo biết nhưng anh không thể hiểu thấu cái cảm giác mà Hứa Thanh phải trải qua. Năm cha mẹ nàng mất, cú sốc ấy đã khiến nàng tưởng như chết lại. Cũng vì biết nàng yêu mèo, anh nàng đã đặc biệt gửi một con mèo đến làm bạn với nàng. Hứa Thanh nhờ mèo con mà ngày hồi phục lại sức sống. Thế rồi con mèo ấy bị lạc mất, từ khi đó nàng tự nhủ sẽ đã lập ra hội từ thiện cứu giúp mèo và nhiều động vật khác...

Bảo Bối đến với nàng khiến nàng cảm giác chú mèo năm nào đã quay lại bên mình. Vậy mà hắn đam nhiên làm thịt Bảo Bối đem đến cho nàng ăn... Cú sốc ấy với Hứa Thanh thật quá lớn, hắn đã gợi lại toàn bộ nỗi đau khi mất cha mẹ của nàng, khiến cho nàng cảm giác chính tay nàng đã giết chết sinh linh bé nhỏ ấy.

Thiên Hạo như cảm thấy nỗi đau đang bị kìm nén lại của nàng, đến gần bên ôm nàng vào lòng: " Hứa Thanh, khóc cũng được, oán cũng được, nổi điên cũng được, đừng kìm nén như thế này".

...

" Đau... ta thật sự đau.... Đau... đến muốn chết đi được." Hứa Thanh cứ như vậy trong lòng hắn mà run rẩy, nước mắt ướt đẫm cả chiếc áo của anh, hai tay nắm vào vai Thiên Hạo chặt đến không tưởng. Là chính anh không cho mình mệt mỏi, làm chỗ dựa cho Hứa Thanh.

Không chỉ hai người bọn họ đau khổ, cách đó một cánh cửa, Hàn Tuấn Phong hận bản thân không thể dùng dao kiếm cắt bỏ sự đau đớn trong lòng.

" Hứa Thanh, ngươi đã ngất rất lâu rồi, ăn một chút gì nhé. Ta sẽ làm cho ngươi chút cháo."

Hứa Thanh không lên tiếng, Thiên Hạo cũng vẫn bước đi, nàng đã lâu như vậy không ăn uông rồi. Hứa Thanh giờ mới để ý, đây không phải là sài phòng của nàng, là Viễn Thiên cư, nơi để cho khách quý lưu lại. Giờ cũng xẩm tối, nàng ngất lâu như vậy sao. Hứa Thanh uể oải bước ra gần cửa, màn đêm quá đáng sợ rồi, nàng cố gắng từng bước tiến về nhà bếp. Thiên Hạo đang lúng túng nấu cháo cho nàng, nhìn dáng bộ thật đáng yêu, nhưng là nàng cười không nổi.

" Cô sao lại xuống đây."

" Để ta nấu cho, tuy ta không đảm đang nhưng mì gói và cháo thì ta nấu được."

" Không cần, ta nấu được mà."

" Ta sẽ làm. Nếu không có việc gì làm, càng ngồi không ta càng thấy đau đớn."

Hứa Thanh nói rồi lẳng lặng tiến về phía bếp, Thiên Hạo cũng không ngăn cản cô nữa, anh cố nói chuyện cho đỡ trống trải.

" Cô biết không, nói chuyện với cô thực thoải mái. Tôi không cẩn phải xưng bổn vương hay gọi cô là cô nương, tiểu thư gì gì đó."

" Tôi đoán là cả hai chúng ta đều cảm thấy thoải mái. Trong thân xác hiện đại, anh có đẹp trai như thế này không?"

" Ôi, thật làm cho tôi xấu hổ rồi. Cái đó còn tùy quan niệm của cô về cái đẹp. Cô thích mỹ nam cổ trang hơn hay thích phong cách đàn ông đích thực."

Thiên Hạo vừa nói, hết làm dáng đào hoa công tử, khi thì lại bắt chiếc hình ảnh của một quảng cáo nào đó.

