Truyện:Men Say - Chương 10

Men Say
Trọn bộ 33 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-33)

Dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen chảy ra, rơi xuống cơ thể hai người, xuôi theo cơ thể chảy xuống sàn nhà.

Lâm Kiều híp mắt, khớp hàm nhẹ nhàng đóng lại, cắn đầu lưỡi của anh. Anh mở mắt ra, đỡ eo cô, véo nhẹ 𝖒ô·𝓃·ɢ cô, theo kẽ mô-𝖓-ⓖ sờ nơi đó của cô, ѵ·𝐮·ố·𝐭 𝐯·ⓔ bên ngoài một lúc, sau đó đú·✝️ một lóng tay vào.

"Ưm..." Cô r*ê*ⓝ ⓡ*ỉ một tiếng, ôm cổ anh, dựa vào vai anh 𝖙●h●ở ⓓ●ố●🌜.

Anh nâng ⓜôⓝ-ⓖ cô lên, làm cô phải nhón chân dựa vào người anh, lại cho thêm một ngón tay vào.

Lâm Kiều nhíu mày, há miệng cắn lên vai anh, ngậm lấy một miếng da thịt nhỏ, ⓝ●𝐠h●𝐢ế●ⓝ ⓡ●ă●ⓝ●🌀: "Làm em sảng khoái một chút đi."

Trần Mặc không nói lời nào, trên vai bị cô vừa l*ïế*〽️ vừa cắn như là bị lông chim nhẹ nhàng lướt qua. Ngón tay đi vào bên trong càng ư*ớ*† á*✝️ trơn trượt hơn, chỗ đó hàm chứa anh, cảm giác được Ⓜ️ú_† chặt đó khiến cổ họng anh khô khốc, mà cô lại còn trêu chọc anh.

"Làm em sảng khoái đi mà." Cô quay đầu, há miệng cắn vào bên gáy anh.

Cánh môi m*ề*m ɱ*ạ*ı dừng lại bên gáy anh, không hề cắn mà chỉ dùng đầu lưỡi 🦵ℹ️ế.ɱ láp.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói hơi trộn lẫn hơi nước, ẩm ướt và trầm thấp: "Em cầu xin anh đi."

Lâm Kiều bắt lấy đầu tóc sau gáy anh, dán vào bên gáy anh cười khẽ. Cô cất giọng rầu rĩ, vừa nhẹ vừa nhỏ, mang theo tiếng cười, từng câu từng chữ thốt ra: "Em xin anh."

Trần Mặc cúi đầu, 🌜·ắ·ռ ɱ·ô·ï dưới của cô, rút ngón tay ra, xoa nắn cặp môп*𝖌 của cô.

"Nhanh lên." Lâm Kiều đẩy anh một cái, duỗi tay tắt vòi hoa sen, đứng bên bồn rửa tay, dựa vào bồn rửa tay hất mái tóc ra phía sau, vẫy tay với anh: "Lại đây."

Trần Mặc lau sạch bọt nước trên mặt, đến gần cô, duỗi tay lau sạch bọt nước trên hình xăm bên 𝐧gự-𝒸 cô.

Hình xăm này bắt đầu từ dưới nách, là hai con hạc giương cánh bay về hai phía. Hạc có bộ lông đen nhánh, đôi chân thon dài quấn vào nhau ở dưới nách cô, một con phần đầu có chút hồng, một cánh che nửa bầu ռɢ-ự-𝖈 của cô, bay về phía bả vai, một con khác cũng vòng qua vai cô bay về phía bả vai, gặp nhau ở phần giữa vai và cổ của cô.

"Đẹp không?" Lâm Kiều hỏi anh.

Trần Mặc không nói lời nào, chỉ xoa nắn cô, duỗi tay đỡ sau eo của cô, cúi đầu 𝐡ô●п đầu п.🌀.ự.𝐜 cô.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, Lâm Kiều mím môi, cúi đầu nhìn đỉnh đầu anh, duỗi tay khảy mái tóc ẩm ướt của anh.

Đầu 𝖓gự·𝒸 trong miệng anh càng dựng thẳng. Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào gương phía sau cô, nói: "Quay người lại."

Anh cúi đầu ♓ô*n 𝖒ô*❗ cô, tiếng r_ê_ռ г_ỉ nhỏ nhặt dây dưa lặp lại trong miệng, cuối cùng tràn ra khỏi khóe miệng.

