Truyện:Miêu Ái Xuyên Không - Chương 11

Miêu Ái Xuyên Không
Trọn bộ 79 chương
Chương 11
Vì sao chúng ta hận nhau
0.00
(0 votes)


Chương (1-79)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ru được con mèo ngủ xong, Hứa Thanh nằm ụp xuống đệm. Thế này là quá nhiều so với mức nàng có thể chịu đựng được, và đấy mới chỉ là bắt đầu... Nàng không dám tượng tưởng được nếu ngày ngày tháng tháng như thế này thì nàng sẽ sống được bao lâu. Hứa Thanh càng không thể tượng tượng được đêm đó trong khi nàng ngủ ngon giấc thì có một người mất ngủ...

Ư... tại sao cảm giác trên mặt có cảm giác ấm ấm, mềm mềm, buồn buồn...

Hứa Thanh cố gẳng mở mắt. Oa dễ thương quá, là Bảo Bối đang nghịch trên mặt nàng. Giá như ngày nào khi nàng mở mắt đều thấy cái mặt đáng yêu của Bảo Bối thay vì cái mặt của ai đó. Hứa Thanh uể oải thức dậy bế Bảo Bối ra khỏi phòng.

" Là ngươi giờ này mới dậy sao? Mặt trời đã lên từ lâu rồi." Lý quản gia lên tiếng khi thấy nàng bước ra.

Cái gì mà muộn chứ, ước chừng cũng chỉ 7h giờ sáng chứ mấy. Hứa Thanh nhăn mặt.

" Dậy rồi mau đi theo ta, vương gia phân phó kêu ngươi đi nhổ cỏ ngoài vườn."

Ừm..... what(cái gì) ..... Nhổ cỏ???? Tên vương gia đáng chết này, không kêu nàng hầu hắn thay y phục thì kêu nàng đi nhổ cỏ... Hứa Thanh định buông tiếng cãi lại thì đã bị quản gia chặn họng

" Vương gia có dặn nếu ngươi không nhổ thì đem đánh 50 trượng rồi đem tay chặt bỏ... Ngươi tốt nhất đừng phản kháng."

AAAAAAAA!!!!! Chỉ có thể là hai từ " Biến thái"... Không phải là biến thái, bệnh hoạn, thần kinh, trốn trại... Hàn Tuấn Phong ta nguyền rủa tổ tông của người từ lúc còn là người tối cổ, đồ " ăn lông ở lỗ". Là con khỉ biến thái nào là tổ tiên của ngươi ta nguyền rủa tuốt... Năm mươi trượng, đánh xong cũng đủ khiến nàng " tự sát" rồi, lại còn hở cái là chặt tay, hắn có sơ thích sưu tầm tay người à??????????

" Ngươi cầm lấy, cho Bảo Bối đi ăn tử tế đó. Ta chuẩn bị chút... Lúc nào ngươi quay về thì gọi ta, ta lập tức ra nhổ...(cái đầu hắn).... cỏ". Hứa Thanh nhẹ nhàng đưa Bảo Bối cho lão, ánh mắt rất hồn nhiên " Ngươi không bế nó cẩn thận, ta liền yểm bùa ngươi".

Lý quản gia đỡ lấy Bảo Bối, ánh nhìn nghi ngại nhưng cũng quay bước đi. Nữ tử này thật lạ, không phải là hôm qua không có ăn gì sao, vậy mà sáng nay thức dậy lại tỏ ra lo sốt vó cho con mèo nhép này, còn bản thân mình thì chẳng để ý.

Lý quản gia vừa đi, Hứa Thanh nhanh chóng lấy đồ nghề ra... "đánh răng", nếu để lão nhìn thấy khéo lại bụp cho nàng một chưởng rồi kêu nàng tự sát nữa. Đánh răng rửa mặt xong, Hứa Thanh chọn ra một cái áo ngắn tay và một cái quần rộng thùng thình. Quyết tâm dù có bị " người đời" soi mói thể nào cũng không thể mặc áo dài hay khoác thêm áo khoác, làm thế chưa chết vì thuốc đánh răng cũng chết vì mệt. Oa bất công, sao ở đây hở chút ra là chết vậy nè.