Hứa Thanh cố gắng chuyện trò, nàng chỉ là đang cố gắng tự làm chai đi nỗi đau đớn này.

...

Cháo chin, Hứa Thanh bắc ra an luôn tại phòng bếp. Nhưng hễ ăn bao nhiêu thì cô lại nôn ra bấy nhiêu, cố gắng nuốt thế nào cũng không được.

Vĩ nghĩ chỉ là nhất thời không hợp khẩu vị, Thiên Hạo cũng chỉ vỗ về cho nàng ăn thêm. Nhưng là đến ngày hôm sau, Hứa Thanh vẫn không ăn uống được gì.

Thiên Hạo lo lắng, cho người đi mời thái y, kết quả chỉ thu được một câu " Cô nương đây là do tâm bệnh. Chắc chắn là phải chịu một tổn thương rất lớn. Từ tâm lý mà ảnh hưởng đến việc ăn uống. Chỉ có cách chữa cho tâm bệnh khỏi thì mới ăn uống lại được như xưa." Thiên Hạo gặng hỏi xem có cách nào miễn cưỡng cho nàng ăn được không, thái y nhìn lại Hứa Thanh, thất vọng lắc đầu.

Hứa Thanh trong tâm cũng chẳng màng đến chuyện ăn uống, nàng nhìn đâu cũng thấy hình ảnh Bảo Bối bị giết đem ra làm thức ăn. Cô lặng lẽ về sài phòng thay lại y phục như trước. Thiên Hạo ngoài đau đớn ra cũng không thể giúp gì được.

Hứa Thanh về sài phòng, hai tay ôm lấy đầu gối thu chặt mình lại, ép cho nỗi đau khỏi trào ra. Nàng chìm vào giấc ngủ... Ác mộng, đó là ác mộng kinh hãi nhất, ám ảnh nhất trong đời nàng. Không chỉ Bảo Bối ở đó mà còn là cha mẹ nàng.

...

Lãnh Hàn Lâu.

Hàn Tuấn Phong đang đứng đọc sách, không đề phòng bị một đấm giáng vào mặt.

". Hàn Tuấn Phong, ngươi không còn là con người nữa rồi. Hành hạ nàng tàn nhẫn đến vậy sao."

" Bổn vương chính là muốn xem nàng có thể đau lòng đến mức nào. Nàng đã chà đạp lên tôn nghiêm của bổn vương, ta bắt nàng phải trả lại gấp mười."

"Ngươi là đồ súc sinh máu lạnh." Thiên Hạo giận dữ, bước ra, không muốn nhìn thấy hắn dù chỉ là một giây.

Đau đơn ư, là ta muốn nàng đau đớn, vậy mà sao trái tim hắn cũng như bị bóp nghẹn lại, tưởng chừng như không thể tiếp tục nhịp đập của sự sống. Vũ Hứa Thanh, ngươi hận ta, bổn vương không cho phép.....

*****

Mưa, trận mưa không to nhưng lại dai dẳng, mưa mãi mà không ngừng. Hứa Thanh khẽ mỉm cười, hình như ông trời cũng thấu hiểu lòng nàng. Thiên Hạo từ xa thấy Hứa Thanh đang ngồi ở đình trú mưa, bèn mang một cái khăn bông đến choàng lên người nàng.

" Hứa Thanh, đang làm gì vậy?"

Hứa Thanh vẫn bất động như thế, không trả lời. Thiên Hạo nhìn thấy bức hình trong tay nàng. Là nàng đang phác họa lại Bảo Bối.

" Hứa Thanh không thể tiếp tục như vậy được, cô đã không tuyệt thực suốt năm ngày rồi. Cô không thể sống dựa vào nước được. Bảo Bối không thể sống lại, hành hạ bản thân như vậy ích lợi gì chứ." Thiên Hạo giận dữ, anh không đủ can đảm để tiếp tục nhìn cô như thế này.

Hứa Thanh ngày một xanh xao, yếu đuổi. Nàng là có ăn, nhưng ăn bao nhiêu cũng nôn ra hết.