Lâm Kiều dựa lưng vào người anh, hai tay giơ lên ôm lấy cổ anh, ngửa đầu ✞_h_ở ⓓ_ố_𝐜 một tiếng, né tránh anh.

"Em không được......"

Tay của Trần Mặc vẫn không dừng lại, đè cô lại làm thêm vài cái, véo nhẹ một bên 𝓃ⓖ·ự·𝐜 cô, ♓ô●ռ lên má cô: "Em có thể."

Anh ✅·υ·ố·† ⓥ·𝐞 eo cô, nâng một chân của cô gác lên bồn rửa tay, mơ.𝐧 🌴ⓡ.ớ.𝖓 chỗ kia của cô, cho hai ngón tay đi vào. Ngón tay đè lên hạt thịt của cô liên tục ѵ·υố·✝️ ѵ·𝑒, cứ thế luân phiên làm hai nơi của cô.

Anh ngước mắt lên, nhìn gương, bên trong đang phản chiếu hình ảnh hai người bọn họ. Cô giơ hai tay lên, hai bầu ⓝ*ɢự*🌜 vừa tròn vừa hếch lên cao, đỉnh tuyết mai dựng thẳng, nửa bầu ռ●𝐠●ự●c bị hình xăm che khuất một mảng lớn, chỉ lộ ra nửa đám lông vũ màu đen.

Anh mím môi, rũ mắt xuống nhìn chỗ anh đang 𝐯-⛎ố-𝐭 ⓥ-𝐞 trong gương, lại xoa nắn thêm vài lần, cảm nhận nơi cô đang chứa đựng anh hơi co rút lại.

Theo tiếng 𝖙·♓·ở ⓓ·ố·↪️ của cô, Trần Mặc cúi đầu 𝐡.ô.ⓝ lên vành tai cô, hỏi khẽ: "Thoải mái không?"

Lâm Kiều không đáp, dựa vào người anh nhíu mày rên khẽ, chân gác trên bồn rửa tay có chút 𝐫.⛎.𝐧 𝐫.ẩ.γ, nơi chứa đựng anh lại co rút từng đợt.

Cô nhíu mày, ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Em thật sự không được......"

Trần Mặc rút ngón tay ướt sũng ra, nắm lấy một bên 𝖓_🌀ự_𝒸 cô, sau đó hỏi lại: "Thoải mái không?"

"Thoải mái... Anh nhanh lên..."

Anh lại không chuyển động, véo nhẹ đầu ⓝgự.ⓒ của cô: "Em xin anh tiếp đi."

Lâm Kiều nhíu mày, không chút suy nghĩ đã thốt lên lời cầu xin: "Làm em, Trần Mặc, làm em."

Giọng điệu có chút vội vàng và qua loa, Trần Mặc nghe xong lại bật cười, bàn tay cố gắng hết sức làm thêm một lúc, lại đú·т hai ngón tay vào.

Cứ thế làm một hồi, Lâm Kiều dựa vào lồng 𝓃.𝖌ự.🌜 anh rê●ⓝ г●ỉ, ru_ⓝ rẩ_𝓎 đạt cao trào.

Trần Mặc rút ngón tay ra, cúi đầu nhìn, một mảng nước lấp lánh.

Lâm Kiều dựa vào người anh một hồi lâu, sau đó mới vịn anh thả chân xuống, đứng vững trên mặt đất rồi xoay người ôm anh, hỏi: "Anh có muốn làm em từ phía sau không?"

Cô vịn bồn rửa tay khom lưng, nói: "Em đứng không được vững nữa rồi, anh làm em nhanh lên được không?"

Trần Mặc đến gần cô, vỗ nhẹ lên 𝐦ô𝐧●ℊ cô, nghe cô nói vậy, nhịn không được mà trả lời: "Có lần nào em đứng vững được đâu?"

Hai người bọn họ đã từng thử đứng làm rất nhiều lần rồi, lần nào cũng làm được một nửa là Lâm Kiều lại ôm anh nói mình đứng không được, hỏi anh có thể đổi tư thế được không. Trần Mặc đáp là được, sau đó lần sau người đề nghị đứng làm vẫn là cô.

Anh nói, đồng thời đỡ mình đi vào trong cô, không ngờ bên trong cô vẫn còn co rút, Ⓜ️ú.† chặt đến mức anh phải khàn giọng hừ một tiếng.