Vừa mặc kịp xong bộ quần áo đã nghe tiếng quản gia bên ngoài

" Ngươi mau ra đi, để vương về nhìn thấy cỏ chưa được nhổ thì không ai nói giúp ngươi được đâu."

Hứa Thanh mở cửa, đi theo chân lão quản gia. Đi một lúc rồi cũng đến nơi cần phải đến một bãi cỏ rộng(huhu nhổ đến bao giờ mới xong), tuy cũng có chút cỏ dại nhưng không đến nỗi mất mỹ quan.

"Cỏ mọc đôi chỗ hơi cao quá, ngươi phải giật cho ngắn bớt, còn phải nhổ đi cỏ dại, rõ rồi chứ".

" Ừm, rõ rồi"

Lý quản gia nhìn lại một lượt rồi quay người đi, bỏ lại một bãi cỏ um tùm với một nàng tiểu thư không phân biệt được cỏ và cỏ dại.

Hứa Thanh ngồi xuống nhìn một lượt xung quanh, nàng có khoa nông nghiệp đâu mà phân biệt được cỏ với cỏ dại, thôi thì cứ nhổ bừa. Hàn Tuấn Phong, ngươi là đồ con lợn:

" Hứa Thanh thật khổ quá,

Đã mất cha mẹ còn mất việc làm

Giờ lại phải ngồi đây nhổ cỏ

Hứa Thanh khóc thê thảm quá

Cái thằng khốn Hàn Tuấn Phong" – đến đoạn này thì tay nàng giật cỏ như giật tóc trên đầu hắn vậy...

Cứ thế, Hứa Thanh vừa hát vừa nhổ cỏ. (*ST*Thiệt tội nghiệp, tiếc là vali của nàng không có máy xén cỏ)

...

Hàn Tuấn Phong từ buổi chiều về, vô thức tiến về bãi cỏ. Nàng không muốn hầu hạ hắn thì đi mà làm sai dịch. Hắn mỗi ngày sẽ hành hạ nàng một kiểu. Đến lúc đó, Vũ Hứa Thanh, người cầu xin sẽ là ngươi. Chưa bước tới nơi đã nghe bài hát kỳ quái vang lên...." Cái thằng khốn Hàn Tuấn Phong"

......"Nữ nhân này không muốn sống nữa rồi"... Đang định tiến vào thì thấy bóng Yên Nguyệt, Yên Chi cùng Quế Châu tiến đến. Hắn quay lại đứng nép ở góc khuất, tiếp diễn sự việc thế nào, hắn, có đánh chết cũng không thể đoán được

" Ôi, là Hứa Thanh cô nương sao. Người đã gây nên tội lỗi gì mà để vương gia trừng phạt lại bắt nhổ cỏ thế này." Quế Châu lên tiếng, giọng mỉa mai.

Nuốt một ngụm khí tức lại, Hứa Thanh bình thản đứng lên, không trị được mấy ả này thì nàng không tên Hứa Thanh:

" Sao người lại nói xấu vương gia vậy. Vương gia đối với ta rất mực quan tâm nên mới cho ta nhổ cỏ"

Hàn Tuấn Phong giật đứng người từ xa, không tin vào tai mình nữa.