Hứa Thanh quay lại nhìn Thiên Hạo định nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng thì nghe tiếng gọi của nha hoàn Hạnh Tử đang cầm ô chạy lại gần:

"Hứa Thanh cô nương, vương gia gọi người tới."

" Ngươi quay về đi, nói rằng Hứa Thanh hiện còn rất mệt, nàng không thể tới." Thiên Hạo nạt

"Không, ta sẽ đi. Bảo Bối cũng bị hắn hại rồi, hắn còn có thể hành hạ ta đến bao giờ."

Thiên Hạo đang định lên tiếng thì bị nàng ngắt lời

"Nỗi đau vẫn là còn đấy. Thêm một vết thương nhỏ cũng chẳng thể làm ta đau thêm đâu."

Hứa Thanh chậm rãi đứng dậy trả lại chiếc khăn cho Thiên Hạo: " Cám ơn anh"

" Ta đi cùng cô, hắn không dám làm gì đâu."

" Không, ta muốn đi một mình."

Hứa Thanh bước đi, cô gạt chiếc ô mà Hạnh Tử đang cầm. Cô muốn dầm mưa. Cảm giác từng giọt nước lạnh thấm vào trong áo khiến cô không khỏi run người, cái lạnh khiến cô có cảm giác thoải mái, ít ra cái lạnh đó phân tán cô khỏi nỗi đau.

Từ nhỏ Hứa Thanh là vậy, cô luôn thích ngắm nhìn những cơn mưa. Mặc kệ cho mọi người chê là mưa buồn, riêng cô cô thấy hạnh phúc kỳ lạ khi ngắm nhìn những hạt mưa rơi. Những hạt mưa long lanh ấy với cô thật kỳ diệu.

Hứa Thanh bước vào Lãnh Hàn Lâu. Cái đầu tiên cô nhận được không phải là gương mắt hay thanh âm lạnh lùng của hắn.

" Ba.." Một cái bạt tai như trời đánh giáng xuống má nàng.

" Vũ Hứa Thanh, ngươi thấy dầm mưa thì sẽ đến Lãnh Hàn lâu nhanh hơn bình thường à."

Hứa Thanh gượng người đứng dậy, sau cái chết của Bảo Bối mà cô còn tiếp tục thở được thì cái bạt tai của hắn có là gì.

" Vương gia có việc gì sai khiến ạ?" Hứa Thanh nói như một cái máy, khô khan, không tình cảm

Nữ nhân này quả thực làm hắn tức muốn chết. Nhìn thấy nàng dầm mưa lạnh đến, gương mặt xanh xao, hắn không chịu nổi, khí tức trong lòng kìm nén mấy hôm đến giờ bùng phát, không nhịn được mà tát nàng một cái. Hắn là hy vọng sao, hy vọng nàng có thể dùng thái độ bướng bỉnh trước đây cãi lại hắn.

" Bổn vương phải dùng bữa, ngươi hãy đến đó nếm tất cả các món ăn, món nào thật vừa mới được dâng lên cho bổn vương dùng. Nếu ngươi dám nôn, thì đừng trách ta vô tình."

Hứa Thanh nhìn bàn ăn thịnh soạn, là hắn đang cố tình chơi nàng. Bây giờ dù có là nuốt cháo trắng nàng cũng còn muốn nôn ra, đừng nói đến từng đấy thức ăn. Hắn rõ ràng là đang kiếm cớ để hành hạ nàng.

Mặc kệ tất cả, nàng tiến lại gần bàn ăn, nếm mỗi món một chút. Bước vào đây, nàng đã chấp nhận sự hành hạ của hắn rồi. Nhưng là chưa được bao lâu, hình ảnh đĩa thịt mèo, lại hiện lên trước mắt nàng, dịch vị khó chịu, Hứa Thanh nôn ra toàn bộ những gì vừa ăn.

" Chết tiệt, Vũ Hứa Thanh, ngươi cư nhiên dám chọc giẩn bổn vương, chuyện ta muốn xưa nay chưa ai dám không làm."

