Truyện:May Mắn Gả Cho Người - Chương 020

May Mắn Gả Cho Người
Trọn bộ 106 chương
Chương 020
Ông Xã B*n Vào Tử C*ng Của Em Đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

"Vì sao không thể?"

Thanh âm khàn khàn Phó Dư, ◗.ụ.𝒸 ѵọ.𝐧.🌀 bị đẩy lên tới đỉnh điểm, đồng thời ⓓụ·c ✅ọ·𝐧·g chiếm hữu đối với Cố Miên cũng bành trướng. Mỗi cái huyệt nhỏ trên người cô đều nên bị hắn cắm. Mỗi một chỗ đều phải bị hắn 𝖍𝐮·п·g 𝒽ă·n·𝐠 chiếm hữu.

Không có địa phương nào là hắn không thể đụng, không thể dùng.

Thấy Phó Dư không cao hứng, Cố Miên đành phải dừng vặn vẹo t-ⓗ-â-п т-𝐡-ể, cả người vô lực ghé vào lòng ռ🌀.ự.c hắn.

Cố Miên thấy hắn nhíu mày, sợ hắn hiểu lầm nên lập tức cúi đầu ⓗô·𝐧 lên đôi môi hoàn mỹ của hắn: " Ông xã đừng giận, anh chưa từng đụng qua nơi đó của em nên em sợ bây giờ chơi sẽ cắm hư em mất. Nhưng nếu anh muốn chơi, vậy chúng ta có thể từ từ tới."

Nói xong Cố Miên đỏ mặt vài phần. Nói tốt muốn giả dạng thục nữ ngoan hiền trước mặt bác sĩ Phó thế nhưng cô lại nhiều lần để lộ bản tính 𝒹â·ⓜ nữ trước mặt hắn như vậy.

Đều do bác sĩ Phó mị lực quá lớn. Làm cô bị trầm mê trong nam sắc a.

Phó Dư tự nhiên nghe hiểu Cố Miên nói. 𝐍·𝐠·ự·↪️ hắn lại lần nữa tràn ngập pháo hoa sáng lạn. Cảm giác mỹ diệu như vậy làm cả người hắn đều mơ hồ.

Cô sẽ hướng hắn làm nũng. Sau khi biết hắn bị hạ dược cũng không bỏ chạy mà ngoan ngoãn ở lại bên cạnh chuyên tâm lấy lòng hắn, muốn giúp hắn thoải mái.

"Miên Miên, ghé vào trên ghế. Tôi muốn đi vào từ phía sau."

Phó Dư duỗi tay xoa xoa bầu vú ⓜề_m ɱ_ạ_ⓘ. Tay hắn dày rộng hữu lực, lúc xoa vú làm Cố Miên thoải mái 𝖗.ê.n 𝖗.ỉ. Bác sĩ Phó thật biết cách trêu chọc người khác a.

"Ông xã, anh có thể không?"

Tuy rằng Cố Miên muốn Phó Dư chủ động thao cô nhưng mà cô vẫn lo lắng ✝️𝖍â-𝓃 т-𝖍-ể hắn chịu không nổi.

"Miên Miên, em không nên hỏi những lời này."

Phó Dư một ngụm ngậm lấy cánh môi Cố Miên. Lúc này lại đi hỏi một người đàn ông có làm được không, không thể nghi ngờ chính là tìm ↪️_𝖍ế_†.

Cố Miên thấy Phó Dư nói chuyện hữu lực hơn lúc nãy một chút, thầm nghĩ do lúc nãy mình cưỡi trên người hắn có tác dụng. Bất quá như vậy cũng tốt, có thể được hắn chủ động làm rồi.

Vì thế Cố Miên ngoan ngoãn từ trên người Phó Dư đứng lên. D*ươп*ℊ 𝐯ậ*ⓣ thô to vốn hàm bên trong hoa huyệt, lúc cô đứng lên làm gân xanh trên côn thịt ma sát với mị thịt non nớt:

"Ngô..."

Cố Miên г.ê.𝖓 г.ỉ một tiếng, â·Ⓜ️ đ·ạ·⭕ bị cọ đến thoải mái.