" Vậy mà sao ta một điểm cũng không thấy việc nhổ cỏ thú vị" Quế Châu đanh giọng

" Vậy là phu nhân không hiểu thực hư tốt xấu rồi. Vì sao cỏ cây có màu xanh, đó là bởi vì nó chứa chất diệp lục. Chất diệp lục này tiếp xúc nhiều với đầu ngón tay nhiều sẽ làm da tay căng đẹp, mịn màng. Chưa hết với phụ nữ, động tác đứng lên ngồi xuống khi nhổ cỏ là một bài tập nhẹ nhàng giúp eo thon nhỏ. Còn nữa, phu nhân xem những người không tiếp xúc với ánh mặt trời bao giờ sẽ quỷ dị ra sao, nhổ cỏ dưới nắng giúp tổng hợp rất nhiều chất cho cơ thể. Vả chăng..., Hứa Thanh ngừng nói nhìn ba người, phu nhân, người có mang thai hay sao mà eo lại trở nên như vậy?" Nàng đứng đó nói một lèo, cái này là Hứa Thanh còn nhớ khi đọc truyện Đôrêmon nên nói đại, đằng nào cũng chẳng ai kiểm chứng được...

Ba người phụ nữ ngẩn người, quay lại nhìn nhau rồi tới nhìn bàn tay mình và sờ lại cái eo. Họ đâu có mang thai, trước nay, sau mỗi lần ân sủng vương đều ép các nàng uống hoa hồng (= thuốc ngừa thai) như hắn nói: nếu có con, đó sẽ lập tức trở thành một yểu điểm của hắn.

Phải nói rằng tuy ba vị phu nhân có tiếng đành hanh nhưng cũng chung quy là do Quế Châu chủ tọa. Nàng là con gái quan trong triều nhưng lại chịu vào đây làm thiếp vì mê mẩn Tuấn Phong ngay từ lần đầu gặp mặt. Nàng có chút ngang ngược do bản thân là tiểu thư. Còn tỉ muội Yên Chi, Yên Nguyệt là người chỉ biết đi theo Quế Châu. Tỉ muội này là được vương gia thu nhận khi hai nàng đang bán thân chôn cha mẹ. Về cơ bản cả ba nàng đều có phần si ngốc trước những lời nói nghe vô cùng "triết lí" của Hứa Thanh.

"Hứa Thanh cô nương, không biết chừng vương gia còn kêu người phải giặt áo đó. Cô mau qua đó đi, việc ở đây để ta lo cho, cô mau đi đi"

" Ừm việc này..." Phải giả đò chút. :

" Cô đừng lo, cứ đi đi. Có chuyện gì ta sẽ chịu cho."

Hứa Thanh mặc dù trong lòng đang muốn hét lên vì sung sướng cũng cố kìm nén ra vẻ miễn cưỡng " Được, vậy ta đành đi vậy.". Thật ngoài mong đợi. Nàng vốn chỉ định đáp trả thôi có ai ngời kết thúc lại viên mãn thế này. Ba nữ nhân này thiệt ngây thơ.

Đi được đôi bước, Hứa Thanh quay lại nhìn trộm, quả nhiên là cả ba đang xắn tay lên nhổ có. Nàng chạy nhanh ra để khỏi bật cười ở chỗ đó. Đang chạy thì đụng phải một người.

" Oái, xin lỗi, xin lỗi..." Hứa Thanh vừa cười vừa ngước mặt lên, cảnh ba người và bãi cỏ lúc nãy lại hiện lên trong tâm trí cô.

" Xem ra người thật sự không vừa đâu." Thanh âm dõng dạc dường như cũng đang cố nén nhịn nụ cười.

" Là ngươi. Sao số ta lại đen thế cơ chứ. Được rồi, ta nhận thua. Hàn Tuấn Phong, ta chịu thua, ta xin lỗi ngươi, ta cầu xin ngươi tha cho ta. Ngươi hài lòng rồi chứ, làm ơn thả ta đi được không. ?" Hứa Thanh nhìn Hàn Tuấn Phong, thật sự là nàng mệt mỏi.

" Nếu ngươi biết điều sớm thì đã không nên cơ sự ngày hôm nay. Vũ Hứa Thanh, để ta nói cho ngươi biết, muộn rồi, ngươi vĩnh viễn phải ở đây. Giờ còn không đi giặt đồ mau, hay muốn ta trừng phạt ngươi cách khác."

" Không ta liền đi." Hứa Thanh chạy đi. Đợi đấy, Hàn Tuấn Phong, ta sẽ khiến cho ngươi phải đào lỗ mà nhảy xuống, từ nay về sau còn dám kêu ta giặt đồ không, hắc hắc.