Hắn tiến đến lạnh lùng đem thức ăn đổ vào mồm Hứa Thanh, nhưng là nàng không thể nuốt, cho dù có nuốt vài giây sau cũng nhổ ra. Nhìn Hứa Thanh nôn ọe không ngừng, Hàn Tuấn Phong không kiềm chế được bản thân, giáng cho nàng một cái tát nữa. Tại sao dù chỉ là một ít cũng không nuốt nổi.

Hứa Thanh cơ thể vốn quá mệt vì đói, lại hắn tát cho hai cái, không còn sức lực, ngất đi.

...

Ưm, mặt có cảm giác thật kỳ lạ. Ấm ấm, nhột nhột, mềm mềm. Oa, chẳng phải là Bảo Bối sáng nào cũng dậy làm nũng nàng ư. Gương mặt dễ thương của nó Hứa Thanh ngắm không biết chán. Đã lâu vậy rồi, nàng mới có một giấc mộng đẹp như thế. Từ khi Bảo Bối mất, tất cả những gì nàng có là ác mộng.

" Meo!"

Hứa Thanh không muốn thức giấc, nàng sợ sẽ tỉnh lại, Bảo Bối sẽ biến mất.

" Nếu đã tỉnh lại còn không chịu mở mắt. Không lẽ muốn một cái tát nữa để tỉnh lại."

Tát...tỉnh... Ôi không, chỉ vì cái chứng sợ đòn mà nàng mở bừng mắt dậy. Nhưng Bảo Bối không có biến mất, nó vẫn đang quấn quýt bên nàng, dùng mấy cái chân nhỏ xíu, cố gắng tiến lại gần nàng hơn, dụi đầu vào bụng nàng làm nũng. Bảo Bối là rất nhớ nàng. Hứa Thanh không dám rời mắt, quan sát nhất cử nhất động của Bảo Bối.

Hàn Tuấn Phong quay sang nhìn thái y

" Ngươi có thể đi được rồi."

" Vâng thưa vương gia."

Hứa Thanh vẫn không dám tin những gì mình đang nhìn thấy, đây đúng là Bảo Bối của cô, không sai được, nhưng là:

" Cái này ta không phải nằm mơ chứ. Bảo Bối của ta vẫn còn, vậy bát thức ăn kia."

" Vũ Hứa Thanh, ngươi còn hỏi nhiều nữa thì ta sẽ đem nó đi nấu canh thật đó. Còn không mau biến đi cho ta."

Hứa Thanh, thần trí còn chưa tỉnh hẳn cũng vội vội vàng càng đứng dậy, nhưng là không kiềm được hạnh phúc, chạy đến ôm hắn

" Cám ơn ngươi, thật sự rất cám ơn ngươi đã không giết chết Bảo Bối của ta."

Người được nàng ôm, sững người lại, thân hình hình như ngày càng trở nên lạnh...

Một giây ý thức được việc mình đang làm, Hứa Thanh vội bỏ Hàn Tuấn Phong ra, bế Bảo Bối chạy ra khỏi phòng, lúng túng thế nào lại ngã dập mặt ở cửa. Hắn không thể đỡ nàng vì hình như lý trí vẫn chưa về với thể xác của hắn. -

Hừm, là vì ai mà hắn đã phải khổ công nhờ đầu bếp bậc nhất kinh thành làm giả cái món khủng khiếp ấy. Hắn cũng không ngờ nàng đau lòng đến vậy, hắn vốn nghĩ nàng cũng lắm là khóc thét, la lối chứ không nghĩ nàng tuyệt thực.... Không, hắn tự nhủ, ngươi không nhu nhược đến mức không giết nổi một con mèo, cũng không vì nàng mà không giết thịt nó... Là.... là...phải rồi, là con mèo đó, con mèo đó, hắn hứa cho hoàng thượng xem nên mới không thể giết. Chính là thế. < Sâu: BB mà còn quanh quẩn bên HT nhiều quá thì nghi ngờ anh ấy dám giết thật lắm>.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-79)