Chỉ nghe 'ba' một tiếng. ◗*ươ*n*🌀 v*ậ*𝐭 tím đen từ trong hoa huyệt rú●т ⓡ●𝐚. Trên thân gậy dính đầy ԁâ*ⓜ thủy trong suốt, tất cả đều là "nước bọt" từ "miệng nhỏ" của cô chảy ra.

Đã không còn côn thịt lớn ngăn cản, 𝖉â·𝐦 thủy lưu lại bên trong liền trào ra. Không ít mật dịch chảy dọc theo đùi cô rồi tưới lên côn thịt bác sĩ Phó, làm nó càng trở nên lầy lội.

Cố Miên nhìn thấy côn thịt Phó Dư biến thành như vậy, nhất thời có chút chột dạ. Hình như cô quá nhiều nước. Phó Dư có cảm thấy cô thực ◗â·ⓜ đãⓝ·ⓖ hay không?

Đang lúc Cố Miên chột dạ thì lại phát hiện con ngươi đen nhánh hẹp dài của Phó Dư đang nhìn chằm chằm vào hoa huyệt cô.

"Không cần xem."

Cố Miên vội vàng duỗi tay che đi hai mắt Phó Dư. Tuy rằng toàn thân trên dưới đều bị hắn nhìn qua không biết bao nhiêu lần nhưng cô vẫn sẽ thẹn thùng a.

"Vì sao?"

Bàn tay Phó Dư bao lấy hoa khẩu non mềm, ngón tay thon dài chui vào trong. Vừa ↪️●ắ●𝐦 ⓥ●à●ο liền cảm giác mị thịt khắp nơi xông tới 𝖒ú.𝖙 chặt ngón tay hắn.

"Rất nhiều nước, thật mất mặt."

Cố Miên ngượng ngùng nói.

"Không mất mặt. Này chứng minh Miên Miên thật thích cùng tôi 👢-à-〽️ ⓣ-ì-п-𝒽."

Phó Dư h·ô·п hôn trán cô. Bờ môi lạnh lẽo môi dừng trên trán làm Cố Miên bình tĩnh lại.

Nhớ đến trước kia cô đối với Phó Dư lãnh đạm như thế nào. Lúc hai người â·ռ á·𝒾 🌴●ⓗ●â●ռ ⓣh●ể luôn theo bản năng phản kháng hắn. Thậm chí là chút cảm giác vui şướⓝ-ℊ cũng không có.

Như bây giờ, Phó Dư hẳn là thật cao hứng.

Nghĩ thông suốt điểm này, Cố Miên lập tức tươi cười ghé trên ghế, sau đó giơ ⓜ_ô_ռ_🌀 vểnh về phía côn thịt lớn.

Cô xoay đầu, thanh âm ngượng ngùng nói: "Ông xã, anh mau tiến vào a. Miệng nhỏ phía dưới đói đến ↪️ⓗ-ả-🍸 ⓝ-ư-ớ-ⓒ miếng rồi, anh mau đ·ú·t nó ăn 𝐭_ℹ️𝓃_𝖍 🅓_ị_↪️_♓ đi có được không..."

Tiểu huyệt phấn nộn nghe lời chủ nhân mà hết sức phối hợp, hai cánh hoa béo mập mấp máy, lúc đóng lúc mở, 𝖉â*〽️ thủy trong suốt theo háng chảy xuống.

"Tao hóa!"

Phó Dư bị Cố Miên trêu chọc đến hơi thở nặng nề. Hắn lập tức đứng dậy từ phía sau đem côn thịt ♓𝐮𝐧·𝖌 ♓·ă𝖓·ⓖ 𝐜ắ.ɱ ☑️.à.𝑜.

"A! Ông xã lớn quá!"

Cố Miên thét to. Tiểu huyệt cô cùng côn thịt hắn dán sát vào nhau không một khe hở.

"Nếu em kêu lớn tiếng thêm chút nữa nó sẽ còn lớn hơn."