Hàn Tuấn Phong nhìn bóng nàng chạy đi. Hắn vốn không mấy quan tâm ba nữ nhân kia nhưng là không để cho nàng thoát dễ dàng thế.

Hàn Tuấn Phong, không phải cái ngươi cần là sự cầu xin của nàng sao, là thấy nàng khuất phục... Vậy mà chỉ nghĩ đến việc để nàng đi hắn cảm thấy khó chịu. Không, là hắn còn chưa chơi đủ...

*****

**Bỏ trốn**

Nếu may mắn thì tối muộn hôm nay sẽ có chương típ. Mọi người, nhận vật đặc biết sắp xuất hiện.

Phơi quần áo xong, Hứa Thanh quay về phòng. Bảo Bối thiệt lười, giống y chang nàng, ăn no xong đã lăn ra ngủ kềnh. Nhưng ít ra nó cũng còn sướng không phải lao động khổ sai như nàng. Tối nay theo như được chuyển lời nàng phải bưng bê, rửa chén. Sáng mai bắt đầu từ việc lau dọn Lãnh Hàn lâu, rồi lại tiếp tục giặt đồ, bưng bê, rửa chén...và còn ti tỉ ngững thứ khác mà nàng không nhớ nổi nữa. -

Hứa Thanh nhớ lại vụ đại chiến khi xưa với anh. Hai anh em chiến tranh lạnh suốt 2 tuần chỉ vì hôm đó Hứa Thanh bận không rửa bát nên anh nàng bắt hôm sau phải rửa hai lần. Nàng chưa phải công chúa gì cho cam nhưng cũng đường đường là một "thiên kim tiểu thư" giờ hắn dám sai nàng như lao dịch, còn dám nói nếu nàng gây ra sai sót gì không chặt tay thì sẽ cho nàng đi làm phu hồ (thợ xây nhà ngày nay). A thiệt hành xác quá đáng.

Dù sao thì ngày mai, chứng kiến hắn chịu nhục, nàng sẽ phần nào được giải tỏa bớt. Nàng vốn chẳng lo sợ gì vì còn có miêu thần hỗ trợ, chắc cũng không phải chịu ủy khuất gì....

Khoan...Nếu như miêu thần hiện giờ vẫn chưa có khả năng giúp nàng thì sao... AAAAA, thôi chết con rồi mẹ ơi. Nếu có khả năng giúp nàng thì giờ đây lẽ ra nàng phải ở thế kỷ 21... Ôi không, thế mà nàng cứ đinh ninh là... và đã bao lần trêu tức hắn (may mà chưa chết)...

Nhịp tim của nàng tăng lên đột ngột...  Phải nghĩ, phải nghĩ. Hắn thù nàng vì lý do gì chứ, nàng có giết đi người yêu dấu của hắn đâu, cũng chẳng động chạm gì đến phụ mẫu của hắn... Nhưng Hứa Thanh chắc chắn một điều, hắn là cả đời cũng không buông tha nàng. Dù vậy, còn tồn tại ở đây nữa thì đảm bảo ngay mai nàng sẽ lăn đùng ra mà chết vì mệt mất, lại còn cộng thêm vụ áo quan của hắn nữa... Lần này thì nàng biết sợ rồi. Không, không thể chết, nàng còn tương lai nhất định phải rời khỏi nơi này.

...

Hàn Tuấn Phong cảm giác khác lạ. Từ lúc đó tới giờ, Hứa Thanh không còn ngông cuồng chọc tức hắn nữa, ngoan ngoãn làm mọi việc được sai bảo, thái độ với hắn thật cung kính, nữ nhân này không lẽ thực sự đầu hàng? Chậc, nếu đã được như ý, tại sao hắn một chút vui vẻ cũng không có, ngược lại cảm thấy khó chịu...

...

