Bị Bác Sĩ Phó C*m Cho Cao Trào Không Ngừng
← Ch.018 | Ch.020 → |
Cố Miên biết Phó Dư bị hạ dược nhưng không ngờ dược hiệu lại bá đạo như vậy, ngay cả cô khẩu giao cũng không có tác dụng.
Đời trước thời điểm hắn phẫn nộ từng bức bách cô vì hắn khẩu giao. Bất quá lúc ấy Phó Dư rõ ràng rất thoải mái mà.
Đáng giận, lúc nãy cô đáng lẽ không nên dễ dàng bỏ qua cho Cố Bảo Châu như vậy, ít nhất cũng phải đánh gãy chân cô ta trước. Dám làm bác sĩ Phó thân ái của cô khó chịu thế này. Cũng không biết có lưu lại di chứng gì không nữa.
Cố Miên đau lòng ôm mặt Phó Dư, dịu dàng hỏi: "Ông xã, hôm nay anh muốn cưỡi em hay muốn em chủ động?"
Nếu là ngày thường Phó Dư chắc hẳn muốn tự mình động thủ, chẳng qua hắn muốn thấy Cố Miên chủ động. Loại cảm giác này so với hắn đơn phương l.à.m ✝️.ì.𝖓.𝐡 càng thoải mãn hơn.
"Tôi bị hạ dược, không có sức lực."
Phó Dư ra vẻ suy yếu nói.
Sau khi Cố Miên nghe thấy Phó Dư thì càng thêm lo lắng.
"Có phải bọn họ trừ bỏ hạ ✖️●υ●â●п ԁ●ư●ợ●↪️ còn hạ thêm loại thuốc khác hay không?"
Cố Miên quả thực tức giận đến hộc ⓜ-á-u. Nếu không phải hiện tại Phó Dư tình huống đặc thù thì cô thật sự muốn trở về tìm Cố gia người tính sổ.
"Ân." Phó Dư gật gật đầu. Dù sao hắn không phải người tốt gì.
Chẳng qua Cố Miên đang lo lắng muốn 𝒸𝖍-ế-𝖙, căn bản không nghĩ tới. Nếu Phó Dư còn bị trúng dược khác thì sao có thể chỉ vặn gãy mỗi cổ tay của Cố Bảo Châu. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chút giúp hắn bắn ra, như vậy hắn sẽ không có việc gì.
Cố Miên động thân đem hoa huyệt nở rộ phô bày trước mặt Phó Dư. Vừa rồi lúc khẩu giao, hoa huyệt cô cũng đã ướt. Bây giờ cho dù Phó Dư có trực tiếp 🌜ắ_Ⓜ️ ✌️à_ⓞ cũng không thành vấn đề.
Chẳng qua ⓣ𝖍â●n т♓●ể Cố Miên mẫn cảm, bên trong hoa huyệt lại nhiều nước. Thời điểm cô đứng lên, 𝐝â●ɱ thủy trong suốt theo hoa khẩu chảy xuống bắp đùi trắng nõn. Sau đó dọc theo da thịt bóng loáng chảy xuống côn thịt Phó Dư.
Hầu kết Phó Dư lăn lộn. Bây giờ hắn có chút hối hận rồi, lúc nãy đáng lẽ không nên giả vờ trúng ×ⓤ*â*𝖓 🅓*ư*ợ*𝐜, nếu không hắn hiện tại liền có thể trực tiếp đẩy Cố Miên lê_n 🌀𝖎_ườ𝖓_🌀, sau đó ♓*⛎*п*ɢ ♓ăⓝ*𝖌 cắm côn thịt vào.
"Ông xã, em bắt đầu đây."
Cố Miên nói rồi cầm lấy côn thịt hắn hướng miệng hoa huyệt đẩy vào. Nhưng vì 𝖉-â-〽️ thủy quá nhiều làm quy đầu bóng loáng ở hoa khẩu trượt xuống một hồi cũng không cắ.Ⓜ️ v.à.ⓞ được.
𝒟ụ·𝒸 ν·ọ·𝐧·ɢ bị Cố Miên khơi mào càng nhẫn nại và khó chịu.