Phó Dư cười tà tứ. Nếu không phải hắn có thể cảm giác được hoa huyệt nóng ướt đang gắt gao bao lấy hắn, hắn thậm chí sẽ cho rằng hết thảy chuyện này đều là hắn đang nằm mơ.

"Ông xã thao em thao em đi!"

Cố Miên thấy Phó Dư không có động tĩnh liền sốt ruột phe phẩy Ⓜ️-ôⓝ-🌀 vểnh, muốn đại ԁư-ơռ-ⓖ ✔️ậ-✞ cắm bên trong hoa huyệt trừu động.

Cố Miên nhắc nhở làm Phó Dư lấy lại tinh thần, vòng eo rắn chắc bắt đầu trừu động.

Bạch bạch bạch ~

Bụng nhỏ va chạm với Ⓜ️ô●𝖓●𝐠 vểnh đầy đặn non mềm, đại 𝖉ươⓝ_ⓖ ⓥậ_ⓣ h·𝖚𝓃·ɢ 𝐡·ăⓝ·ℊ đ_â_m mở hoa tâm nằm sâu bên trong â*ɱ đạ*ⓞ, xuyên vào tận thành tử cung.

"A... a... a... Sâu quá ông xã... ông xã.."

Cố Miên hét lên. Đại d.ươ𝐧.🌀 ✅.ậ.† bên trong hoa huyệt thật sự quá nóng, giống như một ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt cơ thể cô.

Đại ԁươ𝐧_g ѵ_ậ_ⓣ của Phó Dư cứ như muốn đem cô hòa tan. Côn thịt ⓝ●ó●𝓃●ℊ ⓑ●ỏ𝐧●𝖌 gõ vào thành tử cung làm cô như đóa hoa nở rộ dưới thân hắn.

"Thoải mái sao?"

Phó Dư véo nhẹ vòng eo 𝖒ảռ*𝒽 🎋♓*ảп*𝖍 của Cố Miên. Tay cởi chiếc áo còn xót lại trên người cô, khiến thân mình 𝖒●ề●Ⓜ️ Ⓜ️ạ●𝒾 trắng nõn bại lộ trước mắt hắn.

Sau đó hắn liền cúi đầu tỉ mỉ ⓗô.n lên từng tấc da thịt trên lưng cô. Để lại những dấu 𝒽ô●n đỏ rực trên làn da trắng mịn không tì vết.

"Thoải mái ạ... Mỗi ngày đều muốn được ông xã dùng côn thịt lớn thao... Thật thoải mái quá..."

Cố Miên không ngăn được κⓗοá_𝒾 🌜ả_𝖒, bị đại ⓓư_ơ_п_g ѵậ_t của bác sĩ Phó thao đến toàn thân tê dại. Đôi môi đỏ mọng 𝒽.é 𝐦.ở, thô suyễn t·♓·ở 𝖉·ố·🌜.

"Như em mong muốn."

Phó Dư bị tiếng kêu ◗â_𝖒 đã_𝐧_ɢ của Cố Miên k●í●c●ⓗ т●𝖍í𝖈●𝐡 đến hai mắt đỏ sẫm, hắn rốt cuộc khống chế không được chính mình. Trực tiếp liều mạng đem eo Cố Miên kéo về phía hắn trừu động, mỗi lần côn thịt đâ*〽️ đến lại đem hoa huyệt kéo đến.

Đại 𝐝ư*ơ𝓃*𝖌 v*ậ*🌴 đã thao đến chỗ sâu nhất trong hoa huyệt nhưng hắn vẫn dùng sức hướng vào bên trong đè ép.

Cảm giác sắp bị thao hỏng làm Cố Miên ԁ_â_Ⓜ️ đã_ⓝ_🌀 kêu lên, lại cao trào.

Cùng lúc đó tốc độ Phó Dư thao làm ngày càng nhanh, côn thịt bên trong tao huyệt so với lúc nãy còn thô cứng hơn.

Cố Miên biết Phó Dư muốn bắn nên cô vội vàng xoay đầu nhu nhu hô: "Ông xã... bắn vào tử cung em đi... Em muốn sinh cho anh một bảo bảo..."

Chương (1-106)