Tại sài phòng, Hứa Thanh đang thu dọn một vài đồ đạc cần thiết như quần áo (tất nhiên là không thể mang hết), thuốc, và một vài thứ lỉnh kỉnh khác cho vào một đoạn vải to. Hôm nay quá mệt mỏi rồi, hết bưng bê lại rửa chén, nàng bị xoay như chong chóng vậy.

Nửa đêm, Hứa Thanh lén lút tiến ra phía sau phủ. Nàng đã quan sát kỹ, chỗ này có một cái cây đại thụ mọc vươn ra bên ngoài. Hứa Thanh hồi nhỏ rất thích trèo cây nên hy vọng có thể ra được. Nàng ra lệnh cho bộ não mình, chỉ có được chứ không thể bại... Nếu bại mà bị phát hiện thì không biết thê thảm đến mức nào.

Hứa Thanh cố gắng nhẹ nhàng trèo cây, tránh để cho Bảo Bối đang nằm trong đống vải trước ngực tỉnh hay giật mình mà kêu to.

"Bụp.." Chạm đất có phần đau đớn, tiếp đất từ độ cao như vậy bằng hai chân, không gãy là may mắn rồi.

"Freedommmmmmmmm!!!!!!!!!!!" Nàng hét lên trong lòng. Chỉ cần sống mà không tái ngộ "kẻ thù" cho đến lúc xuyên lại là ông trời đã tốt với nàng lắm rồi.

Hứa Thanh đi mãi mới tìm thấy cổng thành. Nàng dựa mình vào đó, tự nhắc nhở mình, ngay khi cổng thành mở phải lập tức rời đi.

Có lẽ vì quá sợ hãi, ngay khi trời mới tờ mờ sáng, Hứa Thanh đã bừng tỉnh. Cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, nàng đứng dậy. Một số người dân cũng đã bắt đầu dọn hàng, cổng thành chắc cũng sắp mở.

Bảo Bối thật dễ thương, là ngoan ngoãn ngủ chứ không có bỏ nàng mà đi. Nghĩ đi bộ không xong, Hứa Thanh chủ tâm mua một con ngựa. Là ngày trước, khi ở với Mẫu Đơn, hễ được khách cho thêm tiền, Mẫu Đơn hầu như không giữ mà đưa hết cho nàng. Hứa Thanh có nghi hoặc Mẫu Đơn không lẽ không muốn chuộc thân, nhưng là Mẫu Đơn luôn nói Hứa Thanh là người bạn duy nhất của nàng, nàng ấy tựa hồ cũng không có hy vọng thoát được kiếp phong trần.

Mẫu Đơn, ta nhất định sẽ tìm cách giúp cô chuộc thần. Mua được ngựa xong thì cũng là lúc cổng thành mở. Hứa Thanh vội phóng ngựa qua, tự thầm nhủ:

"Thoát rồi, cuối cùng ta cũng đã thoát rồi"

*

*      *

"Thoát ư, vọng tưởng. Vũ Hứa Thanh ngươi cả đời cũng đừng mong thoát" người hắn  run lên cơ hồ như đang gắng sức kiềm chế...

Hàn Tuấn Phong ở Lãnh Hàn lâu nổi điên như một mãnh thú, đạp đổ bàn ghế và đồ đạc xung quanh, nghiến răng vò nát bức họa trong tay.

"Tử Lôi"

"Có thuộc hạ"

"Điều động binh mã, cùng ta đi tìm người."

" Tuân chỉ "

Tử Lôi nhanh chóng bước đi, là người thân cận bên cạnh vương gia, hắn trước nay chưa thấy vương gia nổi điên đến vậy. Vương gia từ trước đến nay luôn lạnh lùng, dù gặp phải tình thế nào cũng bình tĩnh giải quyết.

"Thua" hình như Hàn Tuấn Phong không có biết đến khái niệm từ này. Vũ Hứa Thanh, ta sẽ cho ngươi nếm mùi đại lao cực hình.

