Nụ hôn đầu tiên
← Ch.06 | Ch.08 → |
Nếu nàng nghĩ không sai thì hắn sẽ chẳng bước qua nổi cái giường vào giờ này nếu không có cái vụ vào triều đâu. Như nàng đây, dù là sinh viên xuất sắc cũng không có dậy sớm nổi nếu không phải nàng mua một cái đồng hồ báo thức đặc biệt, một cái đồng hồ đặt dưới đất có hai bánh xe. Mỗi lần báo thức nó đều vừa kêu vừa chạy như tên lửa khiến mỗi lần nàng muốn tắt đều phải rượt theo, mà mỗi lần tắt được thì cũng tỉnh ngủ rồi.
Nhưng cũng nhờ nó mà nàng mới trở thành " người đúng giờ". Nhớ lại ngày trước nàng đã từng đặt báo thức ba cái đồng hồ bình thường, kết quả vì bực mình không tắt kịp, trong lúc mơ màng nàng đã tiện tay phi thẳng ba cái đồng hồ vào tường.... Chậc, nghĩ lại vẫn còn thấy xót.
Vừa mới đặt một chân vào, Hứa Thanh đã có cảm giác lành lạnh sau gáy, đúng hơn là cả người đều thấy lạnh toát. Tiến chân vào phòng, nàng không khỏi ngơ ngác. Căn phòng này bố trí rất bề thế khiến cho người ta một cái cảm giác phục tùng...Chết tiệt, cái nàng ghét nhất chính là cái cảm giác này. Nhìn tới nhìn lui cũng không thấy "kẻ thù" đâu, nàng còn tưởng đi nhầm phòng, đang định quay đầu bước đi thì nghe tiếng hắn:
" Chưa làm việc đã đòi bỏ đi sao, đừng quên thân phận hiện giờ của ngươi."
m thanh phát ra từ phía sau bình phong, nàng cũng lờ mờ hiểu ra, nuốt ực một cái rồi tiến về phía đó.
Nói thật không khoa trương, phía thư phong bên ngoài đã rộng rồi phía trong cũng chẳng kém gì. Đây là nơi nghỉ của hắn, bày biện thật xa hoa.... Cứ như một thế giới khác sau bức bình phong vậy.
"Kẻ thù" của nàng đang ngồi tựa trên tràng kỷ, trên người duy chỉ bộ đồ ngủ trắng mỏng, phong thái ung dung mang theo nụ cười nhạt, dáng vẻ như hắn đang kiểm soát toàn cuộc chơi vậy. Không ai đoán được hắn đang nghĩ gì trong ánh mắt lạnh lùng ấy. Hứa Thanh tiến lại gần, hắn đứng dậy, theo bản năng nàng lùi lại vài bước tránh né. -
"Ngươi biết sợ à? Ta còn tưởng gan ngươi to lắm mà"
"Không có, chỉ là mẹ ta bảo phải biết giữ khoảng cách với nam nhân". Chịu thua ư, từ đó không có trong từ điển của nàng.
" Vậy mẹ ngươi có biết con gái bà ta làm việc tại kỹ viện, ngày ngày đều tiếp xúc với không biết bao nhiêu nam nhân không?"
"..."
" Hừ, ngươi nên biết điều, mau lại đây hầu ta thay y phục"
Hầu... Cái tên đáng chết này... Hứa Thanh ngàn vạn lần không muốn nhưng cũng phải tiến về phía giá treo quần áo lấy y phục. Vì là lần đầu phải " hầu" nam nhân mặc áo, nàng có chút ngượng ngùng thành ra tay chân lóng ngóng. Hắn vốn muốn lên tiếng mắng nhưng không hiểu sao lại thích nhìn sự lóng ngóng của nàng. Hứa Thanh mặc y phục cho hắn xong tự động đến vò khăn trong chậu đưa lên trước mặt hắn.
Hắn nhìn chiếc khăn rồi nghiến răng quay lên nhìn nàng như muốn bóp cổ tới nơi: Muốn hắn tự lau mặt...
" Gì chứ, ngươi không tính rửa mặt à. Nếu không cần thì ta đi."
" Không lau mặt cho ta, chỉ trừ phi gẫy tay. Xem ra ngươi không cần đôi tay nữa thì phải"
" Cái...." Nhận ra tình hình, nàng không khỏi run rẩy, chặt tay, tên này rốt cuộc có bao nhiêu phần độc ác chứ. Nàng giở khăn mặt ra rồi đưa lên lau mặt cho hắn. Được, đã vậy ta chà nát mặt ngươi. Tay nàng dứt khoát đưa chiếc khăn lên mặt hắn với biểu cảm trên gương mặt có thể hiểu là " ta muốn đập nát mặt ngươi". Như hiểu ý hắn nghiến răng:
" Nếu không biết lau mặt ngươi có thể hầu hạ bồn vương theo cách khác"
Thanh âm tà mị của hắn khiến Hứa Thanh hiểu được " cách khác" mà hắn nói, tay dừng lại 1 giây trước khi đập vào mặt hắn, cố gắng nở nụ cười ngây thơ rồi nhẹ nhàng lau từng milimet trên mặt hắn. Hơi thở nóng hổi của nàng phả vào mặt hắn, bộ ngực sữa phập phồng dưới lớp áo nhanh chóng khơi dậy dục vọng trong hắn. Hàn Tuấn phong kéo nàng lại, mạnh mẽ nắm lấy cằm nàng, hung hăng hôn lên môi nàng, khêu hai hàm răng đóng chặt của nàng, tiến vào trong miệng cuốn lấy cái miệng thơm mát của nàng.
" Ngô.." Cái thể loại gì đây, nụ hôn đầu đời của nàng cư nhiên bị hắn cướp đoạt, nàng càng đẩy hắn ra thì hắn càng giữ chặt, tàn phá đôi môi mềm mại của nàng. Không chịu được sự đả kích, nàng há miệng cắn sâu vào môi hắn.
Đang trong cơn mê say bị cảm giác đau đơn kéo về hiện tại, hắn tức giận đẩy nàng ra... Cái gì, nữ nhân này không biết sống chết, cư nhiên dám cắn hắn.
" Ba". Hàn Tuấn Phong một tay tát vào miệng nàng.
" Xem ra không trừng phạt thì ngươi không biết sợ". Hàn Tuấn Phong tiến lại gần nàng, Hứa Thanh hoảng hốt lùi về phía sau.
" Vương gia, không thể nhập cung muộn." Tiếng của quan gia vọng đến từ bên ngoài. Hắn nghe tiếng quay lại nhìn Hứa Thanh rồi thẳng bước đi ra ngoài.
Hứa Thanh đưa tay lên má, dám đánh vào mặt nàng, hắn là người đầu tiên. Đánh vào mặt với nàng là sự sỉ nhục kinh tởm nhất, đã vậy còn cư nhiên cướp đi nụ hôn đầu đời của nàng...
Kiếp này nàng với hắn quyết không đội trời chung.
Hứa Thanh hướng sài phòng của mình lặng lẽ bước đi...
Không thể phủ nhận, hắn hôn rất chuyên nghiệp....
← Ch. 06 | Ch. 08 → |