Lâm Kiều mím môi, vừa mới cao trào, chỗ kia của cô đang rất mẫn cảm. Lúc anh tiến vào chỉ 𝐜-ọ 𝖝á-𝖙 nhè nhẹ cũng đủ làm cô không nhịn được 𝓇υ_𝐧 𝐫_ẩ_ÿ, vì thế cô duỗi tay vỗ vào 𝖒ôп-𝖌 anh: "Chậm một chút."

Anh không nói lời nào, giữ eo cô thử giật nhẹ, sau khi tiến vào lần nữa, anh cúi người xuống nắm lấy bầu n.🌀.ự.c cô, đè lên lưng cô chuyển động cơ thể.

Nếu bình tĩnh mà xem xét thì Trần Mặc khá thích hai loại tư thế.

Một cái là làm chính diện, một cái là làm từ phía sau. Thích cái thứ nhất là bởi vì có thể nhìn thấy gương mặt cô, còn có bầu n🌀●ự●ⓒ của cô nữa.

Thích cái thứ hai là bởi vì làm như vậy anh sẽ rất sảng khoái.

Gương chính là một thứ có thế kết hợp những điểm thú vị của hai kiểu anh thích. Đại khái là nửa năm trước, có một hôm Lâm Kiều mua đồ lót 🌀·ợ·ı cả·𝖒, cố ý mặc cho anh xem trong lúc anh đang tắm rửa, từ đó anh mới nhận ra.

Lần đó anh cũng giống như bây giờ, nắm lấy cằm cô, nâng cô lên nhìn vào gương, làm cô trong tiếng 𝐭♓●ở ԁố●↪️, hưởng thụ biểu cảm trên gương mặt cô, sau đó duỗi tay nắm lấy bầu n𝐠●ự●𝒸 đang không ngừng nhảy nhót trước người cô.

Chỉ là lần đó cô không mẫn cảm như lần này.

Anh làm có chút nhanh, cô vẫn luôn 𝖗-ц-n r-ẩ-🍸. Càng ngày càng cúi người xuống nằm bò trên bồn rửa tay, hai mảnh xương bả vai nhô lên, t𝐡-ở ♓-ổ-ռ 𝒽-ể-𝖓 gọi anh, giọng điệu ⓜ_ề_〽️ 𝐦_ạ_ℹ️ mà ngọt ngào, làm anh nghe mà trong lòng hốt hoảng.

"Đừng kêu." Anh không nhịn được bèn duỗi tay che miệng cô, nâng eo cô tiến vào người cô.

Lâm Kiều kéo tay anh xuống: "Anh làm cho em..."

Cô nói mơ hồ không rõ ràng, tiếng т●ⓗ●ở 𝒹ố●𝒸 và 𝖗·ê·𝓃 𝐫·ỉ lớn hơn, chỗ đó cũng ướ-𝐭 á-🌴 trơn trượt vô cùng. Anh tiến vào là 〽️.ú.t lấy anh, lúc rời khỏi lại 𝐤·ẹ·𝓅 𝖈·𝖍ặ·т anh, ép anh đến mức trên trán đau đớn co rút từng cơn, không quan tâm cô có đứng được hay không, cứ thế nắm eo cô và mạnh mẽ làm cô.

Đợi đến khi anh làm xong, Lâm Kiều đã thật sự không thể đứng được nữa, để anh ôm tới vòi hoa sen gội đầu, bôi sữa tắm.

Có đôi khi hai người bọn họ ⅼ-à-𝖒 🌴ì-ⓝ-𝒽 là sẽ như vậy. Phản ứng của Lâm Kiều còn lớn hơn cả anh, sau khi làm xong thật sự mềm nhũn cả chân, Trần Mặc phải ôm cô một hồi lâu, không muốn nói dù chỉ một lời.

Chờ đến khi rửa sạch bọt sữa tắm, lau bọt nước trên người và chuẩn bị sấy tóc, lúc này Lâm Kiều mới khôi phục lại sức lực, né tránh bàn tay đang cầm máy sấy của anh, nghiêng đầu dùng khăn tắm lau qua loa rồi quấn lên làm mũ sấy tóc, chuẩn bị mặc quần đi ra ngoài.

Trần Mặc duỗi tay kéo cô lại: "Sấy khô đã rồi đi ra ngoài."

Lâm Kiều khẽ ừm hai tiếng, cúi đầu mặc quần lót, mặc xong lại mặc áo hai dây, nhân lúc anh không chú ý liền chạy ra ngoài: "Đợi chút nữa hẵng sấy tóc, ăn cơm trước đã."

-hết chương 10-

Chương (1-33)