Sáng nay thức dậy, nghĩ lại thái độ đêm qua của Hứa Thanh, hắn không có ép nàng dậy sớm mà vào triều luôn. Vấn đề kỳ lạ là hắn, trên đường hắn vào triều không hiểu sao chim chóc cứ bám theo hắn, đôi mắt hau háu nhìn vào quan phục của hắn.

Vào tới điện thì tình trạng ấy chấm dứt, nhưng vừa bước ra cửa, một đám chim không đếm xuể đã bay vào tấn công hắn, chính xác thì là cái áo của hắn. Trước con mắt kinh ngạc, mở to đến không thể to thêm được nữa của văn võ bá quan, hắn, một vương gia lãnh khốc uy quyền bị chim chóc tấn công. Mặc cho hắn múa quyền múa kiếm thế nào lũ chim cũng không ngừng mổ xẻ cái áo.

Vũ Hứa Thanh, nữ nhân kia đã làm gì áo của hắn. Hắn như vậy thật chỉ có thể đào một cái hố mà chui xuống. Giai thoại "Vương gia bị mèo cắn" còn chưa dứt giờ lại thêm chuyện này.

Sôi máu, hắn dùng khinh công phóng ra thẳng ngoài cung, phi ngựa về phủ rồi sai nha hoàn đem đốt chiếc áo.

Cả đời hắn, chuyện nhục nhã như vậy đây là lần đẩu trải qua. Hắn phải bóp nát nữ nhân kia.... Nghĩ là làm, Hàn Vũ Phong xông thẳng đến sài phòng nhưng tất cả những gì hắn nhận được là một gian phòng trống không và một mảnh giấy:

Vũ Hứa Thanh, dù là chân trời góc bể ta cũng tìm được ngươi.

....

"Hắt xì!!!"

Hứa Thanh đang cưỡi ngựa thì bất chợt hắt xì, ai nhắc đến nàng à. Bỗng chốc nhớ lại chuyện hôm qua mà không nén khỏi bật cười. Nàng vốn dĩ định đến New York công tác, sớm tưởng tượng: Một cô gái dịu dàng, nhẹ nhàng tung thức ăn cho những chú chim bồ câu. Pose như thế này là quá chuẩn rồi. Vậy là nàng mua một gói thức ăn cao cấp cho chim để trong vali. Cuối cùng, hôm qua để trêu tức hắn nàng đã đem giã nhỏ thức ăn cho chim rồi hòa vào nước giặt quan phục. Hắc hắc... không cần nghĩ cũng đoán ra được cảnh tượng sẽ như thế nào. Hôm qua lúc hắn sai nàng giặt áo đã nghĩ đến chi tiết này. (ai xem Ở nhà một mình 2 sẽ biết Phong ca thê thảm như thế nào)

Vừa đi vừa vui vẻ cười, Hứa Thanh không nhận ra một bóng người đang từ xa chăm chú nhìn nàng...

*****

**Điều kỳ diệu**

Hứa Thanh không biết cưỡi ngựa. Lúc phi ra khỏi thành, nàng khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng. Nhưng vì lo sợ bị bắt lại nên nàng không dám cho ngựa đi chậm.

" Ngươi đi chậm lại, ta tiến tới phía trước có chút việc"

" Thiếu gia... Là việc gì vậy?"

" Đừng hỏi nhiều, đây là việc riêng của ta"

Nam nhân kia nói xong thì phi ngựa tới gần tiểu mã của Hứa Thanh. Nam nhân phi đến gần thì giảm tốc độ cho bằng với Hứa Thanh, hắn chăm chú nhìn nàng. Cảm nhận có người đi bên cạnh, Hứa Thanh quay mặt ra nhìn, cầu trời khấn phật cho gương mặt nàng nhìn thấy không phải hắn.

Không, là một nam nhân nàng không quen biết. Nam nhân mặc áo bạc dát chỉ vàng, khí phách không giống người trong giang hồ. Ngũ quan hài hòa, rất dễ nhìn, nói thẳng ra thì thật đáng gọi là mỹ nam, đặc biệt là đôi mắt ánh nhìn thật ôn nhu.