Nhưng đây là do hắn lựa chọn nên không còn cách nào khác.
"Ông xã làm sao bây giờ, em không chen vào được."
Trong lòng nóng như lửa đốt. Nếu cô không thể nhét nhục bổng vào bên trong thì Phó Dư chẳng phải sẽ khó chịu đến ↪️*𝐡ế*ⓣ sao? Nghĩ đến Phó Dư hiện tại đang chịu đựng dày vò, tim Cố Miên liền rỉ Ⓜ️_á_𝖚.
"Không có việc gì, em mở rộng chân ra một chút sẽ 𝒸·ắ·〽️ ⓥ·à·ο được thôi."
Phó Dư chỉ huy Cố Miên tiếp tục động tác.
Cố Miên vừa nghe liền vội vàng dạng hai chân ra hết cỡ. Phó Dư dựa vào góc độ phù hợp vừa vặn có thể nhìn thấy hoa huyệt phấn nộn của Cố Miên. Hơi thở hắn vẩn đục, nóng như lửa phun trên cổ cô.
Lăn lộn một phen cuối cùng cũng quy đầu cũng tiến vào được. Nhưng bởi vì quy đầu thật sự quá lớn. Cố Miên không cách nào nhét nó vào trong được nữa. Tư vị nửa vời như vậy làm hai người đều khó chịu.
Nghĩ đến tình huống hiện tại của Phó Dư, Cố Miên không thể dừng lại được. Kiều 𝐦.ô.п.𝖌 mượt mà dứt khoát ngồi xuống. Chỉ nghe 'phốc' một tiếng. Nguyên căn côn thịt lớn đều 𝐜_ắ_ⓜ ✔️à_⭕ hoa huyệt. Quy đầu nặng nề gõ vào điểm G làm Cố Miên cứ như vậy trực tiếp cao trào.
Cô ghé sát vào người Phó Dư, thở hồng hộc nói: "Ông xã, anh lớn quá."
Phó Dư nhìn thái dương cô thấm đẫm mồ hôi, đau lòng cúi đầu ôn nhu ♓_ô_ⓝ hôn trán cô.
"Vất vả em."
Cố Miên nghe Phó Dư liền như được tiêm 〽️á-𝖚 gà. Cô hiện tại rất thoải mái, nhưng Phó Dư còn đang chịu dày vò. Cô sao có thể bỏ mặc hắn mà đi hưởng thụ một mình?
"Không... Không có việc gì... Giao cho em đi..."
Cô nói rồi liền chống tay hai bên 𝐭𝐡â.n 𝖙.ⓗ.ể Phó Dư, bắt đầu trên dưới cưỡi đại 𝐝ươ·𝓃·g ѵ·ậ·т, một chút lại một chút ✔️.ⓤ.ố.𝐭 𝐯.𝖊.
Hoa huyệt Cố Miên nhỏ hẹp, nguyên bản không thể cất chứa một căn côn thịt thô to như vậy. Nhưng may là cô nước nhiều, có đại lượng 𝐝â.〽️ thủy bôi trơn đủ để miễn cưỡng ăn hết côn thịt.
Phốc phốc phốc.
Côn thịt lớn bên trong hoa huyệt càn quấy, chỉ thọc vào г_ú_t 𝖗_𝐚 vài cái đã bị 🅓.â.𝐦 thủy làm cho ướt dầm dề.
Cố Miên bắt đầu động thân, d*â*𝖒 thủy bị vẩy ra bốn phía, trong không khí tràn ngập mùi hương tanh mị. Thậm chí còn vẩy ra cơ bụng Phó Dư.
"Thô quá.... Ông xã.... Ông xã.... Em bị côn thịt cắm thật thoải mái... A a a..."
Cố Miên d.â.m đã.n.g thét chói tai. Cô có cảm giác khi ⓜ.ôn.ⓖ nhỏ ngồi xuống, côn thịt sẽ đi sâu vào hoa huyệt, hoa tâm bị quy đầu ♓·𝐮·ⓝ·g 𝒽ăп·ⓖ đ-â-Ⓜ️ thọc giống như sắp bị 𝓃-🌀♓-iề-𝖓 𝐧-á-†. Cô thật sự sẽ bị Phó Dư cắm 🌜-ⓗế-𝖙 mất.
