(48)Kiều thê gả thay của tổng giám đốc tàn tật
← Ch.269 | Ch.271 → |
Edt: Nhan
Khúc Yên nao nao: "Cái gì?"
Đáy mắt Cố Vân Thâm hiện lên một tia mịt mờ cùng buồn bực: "Em tìm hình bóng hắn trên người anh?"
Khúc Yên nhẹ nhàng a một tiếng, hiểu rõ: "Anh ghen nha!"
Cố Vân Thâm dời mắt, cũng không thừa nhận: "Anh không có. Anh chỉ muốn biết sự thật mà thôi."
"Anh thật sự không ghen?" Khúc Yên đưa tay sờ lỗ tai hắn, "Tai anh đỏ lên nè. Em phát hiện chỉ cần tâm tình anh chập chờn đến kịch liệt liền đỏ tai."
Cô nghịch ngợm vuốt vuốt tai hắn.
Cố Vân Thâm hơi lùi lại, tự sờ lên tai mình, phủ nhận nói: "Anh có chút nóng, không phải tâm trạng chập chờn gì gì đó."
Khúc Yên cong môi cười trộm.
Sao lại có người mạnh miệng như vậy?
Quá kiêu ngạo.
"Nếu anh đã không ăn giấm, vậy em liền nói thật cho anh biết." Khúc Yên ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc nói hươu nói vượn, "Em tới tìm tình nhân kiếp trước của em, anh ấy là định mệnh của cuộc đời em. Bảy kiếp luân hồi chúng em đều sẽ gặp nhau, yêu nhau."
Ngực Cố Vân Thâm nghẹn lại, có chút thở không ra hơi.
Trên mặt hắn không lộ ra, thản nhiên nói: "Vậy em còn nhớ rõ chuyện hai người yêu nhau mấy đời trước không?"
Khúc Yên gật đầu: "Nhớ kỹ chứ. Đời thứ nhất em là một hồ yêu, anh ấy là một hòa thượng. Anh ấy muốn bắt yêu, không ngừng đuổi theo em, chúng em tương ái tương sát, cuối cùng xông phá rào cản thế tục, ở chung với nhau."
Cô bắt đầu nói bừa chuyện cũ, vẻ mặt thành thật tiếp tục nói, "Đời thứ hai, em là nữ đệ tử tiên môn, anh ấy là sư tôn của em. Giữa chúng em có khoảng cách thân phận rạch ròi, thế tục bất dung. Về sau anh ấy vì em mà nhập ma, chúng em bỏ trốn xuống nhân giới."
Sắc mặt Cố Vân Thâm dần dần đen kịt.
Hắn im lặng nắm chặt hai tay bên người, lửa giận sôi trào trong ngực, quấy nhiễu hắn.
"Em nói tiếp đi." Giọng điệu của hắn càng không có chút gợn sóng, giống như không có tâm tình gì.
"Đời thứ ba, em bị bán vào thanh lâu, anh ấy là vương gia cao cao tại thượng."
Khúc Yên còn chưa nói xong, Cố Vân Thâm cắt lời cô, nói: "Về sau hắn cứu em khỏi hố lửa, hai người lại yêu nhau?"
Khúc Yên cười híp mắt gật đầu: "Không sai lắm, chính là như vậy."
Cố Vân Thâm cắn răng phía dưới, mở to mắt, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ em luân hồi đến đời thứ mấy rồi?"
"Đời thứ tư." Độ cong của khóe môi Khúc Yên càng cao hơn, lỗ tai hắn đỏ quá, có phải sắp bị chọc đến nổ luôn không?
"Em nhớ rõ ràng như vậy, hắn thì sao? Hắn có thể nhận ra em không?"
"Cái này thì phải hỏi anh."
Khúc Yên tiến đến trước mắt hắn, hì hì nở nụ cười, "Đời thứ tư, em cảm thấy câu chuyện này hẳn là tổng giám đốc bá đạo cùng kiều thê của anh ấy. Nếu không nữa thì, nữ tổng giám đốc bá đạo cùng kiều phu của cô ấy cũng không tệ."
"Em bịa chuyện gạt anh?" Cố Vân Thâm bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt cô óng ánh lộ ý cười phản chiếu trong mắt hắn như tụ tập hàng vạn ánh sao trên trời, rực rỡ lại mê người.
Cục tức trong ngực hắn bỗng tản ra.
"Em không có năng lực làm biên kịch sao?" Khúc Yên làm mặt quỷ với hắn, "Anh vừa tức giận sao?"
"Không có." Cố Vân Thâm vẫn như cũ duy trì bộ dáng bình tĩnh.
"Còn không thừa nhận? Tốt lắm, anh nghe tiếp này." Cô cũng không tin hắn có thể nhịn lâu hơn nữa, "Đời thứ tư, người tình định mệnh của em vốn cũng không phải tổng tài ngồi xe lăn. Về sau em mới phát hiện thì ra là cháu trai của tổng giám đốc. Cháu trai phong lưu đa tình kia vượt qua vạn bụi hoa phiến diệp nhưng không ở lại, duy chỉ cắm trên người một cô gái. Từ đây hối lỗi sửa sai, chỉ thích một người, bởi vì có câu con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng*......"
*con hư biết nghĩ quý hơn vàng: con người dù có mắc phải sai lầm gì đi chăng nữa thì chỉ cần biết sai và nhìn lại bản thân để thay đổi thì vẫn chưa muộn.
______________________________
Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w. p. a. d tiệm cà chua
← Ch. 269 | Ch. 271 → |