Hắn nhìn nàng soi xét. Bản thân vốn không quen biết Hứa Thanh quay người qua lại để xem liệu rằng hắn đang nhìn ai khác. Không có ai, Hứa Thanh quay lại mặt đôi mặt với hắn rồi đưa ngón tay lên chỉ mình.

Hắn nở nụ cười " Cô đeo kính áp tròng sẽ đẹp hơn đó"

Hừ, lắm chuyện, mấy vụ chê xấu ta nghe suốt rồi, lại còn cái gì mà kình áp tròng...hả.... kính áp tròng???????

Hứa Thanh kéo cương cho ngựa dừng lại nhưng lúng túng thế nào lại là ngã ngựa. Hai ngày mông tiếp đất hai lần, thật oan ức.

Nam nhân kia thấy vậy, vội xuống ngựa, đi đến gần đỡ cô dậy " Cô không sao chứ"

" Không sao, không sao. Mà khoan, có sao đó. Anh là người hiện đại ư?" Hứa Thanh gần như hét lên.

" Chỉ là phần bên trong thôi, thể xác bên ngoài là thuộc về nơi này. Lúc nãy thấy cô ăn mặc như vậy đã hoài nghi, giờ thì chắc chắn rồi. Tôi là Nhất Dương nhưng hãy gọi là Thiên Hạo, Chiến Thiên Hạo. Gặp được người cùng " thời" tôi rất vui" Thiên Hạo nói rồi đưa tay ra.

Hứa Thanh không ngại ngùng bắt bàn tay ấy:

" Tôi Hứa Thanh, Vũ Hứa Thanh. Cả con người lẫn thể xác đều là của thế kỷ 21. Gặp anh có thể nói là điều tuyệt vời nhất từ lúc tôi xuyên không đến nay"

" Vậy còn tiểu dễ thương này" Thiên Hạo nói rồi chỉ tay về sinh linh bé nhỏ đang ngơ ngác nhìn xung quanh trước ngực cô.

" Bảo Bối, tôi và nó đang lên đường chạy trốn khỏi một ác thần. Ôi không tôi còn phải chạy trốn."

Hứa Thanh nói đến đây thì vội vội vàng vàng lên ngựa, ép hai chân vào thân ngựa thúc nó đi nhanh. Không quên quay đầu lại:

" Có duyên sẽ gặp lại"

Thiên Hạo đứng đó ngạc nhiên, nàng là đang chạy trốn khỏi ai, tại sao lại sợ hãi đến vậy. Nhưng nhìn lại Hứa Thanh đang gắng sức chạy trốn, không khỏi bật cười phi thân lên ngựa, nhìn người phía sau:

" Đường An, ngươi theo ta, nhớ dắt theo con ngựa phía trước kia." Nói xong liền lập tức đuổi theo Hứa Thanh

" Cô đi ngựa như vậy không chạy nổi đâu, đưa tay đây"

Hứa Thanh ngần ngại giây lát rồi đưa tay cho Thiên Hạo, dù thế nào cô cũng phải thoát trước đã.

Chỉ bằng một động tác nhẹ nhàng, Thiên Hạo đã kéo cô sang ngồi phía trước mình. Đến khi Hứa Thanh lấy lại được hơi thở thì con ngựa dưới cô đã phi nước kiệu. Gió lùa khá mạnh, cô sợ hãi đưa hai tay che chắn cho Bảo Bối trước ngực mình.

Không biết đã đi bao lâu, Hứa Thanh chỉ biết khi dừng chân lại thì họ đã đến một thị trấn nhỏ, trời đã xế chiều. Được Thiên Hạo đỡ xuống, Hứa Thanh vội nói cảm ơn. Nhờ có anh mà cô đã kéo dài khoảng cách nguy hiểm với "kẻ thù".