Hơn nữa côn thịt Phó Dư thực nóng, giống như một mồi lửa đặt trong hoa huyệt, hương vị này quả thực muốn làm Cố Miên bay lên trời.
Đời trước cô thật sự đã bỏ qua quá nhiều. Nếu cô yêu Phó Dư sớm một chút, không biết cô đã cùng hắn hưởng thụ thoải mái †·ìⓝ·𝒽 á·i khi hai bên tình nguyện bao nhiêu lần rồi.
Giống như Cố Miên, Phó Dư cũng cảm nhận được κh●𝖔●á●ℹ️ 𝒸●ả●𝐦 xưa nay chưa từng có. Cố Miên rõ ràng đã ăn không tiêu lại còn liều mạng hút lấy côn thịt hắn làm cho Phó Dư phá lệ đau lòng.
Trừ bỏ 𝖙𝒽â●ռ 𝖙●h●ể vui s*ướⓝ*𝐠 bên ngoài, tâm lý bên trong lại càng thoải mái. Bởi vì hắn lần đầu tiên cảm giác được Cố Miên rất để ý hắn.
"Ông xã... Thoải... thoải mái sao?"
Cố Miên thở hồng hộc nói. Cô đã lên xuống ✔️𝐮.ố.𝖙 ✅.𝑒 hơn trăm lần. Hoa huyệt bị đại 🅓ươ·𝓃·ⓖ ⓥậ·🌴 chấn đến tê dại, thịt non bên trong bị gân xanh 𝒸●ọ 𝖝●á●t đến 𝓃óռ●𝐠 𝒷ỏ●п●𝐠. ◗â.ⓜ thủy bị chặn lại trong tử cung cản trở cô ăn 𝖉_ụ_𝐜 ☑️ọ_𝓃_𝖌 của hắn.
Nếu tình huống Phó Dư không chuyển biến tốt đẹp liền phiền toái.
Phó Dư gật gật đầu, sau đó vươn ngón tay thon dài xoa xoa kiều 𝐦_ôn_🌀 mượt mà.
"Tay của tôi giống như khôi phục chút sức lực. Em lại tiếp tục thử xem." Bác sĩ Phó dùng ngữ khí lừa người 𝒸ⓗ.ế.✝️ không đền mạng nói.
Một người dám nói, một người khác lại thật dám tin.
Thì ra cô làm như vậy thật sự có thể giúp bác sĩ Phó khôi phục thể lực. Vì thế Cố Miên cưỡi trên eo Phó Dư bắt đầu vặn vẹo Ⓜ️*ô*ռ*g vểnh, làm côn thịt lớn như chày sắt càn quấy bên trong hoa huyệt cô. Điểm G bị 🌜●ọ 𝐱á●t, â.ɱ đ.ạ.⭕ bắt đầu co rút lại.
"Thật thoải mái... Thoải mái.. Lại muốn tiết."
Cố Miên thét chói tai, rõ ràng т●♓â●𝖓 𝖙●𝐡●ể đã cao trào cũng không dám dừng lại.
Phó Dư bị tiếng kêu của Cố Miên 🎋í𝖈-𝒽 ✝️-𝒽í-𝖈-♓. Ngón tay thon dài bắt đầu đùa giỡn hậu huyệt phấn nộn.
Cố Miên nháy mắt đỏ mặt, khuôn mặt tinh xảo 𝖓ón_ℊ 🅱_ừп_🌀
"Nơi đó không thể."
Cố Miên sợ Phó Dư không khống chế được ⓓ●ụ●𝒸 vọп●g, muốn cô ăn côn thịt lớn bằng cúc huyệt.
Không phải cô không thể tiếp thu sử dụng tiểu huyệt phía sau, chỉ là tình huống hiện tại của Phó Dư khẳng định sẽ lộng thương cô.
← Ch. 018 | Ch. 020 → |