Hai người vào quán trọ không được bao lâu thì thấy Đường An cùng hai con ngựa đi tới. Nhờ tài khiển ngựa giỏi mà hắn đã dễ dàng phóng hai con ngựa mà không để mất dấu chủ.

Hứa Thanh chạy lại bên tiểu mã, dỡ bao hành lý xuống, đang đinh nói lời từ biệt với Thiên Hạo thì đã bị anh chặn họng

" Cô mau lên phòng nghỉ ngơi đi, lát xuống dùng cơm"

" Không cần đâu, thật sự cảm ơn anh, tôi phải tự lo thôi"

" Là không cần, tôi không ngại giúp cô"

" Nhưng...."

" Lên phòng đi tôi phải lo chút việc" Thiên Hạo ngắt lời. Hứa Thanh nhìn anh với ánh nhìn cảm tạ rồi cũng theo tiểu nhị lên phòng. Anh mang đậm phong cách người hiện đại, rất galang. (^^)

Bản thân Thiên Hạo cũng không hiểu vì sao mình lại nhiệt tình giúp đỡ cô gái này đến vậy, không đơn giản chỉ vì cô với anh là người cùng " thời". Thiên Hạo trầm tư một lúc rồi quay lại phân phó Đường An đi làm việc.

Bữa cơm diễn ra thật sôi nổi. Hứa Thanh vì gặp bạn nên ăn uống rất vui vẻ. Nàng thuật lại mọi việc cho Thiên Hạo. Qua lời kể Hứa Thanh biết Thiên Hạo là trẻ mồ côi, xuyên qua là nhập vào người của một đại thiếu gia. Hai người dường như nhiều điểm chung nên nói chuyện rất hợp.

" Hãy tin vào trái tim

Dù biển rộng cháy bùng

Và sống vì tình yêu

Dẫu sao trời quay bước."

"E. E. Cummings, một bài thơ tuyệt vời"

"Là bài thơ tôi thích nhất. Phải rồi cô nói người cô chạy trốn là Hàn Vương gia sao?"

" Ừm"

" Nếu vậy thì phải ra khỏi vùng lãnh thổ này càng nhanh càng tốt. Đến chỗ tôi làm khách sẽ an toàn hơn.

Hứa Thanh đồng ý. Hai con người cùng một thế giới khác lạ, cô đơn, và thật tuyệt khi họ tìm thấy nhau.

Duy chỉ có Đường An ngồi bên cạnh là thấy bực mình, anh ta chẳng hiểu nổi họ đang nói cái gì.

Sáng hôm sau, Hứa Thanh cùng Thiên Hạo ngồi xe ngựa đi, theo như Thiên Hạo nói, hai người một ngựa đi sẽ không nhanh. Họ nói chuyện vui vẻ dọc đường đi, khiến cho chặng đường dài bất tận bỗng chốc hóa ngắn ngủi. Chỉ có điều Hứa Thanh không hề rõ lai lịch thật sự của Thiên Hạo.

...

Lãnh Hàn lâu.

" Xoảng". Tiếng đồ vật vỡ dường như trở nên quen thuộc tại Lãnh Nam vương phủ.

Hắn thật khờ khạo, xem thường bản lãnh nữ nhân này. Nàng đã sơm cao chạy xa bay trong khi hắn lại lật tung cái kinh thành này lên để tìm nàng, kết quả là chẳng có gì.

" Lý quản gia, việc ở trong cung, ngươi tự biết lo liệu. Tử Lôi, ngày mai tiếp tục cùng ta tìm kiếm."

" Vâng" Hai thanh âm đồng loạt vang lên đáp lại sự phẫn nộ của Hàn Tuấn Phong.

Hắn thật sự sắp phát điên lên rồi, nữ nhân này vì lẽ gì mà dám bỏ trốn. Tại sao hắn lại khó chịu như thế khi nàng không ở đây, tại sao trái tim hắn đập liên hồi, lòng hắn nóng như lửa đốt. Không, là suốt đời nàng phải ở đây chịu sự trừng phạt của hắn...

Crypto.com Exchange

Chương (1-79)